Bạn đang đọc Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền – Chương 50: Ngày phá sản thứ ba mươi
Đến 7 giờ sáng, Khương Chỉ mới tỉnh ngủ. Có lẽ là do trước khi ngủ đã nghĩ tới Hạ Tố Huân, nên ngay cả trong mơ cô cũng gặp được cô ta.
Trong mơ, quan hệ của bọn họ tốt bao nhiêu, thì khi tỉnh lại, cô càng buồn nôn bấy nhiêu.
Khương Chỉ che lấy mái tóc tổ quạ trên đầu mình chậm rãi bước xuống lầu. Cô thấy trên bàn ăn vẫn chỉ có một phần ăn sáng dành cho một người, không có đồ ăn Trì Triệt yêu thích.
Cô hỏi Trương Tứ đang giúp cô kéo ghế ra.
“Chú Trương, anh ấy đến công ty rồi sao?”
“Đúng vậy, thiếu gia đã rời khỏi nhà từ một tiếng trước.”
Sau khi Trương Tứ đẩy ghế vào giúp cô, anh ta nâng đồng hồ trên tay lên xem, thấy kim phút màu vàng kim trên mặt đồng hồ dịch chuyển khỏi số 6.
“Từ giờ đến giờ đi học của cô chỉ còn nửa tiếng, tôi đi gọi tài xế đã.”
Quãng đường từ nhà đến trường học của cô chỉ mất mười phút đi bộ, bây giờ lại còn gọi tài xế đến đón, thời gian đương nhiên đầy đủ.
Khương Chỉ “Ừm” một tiếng, gác chân thảnh thơi ngồi gặm bánh mì.
Sau khi cô dùng xong bữa sáng, thấy người giúp việc ra ngoài cửa bê vào hai thùng một lớn một nhỏ không biết chứa những gì.
Ánh mắt tinh tế của Khương Chỉ quét đến giấy gói tinh xảo bên ngoài, liền đoán ra được giá cả của đồ vật bên trong nhất định không rẻ chút nào.
Chắc là Trì Triệt mới mua đồ gì đó.
Hai người vừa mới chuyển sang nhà mới, mặc dù những đồ vật lớn đều đã đủ cả, nhưng vẫn còn rất nhiều đồ dùng nhỏ cần phải bổ sung, nếu không sẽ đại đồ vật là toàn, nhưng còn có rất nhiều vật nhỏ yêu cầu thêm vào, bằng không sẽ thiếu đi sự quen thuộc.
Nghĩ vậy, Khương Chỉ liền không để ý đến chúng nữa, vô tư xách túi bước ra cửa rồi lên xe đi học.
Đám người giúp việc biết sáng nay Khương tiểu thư có tiết, thấy cô rời đi cũng không dám gọi lại, cuối cùng chỉ có thể chờ sau khi thân ảnh mềm mại thon thả kia chui vào trong xe ngồi mới mới lo sợ bất an quay đầu lại nhìn Trương Tứ.
“Cái này…… Sáng sớm nay thiếu gia phái người tới đưa lễ vật, nhưng đến cả vỏ ngoài Khương tiểu thư cũng chưa mở ra, chúng tôi phải trả lời thiếu gia thế nào bây giờ?”
“Hả…… Không biết.”
Nhìn thấy ánh mắt cầu xin giúp đỡ của anh ta, Trương Tứ nhíu mày suy tư, rồi nhắc nhở.
“Mang vào phòng ngủ của Khương tiểu thư là được.”
Thiếu gia không hề nói bọn họ báo cáo lại tâm trạng của Khương tiểu thư khi nhìn thấy lễ vật cho anh biết. Làm một người hầu hiểu chuyện, bọn họ không nên tự cho là mình đúng mà quyết định giùm chủ nhân của mình.
Đây là sự khác nhau giữa người có kinh nghiệm làm việc hai mươi năm với người chỉ mới làm được ba năm.
Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân yêu cầu là đủ, tuyệt đối không nên tự cho mình là đúng mà rước thêm phiền phức.
