Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền

Chương 3: Ngày phá sản thứ ba


Bạn đang đọc Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền – Chương 3: Ngày phá sản thứ ba

Trước giờ Vương Diễm Bình chỉ cảm thấy bản thân kém Khương Chỉ về mặt tiền tài.

Sắc đẹp, tài trí và khí chất, tất cả đều có thể dùng tiền xây. Đây là lý do mà nhiều lần cô ta không đoạt được vị trí trung tâm, luôn bị Khương Chỉ lấn áp trên sân khấu.

Cho nên chỉ cần Khương Chỉ phá sản trở nên nghèo túng, nhất định sẽ không có ai che lấp được Vương Diễm Bình, cô ta sẽ tỏa sáng rực rỡ.

Trong khi mọi người còn đang bị Khương Chỉ làm cho ngơ ngác, Vương Diễm Bình là người tỉnh táo lại đầu tiên, đọc lên lời kịch trước đó đã thương lượng qua: “Xuỵt, nói nhỏ chút đi, cậu ấy đã phá sản, chúng ta không nên xát muối vào miệng vết thương của người khác.”

Trong buổi diễn tập tối hôm qua, Vương Diễm Bình là người lên kế hoạch cho màn kịch này, nhưng vì để bảo vệ bản thân, cô ta vốn dĩ không hề chuẩn bị lời kịch cho bản thân.

Nhưng có lẽ do Khương tiểu thư thật sự quá chướng mắt, thậm chí từ lúc đi vào cũng không hề biết điều, đã phá sản mà vẫn còn trang điểm cầu kỳ xinh đẹp như vậy.

Dường như cố tình muốn cho Vương Diễm Bình nhận rõ, sự chênh lệch giữa hai người không phải chỉ là tiền tài.

Cô ta bị chọc vào nỗi đau, tất nhiên sẽ nhịn không nổi.

Những người khác giật mình, cũng lập tức phản ứng lại.

“Nhưng việc này không phải do cậu ta tự làm tự chịu sao?”

“Đúng vậy, vì sao phải che giấu chuyện mình bị phá sản chứ? Làm như giá trị duy nhất của cậu ta chính là gia thế ấy. Rõ ràng nếu nói ra sớm một chút, chúng ta còn có thể trợ giúp cậu ta.”

“Cậu tấu hài à, Khương tiểu thư cần chúng ta trợ giúp sao? Có biết nguyên nhân người ta vào ký túc xá ở là gì không?”

“Là gì? Không phải không có tiền sao?”

“Người ta nói là, bản thân vì muốn gần gũi hơn, muốn trải nghiệm sinh hoạt hàng ngày của bọn dân nghèo chúng ta nên mới dọn vào ký túc xá ở đấy.”

……

Các cô gái mồm năm miệng mười mà nói chuyện với nhau.

Ngay cả âm lượng cũng đều được luyện tập từ trước ——

Nghe thì có vẻ như đang cố gắng đè thấp âm lượng, giống như muốn tránh Khương Chỉ, lại vừa vặn để mọi người đều có thể nghe thấy.


Loại hành vi ấu trĩ chia bè kết phái này của bọn học sinh cấp hai, Khương Chỉ căn bản là chướng mắt, lười phản ứng lại.

Bọn họ không biết lúc trước trong vòng xã giao của Khương Chỉ còn gió tanh mưa máu hơn trường học nhiều, khẩu phật tâm xà là khóa cơ sở, giết người diệt tâm mới được tính là tốt nghiệp tiểu học.

Nhóm chị em ở đó nếu muốn xa lánh một người, thủ đoạn không chỉ bỉ ổi, còn vừa tàn nhẫn lại vừa độc ác.

Người trải qua qua sóng to gió lớn như Khương Chỉ, sao có thể chỉ vì một hai câu đàm tiếu mà bị chọc giận, càng không thể bởi vì vậy mà trở nên chật vật.

Thế nhưng trong đám người này lại có người từng hãm hại Khương Chỉ rất nhiều lần trong nguyên tác.

Khóe miệng Khương Chỉ khẽ nhếch lên cười lạnh một cái, ánh mắt lướt qua một đám con gái xinh xắn, dừng ở trên người Vương Diễm Bình đang đứng cách xa cô nhất.

