Bạn đang đọc Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền – Chương 59: Ngày phá sản thứ ba mươi chín
Do dự có, luyến tiếc cũng có, thế nhưng cuối cùng Hạ Tố Huân vẫn quyết định làm theo kế hoạch ban đầu.
Chớ nói đến lương tâm lúc có lúc không này, ngay cả tinh thần của cô ta cũng đã sớm suy sụp từ lâu rồi.
Dù sao cũng chỉ là thế giới trong tiểu thuyết, cô ta muốn thoải mái thế nào thì cứ thoải mái thế ấy, muốn độc ác thế nào thì cứ độc ác thế ấy. Nếu như thật sự có ngày có thể quay về thế giới hiện thực, cô ta sẽ tìm Khương Chỉ chuộc lỗi sau.
Hạ Tố Huân đang mải mê suy nghĩ thì phía sau cô ta vang lên âm thanh ồn ào.
Nghe thấy những âm thanh đó cô ta mới nhớ ra, Hà Ngộ đang ngủ cùng cô ta trên một chiếc giường. Cô ta quay đầu nhìn thấy gương mặt mà mình vô cùng yêu thương, trong lòng lại càng phiền muộn.
“Hà Ngộ.”
Cô ta khẽ lay cánh tay người đàn ông.
Ban nãy Hà Ngộ cũng nằm mơ, giấc mơ còn kỳ lạ hơn cả giấc mơ của Hạ Tố Huân. Bỗng dưng bị đánh thức nên Hà Ngộ giật mình tỉnh giấc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Anh ta xoay người ngồi dậy, sốt ruột hỏi cô ta.
“Em làm sao vậy?”
Cô ta đã dành hai kiếp để yêu một người, dù người đàn ông trước mặt cô ta và “anh ấy” ngoài trừ gương mặt ra thì không còn điểm nào giống nhau, thế nhưng… chỉ cần khuôn mặt giống nhau thôi cũng đủ rồi.
Vẻ mặt của Hạ Tố Huân trở nên dịu dàng, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.
“Không có gì, em không sao, anh đừng lo lắng, chỉ là một người bạn thân của em vừa chia tay bạn trai, cô ấy không ngừng khóc lóc, tình hình có vẻ rất gay go, em phải đến an ủi cô ấy.”
“À, được rồi.”
Hà Ngộ trả lời bằng giọng nói nồng nặc âm mũi, anh ta với lấy chiếc áo sơ mi rồi xuống giường.
“Anh làm gì đó?”
Hạ Tố Huân kéo áo anh ta.
“Anh đưa em đi.”
Hạ Ngộ thản nhiên nói.
“Trời khuya như vậy, sao anh nỡ để em đi một mình?”
Nếu mọi chuyện đúng như những gì Hạ Tố Huân nói thì chắc chắn cô ta sẽ không từ chối.
Nhưng kỳ thực, cô ta nói vậy chỉ nhằm kiếm cớ để tránh xa Hà Ngộ mà thôi.
Hạ Tố Huân muốn đến một nơi yên tĩnh không bị ai làm phiền để tính toán kế hoạch sắp tới, tốt nhất là sắp xếp kỹ lưỡng từng bước thực hiện kế hoạch trước khi trời sáng.
Như vậy đến khi mặt trời mọc là cô ta có thể hành động.
Vậy nên cô ta nhanh chóng chặn Hà Ngộ lại, đẩy anh ta ngồi xuống ghế.
“Cô ấy cũng ở một khu chung cư có an ninh rất tốt, em sẽ lái xe thẳng tới nhà cô ấy, không xuống xe giữa đường. Gần đây anh phải tiếp quản sản nghiệp của gia đình, quá bận rộn, không có nhiều thời gian nghỉ ngơi. Hai hôm nay mới có thời gian rảnh rỗi, lúc ngủ lại hay gặp ác mộng. Hôm nay anh nhất định phải ngủ đủ tám tiếng, không được làm gì khác!”
Hà Ngộ nghe thấy cô ta nói vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đúng vậy, Điềm Điềm của anh ta thật tốt bụng, từ trước đến nay vẫn luôn ưu tiên anh ta hơn chính bản thân, không giống với Điềm Điềm trong cơn ác mộng của anh ta chút nào.
