Chúng Ta Thuộc Về Nhau

Chương 17: Dịch chuyển thời gian


Đọc truyện Chúng Ta Thuộc Về Nhau – Chương 17: Dịch chuyển thời gian

Hàn Thiên nghe điện báo tình hình của Tư Mộ, nên lập tức về biệt thự Thiên Nhật.

– Ông sao rồi?

– Tôi khỏe, chỉ muốn nói với ông chủ một chuyện, Du Miên đã tự giải được phong ấn.

– Sao?

– Tôi nghĩ Mộc Tộc đã tìm được cô ấy. Ông chủ yên tâm, cô ấy an toàn và rất khỏe. Từ trường của Du Miên đang rất mạnh, mộc tính thuần khiết cao. Trong nhóm mộc nhân, người có mộc khí thuần khiết cao thâm như vậy rất ít, chỉ có thể là tôn chủ đã cứu cô bé.

– Cứu? Mộc Tộc chẳng phải luôn truy sát tận gốc vì Lâm Thanh đã vi phạm lời nguyền?

– Đó là do chúng ta suy đoán. Thực tế là cô bé đang ở với Mộc nhân, và rất khỏe mạnh, không như chúng ta nghĩ.

Hàn Thiên trầm ngâm, đứng nhìn trăng treo ngoài cửa sổ, thở dài. ” Em nhớ tất cả rồi, chắc em sẽ hận vì ta lừa dối em nhiều lần như vậy. Cô bé ơi, lần này tìm được em, ta phải cưới em thôi, không để ta có cơ hội lừa dối em nữa.”


Hàn Thiên xoay người đi ra cửa

– Ông nghỉ ngơi cho tốt, mọi việc đã có người khác lo liệu.

– Dạ. Cảm ơn ông chủ.

Bóng lưng cao ngạo của Hàn Thiên khuất sau cánh cửa, Tư Mộ nhìn theo chỉ đăm chiêu, thở dài.

Hàn Thiên xuống thủy phòng, tiếp tục vận dụng linh lực dịch chuyển thời gian đi nhanh hơn 2 năm, để anh có thể nhanh chóng luyện thành huyết băng thạch cho Du Miên. Nhưng muốn làm được, cần phải có năng lượng từ trường rất mạnh của mộc tộc. Nghĩ nghĩ, Hàn Thiên quyết định quay lại nhà của ông Lâm Thanh, nơi chôn cất Mộc Miên.

Hàn Thiên quay trở về nhà của ông Thanh, mang theo Huyết kim cương, nên anh mới dễ dàng vào nhà. Khi chết đi, mộc tính của Mộc Miên đã kết tụ, tạo thành vòng từ trường cực lớn bảo vệ ngôi nhà, mà chỉ có nhân mộc với nội công thâm hậu mới vô được. Hàn Thiên nhờ mang theo trái tim của ông Thanh nên dễ dàng vào bên trong, tìm một nơi tập trung ánh sáng nhiều nhất, đó chính là nơi đã chôn cất Lâm Thanh và Mộc Miên. Đứng trước cây Kỳ Nam đại thụ, Hàn Thiên trầm ngâm, anh lấy ra huyết kim cương đặt vào trong lòng cây. Cành lá rung rinh, gió thổi xào xạc, từ trong trái tim phát ra thứ ánh sáng rực rỡ, chói loà. Từ trường của Mộc Miên phát tán hình vòng tròn đồng tâm mạnh mẽ, gió thổi vù vù, mây ngũ sắc che lấp ánh dương. Hàn Thiên chấp tay, dùng thuật dịch chuyển thời gian, những vòng tròn từ tính xoay nhanh dần đều, ánh sáng của huyết kim cương hoà trong vòng từ tính, tạo ra nguồn năng lượng cực lớn, xoay chuyển cả trái đất xoay nhanh hơn, thoáng chốc đã xoay được 500 vòng, thời gian đi nhanh hơn gần 2 năm. Thiên khí cùng mộc khí sôi sục, tổn hao linh lực của Hàn Thiên khá nhiều. Sau một hồi mây ngũ sắc vần vũ trên bầu trời, cuối cùng, anh luyện thành công, móc ra từ trái tim mình một viên huyết băng thạch. Nhìn viên đá hình trái tim màu hồng nhạt, Hàn Thiên mệt mỏi, ngã sụp xuống và thổ huyết. Máu phun đầy sân, thấm vào rể cây Kỳ Nam, trong gió như vang lên tiếng kêu xé lòng của ông Thanh, ông nợ Hàn Thiên một cuộc đời. Hàn Thiên ngước nhìn cây, một tay vẫn đang ôm ngực, anh trích máu từ tim luyện huyết băng thạch cho Du Miên có thể sống hoà hợp với con người. Ban đầu chỉ vì phần tình nghĩa của ông Thanh, nhưng dần dà, anh làm vì trái tim anh, nó đã theo Du Miên rồi. Hàn Thiên lấy ra viên Huyết kim cương, gió ngưng thổi, trời quang mây. Khung cảnh đổi thay, cây cối rậm rạp hơn, và ngôi nhà phủ kín rêu phong, vậy là phép dịch chuyển thời gian đã hiệu nghiệm. Hàn Thiên suy yếu, đứng nhìn ngôi mộ của Mộc Miên:

– Cảm ơn em đã giúp anh, Mộc Miên!

Xa xa trong gió lại vang lên tràng cười trong trẻo vô tư của một thiếu nữ, hoà trong nắng.

