Bạn đang đọc Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền – Chương 52: Ngày phá sản thứ ba mươi hai
Thời hiện đại ngày nay, tư tưởng của phụ nữ đã thoáng hơn rất nhiều, nhưng thoáng đến mức như Khương tiểu thư thì……
Quả thực không có nhiều người.
Mặc dù ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, nhìn vào biểu hiện của cô là có thể thấy cô là một người khá mạnh mẽ, thích chủ động, tính cách nhanh nhẹn dứt khoát ——
Trên đường phố đông người qua lại mà không thèm để ý đến những ánh mắt quái dị bắn về phía mình, cô ngang nhiên xông ra chặn đường một người chưa từng quen biết là Trì Triệt, mở miệng đề nghị người ta làm bạn trai mình, đã vậy còn lấy tiền tài ra dụ dỗ.
Nhưng Trì Triệt có chết cũng không nghĩ đến, ngay cả loại chuyện nhạy cảm người trưởng thành còn không dám lộ liễu nói ra, cô cũng có thể chủ động như vậy.
Anh căn bản không dám nghĩ đến hướng này.
Trong khoảng thời gian hai người ở bên nhau, Khương Chỉ không phải là người duy nhất có hiểu lầm, bản thân Trì Triệt cũng có rất nhiều hiểu lầm đối với đoạn tình cảm này.
Lúc hai người bọn họ mới bắt đầu quen nhau, Trì Triệt luôn nghĩ cô muốn làm bạn gái của anh chỉ là vì bộ mặt đẹp trai của mình. Thực ra cũng không sao cả, anh cũng rất thích gương mặt xinh đẹp của cô. Ngũ quan của Khương Chỉ rất hợp với quan niệm thẩm mỹ của anh.
Nhưng sau này khi đã ở bên nhau được một thời gian, từ khí chất, tính cách, suy nghĩ của Khương Chỉ, từng chút một khiến anh rung động, khiến anh giữ mãi hình ảnh của cô ở trong tâm khảm.
Trước đó chưa từng yêu đương mới bất cứ ai. Cô là tình đầu của anh, lại hoàn toàn hợp ý anh như vậy.
Trì Triệt cảm thấy gặp được cô chính là vận may lớn trong cuộc đời mình.
Sau khi cùng cô hẹn hò suốt một tháng, anh đã quyết định, “cuộc sống sau này chỉ muốn ở bên cô, nhất định phải có được cô”.
Từ sau khi nảy sinh suy nghĩ này, tâm lý của anh từ “thử xem sao” đã chuyển biến thành “nghiêm túc đối đãi” với cô.
Mà cũng từ khi đó, mọi hành động của Khương Chỉ lọt vào mắt anh cũng đã có sự thay đổi, từ “có mị lực” thăng cấp thành “không lúc nào là không câu dẫn người ta phạm tội”.
Khi đó Trì Triệt đang là sinh viên năm tư bắt đầu kỳ thực tập, giường đơn gối chiếc hơn hai mươi năm qua, đây là mối tình đầu của anh, đối phương còn là cô gái từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, hết thảy đều phù hợp với mong muốn về nửa kia của mình, thậm chí còn xuất sắc hơn.
Nói anh không xúc động?
Không thể nào.
Đang trong thời kỳ thanh niên trai tráng huyết khí phương cương, anh đương nhiên là hận không thể không màng tất cả xúc động lao đến chiếm lấy cô.
Chỉ là thời gian bên nhau quá ngắn, tuổi tác của Khương Chỉ lại có chút nhỏ, khi đó cô mới có 19 tuổi mà thôi.
Cứ nghĩ đến số tuổi của cô vẫn bắt đầu bằng con số 1, cho dù chỉ thêm nửa năm nữa là cô sẽ bước sang tuổi 20, Trì Triệt vẫn sẽ cảm thấy bản thân chính là súc sinh, dám đối với một cô bé nổi lên tâm tư không đứng đắn như vậy.