Trợ lý của Trì Triệt làm việc rất đáng tin cậy. 6 rưỡi sáng nhận được nhiệm vụ của ông chủ, không dám đánh răng rửa mặt mà lập tức lái xe đến thẳng trung tâm thương mại, vừa lái xe vừa liên hệ với bên bán hàng, vừa thúc giục vừa nhờ vả. Kết quả là trước 7 giờ rưỡi đã hoàn thành được một phần tư yêu cầu của Trì Triệt.
Lúc anh ta nhìn thấy ảnh chụp được gửi đến đều là quần áo và trang sức dành cho nữ giới liền biết chắc chắn là mua cho Khương tiểu thư. Anh ta nghĩ con gái càng có được những thứ này sớm thì càng vui vẻ nên không chờ những đồ vật khác được đưa đến đầy đủ đã cho người vận chuyển hai món đồ đã mua đến tay đưa đến nhà mới của ông chủ.
Còn lại tám thứ đồ, trừ ba thứ không có trong nước phải đặt ở nước ngoài nên sẽ đến muộn hơn một chút ra, những thứ còn lại đảm bảo sẽ được đưa đến phòng ngủ của Khương Chỉ trước khi cô tan học về nhà.
Suy nghĩ mới đầu của Trương Tứ không sai, thiếu gia quả nhiên không muốn khiến Khương tiểu thư đặc biệt chú ý đến những đồ vật này.
Trì Triệt căn chuẩn thời gian, tạm dừng cuộc họp ngay trước thời điểm Khương Chỉ tan học mà gọi điện về nhà dặn dò người làm.
“Mau gỡ hết đồ vật bị đóng gói ra, rồi sắp xếp vào đúng vị trí của từng thứ.”
Trang sức thì cất trong hộp, quần áo và giày dép thì căn cứ vào màu sắc để phân loại vào từng ngăn tủ thích hợp.
Tóm lại không thể làm cho Khương Chỉ vừa mới về nhà đã phát hiện ra.
Trang sức giày dép của cô chất đầy cả một căn phòng, cứ im lặng bỏ vào khẳng định sẽ không dễ dàng bị phát hiện. Đợi đến khi cô phát hiện ra, có lẽ đã qua nửa tháng rồi, cho dù cô có cảm thấy quen mắt, cũng sẽ không thể nhớ ra nổi mình từng thấy nó ở chỗ nào, tùy tiện thích thì dùng, không thích thì ném sang một bên, sẽ không có gánh nặng tâm lý ——
Ý tưởng đơn giản như này, vừa thấy liền biết chính là thẳng nam* điển hình.
*Chỉ những người đàn ông thô kệch không tinh tế, không hiểu suy nghĩ của phụ nữ.
Khương Chỉ đích xác không phải vừa đẩy cửa phòng ngủ ra liền phát hiện được chuyện này. Nhưng đến khi cô tháo trang sức trên người xuống, sang phòng để quần áo để lựa chọn áo ngủ thì vừa mới đẩy cửa vào đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Tầm mắt của cô chậm rảo đảo quanh căn phòng một lượt, sau đó liền đi tới nơi cô cảm thấy có chỗ kì lạ.
Trương Tứ sắp xếp theo màu sắc, còn tỉ mỉ phân ra theo mùa, mất tận mười lăm phút mới bày trí xong xuôi, xác nhận không có gì không ổn mới yên tâm rời đi.
Nhưng cô chỉ dùng ba phút ngắn ngủi đã có thể tìm ra được đồ vật được đưa tới ban nãy, từng thứ từng thứ đều lôi hết ra.
“Đây không phải là những thứ tối hôm qua mình nhìn thấy ở trên tạp chí sao?”
Khương Chỉ nghi hoặc quay trở lại phòng ngủ, mở ngăn tủ của bàn trang điểm ra xem thử. Quả nhiên, bên trong cũng có rất nhiều trang sức tối hôm qua cô đã thấy trên cuốn tạp chí kia.
Cô lập tức lấy di động ra, gọi điện thoại cho Trì Triệt.
“Anh đang trên đường về”.
Trì Triệt còn tưởng là cô muốn giục mình mau về nhà sớm, vừa mới nghe máy đã vội vàng lên tiếng giải thích.