Người ta nói, giấc mơ và hiện thực khác xa nhau một trời một vực quả thật không sai.
Ngày Hà Ngộ nhận được tin nhắn Khương Chỉ hẹn gặp Nguyễn Điềm Điềm, lúc đó anh ta đang định nói xấu Khương Chỉ với Nguyễn Điềm Điềm, thế nhưng trước mắt anh ta lại thoáng hiện lên khuôn mặt của Khương Chỉ.
Lúc đó anh ta cũng không để tâm nhiều. Nhưng từ khi đó anh ta chưa bao giờ có một giấc ngủ yên bình, vẫn luôn gặp ác mộng, trong giấc mơ có anh ta, Nguyễn Điềm Điềm và Khương Chỉ.
Hơn nữa mỗi lần tỉnh lại thì ngày hôm sau khi đi ngủ, giấc mơ đó lại tiếp tục diễn biến, giống như đó vốn dĩ không phải là mơ, mà là bọn họ đang hồi tưởng lại ký ức thông qua giấc mơ hoặc vô tình nhìn trộm được bọn họ của một thế giới khác vậy.
Nhưng trong thế giới đó, trong ba người bọn họ chỉ có họ tên, tính cách và gia cảnh của Khương Chỉ là vẫn giống với thế giới hiện tại, còn anh ta và Nguyễn Điềm Điềm lại có một cái tên khác và sống một cuộc sống khác hoàn toàn với hiện tại.
Đến người anh ta thích cũng không giống với bây giờ.
*
Trong giấc mơ đầu tiên của Hà Ngộ, anh ta trốn vào một góc, đưa mắt lén nhìn theo Khương Chỉ và Nguyễn Điềm Điềm đang mặc đồng phục trường học.
Trong giấc mơ, quan hệ của hai người họ có vẻ rất thân thiết, đi đâu cũng có nhau, cùng đi học, cùng xem phim, cuối tuần thường xuyên rủ nhau đi ăn.
Ban đầu anh ta lầm tưởng người anh ta luôn dõi theo trong giấc mơ là Nguyễn Điềm Điềm, mãi về sau khi Khương Chỉ và Nguyễn Điềm Điềm tách nhau ra, ánh mắt của anh ta vẫn cứ luôn dõi theo Khương Chỉ, lúc đó Hà Ngộ mới nhận ra, người anh ta luôn quan sát trong giấc mơ chính là Khương Chỉ.
Phát hiện này khiến anh ta bừng tỉnh giấc mộng lần đầu tiên.
Lần thứ hai nằm mơ, anh ta và Nguyễn Điềm Điềm đã ở bên nhau, Nguyễn Điềm Điềm mời anh ta làm quen với bạn thân của cô ta, nhưng anh ta lại từ chối. Anh ta nói ngoài Nguyễn Điềm Điềm ra thì anh ta không muốn gặp bất cứ cô gái nào khác.
Lời nói này nghe có vẻ rất phù phiếm nhưng Hà Ngộ lại cảm thấy đó là lời nên nói khi dỗ dành bạn gái nên cũng không nghĩ nhiều.
Mãi đến sau này, khi nói chuyện với Nguyễn Điềm Điềm, anh ta ở trong mơ mở máy tính lên, có một tập tin mã hóa hiện ra, bên trong tập tin chứa toàn ảnh của Khương Chỉ, hơn nữa đều là ảnh chụp trộm.
Lần thứ hai tỉnh dậy sau giấc mơ, lưng Hà Ngộ ướt đẫm mồ hôi.
Nguồn gốc của sự sợ hãi là vì chột dạ. Trước đây sau khi biết được Khương Chỉ và Trì Triệt ở bên nhau, Hà Ngộ vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tị. Chuyện làm hòa với Nguyễn Điềm Điềm hay việc ra sức chê bai Khương Chỉ cũng không thể loại bỏ đi cảm giác đó trong lòng anh ta.
Ngược lại, cảm giác ghen ghét ngày càng nhiều, mỗi khi Hà Ngộ nổi cơn ghen tỵ với Trì Triệt, anh ta lại cảm thấy áy náy với Nguyễn Điềm Điềm.
