Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền

Chương 44: Ngày phá sản thứ hai mươi tư


Bạn đang đọc Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền – Chương 44: Ngày phá sản thứ hai mươi tư

Điện thoại của Khương Chỉ từ sau nửa đêm liền bắt đầu rung không ngừng. May là ban ngày do tinh thần bị kích động, cảm xúc lên xuống thất thường khiến cả người cô mệt mỏi rã rời, vừa đặt lưng xuống giường là ngủ không biết trời đất gì nữa, giống như bị hôn mê vậy. Thế nên tiếng điện thoại rung không thể khiến cô bị đánh thức. Cô cứ như vậy mà ngủ thẳng đến sáu giờ sáng mới tỉnh giấc.

Sau một giấc ngủ dài, tinh thần của cô trở nên tỉnh táo sảng khoái, vui vẻ xuống giường đi đánh răng rửa mặt. Trong lúc đắp mặt nạ lạnh như băng để làm tiêu bớt khuôn mặt sưng phù vì ngủ quá nhiều của mình, cô theo thói quen cầm điện thoại di động lên mở tin tức mới ra xem.

Vừa mới mở khóa màn hình điện thoại, trên màn hình lập lức vụt bắn ra thông báo có【99+】tin nhắn gửi đến và tám cuộc gọi bị nhỡ.

Ngón trỏ trắng muốt mềm mại thon dài như cọng hành nhẹ nhàng gõ hai cái trên màn hình điện thoại, Khương Chỉ nhếch miệng lên, cười khẽ.

Sớm biết sẽ xảy ra chuyện như này, lúc trước nên mang theo Tiểu Điềm Điềm đi cùng thật nhiều để mở mang kiến thức một chút, xem thiên kim tiểu thư nhà giàu chân chính phải có bộ dạng như thế nào, để cô ta trải nghiệm xem đám người kia sẽ dùng những thủ đoạn xấu xa bỉ ổi như thế nào để ức hiếp người khác. Như vậy thì cô ta sẽ không viết ra mấy loại tiểu thuyết não tàn ngu ngốc như này nữa. Không biết tại sao người bên trong tiểu thuyết ai ai cũng đều được cô ta viết thành các nhân vật não tàn ngu ngốc, người ở bên trong làm sao đều giống như SAN* trực tiếp rớt mất giá trị nên có, một người so với một người lại càng không có đầu óc.

*SAN (Storage Area Networking) hay còn gọi là mạng lưu trữ là một mạng chuyên dụng, hoàn toàn tách biệt với các mạng LAN và WAN. Nói chung mạng SAN sẽ nối kết tất cả các tài nguyên liên quan đến lưu trữ trong mạng lại với nhau. Đặc điểm nổi bật trong cấu trúc SAN là nó thường cho tốc độ kết nối dữ liệu cao (Gigabit/sec) giữa các thiết bị lưu trữ ngoại vi, đồng thời cho khả năng mở rộng cao. Mặc dù thường được đề cập đến phần cứng nhiều hơn, SAN còn bao gồm những phần mềm chuyên biệt dùng cho quản lý, giám sát và cấu hình mạng.

Đám thiên kim tiểu thư mà Khương Chỉ nói đến ở đây chính là bốn người Khâu Minh Lộ.

Xuất thân ở gia đình phú quý, mang trên mình danh hiệu là thiên kim tiểu thư nhà giàu hàng thật giá thật, vậy mà lại có thể làm ra hành vi ngu ngốc chả khác gì đám nữ sinh vị thành niên đang học cấp hai, cấp ba.

Rõ ràng Khương Chỉ đã giải thích rõ ràng với bọn họ, vậy mà vẫn còn dám đăng tấm ảnh chụp lén trong tiệc tối ngày hôm đó lên mạng tạo scandal cho cô.

Không chỉ đem ảnh chụp truyền ra khắp nơi, còn đưa số điện thoại của Khương Chỉ công khai trên mạng, khiến nó bị lan rộng ra bên ngoài.

Khương chỉ tùy ý mở ra một đoạn tin nhắn đọc thử.

Một phần trong đó là bỏ đá xuống giếng*.

*Chỉ kiểu người khi thấy người khác gặp khó khăn, không tìm cách giúp đỡ mà tìm mọi cách để tận dụng thời cơ nhằm tư lợi cho mình.