Vì thế anh không lúc nào là không tự ép buộc mình, biến khả năng nhẫn nhịn dục vọng thành bản năng.
Mỗi lần nhìn thấy cô ở trong phòng tập múa, bởi vì vận động nhiều mà bộ trang phục múa trắng tinh bị ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào da thịt cô, phô ra đường cong cơ thể hoàn mỹ vô cùng; hoặc là ngày thường bị cô ôm cánh tay mè nheo làm nũng; hay là giây phút cô đột nhiên quay đầu lại nhìn anh mỉm cười, khiến cho má lúm đồng tiền lộ rõ, như xoáy sâu vào trái tim anh.
Anh đều sẽ cảm thấy trong người nổi lên một trận khô nóng khó nhịn.
Có một loại cảm giác nóng nảy, vội vàng, thèm muốn một điều gì đó không ngừng thúc giục anh.
Đó là cảm giác rất khác lạ mà trước khi gặp được cô, anh chưa từng được thể nghiệm, điều anh muốn cũng là điều anh chưa từng có cơ hội được nếm trải.
Mỗi khi gặp phải tình huống này, Trì Triệt đều sẽ cố gắng di dời tầm mắt sang một bên, nỗ lực thanh tỉnh đầu óc, tiến vào trạng thái vô dục vô cầu.
Có đôi khi, thế tiến công của quân địch quá mãnh liệt, anh không cách nào thanh lọc được đầu óc, cũng chỉ có thể lấy lý do “cô sắp 20 tuổi rồi” để an ủi chính mình.
Năm cô bước sang tuổi 20, thời gian hai người hẹn hò vượt qua mốc nửa năm
Thoạt nhìn đều cảm thấy, bọn họ vô cùng tâm đầu ý hợp.
Chỉ tiếc rằng, vào buổi tối sinh nhật ngày hôm đó, Khương Chỉ đột nhiên ném cho Trì Triệt một bản hợp đồng.
“Tuy rằng quan hệ giữa chúng ta là quan hệ giao dịch, nhưng quan hệ này không mang tính chất cưỡng chế, không chỉ em mới có quyền đơn phương chấm dứt nó, anh cũng vậy”. Khi đó, anh đang dùng tay đỡ thắt lưng cô, ép sát cô trên mặt bàn, mặt kề mặt, chuẩn bị hôn cô.
Nghe cô nói xong, cổ họng anh trở nên khô khốc, anh cố gắng lấy lại giọng nói của mình, run rẩy hỏi cô.
“Em đây là có ý gì?”
“Em hy vọng, nếu một ngày nào đó anh không muốn ở bên em nữa, hoặc là có người anh thích rồi, thì có thể trực tiếp nói cho em biết. Như vậy hiệp ước giữa hai chúng ta có thể được giải trừ ngay lập tức”.
Tuy rằng trên mặt của Khương Chỉ vẫn đang nở nụ cười rạng rỡ khiến anh rung động, nhưng lời nói lại như một bát nước lạnh, dội thẳng vào trái tim của Trì Triệt.
Ồ, bên nhau hơn nửa năm, anh cũng sắp quên lúc ban đầu quan hệ giữa hai người là quan hệ giao dịch đôi bên cùng có lợi.
Tuy rằng Trì Triệt chưa hề tiêu lấy một đồng nào mà cô đưa cho, chỉ cất giữ cẩn thận từng tờ chi phiếu ấy, nhưng cô lại không hề hay biết.
Trì Triệt im lặng hồi lâu, âm thầm rút lại cánh tay đang chống ở sau lưng cô, chậm rãi lùi về phía sau, dừng lại hành động vô cùng thân mật ấy.
Sau đó mới bình tĩnh gật đầu.
“Được”.
Từ sau buổi mừng sinh nhật ngày hôm ấy, Trì Triệt vẫn sẽ bị cô khiêu khích cho toàn thân khô nóng, vẫn sẽ bị cô trêu chọc cho nổi lên dục vọng, nhưng anh đã không cần phải cố gắng kìm nén mới có thể thanh tỉnh đầu óc.