Cô nhìn chằm chằm vào cô ta, đến khi biểu cảm của đối phương trở nên không được tự nhiên cũng không chịu dời ánh mắt đi.

Vai diễn của vị Vương tiểu thư này ở trong nguyên tác rất quan trọng.

Vương Diễm Bình thích nguyên nam chính Hà Ngộ, chán ghét nguyên nữ chính Nguyễn Điềm Điềm.

Sau khi Hà Ngộ bỏ Khương Chỉ, đính hôn với Nguyễn Điềm Điềm, Vương Diễm Bình nổi lòng ghen ghét, trước tiên hỏi thăm thời gian địa điểm Nguyễn Điềm Điềm bàn chuyện làm ăn, rồi sau đó nhờ quan hệ thay đổi phòng cô ta định đi, cũng bỏ thuốc trong rượu, sau đó sắp xếp một đám đàn ông chờ sẵn trong căn phòng khách sạn mà Nguyễn Điềm Điềm sắp đến.

Trời xui đất khiến, Nguyễn Điềm Điềm lại không đi đến khách sạn, nhưng chuyện này đã bị bại lộ, mấy nam phụ chó săn của Nguyễn Điềm Điềm ồn ào muốn trả thù, đi dò hỏi đám đàn ông về người chủ mưu, Vương Diễm Bình nhân cơ hội đổ tội cho Khương Chỉ.

Làm hại Khương Chỉ bị người “ăn miếng trả miếng”, không chỉ bị bỏ thuốc, nam phụ chó săn còn quay video toàn bộ chi tiết đám đàn ông làm nhục Khương Chỉ phát lên  mạng, thành công bức ba Khương mẹ Khương phát điên.

Khương Chỉ có kết cục bi thảm như vậy, không thể không nhắc đến công của Vương Diễm Bình.

Vương Diễm Bình không biết Khương Chỉ đang nghĩ gì, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy, trong mắt đối phương đột nhiên tràn đầy ý lạnh, giống hệt một con rắn độc mà đánh giá cô ta.

Những nơi trên người bị ánh mắt Khương Chỉ đảo qua đều nổi da gà.

“Cô trừng tôi làm gì?”

Vương Diễm Bình trốn không thoát khỏi tầm mắt của cô, liền hung tợn mà trừng lại Khương Chỉ.

“Vì lời vừa rồi của bọn tôi? Tức giận rồi sao?”


“Trừng cô? Tôi không trừng cô, cũng chưa đến mức tức giận.”

Khương Chỉ cong cong hai mắt, nhưng đáy mắt toàn là lạnh lẽo.

“Tôi chỉ đang tò mò không biết những lời cô vừa nói, là nghe từ đâu.”

“Điều này quan trọng sao? Mặc kệ tôi nghe được từ chỗ nào, cũng không thay đổi được sự thật là cô đã từng nói những lời này.”

Vương Diễm Bình nhất định không thể trực tiếp khai Ly Ly ra, cô ta liếc mắt xem thường Khương Chỉ.

“Khương tiểu thư, còn không phải là không dám thừa nhận việc mình bị phá sản nên bịa ra một cái cớ thôi sao? Cho dù có bị vạch trần cũng không đến mức phải dậm chân như vậy chứ.”

Không hổ là vai phụ thiểu năng nhất trong những kẻ thiểu năng.

Lời kịch này cũng đủ ngu ngốc.

Khương Chỉ thiếu chút nữa là bật cười thành tiếng.

Cô cố gắng ép xuống khóe miệng đang muốn cong lên, chậm rì rì gật đầu: “Ngay cả việc nghe được từ đâu còn nói không nên lời, vậy chính là bịa đặt vô căn cứ. Tôi khuyên cô nếu có nhiều sức lực đi nói lung tung như vậy, không bằng luyện múa nhiều hơn. Từ giờ cho đến buổi thi tuyển còn chưa đến một năm nữa, với trình độ hiện tại của cô, hạng hai cũng khó mà lấy được.”

Vương Diễm Bình vừa nghe liền hiểu ngay, hạng nhất sẽ là của Khương Chỉ.

Điều này khiến cô ta tức điên lên, đôi mắt trợn trừng hầu như chỉ còn lòng trắng: “Ai nói là tôi bịa đặt vô căn cứ?”

