Chúng Ta Thuộc Về Nhau

Chương 1: Thảm sát


Đọc truyện Chúng Ta Thuộc Về Nhau – Chương 1: Thảm sát

Gia đình họ Lâm nổi tiếng giàu có nhất vùng cao nguyên Lâm Viên, họ có cô con gái xinh đẹp, nhưng có cục bứu khá to ở lưng, to bằng một con người. Rất ít người thấy được dung nhan cô gái, thỉnh thoảng trai làng trẻ tuổi loi choi vì tò mò lén leo rào để nhìn tạn mặt cô tiểu thư bí ẩn, có người nói cô rất đẹp, có người nói cô như quái vật vì có đôi chân ngược, thân hình cong vẹo. Tất cả lời đồn tạo thành dị nghị khiến Du Miên càng trốn trong phòng, ngay cả ra vườn cũng không dám. Trước sinh nhật 16 của cô, ông Lâm đã mời được bác sĩ Hùng, tiến sĩ chuyên nghiên cứu về hiện tượng song sinh dính liền, ông được mời về Lâm gia để phẫu thuật cho Du Miên và Mộc Miên.

Du Miên và Mộc Miên là hai chị em song sinh bị dính liền ở lưng, họ là hai cơ thể cá biệt, nhưng Mộc Miên không có đôi chân. Mỗi lần họ muốn ngắm cảnh, Du miên sẽ mặc áo rộng, mặc luôn cả Mộc Miên, và trùm khăn to che cô lại. Dân bên ngoài đều tưởng cô bị bướu to lưng. Thỉnh thoảng hai chị em hoán đổi, nên đôi khi dân làng sẽ thấy cô có đôi bàn chân ngược, đó là khi Du Miên trùm đầu cho chị mình ngắm cảnh. Ông Lâm nhìn hai cô gái rất đau lòng, nên dồn hết tâm huyết tìm bác sĩ giỏi, có thể tách rời hai con tại nhà. Cuộc đại phẫu thành công, ông Lâm quyết định mở nho nhỏ trong gia đình ăn mừng, sẵn dịp mừng sinh nhật thứ 16 của cặp Song Miên. Và ngày ấy cũng là ngày định mệnh của Hàn Thiên, ngày anh vướng vào mối tình thù với Du Miên. Ngày thảm sát của cả gia đình Lâm Thanh.

6 tháng sau cuộc đại phẫu, vết thẹo trên lưng hai cô gái đã nhạt dần. Du Miên đi đứng bình thường, riêng Mộc Miên phải ngồi xe lăn, sẽ được lắp chân giả. 7 giờ tối, bác sĩ Hùng được mời ở lại biệt thự, dùng bữa cơm thân mật với gia đình. Sau khi dùng cơm xong, gia chủ và khách đều ngà ngà say, nên ông Lâm có nhã ý mời bác sĩ ở lại nghỉ đêm. Trời tối, đường núi khó đi nên bác sĩ Hùng đồng ý ở lại.

Nửa đêm, người trong nhà đã ngủ say. Tên Hùng thức dậy, dùng thuốc mê xông cho mấy người làm ngủ mê mệt, hắn mở cổng cho đồng bọn xông vào, lục lọi tìm bản đồ kho báu.

Lục khắp nhà tìm không ra, hắn điên tiết lôi ông Lâm từ phòng ngủ ra phòng khách tra khảo. Hắn đấm đá túi bụi, người ông Lâm bầm dập, nhưng vết thương rất mau lành. Tên Hùng híp mắt nhìn ông:

– Nghe thiên hạ đồn đoán ông là siêu nhân, có thể tự chữa lành vết thương, hôm nay tận mắt chứng kiến quả không sai. Vậy là kho báu có thật, nói mau, ông giấu nó ở đâu. Bằng không, hai cô con gái của ông sẽ bị quăng làm mồi cho sói. Hahaha

– Tôi may mắn bị dị tật, nhưng thật tình tôi không có kho báu gì cả. Muốn lấy gi trong nhà, ông lấy hết đem đi.


– Tao thèm mấy thứ vô giá trị đó à?

Tên Hùng tức giận, hắn lên phòng ngủ của Du Miên và Mộc Miên, nắm tóc 2 cô gái, lôi xềnh xệch xuống nhà. Ông Lâm Thanh nhìn hai cô con gái đau lòng, quì sụp xuống chân tên Hùng, xin hắn tha cho con ông. Hắn nhếch mép, cười man rợ. Hahaha.

– Lão già, ông thương con gái lắm đúng không? Vậy ông thương con, hay kho báu. Ông không nói, được! Để tôi thưởng thức con gái ông, xem con của dị nhân có ngon hơn người thường không? Hahaha!

Hắn tiến tới Du Miên, cô nàng hoảng sợ, thụt lùi ra sau. Mộc Miên chồm lên, che chắn cho em, cô quắc mắt nhìn tên Hùng, ánh mắt đen nhánh hằn lên tia đỏ, rồi chuyển sang màu xanh lơ như màu lá non. Tên Hùng cười khẩy, nắm tay kéo giật cô quăng qua một bên. Hắn tiến lại Mộc Miên, nhìn cô chằm chằm:

– Em muốn à. Được, vậy ưu tiên em trước.