Trước đó anh có xúc động, có ham muốn với cô, tất cả đều là dưới tiền đề hai người cùng thật lòng thích nhau.
Nhưng nếu đối phương đã không có tình yêu với mình, chỉ đơn thuần là yêu thích gương mặt này của mình, muốn dùng tiền để mua một đồ trưng bày để ngắm như vậy.
Lúc này, xúc động của anh thuần túy là tình dục, vậy đó là lưu manh, không nên như vậy.
Thế là từ đó, Trì Triệt bắt đầu rèn luyện tính tự chủ, rèn luyện đến bây giờ, đã trở thành bản năng kìm nén dục vọng.
Mặc dù hiện giờ hai người đã đính hôn với nhau, nhưng những hiểu lầm trước đó vẫn chưa được giải quyết hoàn toàn, cộng thêm những hiểu lầm mới có khi nghe thám tử tư báo cáo về những lời đồn đại xung quanh cô sau khi hai người bọn họ chia tay ——
Anh vẫn luôn cảm thấy Khương Chỉ bây giờ là thích Hà Ngộ, cô tìm đến anh không đơn giản là vì thích gương mặt đẹp trai nay, mà mục đích chủ yếu là vì muốn chọc tức Hà Ngộ, gợi lên sự ghen tuông của Hà Ngộ.
Sự hiểu lầm này, muốn giải quyết tốt, anh chỉ cần nói rõ ràng với Khương Chỉ là tốt rồi.
Nhưng anh lại cứ im như thóc không nói một câu, cứ ôm thái độ “anh hy vọng em yêu anh, nhưng không muốn cưỡng chế em lựa chọn anh” đối với Khương Chỉ.
Chuyện khác người nhất mà anh từng làm chính là tính kế Khương Chỉ, lừa cô đồng ý gả cho mình.
Lại liên tiếp ra đòn khiến cô trở tay không kịp, bức cô mang mình đến gặp mặt ba mẹ.
Ép cô làm nhiều chuyện theo ý mình như vậy rồi, bây giờ lại bức ép cô lập tức quên đi người cũ, vậy quả thực không phải là người nữa rồi.
Cho nên Trì Triệt quyết định chờ đợi.
Anh liều mạng đối xử tốt với cô hết mức, hy vọng cô có thể dần dần hiểu được lòng anh, biết anh tốt với cô, vậy đủ rồi.
Mà trước khi đến ngày đó, anh sẽ vẫn như trước đây, giữ vững lý trí, nhất quyết không vượt qua giới hạn.
Bữa sáng này, khi, Khương Chỉ mới từ bên ngoài cửa tiến vào, anh phải cố gắng khống chế được chính mình không ngẩng đầu lên nhìn cô, đem lực chú ý đặt toàn bộ ở trên lát bánh mì.
Lúc đưa tay bắt lấy cổ tay của cô, cảm nhận được da thịt trơn bóng mềm mại của cô chạm vào tay mình, tế bào toàn thân anh đều kêu gào, muốn sờ thêm nữa, vuốt ve năm ngón tay xinh đẹp của cô thêm hai lần nữa.
Sau một quá trình đấu tranh tư tưởng, cuối cùng anh cũng có thể gọi được lý trí quay về mà đẩy bát cháo về phía cô.
Khi Trì Triệt mạnh mẽ vén khăn trải bàn lên, đập vào mắt là đôi chân thon dài trắng muốt như búp sen đang đan vào nhau, đung đưa trong không trung như mời gọi, như khiêu khích, anh không động tâm mới là lạ.
Nhưng Trì Triệt chỉ cảm thấy bản thân quá xấu xa.
Khi lòng bàn chân của cô đang bị nhiễm lạnh, dạ dày cô đang khó chịu đến mức không muốn ăn uống, vậy mà anh lại có thể nảy sinh ý nghĩ xấu xa như vậy với cô.