“Là bị tắc đường chứ không phải anh tăng ca đâu”.
“Không phải, em gọi điện là muốn hỏi anh một chuyện, trong phòng em có rất nhiều quần áo trang sức mới, là anh mua cho em à?”
Khương Chỉ vốn chỉ tò mò muốn hỏi tại sao anh lại biết được đây là những thứ cô muốn mua.
Nào ngờ Trì Triệt ở đầu dây bên kia ngừng lại hai giây, sau đó dùng một giọng nói trầm thấp vô cùng mê hoặc hỏi ngược lại cô.
“Trang sức và quần áo? Nhiều lắm sao, anh không mua”.
Khương Chỉ đáp lại một tiếng “Hả”.
Trì Triệt lại nói: “Quần áo của anh trước giờ đều có trợ lý chuyên môn phụ trách”.
Khương Chỉ nghĩ nghĩ, là như thế này, từ sau khi Trì Triệt quay lại với cô, trang phục trên người từ đầu đến chân đều rất chú ý lựa chọn, không hề bị làm lố, vừa theo sát trào lưu hiện hành vừa thích hợp với thân phận của anh, không khoa trương quá mức.
Tham dự những buổi tiệc khác nhau, cũng biết lựa chọn những trang phục khác nhau, phối hợp với từng loại nơ khác nhau.
Mới đầu Khương Chỉ không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy nếu anh đã là công tử nhà giàu chính cống thì có hiểu biết về phương diện này cũng là bình thường.
Hiện tại ngẫm lại, trước khi anh kế thừa gia nghiệp, cuộc sống nghèo khó đó của anh không phải giả vờ, kể cả có hiểu biết cũng không thể chưa từng phạm phải sai lầm như vậy được.
Chỉ có thể là có người giúp anh.
Cho nên lời giải thích của Trì Triệt xác thực đáng tin cậy, Khương Chỉ tin.
Có thể là sau khi trợ lý biết hai người ở chung thì bắt đầu phụ trách mua sắm quần áo trang sức cho cả cô nữa. Còn về việc cái gì cũng vừa vặn đều là thứ mà cô muốn mua……
Có lẽ là tâm linh tương thông?
Khương Chỉ cúp điện thoại, tạm thời bỏ chuyện này sang một bên rồi tính sau.
Nhưng những ngày kế tiếp, mọi chuyện càng trở nên kỳ quặc.
Khương Chỉ phát hiện bất kể ngày nào, chỉ cần cô xem tạp chí, hơn nữa còn gấp góc trang có đồ vật mình thích theo thói quen, thì sang ngày hôm sau hoặc là ngày thứ ba, trong nhà tuyệt đối sẽ xuất hiện những đồ vật đó.
Cuối cùng, cô không nhịn nổi tò mò phải đi hỏi Trì Triệt tên của người trợ lý kia: “Em muốn biết người tâm linh tương thông với em, hiểu ý em như vậy là ai”.
Mạch não trùng hợp đến mức này, cô chỉ cần mới nảy sinh tâm tư muốn mua, không mất bao lâu đã có thể có được như vậy.
Đây đã không thể dùng cụm từ thông minh sắc sảo để hình dung nữa rồi. Mỗi lần Khương Chỉ nhận được những thứ này đều không cảm thấy vui vẻ một chút nào, ngược lại còn có cảm giác đang bị người khác giám thị.
Nhưng mỗi lần cô hỏi tên trợ lý, Trì Triệt đều sẽ đột nhiên có việc.
Dường như anh đang cố tình lảng tránh vấn đề của cô.
Ba lần như vậy, Khương Chỉ càng thêm kiên định với suy đoán lúc ban đầu của mình ——
Người trợ lý này, có lẽ chính là Trì Triệt.
Có suy đoán, sẽ cần có chứng cứ chứng minh.
Đêm hôm đó, Khương Chỉ lật xem tạp chí mới phát hình, cố tình gấp góc bốn trang có những thứ đồ rất hở hang xấu hổ mà cô không có khả năng sẽ thích.