Hắn như sói đói, xé quần áo cô gái. Ông Lâm Thanh gào rú lên những tiếng man rợ. Mắt ông cũng sang màu xanh thẫm

– Đừng làm bẩn nó, các người sẽ phải trả giá


– hahaha! Trả giá, tao đang muốn con mày trả giá đây. Hahaha!

Khi mảnh vải cuối cùng trên người Mộc Miên rơi ra, cả cơ thể thanh xuân tỏa ra mùi trầm ngào ngạt, dù không có đôi chân, cũng đủ làm say đắm lòng người. Tên Hùng không thèm cởi áo, hắn kéo quần hắn xuống, móc ra khúc gậy th*t gồ ghề dựng đứng. Mộc Miên không nhúc nhích, bất động như một khúc gỗ. Cô không la, không giãy dụa, giương đôi mắt xanh lơ nhìn hắn đầy hận ý. Hắn nắm lấy vai cô kéo xuống hạ thân mình, bỗng nhiên bàn tay hắn bị biến xanh, hóa gỗ sừng. Hắn ôm bàn tay đau đớn la hét, nhìn Mộc Miên trừng trừng.

– Thì ra người con đĩ này có độc. Được, ông sẽ có cách chơi mày. Ông không tin mày hạ độc vào em bé của mày. Con đĩ thối tha.

– Đại ca, hay thôi đi. Người nó độc chơi làm gì, huống chi nó còn bị què, chơi chán lắm. Chi bằng chơi con lành lặn kia.

Một tên đàn em liếc mắt qua Du Miên đang trốn sau lưng ba. Cô run sợ, lắc đầu liên tục. Ông che chắn Du Miên, nhìn Mộc Miên bị vấy bẩn mà đau lòng, ho sặc sụa, phun máu đầy sàn. Máu ông có màu trắng như nhựa cây. Mấy tên đi theo nhìn ông hoảng hốt, rồi xoay nhìn tên Hùng.

– Yên tâm đi, hắn không làm gì được đâu. Cây cũng chỉ là cây. Làm gì được con người chứ. Tao không ngại nói cho tụi bây biết, gia đình này chẳng qua là một đám cây cỏ thành tinh. Con què kia khi nãy tỏa ra hương thơm, nó là Trầm hương quí đó. Chỉ cần chơi được nó, nó sẽ hóa trầm. Bán nó đi cũng kiếm được món hời. Hahaha.


– Thật hả đại ca, trên đời có chuyện hoang đường vậy sao?

– Tụi bây thấy rồi đó. Máu thằng già màu trắng, con kia thơm ngào ngạt. Mày đi lấy bao cao su lại đây, mày lại cặp da lấy cho tao găng tay y tế.

– Dạ!

Trong lúc chờ, tên Hùng ngồi trên ghế sofa, vuốt ve khúc gậy của mình, nhìn Mộc Miên cười nham nhở. Ông Lâm Thanh xoay lại, thì thầm vào tai Du Miên ” Con gái, sau hôm nay, hãy đi tìm Lương Chí Đức, chú ấy sẽ giúp con.” Ông lén thôi miên, truyền vào đại não Du Miên hình ảnh của Hàn Thiên, muốn cô nhớ tìm anh giúp đỡ. Ông xóa đi gương mặt của tên Hùng và đồng bọn, không muốn kí ức kinh hoàng này ám ảnh con gái ông.

Hai tên đàn em đưa hai dụng cụ cho tên Hùng, hắn nhếch mép, từ tốn đeo bao cao su, vuốt ve “thằng em” tự sướng. Hắn nhìn Mộc Miên, tưởng tượng đang làm tình với cô, mặt hắn đỏ gay, vặn vẹo, cuối cùng bắn ra chất dịch đục ngầu, tanh tưởi. Hắn đeo bao tay vào bàn tay lành lặn, tiến lại Mộc Miên, hất tinh dịch vào hạ thân của cô. Đột nhiên, trong gió vang lên tiếng thét gào ghê rợn. Toàn thân Mộc Miên nổi lên nhiều đường gân đỏ, có hình như một bản đồ, và cô cũng trút hơi thở sau cùng trong đau đớn. Tên Hùng mừng rỡ, khinh khỉnh:” thì ra mày giấu bản đồ vào người con gái mày, phải chơi nó bản đồ mới hiện ra. Thông minh đấy”. Ông Lâm Thanh thổi một làn hương thơm làm Du Miên ngất đi, bồng cô tiến lên chắn trước tên Hùng. Ông đặt Du Miên nằm kế bên chị, trừng mắt nhìn tên tà dâm kia. Giọng của ông trở nên ồm ồm, vang vọng. Đất xung quanh rung chuyển, người ông vặn vẹo, rất nhiều dây leo thân gỗ chồi lên từ mặt đất bao xung quanh ông, quấn lấy nửa thân dưới, nâng ông lên cao giữa không trung. Mấy tên đàn em sợ hãi bỏ chạy, liền bị dây leo vươn tới, móc thủng bụng treo lắc lư, máu chúng nhiễu thành vũng đầy sàn. Riêng tên Hùng không sợ, hắn dường như biết trước, nên chạy lại lấy ống tiêm, đâm thẳng vào phần cây đang chồi lên, ông Lâm Thanh kêu gào đau đớn, cố sức vươn cây móc lấy hắn. Hắn chạy vòng vèo, tính chạy ra chỗ Song Miên liền bị ông xuyên thủng, đưa lên cao, quăng ra xa. Máu của hắn vô tình văng trúng vào bắp đùi Mộc Miên ( Mộc Miên có hai chi dưới, là hai khối thịt hình dạng bắp đùi, không có ống chân và bàn chân.) Linh hồn cô bừng tỉnh trong đau đớn. Hạ chi của cô tiến hóa thành rể cây, chui xuống đất, gắn chặt Mộc Miên vào lòng đất mẹ. Tên Hùng dù sắp chết, cũng kịp chụp lại hình ảnh của Mộc Miên, người có bản đồ gửi cho đồng bọn. Hắn ở trên cao, vừa chụp phần trên của cô gái đã tắt thở.