Chửi rủa cô không biết xấu hổ, bán rẻ thân thể của mình để tìm kiếm nguồn đầu tư.

Một bộ phận khác thì là đám đàn ông đang ái mộ, hoặc đã từng ái mộ Khương Chỉ nhắn đến.

Sau khi nghe được những lời phỉ báng, mắng chửi cô, bọn họ nhao nhao gửi tin nhắn đến trách cô sao lại làm như vậy, nhưng đến cuối cùng ai cũng sẽ đau lòng nhức óc bổ sung một câu “Em gặp phải khó khăn, sao không tìm đến anh, anh sẽ giúp đỡ em cơ mà, sao phải lãng phí chính mình như vậy!”

Khương Chỉ đọc đến đây liền trợn trắng mắt đầy khinh thường.

Đám người này thật là biết đề cao bản thân mà.

Không nói đến việc bạn trai hiện tại của cô là Trì Triệt – mẫu đàn ông ở bất kì phương diện nào cũng xuất sắc đạt điểm tối đa. Kể cả lúc này Khương Chỉ có độc thân đi chăng nữa, cô chắc chắn cũng sẽ không đáp lại đám đàn ông khốn nạn này dù chỉ một lần.

Trí nhớ của Khương Chỉ tốt lắm. Mặc dù chỉ mới đọc qua nguyên tác một lần, nhưng cô vẫn có thể ngay lập tức liên tưởng một đoạn ngắn trong nguyên tác với tình huống đang xảy ra trước mắt.

Ở trong nội dung của nguyên tác, đám người ái mộ Khương Chỉ này thực sự có chìa ra cành ô liu* với cô khi cô bị cả thế giới quay lưng, vứt bỏ.

*Ý nói có ý giúp đỡ khi người ta gặp khó khăn.

Nhưng về sau cô lại phát hiện ra, bọn họ ái mộ cô hoàn toàn là vì lúc trước khi chưa bị phá sản, cô vẫn luôn cao cao tại thượng, đối với hết thảy đàn ông đều tỏ ra thái độ khinh thường, lạnh nhạt, khiến trong lòng bọn họ tôn cô lên làm nữ thần cao quý không thể với tới. Mà thứ gì không thể có được thì con người ta lại càng thèm muốn.

Nhưng khi đã thật sự theo đuổi được cô, chơi được hai ngày liền cảm thấy nhàm chán.


Người ta có câu, đọc tiểu thuyết sẽ có thể lý giải được tính cách của tác giả. Bởi vì tất cả mọi tư tưởng, hướng suy nghĩ của tác giả đều sẽ được biểu lộ rõ ràng ở trong tác phẩm của họ.

Đây có lẽ là suy nghĩ của Nguyễn Điềm Điềm về đàn ông nói chung, phụ nữ càng không để ý đến bọn họ, địa vị của người phụ nữ đó trong lòng bọn họ lại càng tăng cao. Nhưng một khi cho bọn họ thái độ tốt, bọn họ sẽ lập tức kéo người phụ nữ bọn họ hằng theo đuổi xuống khỏi địa vị cao quý kia, thậm chí còn bỏ rơi, hay còn gọi là “trả lại hàng”.

Hiện tại bọn họ cảm thấy khó chịu đau khổ cũng không phải bởi vì thấy Khương Chỉ sa đọa, mà là cảm thấy đáng tiếc vì mình không thể trở thành sự lựa chọn đầu tiên mà Khương Chỉ tìm đến khi sa đọa.

Thật hời cho tên đàn ông trên tấm ảnh kia.

Nội dung của mấy tin nhắn này mặc dù khiến người đọc chúng cảm thấy rất tức giận, nhưng nội tâm của Khương Chỉ lại không có lấy một chút gợn sóng nào. Trong mắt của cô, bọn nó chỉ đang vì giết thời gian mà làm điều vô ích.

Sau khi kết thúc quá trình đắp mặt nạ dưỡng da, cô liền thẳng tay kéo hết tất cả những số điện thoại này vào danh sách đen, rồi vui vẻ ngâm nga vài câu hát đi chọn quần áo để mặc ra ngoài vào hôm nay.

Vậy nên mới nói Khương tiểu thư thực sự là lão hồ ly.