Ngày hôm sau tan học về nhà, quả nhiên, không chỉ có bốn bộ trang phục cay mắt tối hôm trước cô cố tình gấp góc, mà nguyên cả bộ trang sức, giày dép, túi xách, chỉ cần có mặt trên bốn trang tạp chí đó, tất cả đều bị mua về.
Có lẽ là do bốn bộ trang phục này quá phản nhân loại, trước đó trong tủ quần áo theo thẩm mỹ của Khương Chỉ không hề có đồ vật tương tự, vậy nên không bị giấu kín như những lần trước đó, mà bị tách ra bày ở một góc riêng biệt.
Quả nhiên không phải là tâm linh tương thông, mà là có người xem trộm tạp chí của cô.
Còn về phần là ai, không cần nói cũng biết.
Khương Chỉ nhìn đống trang phục này, co rút khóe miệng.
Không biết là nên hỏi Trì Triệt, tại sao mua đồ cho cô còn phải gạt cô.
Hay là nên chất vấn anh, tại sao lại nghĩ cô sẽ thực sự mua đống đồ xấu như vậy.
Anh có thể tưởng tượng ra nổi bộ dáng của cô khi mặc bộ đồ này lên người sao?
Sau khi Khương Chỉ phát giác ra chân tướng, cô không có ý định trực tiếp vạch trần Trì Triệt ——
Cũng không có cơ hội làm vậy. Từ sau khi về ở chung mới nhau, Trì Triệt chỉ được thanh nhàn nửa tháng liền bắt đầu bận rộn không ngừng. Tuy rằng anh vẫn sẽ về nhà đúng giờ cùng ăn tối với Khương Chỉ. Nhưng anh vẫn phải vừa ăn vừa xử lý chuyện công ty, thường xuyên ăn một nửa liền phải đi gọi điện cho cấp dưới.
Mà ăn tối xong, Trì Triệt sẽ lập tức mang theo máy tính vài tài liệu quay về phòng làm việc. Trong phòng làm việc có nhà vệ sinh riêng, cho nên chuyện Khương Chỉ lên giường đi ngủ vẫn không thấy anh bước ra khỏi phòng làm việc lấy một bước là chuyện thường xuyên xảy ra.
Vừa nghĩ đến đây, Khương Chỉ liền thấy tò mò, anh đã bận tới mức vậy, rốt cuộc lấy đâu ra thời gian, lại dùng cách gì để xem trộm được tạp chí của cô.
Vừa vặn ngày mai không có tiết học, Khương Chỉ cố tình uống một cốc cà phê lúc 9 giờ cho tỉnh táo, sau đó tùy tiện gấp góc vài tờ trên cuốn tạp chí rồi ném ra bàn, chui vào chăn giả vờ ngủ. Nhưng hai mắt vẫn mở lớn, lỗ tai dựng thẳng lên, tập trung tinh thần nghe ngóng động tĩnh bên ngoài cửa.
Nhưng ngoài cửa vẫn luôn im ắng, thẳng đến rạng lúc đồng hồ chỉ 1 giờ, cô mới nghe thấy có tiếng bước chân đứt quãng từ xa truyền đến.
Tiếng bước chân rất nhẹ, miễn cưỡng lắm mới có thể nghe được, nhưng càng đến gần thì càng rõ ràng hơn.
Thẳng đến khi tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng cô, Khương Chỉ vội vàng nhắm chặt hai mắt.
Quả nhiên, một giây sau đó, cửa phòng bị mở ra.
Cô cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng dừng lại trên người mình thật lâu ——
Xem ra chính là bản thân Trì Triệt.
Nếu đổi lại là người hầu tới lấy tạp chí, bọn họ khẳng định không dám có cử chỉ lớn gan như vậy.
Chờ đến khi ánh mắt ấy rời khỏi người cô, tiếng bước chân lại bắt đầu vang lên.
Cô căn cứ vào phương hướng phát ra âm thanh mà suy đoán, hẳn là dừng ở trước bàn trang điểm.
Lúc này Khương Chỉ mới dám mở mắt ra.
Giây phút nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở ngoài cửa, Khương Chỉ đã có thể xác thực được suy đoán lúc trước của mình không hề sai. Biết được đêm nay sẽ có thể bắt được đuôi sói lớn, cô phải cố gắng lắm mới kìm xuống không nhếch khóe miệng lên cười to.