Anh ta bắt đầu ra sức hạ thấp Khương Chỉ và gắng sức đối xử tốt với Nguyễn Điềm Điềm, giống như làm vậy sẽ xóa bỏ được cảm giác kia. Nhưng cho dù ban ngày anh ta có đấu tranh nhiều đến đâu, nhưng khi nằm xuống giường, trong giấc mơ anh ta vẫn đóng vai kẻ yêu thầm Khương Chỉ nhưng lại hẹn hò với Nguyễn Điềm Điềm, nghe thật là buồn nôn.
Giấc mơ hôm nay càng quái dị hơn mọi ngày. Ở trong mơ đầu tóc Nguyễn Điềm Điềm rối tung, nét mặt dúm dó, ngồi đó giống như người điên gõ bàn phím máy tính.
Cô ta vừa gõ bàn phím, vừa lẩm bẩm như bị quỷ ám: “Khương Chỉ, tại sao cậu lại đối xử với tôi như vậy?”
Anh ta bị dọa sợ, cảm thấy cô ta giống người mắc bệnh thần kinh, rất muốn tiến lên ôm lấy cô ta để cô ta tỉnh táo trở lại.
Nhưng anh ta vừa tiến lên hai bước liền nghe thấy cô ta nói một câu…
“Lâm Hựu Tri, tại sao tôi lại gặp phải anh?”
Lâm Hựu Tri.
Hà Ngộ chưa bao giờ nghe thấy cái tên này. Đây là lần đầu tiên, trong giây phút nghe thấy cái tên này, cả người anh ta bỗng không có sức lực, dường như có một cánh tay vô hình bỗng đặt lên sau gáy anh ta và lôi anh ta ra ngoài.
Tỉnh lại một lần nữa, anh ta nhìn thấy Nguyễn Điềm Điềm lướt qua với vẻ rất nôn nóng. Giữa đêm khuya cô ta lại phải đi an ủi người bạn thân đang bị thất tình của mình.
Hà Ngộ thở phào nhẹ nhõm.
Đúng, đây mới chính là Nguyễn Điềm Điềm mà anh ta biết, còn cô gái bị điên trong giấc mơ kia…
Không phải là cô ta.
Người yêu thầm Khương Chỉ trong giấc mơ kia cũng không phải anh ta.
*
Hà Ngộ thiếp đi với dòng suy nghĩ rối bời, mãi đến trưa ngày hôm sau mới tỉnh giấc. Nhận được tin Khương Chỉ và Trì Triệt đính hôn khiến anh ta bị đả kích thêm một lần nữa.
“…”
Anh ta cầm điện thoại im lặng hồi lâu, sau đó bấm điện thoại gọi cho Cố Diên Hiệt.
Ở đầu dây bên kia Cố Diên Hiệt đang tất bật với kế hoạch thu mua bất động sản ở phía Tây của khu Tân Thành. Mặc dù hôm nay là cuối tuần nhưng anh ta vẫn đến công ty như mọi ngày, cùng tăng ca với các nhân viên công ty để xây dựng kế hoạch đúng hạn.
Khi nhận được điện thoại của Hà Ngộ, Cố Diên Hiệt đã bận bịu cả một buổi sáng, nghe thấy Hà Ngộ muốn hẹn đi uống bia liền thẳng thừng từ chối.
“Không đi được, tôi không có thời gian rảnh.”
“Biết rồi.”
Giọng nói của Hà Ngộ có vẻ không được vui.
Thấy vậy, Cố Diên Hiệt nói lời chọc ghẹo.
“Sao vậy, việc kinh doanh đang gặp phải khó khăn gì sao, ban ngày ban mặt còn muốn uống bia?”
“Không phải, việc kinh doanh vẫn rất thuận lợi, chỉ là đột nhiên muốn uống bia… Haiz, cậu cứ làm việc đi, tôi tắt máy đây.”
“Đừng, đừng tắt!”
Cố Diên Hiệt vội vàng gọi Hà Ngộ, âm thầm đi ra khỏi phòng họp. Khi đã ra đến cửa, anh ta ta bắt đầu cười trên nỗi đau khổ của người khác.