Bởi vì nếu đổi lại là người khác gặp phải loại chuyện này, khẳng định sẽ không giữ được bình tĩnh mà sẽ cứng rắn cầm theo chứng cứ trong tay tìm đến đám người kia mặt đối mặt tranh luận gay gắt cho mà xem.

Khương Chỉ không hề nóng nảy đến mức mất đi lý trí, cô căn bản không có ý định giải thích điều gì.

Nhưng cái này cũng không hề mang ý nghĩa cô muốn thả qua bọn họ, hoặc là xem nhẹ chuyện này không đề cập tới.

Chỉ là theo như suy tính của Khương Chỉ, nếu xử lý lúc này thì sẽ không đem lại lợi ích gì lớn cho mình.

Nhìn qua thì cảm thấy lời đồn đại đã truyền đi khắp nơi, trở thành tin hot náo động xung quanh. Nhưng nếu bây giờ cô đứng ra giải thích, thì nhiều nhất cũng chỉ có thể lấy lại được trong sạch của mình, còn đám người kia vẫn không bị giáo huấn, sẽ chẳng phải chịu bất kỳ một tổn thất nào.

Cô quyết định cứ để cho lời đồn đại này phát triển tiếp, dù sao việc cô đồng ý nhận lời cầu hôn của Trì Triệt, với tính cách của anh mà nói, khẳng định chẳng mấy chốc sẽ nhanh chóng công bố tin tức này với bên ngoài.

Đến lúc đó, biểu hiện của đám người này nhất định sẽ cực kỳ đặc sắc.

Lúc cô chuẩn bị quần áo trang điểm xong xuôi, vừa vặn đồng hồ chỉ bảy giờ đúng.

Số lượng người giúp việc trong biệt thự nơi Trì Triệt sống không nhiều, nhưng ai nấy đều rất có mắt nhìn, nhanh nhẹn hiểu ý người khác.

Vừa nghe thấy cô ở trên lầu dường như có động tĩnh, liền đoán được cô đã dậy, lập tức bật bếp hâm nóng cháo.

Trước khi Trì Triệt đi ra ngoài có giao cho bọn họ một tờ thực đơn, phía trên liệt kê đầy đủ ba bữa cơm mỗi ngày của Khương Chỉ cần phải nấu những gì, chế độ ăn kiêng ra sao. Không chỉ có như thế, đến cả việc khi cô rời giường sẽ trong phòng ngủ đợi bao lâu, mấy giờ sẽ xuống lầu, tất cả đều được anh đánh dấu rõ ràng.

Cho nên tại giây phút Khương Chỉ bước xuống lầu liền nhìn thấy người giúp việc bưng ra những món ăn kèm mà cô yêu thích nhất, cùng với một bát cháo tam mễ* nóng hổi.

*Một loại cháo nấu từ 3 loại gạo khác nhau của Trung Quốc.

Số lượng không nhiều, một bát cháo phối với bốn đĩa đồ ăn nhỏ ——

Nói là bốn đĩa nhỏ, kỳ thật là nhỏ đến mức không gắp được mấy đũa liền hết, vừa đủ lượng đồ ăn cho một mình cô.

Khương Chỉ đưa mắt tìm kiếm xung quanh rồi hỏi thăm một người giúp việc đang đứng bên cạnh.


“Trì Triệt đâu rồi?”

Người giúp việc kéo ghế ngồi cho Khương Chỉ xong, thấy cô chỉnh tề ngồi xuống ghế mới quy củ lui sang một bên trả lời.

“Thiếu gia đến công ty rồi”.

“Công ty?”

Khương Chỉ ngạc nhiên mở lớn hai mắt, có chút không thể hiểu nổi.

“Hiện tại mới có bảy giờ, anh ấy vẫn luôn đi làm sớm như vậy sao?”

“Bình thường không sớm như vậy đâu. Chỉ là hôm nay thiếu gia tỉnh giấc sớm, lại trùng hợp ở công ty có việc cần giải quyết, nên sau khi ăn xong bữa sáng thiếu gia liền trực tiếp rời đi”.

Trong lúc trả lời từng câu hỏi của cô, người giúp việc kia cũng lén lút quan sát Khương Chỉ một lượt.