– Anh đi đi, nhanh kẻo không kịp, gần 2 năm rồi, mộc tính của Du Miên tăng rất nhiều, và bách nhân độc cũng thấm vô máu rồi.

– Anh đi đây, em bảo trọng. Anh sẽ dẫn Du Miên về thăm em. Anh Thanh! Em đi đây, hẹn gặp lại.

– Chào Lương Chí Đức!

Hàn Thiên cất huyết băng thạch, nhếch môi hài lòng, lên xe tiến đến Mộc Phương Nhai.

Ở chung với Mộc tộc, Du Miên khỏe khoắn, xinh đẹp hơn, đặc biệt mùi trầm rất thơm. Hàn Thiên tới nơi, dùng huyết kim cương mở kết giới, lẻn vào trong.


Du Miên giờ lớn phổng phao, xinh đẹp thuần khiết. Cô đang đi dạo với Oải Hương trong vườn hoa sao. Họ ríu rít trò chuyện rất vui vẻ

Hàn Thiên trốn sau gốc cây tùng, nhìn Du Miên đến ngẩn ngơ, chỉ mới hai năm mà em trở thành thiếu nữ xinh đẹp thoát tục vậy rồi. Du Miên ngồi bên dòng suối, nhìn xa xăm, Oải Hương thở dài, ngồi bên cạnh:

– Đã 2 năm rồi, ngươi vẫn không quên được con người? Du Miên! Sinh mạng của ngươi là do tôn chủ hao tốn linh lực cả ngàn năm để khắc chế bách nhân độc, sao ngươi cứ cố chấp chi vậy. Người đó chẳng phải đã giết cả nhà ngươi, sao ngươi cứ mãi mù quáng?

– Ta biết chứ, nhưng ta mang trái tim của con người, Oải Hương! Ta rất muốn quên hắn, càng muốn quên lại càng nhớ, mà nhớ tim ta lại đau, đau đến nghẹt thở. Ta cũng hận chính bản thân mình, vì sao mang dòng máu đỏ nuôi dưỡng trái tim của loài người yếu đuối.

– Du Miên! Chi bằng ngươi nhờ tôn chủ thay máu cho ngươi.

– Thay máu?

– Đúng vậy

– Mộc tộc chúng ta có một phương pháp bí truyền có thể chuyển đổi giống loài. Nghe kể ngày xưa, tôn chủ đầu tiên đã yêu và cưới con người. Ông muốn vợ mình được trường sinh, nhưng lại không muốn ăn quả cây Sống Đời, nên ông đã thay máu cho vợ. Nhưng cuối cùng, vợ ông phản bội, nên ông đã giết bà ta, vô tình giết luôn đứa con chưa kịp chào đời. Ông hận bản thân mình, buông lời nguyền lên Mộc tộc, phàm là nhân mộc đều không thể giết người, nếu cố tình vi phạm, sẽ sống trong đau khổ, sống không bằng chết. Nếu cô nhờ tôn chủ, biết đâu khi đổi máu, cô sẽ không nhớ loài người nữa.

– Ừ! Ta sẽ đi nhờ người xem sao. Cảm ơn cô, Oải Hương.


Hai người bàn tính xong, quyết định đi gặp tôn chủ. Hàn Thiên núp sau bóng cây, đã nghe được toàn bộ câu chuyện, tim anh rộn rã vui khi biết Du Miên cũng có tình cảm với mình, nhưng cô lại muốn thay máu để quên anh, làm sao có thể để chuyện đó xảy ra chứ. Hàn Thiên quyết tâm phải đưa Du Miên về biệt thự Thiên Mộc bằng mọi cách. Anh lén theo hai cô gái, nhân lúc họ không chú ý, nhanh chóng tiến lên đóng băng Oải Hương, điểm huyệt Du Miên, làm cô ngất. Anh bồng Du Miên, tìm đường ra khỏi Mộc Phương Nhai. Khi ra đến cửa cốc, anh bị Hoàng Đàn chặn lại

– Xưa nay Thiên tộc và Mộc tộc nước sông không phạm nước giếng, ngươi hà cớ gì đem Trầm Hương đi?

– Nàng là Du Miên, con gái của bạn ta. Ta được sự ủy thác của bạn phải chăm sóc tốt cho nàng, lý do vậy được chưa?

– Chưa! Nàng là Trầm Hương, nhân mộc, không phải con người. Nhân mộc phải sống ở đây, trong Mộc Phương Nhai, cùng Mộc tộc.

– Ta nói nàng là người thì là người. Ngươi nói máu của nàng màu gì? Nếu đúng là mộc nhân, ta sẽ để nàng ở lại.

Hoàng Đàn câm nín, vì ông biết Du Miên có trái tim của con người và máu đỏ. Dù hai năm qua, mỗi ngày ông đều truyền mộc khí cho cô, mộc tính của Du Miên tăng vượt bậc, nhưng vẫn không thể thay đổi máu của cô thành màu trắng. Hôm nay, nếu để người của Thiên tộc đem đi, ông làm sao dám đối diện với bạn mình khi sang thế giới bên kia. Nhưng tên này, hắn bảo quen Kỳ Nam, có nên tin hắn không? Quen biết sao lại nhẫn tâm lấy đi Huyết kim cương? Hoàng Đàn xem ngược thời gian, nên đã thấy cảnh Hàn Thiên moi tim của ông Thanh. Hoàng Đàn trầm ngâm nhìn Hàn Thiên, chậm rãi lên tiếng:

– Chi bằng để nàng ta tự quyết định xem nên đi hay ở?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.