Anh cảm thấy tư tưởng của mình hơi nguy hiểm với cô, bởi vì từ sau khi quay về ở chung nhà với nhau, tần suất anh bị cô làm cho toàn thân khô nóng đã gia tăng rồi.
Thế là anh vội vàng ăn xong bữa sáng liền gấp rút rời đi.
Bởi vì cảm thấy tự trách bản thân nên suốt mấy ngày sau đó, Trì Triệt cố tình giữ khoảng cách với Khương Chỉ, càng ngày càng xa, càng xa lại càng an toàn.
Kế hoạch của Khương Chỉ cũng càng thêm khó thực hiện.
Cho dù cô đã rút kinh nghiệm từ sự thất bại của kế hoạch đầu tiên, mỗi lần có ý định hành động đều sẽ chọn thời điểm bên cạnh anh không có người giúp việc.
Nhưng dường như Trì Triệt đã trở thành lão tăng nhập định vô dục vô cầu, cho dù cô có cố gắng khiêu khích đến mức nào, anh cũng chẳng hề đáp lại dù chỉ một chút.
Hơn nữa mỗi lần cô vừa định hở ra chỗ nào đó, đều sẽ lập tức bị đôi mắt sắc bén như chim ưng của anh hung dữ trừng lại, làm cho cô sợ tới mức không dám phản bác ngoan ngoãn đi thay lại quần áo chỉnh tề.
Tâm thái điềm nhiên không chút động lòng như người cha già của Trì Triệt gần như sắp bức Khương Chỉ đến phát điên luôn rồi.
Có lần cô đang ngáp ngắn ngáp dài, khiến cổ áo ngủ vốn rộng thùng thình trượt xuống đầu vai, để lộ xương quai xanh gợi cảm cùng da thịt trắng mịn.
Đây là hành động trong vô thức, đến cả bản thân cô còn chưa phát hiện ra.
Năm giây sau, Trì Triệt cầm theo một chiếc áo ngủ bằng nhung, xách cô lên nghiêm túc mặc vào hẳn hoi cho cô, rồi mới thả cô về chỗ cũ.
Khương Chỉ: “……”
May là trong nhà không có quần áo khoác.
Bằng không anh nhất định sẽ coi nó như đồ giữ ấm mà mạnh mẽ mặt hết lên người cô.
Nhưng cũng bởi vậy, Khương Chỉ mới hiểu ra, Trì Triệt chính là một tên đầu gỗ.
Chủ động khiêu khích lộ liễu không được, xem ra phải thẳng thừng yêu cầu không vòng vo mới có hi vọng.
Tốt nhất là viết 5 chữ “Em muốn ngủ với anh” lên mặt.
Thì may ra anh mới có thể xem hiểu.
Sau khi hạ quyết tâm, cô làm nũng với Trì Triệt, đòi anh xây cho mình một phòng tập múa tại nhà.
Trì Triệt sảng khoái đồng ý, phái người hầu lập tức đi làm. Anh lựa chọn một căn phòng để trống ở lầu hai, mất gần một tuần mới có thể hoàn thành việc cải tạo.
Khương Chỉ kế hoạch thứ hai đã định thuận lợi chuẩn bị tiến hành.
Ngày đó, khi Trì Triệt vừa mới bước vào cửa đã thấy trong nhà vắng vẻ lạ thường, không thấy người giúp việc đâu cả, mà lại nhận được cuộc gọi của Khương Chỉ.
“Anh về đến đâu rồi?”
Cô hỏi.
“Ở dưới lầu”.
Trì Triệt đáp.
“Vừa mới thay giày xong”.
“Thật tốt quá, anh có thể lấy giúp em một bình nước rồi mang đến phòng tập múa cho em được không. Vừa nãy em đã gọi rất nhiều lần nhưng chẳng thấy ai trả lời, hình như mấy người chú Trương bọn họ có việc đi ra ngoài hết rồi”.