Muốn nhìn xem vị nữ chủ nhân tương lai sẽ ở lại đây của bọn họ là người như thế nào.

Liệu có xứng với vị thiếu gia đẹp trai tài giỏi, là giống loài quý hiếm ngàn năm khó có được của bọn họ hay không.

Người giúp việc này trên là Trương Tứ, vốn là người giúp việc bên nhà mẹ đẻ của Trì Triệt.

Mặc dù nói là bởi vì ông cụ Trì đặt ra quy định, Trương Tứ không có cơ hội chăm sóc Trì Triệt khi còn bé, nhưng bởi vì nguyên nhân đã từng chăm sóc mẹ của Trì Triệt nên vẫn một mực để ý đến Trì Triệt, thỉnh thoảng lại đến trường học của anh đứng từ xa quan sát, muốn xác định tình hình của anh có tốt hay không.

Tuy Trì Triệt và Trương Tứ chưa từng nói chuyện trực tiếp với nhau, nhưng anh biết chuyện này, biết Trương Tứ thực lòng quan tâm anh, nên vẫn luôn ghi tạc ở trong lòng.

Cuối cùng, khi đã xác định quay trở về nhà họ Trì tiếp nhận gia nghiệp, phân chia dinh thự, anh liền đón Trương Tứ từ nhà mẹ đẻ đến bên cạnh mình.

Mà Trương Tứ làm việc cũng rất đáng tin cậy, đem theo toàn bộ người giúp việc trẻ tuổi đã từng theo hầu lão gia mấy năm mang hết đến nhà của Trì Triệt.

Ông ta nhìn người rất chuẩn. Mọi người tới nhà họ Trì được hai tháng, ai cũng chỉ toàn tâm toàn ý chăm sóc Trì thiếu gia cho tốt, không hề gây ra chuyện gì, lại càng không lục đục nội bộ với nhau.

Ông ta tò mò về con người của Khương Chỉ cũng là bởi vì đêm qua Tiểu Lục đưa thuốc trở về đã hưng phấn khoe với đám người làm bọn họ: “Thiếu gia không cần thuốc ngủ nữa, anh ấy nói bệnh đau đầu của anh ấy khỏi rồi!”

Trương Tứ tuy nghe vậy thấy vui, nhưng vẫn không yên lòng, ba giờ sáng có đẩy cửa phòng anh vào nhìn thử.

Thì ra Tiểu Lục không hề nói dối, thiếu gia thật sự không cần dùng đến thuốc ngủ mà vẫn nằm ngủ được, hơn nữa nhìn tướng ngủ của anh, rõ ràng là mười phần an ổn.

Ông ta lập tức liên tưởng tới chẩn đoán của bác sĩ Lư: Ưu tư quá nặng, là tâm bệnh.

Trương Tứ liền suy đoán một hồi tiền căn hậu quả khiến cho Trì Triệt đột nhiên khỏi hẳn bệnh nhức đầu đã dằn vặt anh bao nhiêu năm qua, đại khái là ——

Liên quan đến vị Khương tiểu thư này đi.


Cho nên sáng nay, ông ta tự mình bưng đồ ăn cho cô, đuổi đám người Tiểu Lục đi ra chỗ khác, muốn tự mình phục vụ Khương Chỉ dùng cơm để tiện bề quan sát.

Khương Chỉ không biết bên cạnh đang có người nhìn chằm chằm vào cô, lại càng không rảnh để ý xem một người giúp việc bình thường sẽ nghĩ gì về mình.

Lúc này trong lòng cô đang tràn đầy không vui. Cô nhíu chặt chân mày, oán thầm Trì Triệt.

Hôm qua vừa cầu hôn cô, còn vừa đưa cô đến gặp gia đình mình, nhìn qua trông như vội vã đến không nhịn nổi, cô còn tưởng rằng hôm nay anh sẽ kéo cô cùng đến cục dân chính đăng ký kết hôn luôn đó.

Ai ngờ đến cả nói chuyện với cô cũng không thèm nói một câu, chưa đến bảy giờ sáng đã đi làm.

Trì thiếu gia thật đúng là kính nghiệp, xem ra năm nay, nhân viên xuất sắc nhất của tập đoàn Trì thị không phải Trì thiếu gia thì không còn ai khác có thể vượt qua anh.

