Chúng Ta Thuộc Về Nhau

Chương 4: Tôi là chị của hàn thiên


Đọc truyện Chúng Ta Thuộc Về Nhau – Chương 4: Tôi là chị của hàn thiên

Cả lớp đang học môn ngữ văn, thầy giám thị lên thông báo có Hàn Thiên ghé thăm, sẽ dự giờ lớp này. Cả lớp được một phen nhốn nháo. Nam thì hào hứng vì sắp gặp thần tượng. Nữ nhăn mặt ghi phải gặp tên vừa xấu vừa ở dơ nhất thiên hạ. Hiệu trưởng vừa nói xong thì một loạt thanh niên cao to đẹp trai, vận toàn áo sơ mi, quần tây đen đi vô lớp, xếp thành hàng ngang đứng trên bục giảng, đồng loạt cúi đầu chào cả lớp, thật ra là chào Du Miên. Cả lớp được phen trầm trồ, “diễn viên đoàn nào đẹp trai quá, ăn gì đẹp thế.” Lớp học đang nhốn nháo, tiếng gót giày chậm rãi nện trên nền gạch vang lên làm cả lớp im bặt. Ngay cửa, một thân ảnh lạnh lùng, cao ngạo đang đứng quan sát. Phát hiện nhân vật cần tìm, Thần Phong nhếch mép, làm nữ sinh trong lớp chết nửa linh hồn. Hai tay đút túi quần, anh tiến tới bàn Du Miên, nháy mắt với cô, học sinh lập tức đập bàn, la hét om sòm. Cô giáo dạy văn la không được, lập tức dùng thước đập bàn ” ầm”, làm Du Miên và các bạn giật bắn người. Thần Phong cau mày, xoay nhìn lên bàn giáo viên bằng ánh mắt chết chóc. Cô Văn sợ xanh mặt, nhe răng cười phân bua.

– Lớp ồn quá, tôi lỡ tay….

Phong xoay người, đi lên bục giảng, nhìn một lượt học sinh bên dưới, dõng dạc giới thiệu:

– Chào các em, tôi là Thần Phong, hôm nay đại diện tập đoàn Thiên Nhật đến đây dự giờ. Các em cứ tự nhiên học như thường ngày, đừng để ý đến tôi. Chúc các em buổi học vui vẻ.

Cả lớp lại rần rần, giáo viên tính đập bàn nữa, nhớ lại ánh mắt Thần Phong nên thôi, nhe răng nhưng lườm học sinh bên dưới, mà chẳng ai thèm chú ý đến bà. Thần Phong mặt lạnh như tiền, chỉ đưa nhẹ bàn tay lên đã trấn áp được.

– Được rồi, tiết học bắt đầu.

Một con robot được đem vô đặt ở giữa lớp, truyền hình ảnh trực tiếp cho Hàn Thiên xem. Riêng Thần Phong ngồi cuối lớp, gọi video call, truyền tải hình ảnh của Du Miên. Cô nàng nhìn nhóm người xếp hàng ngang ngoài lớp, rồi lại nhìn Thần Phong suy nghĩ. “Hắn xấu quá mà thuê chi đàn em đẹp vậy không biết, chắc là thà làm thằng xấu giữa một đám đẹp đây nè, nếu mình là chị gái của Hàn Thiên, chẳng phải mấy anh chàng kia sẽ phải khúm núm nghe lệnh chị đại này???? Hí hí hí…. Cô nàng tự nghĩ, tự rụt cổ cười. Phương kế bên khều khều Du Miên.

– Cô kêu bạn kìa. Du Miên!

Du Miên sực tỉnh, đứng lên, nhìn cô giáo:

– Tiếp đi em…

Miên nhìn xuống bạn, Phương khào khào nhắc bạn tới đoạn “em là ai?”. Miên lại hiểu cô hỏi em muốn trở thành ai? Cô nhoẻn cười, tự tin trả lời.


– Em là chị gái của Hàn Thiên.

Giáo viên kinh ngạc nhìn cô, đánh rơi cả cây thước. Cả lớp cũng mắt chữ A, miệng chữ O nhìn cô. Cô nhìn mọi người, hồn nhiên nói.

– Ví dụ thôi mà, có thật đâu mà các bạn nhìn mình ghê thế? Đã muốn, phải muốn người đỉnh nhất. Mình lại là con gái, làm chị của Hàn…

Giáo viên vội đằng hắng, ngăn Du Miên nói tiếp, cô hiểu ý nên im. Thần Phong tuy ngồi yên nhưng cũng chấn động không kém. Cô giáo nãy giờ vẫn quan sát anh, vừa nghe nhắc Hàn Thiên, sắc mặt của anh lẫn mấy người áo đen liền thay đổi. “Tai họa này trách ai đây? Trách cô quên dặn học sinh không được nhắc tên Hàn Thiên, hay trách con bé quá ngây thơ, khờ khạo. Lần này cô chết chắc.” Cô văn lên tiếng:

– Du Miên, cô kêu em đọc tiếp, không hỏi em muốn làm ai? Trong giờ học lo ra, xuống sân trường quì gối cho tôi.