Khương Chỉ lại nói.
Không phải trong phòng tập múa luôn có sẵn nước rồi sao?
Trì Triệt nhướng mày.
Nhưng anh không lên tiếng nói ra nghi vấn của mình. Bởi vì chuyện Khương Chỉ nhờ anh, trước giờ anh chưa từng cự tuyệt.
Thầm tính toán thời gian, phát hiện từ giờ đến kỳ kinh nguyệt của cô chỉ còn một tuần nữa, Trì Triệt săn sóc đi pha một ly nước ấm rồi mới mang đến phòng tập múa cho cô.
Vừa mới đi vào, đập vào mắt chính là máy lọc nước to lớn chứa đầy nước lọc tinh khiết, không hề có dấu hiệu thiếu nước.
Trì Triệt đang bưng một ly nước ấm trên tay: “……”
Anh còn chưa kịp lên tiếng hỏi Khương Chỉ tại sao lại làm như vậy, đã thấy cô mặc trên mình trang phục luyện múa bó sát toàn thân chạy từng bước nhỏ đến bên anh, vừa chạy vừa nói: “Anh đến rồi à, vất vả cho anh rồi”.
Khi chỉ còn cách anh hai bước chân, một Khương Chỉ được mệnh danh là “khả năng cân bằng tuyệt hảo” đột nhiên dùng một tư thế mà bình thường cô tuyệt đối không có khả năng làm ra, chân trái vướng vào chân phải vấp ngã, thẳng tắp ngã vào trong lòng anh. Trì Triệt cuống quýt dùng tay còn lại ôm lấy eo cô, cánh tay đang bưng ly nước do bị tập kích bất ngờ không kịp phản ứng lại nên nước trong ly bị sánh ra một nửa: “……”
Là do anh suy nghĩ nhiều sao?
Rõ ràng cô có nước, vậy mà còn nhờ anh mang nước đến, như đang cố tình tìm lý do.
Mặt đất rõ ràng bằng phẳng, đang yên đang lành tự nhiên vấp ngã, như là cố ý muốn nhào vào lòng anh.
Hơn nữa người giúp việc trong nhà chưa từng có tiền lệ không chào hỏi anh một câu đã rời đi hết như vậy, lại còn rời đi vào đúng lúc này……
Trì Triệt cảm giác được thân thể mềm mại trong lồng ngực mình, ôn hương nhuyễn ngọc mê người như vậy, trong đầu đột nhiên nảy ra một phỏng đoán, tim như nổi trống mà đập thình thịch.
Nhưng không phải là cô còn thích Hà Ngộ sao?
Chắc là anh đoán nhầm rồi.
Ánh mắt Trì Triệt lại ảm đạm như cũ.
……
Không phải đoán nhầm đâu. Anh không biết, để có thể lộ ra sơ hở tới mức này, Khương Chỉ phải tốn bao nhiêu công sức, nỗ lực biết chừng nào.
Trước khi Trì Triệt trở về nhà, Khương Chỉ chồng một chồng nệm dày cộp trong phòng tập múa, rồi đối mặt với gương tập luyện té ngã không biết bao nhiêu lần, muốn tìm ra cách té ngã vừa có thể khiêu khích anh, lại vừa đáp ứng điều kiện vừa nhìn thấy liền biết là cô đang giả vờ ngã.
Dù sao anh cũng là một tên đầu gỗ, nếu ngã quá tự nhiên, chỉ sợ anh vẫn không hiểu được ý tứ của cô.
Không bằng trực tiếp biểu lộ suy nghĩ trong nội tâm của mình, đây là cách có khả năng tác động lớn nhất đến anh so với hết thảy những động tác nhỏ bé mờ ám kia.
Lớn mật lộ liễu, quay trở lại với con người thật của mình!
Nhưng sau khi nhào vào lòng anh, Khương Chỉ đã quên mất mục đích ban đầu của mình là gì. Tâm trí cô bị xâm chiếm bởi tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, xúc cảm tuyệt vời khi đưa tay chạm vào vùng eo của anh.