“Ồ, vậy là cô có chứng cứ sao?” Khương Chỉ nhướng mày, “Lấy ra đi?”

“Cũng đâu phải đang diễn cung tâm kế, chẳng lẽ bọn tôi phải 24/24 mang theo bút ghi âm chăm chăm  ghi lại lời cô nói sao?”

“À, vậy thì vẫn là bịa đặt,” Khương Chỉ không mặn không nhạt nói, “Đầu năm nay phí bịa đặt thật là thấp, chỉ cần há mồm là đủ rồi.”

Lời này thực khiến Vương Diễm Bình phát điên.

Hiện tại cả hai bên đang tơi vào cục diện bế tắc, nếu không đưa ra được chứng cứ thì thật sự sẽ biến thành bọn họ cố tình trăm phương ngàn kế bôi nhọ Khương Chỉ. Như vậy bộ dạng đáng ghê tởm của Khương tiểu thư sẽ không bị vạch trần, thậm chí còn có khả năng đạt được hảo cảm của mọi người.


Cân nhắc nặng nhẹ, Vương Diễm Bình lập tức bán đứng Ly Ly.

Cô ta lấy di động ra, lướt lại lịch sử trò chuyện: “Từ từ, tôi đột nhiên nhớ ra có cái này có thể chứng minh cô đã nói những lời này.”

Vương Diễm Bình vừa nói xong, Ly Ly đang ngồi trong góc phòng đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang Khương Chỉ.

Bốn phía trong phòng đều được bao bọc bởi gương toàn thân. Vẻ mặt kinh hoảng của Ly Ly đã bị Khương Chỉ nhìn thấy hết từ trong gương, cô giật nhẹ khóe miệng, tỏ vẻ ghét bỏ.

Ngay cả việc che giấu biểu cảm cũng không làm được.

Thật đúng là tường đổ mọi người đẩy, trống rách vạn người đấm*, loại nhân vật tôm tép này cũng dám tới chen một chân.

*Chỉ kẻ tiểu nhân thừa lúc người khác gặp khó khăn, còn tìm cách hạ nhục, làm khó người khác. 

“Cô xem lịch sử trò chuyện này đi!”

Vương Diễm Bình giơ hình chụp màn hình đã cắt đi tên nhóm và ảnh đại diện của Ly Ly đến trước mặt Khương Chỉ.

“Cô không cần quan tâm người nói cho bọn tôi biết chuyện này là ai, nhìn thời gian trước đi, là cùng ngày cô chuyển vào. Khi đó mọi người không ai biết chuyện cô phá sản, không thể có khả năng cố tình tạo bằng chứng giả hãm hại cô, đúng không?”

Cả cô ta và Ly Ly đều nghĩ rằng, chỉ cần không bị nhìn ra người nói chuyện liền có thể chuyển hướng gió về. Thấy đa số mọi người đều xông tới xem xét lịch sử trò chuyện, Vương Diễm Bình tỏ vẻ khiêu khích nhướn mi với Khương Chỉ.

Nào biết chuyện này đã được Khương Chỉ dự tính từ trước.

Cô đang chờ khi tất cả mọi người đã xem xong cái gọi là “chứng cứ”, lúc bọn họ đã tin tưởng cô thực sự là loại người như trong lời Vương Diễm Bình nói, Khương Chỉ mới không chút hoang mang lấy điện thoại ra từ trong túi xách.

Bình tĩnh nói: “Tôi không cần che tên và ảnh đại diện của người gửi, chân tướng không có gì phải dấu diếm.”

Vừa mở lịch sử trò chuyện với Lệ Chi ra, đem đoạn chat thừa nhận chuyện phá sản và cự tuyệt lớp trưởng hỗ trợ bày ra trước mặt mọi người.

Cô dùng ngón tay gõ gõ ở vị trí thời gian: “Nhìn thời gian đi, so với cái mà cô gọi là chứng cứ còn sớm hơn năm phút.”

Phòng học trong phút chốc trở nên cực kỳ yên tĩnh, không ai lên tiếng nói chuyện, tầm mắt đều đặt ở trên lịch sử trò chuyện của Khương Chỉ và lớp trưởng. Không chỉ có Vương Diễm Bình mà cả những bạn học khác vừa rồi mới nhất trí cho rằng Khương Chỉ không phải người tốt đều có sắc mặt rất khó coi.