Khương tiểu thư bực bội khó chịu thầm châm chọc ở trong lòng.

Nhưng mỹ nhân sở dĩ được coi là mỹ nhân, cũng là bởi vì cô vừa giận vừa vui, bất cứ lúc nào cũng đều xinh đẹp hoàn mỹ.-

Cho dù trong lòng cô đang tràn đầy chán ghét mắng thầm Trì Triệt không biết bao nhiêu lần, nhưng động tác cầm thìa múc cháo, gắp đồ ăn của cô vẫn cứ như cũ mà trang nhã giống như một bức họa tuyệt đẹp, mỗi lần nghiêng thân há miệng ăn cháo, cần cổ tinh tế xinh đẹp sẽ vạch ra một đường vòng cung hoàn mỹ không lộ ra một chút khuyết điểm nào.

Bàn ăn cô đang ngồi cách cửa sổ khoảng tám mét, ở giữa đó không có bất kỳ đồ dùng trong nhà nào chen giữa ngăn cản, ánh nắng buổi sớm mai xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên người cô, càng đưa sự xinh đẹp của cô lên thêm một cấp độ cao hơn.

Trương Tứ chỉ nhìn một lát liền thỏa mãn tự giác thu hồi lại ánh mắt.

Ừm, hoàn toàn tương xứng.

Thứ hai đầu tuần, Khương Chỉ có tiết học suốt cả ngày. Sau khi dùng xong bữa sáng, cô quay sang nhờ Trương Tứ gọi tài xế đến đón mình, nhưng lại không nói nơi mình muốn đến là trường học.

Trương Tứ không biết liền cho rằng cô muốn ra ngoài mua sắm, cung kính dâng lên thẻ đen* mà Trì Triệt để lại cho cô.

*Thẻ đen (black card) cho phép bạn chi tiêu nhiều hơn so với thông thường. Các loại dịch vụ bổ sung như SMS, ngân hàng điện tử,… đều có sẵn và được sử dụng miễn phí.

Khương chỉ do dự mất hai giây mới đưa tay ra nhận lấy rồi cất vào trong ví.

Tuy nói trong lúc yêu đương không nên phân chia tài sản của nhau quá rõ ràng sòng phẳng, nhưng Khương Chỉ sống hai đời người vẫn chưa tiêu tiền của bất kỳ một người đàn ông nào khác ngoài ông ba già nhà mình là Khương Thuận Nghiêu.

Tâm tình của cô có chút vi diệu.

Tuy dạo gần đây Khương Chỉ gặp phải rất nhiều rắc rối lớn, nhưng chỉ cần bước vào trong phòng tập múa, cô liền đem tất cả mọi chuyện phàm tục rắc rối kia hết thảy ném ra sau đầu.

Cô chỉ toàn tâm toàn ý chuyên chú vào từng động tác của tứ chi và bước chân của mình.

Còn nhớ rõ tiết học múa ba-lê đầu tiên của cô khi còn nhỏ.

Huấn luyện viên yêu cầu các cô không ngừng từ dưới sân khấu đi lên sân khấu, sau đó lại bước xuống, rồi lại một lần nữa bước lên sân khấu, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, để ép các cô trong nháy mắt nhất định phải tiến vào trạng thái tốt nhất, bảo trì cảm xúc sung mãn ở trên sân khấu.

Cứ luyện tập tuần hoàn như vậy không ngừng nghỉ, đều là vì để các cô có thể đem năng lực vừa lên sân khấu lập tức tiến vào trạng thái tốt nhất biến thành bản năng.

Khương Chỉ cũng làm được rồi. Đợi đến khi cô lấy lại tinh thần từ trong một thời gian dài tập múa, đồng hồ đã chỉ hơn bốn giờ chiều.

Cô đi đến phòng thay đồ, thay trang phục múa ra rồi tắm rửa qua loa một lượt. Đang lúc định quay trở lại ký túc xá, đột nhiên nhận được cuộc gọi của Trì Triệt.

Khi nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại di động chính là hai chữ Trì Triệt, Khương Chỉ lập tức giống như phản xạ có điều kiện mà đưa tay tắt máy.


Phải đợi đến hai giây sau đó, cô mới phản ứng lại được mình vừa làm ra chuyện gì, vội vàng bấm gọi lại dãy số vừa mới gọi tới.