Trong lòng âm thầm tính toán, chờ Trì Triệt mở tạp chí ra, cô nên phản ứng như thế nào.
Giả vờ tỏ vẻ buồn ngủ bị giật mình tỉnh giấc, ngơ ngác hỏi anh đang làm gì ư?
Hay là trực tiếp nhảy xuống giường, khiến cho anh trở tay không kịp, nói cho anh biết mình đã sớm phát hiện ra, nói anh mau mau thành thật một chút, giải thích tại sao lại muốn gạt cô.
Mà khi cô vẫn còn đang nheo mắt trộm mở một bên lén lút nhìn sang phía bàn trang điểm, bỗng nhiên ngẩn ra.
Nương bên ánh đèn ngủ mờ ảo chiếu xuống, cô thấy anh đang ngồi ở đó, vẻ mặt mệt mỏi một tay lật tạp chí, một tay cầm điện thoại chụp lại, biểu tình chuyên chú như đang phải giải quyết chuyện trọng đại của công ty.
Đèn cao, nhưng để chụp được rõ ràng, anh không thể đứng thẳng.
Ánh đèn màu vàng ấm áp dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú của anh, chiếu lên ngũ quan góc cạnh, thoạt nhìn trông rất dịu dàng.
Cho nên, đây chính là hình ảnh của anh vào mỗi buổi tối đó sao?
Vì muốn cùng cô ăn tối nên phải mang theo công việc chưa kịp xử lý xong về nhà làm tiếp, ăn cơm xong lại thức đến rạng sáng để xử lý nốt việc tồn đọng, sau đó còn không thể đi ngủ luôn.
Mà là nhẹ nhàng bước vào phòng cô, muốn xem hôm nay cô nhìn thấy thứ gì yêu thích trên tạp chí, nghiêm túc chụp ảnh để giấu cô mua hết về nhà.
Khương Chỉ lặng im nằm ở trong chăn, hai bàn tay bất giác nắm thật chặt.
Giống như……
Không cần nghe anh giải thích lí do.
So với ra mặt trước đám đông giúp cô hả giận, loại chuyện lén lút sau lưng cô quan tâm cô như này lại càng khiến cô cảm động hơn cả.
Trong ngực Khương Chỉ có đủ loại cảm xúc trùng điệp, trong đầu cũng không ngừng nảy sinh đủ mọi suy nghĩ ——
Thật đáng tiếc, lúc trước lại vì hiểu lầm mà chia tay, bỏ lỡ mất hai tháng ở bên nhau.
Quá ngu ngốc, tại sao quen nhau hơn hai năm nhưng cô vẫn cứ cho rằng chính mình là người đơn phương trả giá, còn cho rằng nếu không phải tiền, Trì Triệt căn bản sẽ không chịu ở bên cạnh mình.
Rõ ràng anh vẫn luôn quan tâm cô, thầm lặng trả giá vì cô từng chút một.
Cùng với……
Nếu như trong quyển sách này không có nhiều nhân vật kỳ quái như vậy, từ đầu đến cuối đều chỉ có hai người là cô và Trì Triệt, thì thật tốt biết mấy.
Suy nghĩ trong đầu bất đồng, nhưng điểm bắt đầu, đều là vì bị anh làm cho cảm động, vì anh mà gia tăng niềm yêu thích.
Nội dung suy nghĩ cũng đều rất bình thường.
Có lẽ cả một đời người, vẫn luôn có vài lần suy nghĩ vớ vẩn không thiết thực như vậy.
Nhìn người đàn ông đang chăm chú dưới ánh đèn.
Mạch não của Khương Chỉ xoay mấy vòng, nhảy qua mấy cái trạm, cuối cùng dừng lại ở một ý tưởng không đúng đắn chút nào, đã vậy ý tưởng này còn đang chiếm cứ toàn bộ đại não của cô.
Thật muốn ngủ với anh……_(:>」∠)_
Tác giả có lời muốn nói: Dưới chương này sẽ chọn tùy ý 50 người để tặng bao lì xì! 【 tui nghèo rồi】