“Tôi nhớ ra rồi, gần đây công việc kinh doanh của cậu không những rất thuận lợi mà còn liên tục được thăng chức. Thế mà giọng của cậu lại chẳng vui vẻ chút nào, đang buồn chuyện gì vậy?”
Nghe thì có vẻ Cố Diên Hiệt đang đặt câu hỏi, nhưng anh ta cũng không để cho Hà Ngộ có cơ hội trả lời.
Cố Diên Hiệt tiếp tục nói như súng bắn liên thanh.
“À, việc làm ăn thuận lợi, vậy chắc chắn là chuyện tình cảm lận đận rồi. Cậu và Nguyễn Điềm Điềm ở cạnh nhau cả ngày, vậy chắc chắn vấn đề không nằm ở cô ấy, vậy thì… à đúng rồi, Khương Chỉ và Trì Triệt đính hôn rồi nhỉ, ôi chao người anh em của tôi, cậu đã chọn Nguyễn Điềm Điềm rồi mà? Nghe nói cậu không hề thích cô gái họ Khương đó, mấy năm nay là cô ta một mực theo đuổi cậu đúng chứ? Sao vậy, hối hận rồi hả?”
“Ngay từ đầu tôi đã nói rồi, người theo đuổi Khương tiểu thư nhiều như sao trên trời, cậu không biết trân trọng, không sớm nhận ra được tình cảm của mình, chắc chắn Khương Chỉ sẽ bị người khác cướp mất. Thế nào hả, tôi nói có sai đâu?”
Cố Diên Hiệt cười lạnh, cố tình chọc ngoáy vào vết thương trong lòng Hà Ngộ.
“Hơn nữa nhà họ Trì có quyền có thế, Trì Triệt tốt hơn cậu, nhiều tiền hơn cậu, quan trọng nhất là người ta đã mất mẹ nên Khương Chỉ gả vào đó sẽ không có chuyện xảy ra mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu. Cậu nói xem, cậu có gì hơn được anh ta?”
“Người anh em, cho dù bây giờ cậu có quỳ rạp xuống chân cầu xin cô ấy, cô ấy cũng không quay lại với cậu đâu.”
…
Hà Ngộ bị làm cho cứng họng hồi lâu không nói nên lời, phải khó khăn lắm anh ta mới trở lại bình thường, khó chịu nói:
“Tôi không…”
Mới thốt ra được hai chữ thì Cố Diên Hiệt ở đầu dây bên kia lại ngắt lời.
“Cậu không chọn Nguyễn Điềm Điềm? Hay là cậu chưa từng nói cậu không thích Khương Chỉ?”
Hà Ngộ: “… Tôi nói tôi không hối hận.”
“Cậu không hối hận thì gọi điện thoại cho tôi làm gì? Tôi rất bận đó, làm ơn đi.”
Cố Diên Hiệt trừng mắt một cái rồi tắt máy.
Hành động đột ngột này khiến câu nói “Từ đầu tôi đã nói không làm phiền cậu nữa rồi, tắt máy đây” của Hà Ngộ mắc kẹt trong cổ họng.
*
Câu nói “Anh em tốt như thể chân tay, phụ nữ đẹp cũng chỉ như bộ quần áo” đã lỗi thời từ rất lâu rồi.
Hơn nữa, người con gái ấy lại còn là Khương Chỉ, người mà anh ta thầm thương trộm nhớ từ nhỏ đến lớn.
Sau khi Cố Diên Hiệt biết được thái độ của Hà Ngộ với Khương Chỉ thì rất muốn cắt đứt quan hệ bạn bè với Hà Ngộ. Vẫn biết là Trì Triệt và Khương Chỉ đã đính hôn, Cố Diên Hiệt cũng cảm thấy buồn bã, nhưng nghĩ đến việc Trì Triệt là con nhà quyền thế, hơn hẳn Hà Ngộ về mọi mặt, anh ta lại cảm thấy rất đỗi vui mừng.
Có chút chua xót, có chút vui mừng.