“Alo…..” Cô lúng túng sờ sờ lên đầu mũi vài cái.

Xem ra chính mình vẫn còn đang dừng lại ở trạng thái hai người chia tay nên vừa nhìn thấy tên của anh đã muốn tắt điện thoại, ý đồ trốn tránh anh.

Người đàn ông ở đầu dây bên kia hoàn toàn là bị cô cúp máy làm cho giật mình, còn đang mải mê suy đoán liệu cô có phải còn giận anh vì chuyện tối ngày hôm qua hay không, thì thấy cô gọi lại cho mình.

Giọng điệu của Khương Chỉ nghe ra có tám phần ảo não, hai phần bối rối: “Em không cẩn thận ấn nhầm vào nút tắt máy”.

“Ừ, không sao”.

Cô không giận anh nữa thì tốt rồi. Giọng điệu của Trì Triệt trước giờ vẫn luôn lạnh nhạt thờ ơ, chỉ khi nói chuyện với cô mới mang thêm một chút độ ấm.

“Anh nghe chú Trương nói, trưa nay em không về nhà dùng cơm? Vẫn đang ở bên ngoài à?”

“Ừm, em đang ở trường học. Hôm nay có tiết cả ngày nên ở cơm trưa ở trường luôn”.

Khương Chỉ vừa uống nước vừa đáp lại anh. Tiếng nước trôi theo cổ họng của cô truyền đến đầu dây bên phía đối diện.

Tiếng động không lớn chút, nhưng dùng để trêu chọc người nào đó, hiển nhiên dư sức.

Yết hầu Trì Triệt không khỏi giật giật vài cái, thanh thanh cổ họng rồi nói tiếp: “Vậy tối nay đợi anh lái xe đến đón em về”.

“Không cần”.

Cô ngại phiền phức, cự tuyệt gọn gàng, lý do đầy đủ hợp tình hợp lý, không lưu lại một kẽ hở nào.

“Trường học cách khá xa, lại sắp hết kỳ học rồi, tiết học rất nhiều, em cũng mệt mỏi. Em không muốn ngồi xe trở lại ……….đâu, học xong chỉ muốn chạy về ký túc xá để sớm được nghỉ ngơi mà thôi”.

……

Đầu bên kia điện thoại lập tức rơi vào yên lặng.

Lúc nói ra mấy lời này, Khương Chỉ vẫn không cảm thấy có vấn đề gì cả. Thẳng đến khi thấy anh lặng im không nói lâu như vậy, cô mới phát giác được có điều dị thường.

Nghĩ nghĩ một hồi, cô lại nói thêm một câu thăm dò ý tứ của anh.

“Nhưng chiều thứ sáu em không có tiết, hay là trưa thứ sáu anh đến đón em về?”

Nghe giọng điệu không khác gì đang dỗ dành con nít.

Khóe miệng Trì Tiệt kéo lên một nụ cười lạnh, hạ giọng đáp ứng: “…… Được”.

Nhưng ngay sau khi cúp điện thoại, Trì Triệt lập tức gọi cho thư ký qua đường dây nội bộ: “Tìm một căn nhà lập tức có thể mua lại được ở khu vực phụ cận trường học của Khương tiểu thư”.

Có lẽ là khi đã đủ năm năm, cho dù là ở biệt thự hay là chung cư, hết thảy đều không quan trọng.

Chỉ cần kéo gần khoảng cách, để cô không còn tìm được lý do không trở về nhà nữa là được.

Tác giả có lời muốn nói: Còn chương thứ hai nữa, nhưng hẳn là muốn viết tự vả mặt, muốn cho mẹ kế, đám người Khâu Minh Lộ kia bị vả mặt hết một lượt. Cho nên chương đó sẽ rất dài, có lẽ sẽ phải viết suốt đêm mới xong. Mọi người đừng chờ cùng tôi, đợi sáng mai lại vào đọc là được!

Dưới phần bình luận của chương này cũng sẽ ngẫu nhiên chọn ra 88 bình luận để phát lì xì!!! Bây giờ tôi đi phát lì xì của ngày hôm qua trước đã! Chờ đêm nay đăng xong chương thứ ra sẽ phát lì xì của chương này nha!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.