Cứ nghĩ trách phạt Du Miên, Phong sẽ phần nào nguôi giận, dù sao cô bé cũng còn nhỏ, và cũng đã bị phạt rồi. Ai ngờ Du Miên vừa bước ra tới cửa, Phong trừng mắt nhìn mấy anh đồ đen ngoài cửa. Họ vội chặn cô lại

– Ngay cả tôi còn chưa dám trách phạt, cô dám? Phạt quì giữa sân khác nào bôi nhọ danh dự của học sinh? Ai cũng cần danh dự, không ai có quyền bôi bẩn người khác. Cô cho mình là ai hả? Nếu còn muốn yên ổn dạy ở trường này, cô nên tự biết phải làm sao, cô có 2 phút.

Giáo viên ngớ người, không hiểu gì luôn. Nhưng cũng nhanh chóng kêu Du Miên quay trở vào, và tiếp tục dạy học. 45 phút học trôi qua trong căng thẳng. Nam sinh không hò hét, nữ sinh cũng chăm chú nghe giảng bài, chẳng ai dám hó hé, bởi hung thần ngồi cuối lớp. Buổi học kết thúc, Thần Phong chào cả lớp ra về, một nhóm người khí thế tiến vào, cũng rút đi nhanh chóng, cả giáo viên lẫn học sinh được một phen thở phào.

Du Miên cũng sắp xếp tập vở ra về. Ra khỏi cổng trường, cô đi ra bãi đất trống bên cạnh trường chờ chú Tư đến đón. Trời nắng, Du Miên đi lại gốc cây đứng chờ, một nhóm nam sinh đi về phía cô, cứ nghĩ họ cũng tránh nắng, nên Du Miên chẳng thèm để ý. Bọn chúng khinh khỉnh nhìn cô, trong mắt có vài phần chán ghét.

– Một con nhãi ranh, muốn cầm đầu thiên hạ, về quê chăn vịt là được. Hahaha!

– Con này chăn vịt, vịt chết hết vì bệnh tự kỉ. Hahaha


Du Miên biết họ nói mình, không thèm chấp nên bỏ ra ngoài đứng chờ. Một tên nắm tay cô kéo lại, cả người cô nổi da gà, ớn lạnh. Lời nói của ai đó văng vẳng ” Nhớ! Không được để người khác tiếp xúc trực tiếp với da thịt của con, nắm tay cũng không được.” Cô đau đầu, ôm lấy đầu mình ngồi thụp xuống. Bọn kia tưởng cô giả vờ, hắn đưa tay tính nắm tóc Du Miên. Nhanh như gió, bàn tay của tên đó bị bẻ quặp xuống, kêu “rắc”, ngay sau đó bị đạp văng ra xa. Hàn Thiên vuốt hai lỗ tai của Du Miên làm không khí đông đặc nên Du Miên không nghe gì cả, mà giờ cô bị lạc vô thế giới vô định rồi.

– Cả nhóm nam sinh ăn hiếp một cô bé, hèn!

– Anh là ai? Tụi tui là học sinh trường học của Hàn Thiên đó.

– Thì sao? Hàn Thiên cũng cảm thấy nhục vì các ngươi. Mau…biến! Còn để ta thấy ức hiếp người khác, đừng trách ta không nương tình.

Cả nhóm nhìn nam sinh bị bẻ tay mà xanh mặt, hắn nhìn thư sinh vậy mà chỉ dùng một tay bẻ gãy tay người khác. Biến lẹ cho chắc.

Hàn Thiên đi đến bên cô gái nhỏ, dùng hai tay che vào hai tai của Du Miên, làm không khí loãng ra, tai có thể nghe bình thường, nắm nhẹ vào hai bả vai cô:

– Mở mắt ra đừng sợ! Bọn chúng đi hết rồi.

Du Miên hí mắt, rồi mở hẳn. Trước mắt cô là thân ảnh cao ráo, đẹp như con gái, dưới ánh nắng mặt trời như bừng sáng. Đôi mắt nâu trầm, mũi cao, miệng nhỏ, da trắng và mịn màng, cô nàng bị đơ như cây cơ. Hàn Thiên mỉm cười:

– Sao, còn sợ à? Ta đưa con về?