Rắn chắc, căng cứng.
Không hổ là người thường xuyên rèn luyện thân thể.
Cô men theo vòng eo anh sờ soạng về phía trước, phát hiện phần nửa người trên của anh như một hòn đảo hình tam giác, phía trên rộng lớn, phía dưới hẹp dần.
Khương Chỉ càng sờ càng hăng hái, vừa sờ vừa nghĩ thầm: Đây có phải là cơ bụng sáu múi trong truyền thuyết không nhỉ?
Sờ đến vui vẻ, cô không nhịn được liền nhẹ nhàng cấu véo bên hông Trì Triệt một phen.
“……”
Hô hấp của người đàn ông trên đỉnh đầu cô cứng lại.
Lúc này mới khiến cho Khương Chỉ hoàn hồn lại, nhớ tới chính sự.
Thật tốt quá, rốt cuộc anh cũng bị cô quyến rũ thành công rồi.
Khương Chỉ bày ra một bộ mặt vô tội đáng thương ngẩng đầu nhìn Trì Triệt. Nhưng trên mặt anh lại không đỏ bừng như trong tưởng tượng.
Thế là cô đem tầm mắt chuyển sang lỗ tai anh, muốn tìm kiếm sơ hở.
“Sao lỗ tai của anh lại đỏ như vậy? Anh bị phát sốt rồi à?”
Nói xong, cô giơ tay lên có ý định muốn sờ trán anh.
Nhưng cô vừa mới ngã nhào vào trong ngực Trì Triệt, điểm tựa đều ở trên người anh, bây giờ lại muốn giơ tay sờ trán anh như vậy. Động tác này không khỏi kéo gần khoảng cách giữa hai người bọn họ, khiến hai người càng thêm dính sát vào nhau.
Điều này khiến cho trái tim của anh bắt đầu loạn nhịp.
Toàn bộ thân mình căng cứng lên, đứng thẳng tắp, sống lưng cứng đờ.
Nhìn bề ngoài trông Khương Chỉ khống chế biểu cảm rất tốt, nhưng trong lòng thì đang dậy sóng ầm ầm, kế hoạch ấp ủ bao ngày cuối cùng cũng thành công, cô không kìm nổi để lộ một tia giảo hoạt dưới đáy mắt.
Đúng lúc, ánh mắt sắc bén của Trì Triệt bắt được tia giảo hoạt này của côi.
Anh híp mắt lại, nhìn chằm chằm cô ước chừng hai giây.
Thì ra……
Thật sự là ý tứ đó.
“Cô đây là cố ý”.
Đối với Trì Triệt mà nói, sự tồn tại của Khương Chỉ đã là cám dỗ khó tránh. Từng hành động của cô dù là trong vô thức cũng có thể khiến lòng anh nhộn nhạo thức trắng đêm không ngủ.
Nhưng tất cả những lần rung động ấy, những cảm giác khô nóng khó chịu ấy, hay cả những đêm không ngủ thao thức cố kìm nén dục vọng ấy.
Đều không bằng giờ phút này, trong anh trỗi dậy niềm khát vọng, hưng phấn, hạnh phúc khi thấy được tâm ý của cô……
Hiểu lầm giữa hai người hoàn toàn được cởi bỏ.
Sẽ không cần phải nhẫn nhịn thêm nữa.
Anh bắt đầu không kiểm soát được hô hấp đang ngày càng hỗn loạn của mình.
Tác giả có lời muốn nói: 50 bao lì xì!! Đã phát hết một lượt!
Trì Triệt xác thực không có sự tự tin ngút trời như Hà Ngộ. Dù sao từ nhỏ đến lớn cũng là đứa trẻ đáng thương bà ngoại không yêu, cậu mợ không thương, mẹ mất sớm, ba lại đối xử bất công, chưa từng được người khác trao tình yêu thương.