Ông Thanh quăng tất cả bọn cặn bã ra ngoài vườn, lập tức đất nứt ra, rất nhiều rể cây kéo những cái xác xuống chôn chặt.

Trời hửng sáng, Hàn Thiên mới lên tới nơi. Anh sửng sốt nhìn khu biệt thự tang hoang. Hàn Thiên bước vô nhà, thấy ông Thanh đang thoi thóp, ôm lấy xác thân Mộc Miên đã lạnh lẽo, vô hồn, bên cạnh là Du Miên đang hôn mê.

– Thiên! Em qua đây. Giúp anh bảo vệ Du Miên, tránh xa Mộc Tộc và loài người.


– Anh Thanh, là ai đã làm?

– Anh giải quyết hết rồi, em yên tâm. Thiên! Anh bị trúng độc, vi phạm lời nguyền gia tộc, không sống được bao lâu nữa, em có thể giúp anh một chuyện được không?

– Em sẽ chăm sóc Du Miên, anh yên tâm. Sao anh không để em giết chúng, anh ra tay chi để phạm vào lời nguyền của Mộc tộc.

– Thiên! Khi em làm cha, em sẽ hiểu. Anh không hối hận vì giết người, anh chỉ tiếc không biến hình sớm hơn, thì đã bảo vệ được Mộc Miên. Con bé….nó…bị vấy bẩn, không thể về Mộc Tộc, cũng không thể hòa nhập với loài người. Thiên, giúp anh an táng Mộc Miên ngoài sân, nơi có ánh mặt trời chiếu rọi. Trong nhà âm u quá.

– Được!

– Còn một chuyện, anh đau đớn quá, em hãy giúp anh được ra đi nhẹ nhàng. Ai phạm lời nguyền đều bị đày đọa trong đau khổ 100 năm. Em hãy giữ lấy “huyết kim cương”, đừng để lọt vào tay kẻ xấu.

Ông Thanh thều thào, đặt Mộc Miên nằm xuống sàn, ôm lấy bàn tay của Hàn Thiên đặt lên ngực mình.

Hàn Thiên suy nghĩ, nhìn một lượt căn nhà, thở dài. Bàn tay anh mạnh mẽ xuyên thủng ngực ông Thanh, moi ra trái tim đỏ tươi đang đập yếu ớt. Đúng lúc đó, Du Miên phía sau vừa tỉnh lại, trông thấy một màn vừa rồi, cô kinh hãi tột độ, không dám hó hé, giả vờ nhắm mắt. Trái tim ông Thanh vừa đem ra ngoài, lập tức hóa rắn, màu đỏ trong suốt lấp lánh tỏa ánh sáng rực rỡ. Ông Thanh mỉm cười, nhắm mắt xuôi tay. Anh đặt ông nằm xuống, đi đến bên Mộc Miên, chân cô đã hóa rể chôn chặt dưới đất. Để Mộc Tộc không lần ra dấu vết, Hàn Thiên dùng trái tim của ông Thanh chặt mạnh xuống, cắt đứt rể, đưa thi thể Mộc Miên ra ngoài, chôn trong khoảng sân vườn đầy nắng. Sau đó, anh quay lại, bồng ông Thanh đi ra, chôn bên cạnh Mộc Miên. Vừa lắp xong đất, chỗ chôn liền mọc lên cây to, tán rộng và rể dài bao xung quanh ngôi nhà. Còn thân xác Mộc Miên cũng ẩn vào thân cây, phát ra làn sóng từ trường mạnh mẽ, không ai có thể bén mảng lại gần dù là người hay yêu. Hàn Thiên hài lòng, phủi phủi tay, quay trở vô nha. Anh nhìn Du Miên, gương mặt non nớt tái nhợt, chắc hẳn đã trải qua ám ảnh kinh hoàng. Hàn Thiên nhẹ nhàng khom người, bồng cô gái đang giả vờ kia lên. Nhìn đôi mi dài run rẩy, anh phì cười….nhanh chóng đi nhanh ra xe phóng đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.