Du Miên phồng má, trợn mắt, “con á, bao nhiêu tuổi mà xưng con ngọt thế?”. Cô bèn nghĩ ra cách trêu thanh niên tự cho mình cái quyền làm ba thiên hạ này.


– Dạ, cháu là chị của Hàn Thiên, vui lòng đưa cháu về nhà em ấy. Mà chắc bác không dám tới nhà em cháu đâu nhỉ.

– Oh! Ta có chị gái sao không biết cà.

– Hả.

Thêm một kẻ tự cuồng giống mình. Hàn Thiên mà đẹp trai như ông, tỉ đây tha cho à. Du Miên nghĩ mà cười, không ngờ nhìn đẹp trai thế mà bệnh hoang tưởng, nặng hơn cả mình. Cô nhe răng, nói với anh:

– Hàn Thiên phải nhận ra chị chứ nhỉ.

– Thật ra thì…

Tài xế đi nhanh tới, kề tai Hàn Thiên nói gì đó, mặt anh biến sắc, nói nhanh với tài xế.

– Cậu đưa Du Miên về, tôi sẽ đi giải quyết. Nhớ, lái xe cẩn thận.

– Dạ. Ông chủ!

Hàn Thiên nhìn lại Du Miên, nở nụ cười ấm áp. “Ta đi trước, lát nữa về nói chuyện”. Nói xong, anh đi thẳng ra xe của Thần Phong, nhanh chóng rời đi. Mình Du Miên nghệch mặt ngó theo, chẳng hiểu gì. Anh tài xế cung kính mời cô lên xe, tất nhiên là không lên rồi, lên để họ lừa bán qua biên giới à. Du Miên lùi lại, quan sát xung quanh, trước mặt trên lề đường vẫn còn rất đông học sinh, Du Miên liền la lên “Hàn Thiên”, tài xế quay lại thì ở đây Du Miên nhanh chân chạy lẹ ra khỏi khu đất trống. Anh tài xế được Hàn Thiên giao phó phải chở Du Miên về an toàn, nên lập tức đuổi theo. Hai người chạy rượt đuổi trên đường, Du Miên cắm đầu chạy qua mấy ngã tư mà chẳng thấy ông bồ câu nào, mà tên kia dai như đĩa. Giày tây mà hắn chạy nhanh như sóc. May quá, trước mặt có một anh mặc đồng phục cảnh sát, Du Miên dồn sức chạy tới chụp ngay cánh tay Chí Dũng, thở hồng hộc, vừa thở vừa kêu cứu:

– Anh cứu em với, em bị bọn buôn người đuổi theo nãy giờ.

– Buôn người? Ban ngày ban mặt dám bắt cóc nữ sinh. Em đứng ra sau, để anh giải quyết.


Tài xế đuổi tới nơi, cũng thở như muốn đứt hơi:

– Tiểu thư, mời cô về nhà.

– Tôi không quen anh, đừng giả bộ. Anh công an đẹp trai, em không quen hắn.

– Tiểu thư, cô là con ông chủ, tôi là tài xế cho ông ấy, mời cô theo tôi về, gặp ông chủ sẽ rõ.

– Xí! Vậy ba tôi tên gì?

– Hàn Thiên!

– Hahaha! Đó, anh công an nghe chưa, hắn nói dối kinh không? Hàn Thiên làm sao có cô con gái xinh đẹp như em chứ. Hihi

Chí Dũng nghe nhắc Hàn Thiên liền cau mày, nhưng nghe cô bé này nói chuyện lập tức phì cười. Cô nàng đáo để đáng yêu thật. Anh nhìn tài xế nghiêm giọng:

– Nếu thật sự cô ấy là con của Hàn Thiên, kêu hắn đến trụ sở A đón con gái về. Còn bây giờ, anh vui lòng lấy CMND ra cho tôi kiểm tra.

Tài xế móc giấy tờ ra đưa, mặt mày nhăn nhó vì không biết nói sao với ông chủ, mà chống đối công an cũng không xong. Anh như muốn quì xuống năn nỉ Du Miên, nhưng nhìn gương mặt nghiêm nghị của Chí Dũng lại thôi. Dũng tịch thu CMND của tài xế, hẹn khi nào Hàn Thiên tới đón cô bé, chứng nhận đúng là cha con, thì anh sẽ trả lại chứng minh thư. Bằng không, tài xế sẽ bị bắt điều tra tội buôn người.

Chí dũng mở cửa chiếc Lexus, kêu Du Miên lên xe. Cô nàng lên ngay mà không mảy may nghi ngờ như đối với anh tài xế. Chiếc xe lái đi,bỏ lại sau lưng gương mặt méo xệch.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.