Ai cũng không muốn thừa nhận mình vừa vu oan cho Khương Chỉ.

May mà Khương Chỉ căn bản không định bắt bọn họ xin lỗi, cô giơ tay cầm điện thoại ra, nghiêng đầu cười: “Mọi người cứ từ từ mà xem, tôi sẽ để điện thoại ở đây, dù sao bên trong cũng không có bí mật gì không muốn bị người khác biết. Nếu mọi người tò mò chuyện sinh hoạt cá nhân của tôi như vậy không bằng trực tiếp xem di động đi.”

Chiêu đối phương dùng để khinh nhục cô chẳng khác gì học sinh tiểu học, khiến cho Khương Chỉ phản kích lại cũng không có cảm giác thỏa thuê lắm. Cô uể oải để di động lại, xách theo túi xách đi vào phòng thay quần áo.


Cô đi rồi, Vương Diễm Bình cũng không khách khí, lập tức cầm lấy di động Khương Chỉ, nhưng lại không lướt xem lịch sử trò chuyện khác của cô và lớp trưởng ——

Bởi vì thấy lớp trưởng đang nhỏ giọng giải thích chân tướng với mọi người, nghe được Lệ Chi hoàn toàn đứng ở phe Khương Chỉ, vậy nên khả năng đoạn lịch sử trò chuyện này là giả không cao.

Cô ta chỉ muốn xem rốt cuộc Ly Ly có biết chuyện Khương Chỉ phá sản hay không.

Vương Diễm Bình xem lịch sử trò chuyện của Ly Ly và Khương Chỉ từ đầu đến đuôi, trong đó hai chữ phá sản xuất hiện không dưới mười lần. Cuối cùng cô ta cũng biết mình đã bị lừa.

Cô ta đen mặt đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn về cô gái đang lảng tránh ở một góc, đầu như muốn chôn vào chân.

Vương Diễm Bình chửi ầm lên.

“Khó trách mày không dám tham dự, tao còn tưởng rằng mày tâm địa hiền lành, hóa ra mẹ nó mày là trong lòng có quỷ, dám lấy bọn tao làm đao à?”

*

Từ ngày đối chọi trong phòng tập múa, Ly Ly bị toàn bộ lớp cô lập, không có ai chịu đi cùng cô ta, thậm chí ngay cả việc giãn cơ trên lớp học cũng không có ai muốn giúp cô ta.

“Chuyện này nháo lớn như vậy mà cô ta cũng không nghĩ tới chuyện giải thích, có thể thấy được tố chất tâm lý tốt bao nhiêu, thì ra ngây thơ đáng yêu đều là giả vờ.”

“Tôi đang suy nghĩ, những chuyện trước kia cô ta nói về Khương tiểu…… Khụ, về Khương Chỉ, có phải cũng là giả hay không.”

“Hẳn là vậy đi?”

……

Lúc trước mọi người dẫm Khương Chỉ dẫm đến hăng say, sau khi hướng gió thay đổi, lập tức cảm thấy bất bình vì Khương Chỉ.

Mà bản thân Khương Chỉ lại không hề ghét bỏ Ly Ly, xong việc không đi chất vấn Ly Ly, còn là người duy nhất trong học viện nói chuyện với Ly Ly.

Không phải là không muốn cho Ly Ly một bài học, chỉ là Khương Chỉ cảm thấy so đo mấy chuyện cỏn con này không có ý nghĩa.

Hiện tại mặc dù Ly Ly quả thật bị cô lập, nhưng tội danh chỉ là là nhất thời. Đây là bệnh chung của đại bộ phận mọi người, chẳng bao lâu nữa tập thể sẽ lại tiếp nhận cô ta mà thôi.

Khương Chỉ thích đợi khi kẻ địch lơ là cảnh giác, lộ ra vết thương trí mạng, sẽ dùng một chiêu đánh bại, làm đối phương vĩnh viễn không có cơ hội chuyển mình.

Ly Ly có thể chờ, cô đương nhiên cũng có thể chờ.

Mà ngày cô hoàn toàn đánh ngã Ly Ly, sẽ tới rất nhanh thôi.

Tác giả có lời muốn nói: Ngày hoàn toàn đánh ngã Ly Ly, rất nhanh (chương sau) liền tới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.