Có chút buồn vì tình đầu của mình đã là vợ người ta, lại có chút vui thay cho tình đầu đã tìm được một chỗ dựa vững chắc và yên bình.
Tâm trạng của Cố Diên Hiệt rối bời suốt cả một đêm. Anh ta không ngừng thức tỉnh chính bản thân mình. Cố Diên Hiệt cảm thấy nếu anh ta không tự vả hai cái bạt tai thì bản thân sẽ bị tâm thần phân liệt mất.
Mắng Hà Ngộ xong, Cố Diên Hiệt cảm thấy cực kỳ thoải mái, tinh thần cũng sảng khoái hơn rất nhiều.
Anh ta xoay người mở cửa phòng họp ra, vẫy vẫy tay với các nhân viên đang bàn bạc kế hoạch chi tiết ở bên trong.
“Hôm nay tôi sẽ mời mọi người cơm trưa và trà chiều, mọi người cứ tự nhiên, tôi sẽ thanh toán hết.”
Cả phòng họp rộ lên tiếng reo mừng.
“Cố thiếu gia thật hào phóng!”
Người trợ lý hỏi Cố Diên Hiệt.
“Vậy cậu có cần gọi đồ uống không? Vẫn như thường ngày ạ?”
“Không cần đâu.”
Cố Diên Hiệt lắc đầu, toét miệng cười.
“Tôi xuống dưới lầu uống.”
Hôm nay bạn thân của anh ta thất tình, rất đáng ăn mừng.
Cố Diên Hiệt huýt sáo đi xuống lầu, vốn định đến nhà hàng thường ngày vẫn hay lui tới để ăn cơm. Nhưng còn chưa đến cửa thì trông thấy Trì Triệt ở bên con đường đối diện đang bước vào nhà hàng.
“…”
Cố Diên Hiệt khựng lại, do dự không biết có nên tiếp tục đi đến đó nữa hay không.
Mặc dù Trì Triệt và Khương Chỉ đã ở bên nhau, Trì Triệt còn đối xử rất tốt với Khương Chỉ, Cố Diên Hiệt cũng rất vui và yên tâm vì điều đó.
Nhưng như vậy cũng không thể thay đổi được sự thật Trì Triệt chính là tình địch của anh ta.
Đang trong lúc do dự, Cố Diên Hiệt nhìn thấy một cô gái toàn thân toát lên hơi thở trẻ trung non nớt của học sinh bám theo sau Trì Triệt nhưng lại không bước vào trong nhà hàng, mà là ra sức kéo cánh cửa kính của nhà hàng rồi thò đầu vào bên trong quan sát.
“…”
Chẳng cần suy nghĩ Cố Diên Hiệt cũng đoán được cô gái đó đang nhìn trộm Trì Triệt.
Anh ta khẽ “Hừ” một tiếng, cảnh tượng này đúng là quá khoa trương. Anh ta chợt cảm thấy buồn bực, tại sao không có một cô sinh viên nào bám theo mình.
Cố Diên Hiệt mất hứng ăn uống, quyết định quay trở lại làm việc, mang cái bụng đói meo làm việc sẽ đạt hiệu quả cao hơn.
Vừa định hạ quyết tâm quay về làm việc thì Cố Diên Hiệt nhìn thấy một cô gái xinh đẹp với phong cách trang điểm tinh tế cũng bước vào nhà hàng đối diện.
“Nguyễn Điềm Điềm cũng đến đây ăn cơm sao?”
Cố Diên Hiệt cảm thấy rất kỳ lạ.
Chuyện đó vốn chẳng liên quan gì đến anh ta. Thế nhưng khi nhìn thấy cô bé sinh viên đang nhìn trộm Trì Triệt kia bỗng khựng lại, trong lòng Cố Diên Hiệt nổi lên ngờ vực.
Anh ta bước lên phía trước mấy bước, đến trước cửa nhà hàng, vẫy vẫy tay với lễ tân đứng cạnh cửa đang định cúi chào mình, ra hiệu cho lễ tân đừng lên tiếng, sau đó cũng bắt chước cô sinh viên kia thò đầu qua cửa kính nhìn vào trong nhà hàng.
“…”
Lễ tân nhìn thấy một người đàn ông to cao, một người con gái ít tuổi đang nhìn trộm ai đó liền muốn ngăn cản, nhưng vì nể mặt cậu Cố nên lại không dám nói gì.
Chỉ có thể nhẫn nhịn đứng nghiêm tại chỗ, hai mắt nhìn thẳng, làm như không nhìn thấy.
Cố Diên Hiệt ngó vào trong một chút đã biết ngay lý do tại sao cô sinh viên này lại có biểu cảm như vậy.
Hà Ngộ, bạn tốt của anh ta, có lẽ sắp bị cắm sừng rồi.
Sau khi bước vào nhà hàng, Nguyễn Điềm Điềm không những ngồi xuống bàn ăn ngay phía sau Trì Triệt mà ánh mắt cô ta cũng không rời khỏi Trì Triệt lấy một giây.
“Ồ…”
Cố Diên Hiệt cảm thấy khinh bỉ lấy điện thoại ra, vốn dĩ muốn châm chọc bạn tốt một chút.
Thế nhưng khi anh ta vừa mới rút được điện thoại ra khỏi túi thì Trì Triệt đã đứng dậy.
Sau đó Nguyễn Điềm Điềm cũng đứng dậy theo.
Cố Diên Hiệt nhanh chóng chớp thời cơ, đổi sang chế độ quay phim trên Wechat, hướng thẳng camera về phía đôi nam nữ đang ở cách đó không xa.
Anh ta vừa nhấn nút quay phim.
Nguyễn Điềm Điềm ở phía sau anh ta đột nhiên bước thật nhanh đến gần Trì Triệt, sau đó trong tình huống không thể nào ngã được, cô ta đột nhiên hét lên một tiếng “Ôi chao!” rồi mềm oặt ngã vào người Trì Triệt.
“Má ơi???”
Cố Diên Hiệt bị hành động bất ngờ đó của Nguyễn Điềm Điềm làm cho kinh hãi.
Cô sinh viên ở bên cạnh cũng kinh ngạc không thôi. Câu “Má ơi!” là cả hai người bọn họ cùng thốt ra.
Cố Diên Hiệt cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ đây chính là thủ đoạn quyến rũ đàn ông của Nguyễn Điềm Điềm hay sao?
Hà Ngộ cũng trúng chiêu này?
Nguyễn Điềm Điềm ngã vào người Trì Triệt, nhân cơ hội tình hình rối loạn nhét một chiếc USB vào túi áo Trì Triệt.
Chà chà….
Thì ra cô ta giả vờ té ngã là vì mục đích này, Cố Diên Hiệt cảm thấy cũng hợp lý.
Suýt chút nữa anh ta đã nghĩ người bạn tốt của mình là tên ngốc bị phụ nữ lừa chỉ bằng một thủ đoạn đơn giản như vậy, còn một mực nói cô ta tốt hơn Khương Chỉ.
Cố Diên Hiệt nhấn nút ngừng quay phim, gửi thẳng đoạn video vừa quay được cho Hà Ngộ với lời nhắn:
“Bạn gái cậu giở trò ghê thật đó, đoán xem trong cái USB kia chứa gì.”
Làm xong việc, Cố Diên Hiệt đang định tiếp tục quan sát tình hình trong nhà hàng thì đột nhiên nghe thấy tiếng lách cách gõ bàn phím rất lớn vang lên bên tai.
Cố Diên Hiệt tò mò nghiêng đầu nhìn thì thấy cô sinh viên kia đang cực kỳ tức giận dùng hai tay gõ trên màn hình điện thoại, hình như đang gửi tin nhắn cho ai đó.
Anh ta tò mò hỏi: “Em gái, em đang làm gì vậy?”
Em gái?
Nghe thật quê mùa, thời đại nào rồi mà còn có người dùng cách gọi này để làm quen với người khác?
Lệ Chi rất muốn tránh xa anh ta, nhưng lại bận báo cáo thông tin tình địch cho Khương Chỉ, không thể rời khỏi hiện trường ngay được, đành phải nhắm mắt trả lời anh ta.
“Anh không nhìn thấy à? Tôi đang bắt gian đó.”