Chúng Ta Kết Hôn Thôi

Chương 52


Bạn đang đọc Chúng Ta Kết Hôn Thôi FULL – Chương 52


Cho nên thứ ba người bọn họ xem cả đêm, chính là cái này?
Lúc nãy ở trong phòng sách, anh còn khen ngợi nữa?
Những người bạn đáng tin, bạn thân tri âm tri kỷ, giúp làm bình ổn cảm xúc của cô…
Cuối cùng lại thăng hoa thành cảm xúc này luôn?
Suýt chút nữa Trác Dụ đứng không vững.

Khương Uyển Phồn tắm rửa xong đi ra, quanh thân được bọc bởi luồng khí nóng trong lành, hôm qua vừa mới gội đầu, nhưng tối nay ăn lẩu nên bị ám mùi, cô cũng không chê phiền mà gội sạch lại lần nữa.

“Anh đang làm gì vậy?” Khương Uyển Phồn chỉ nhìn thấy bóng lưng của Trác Dụ, anh ngồi trên bàn ăn cơm không nhúc nhích.

Chờ khi cô tới gần, mới phát hiện là anh cũng đang xem livestream.

Trác Dụ cầm điện thoại, mặt không biểu cảm nói: “Thể lực của cậu ta không ổn đâu, chỉ một điệu nhảy còn chưa nhảy xong đã đi uống nước, uống cả nửa ngày.”
“Không phải là thể lực không ổn, mà đang kéo dài thời gian, để mọi người tặng quà.

Không tin anh gửi một cái Porsche đi, cậu ta sẽ lập tức lắc tiếp.”
Trác Dụ đột nhiên cười, “Cô giáo Khương, em hiểu quá nhỉ.”
Khương Uyển Phồn vén tóc ra sau tai, mặc đồ ngủ màu trơn, giống như một đóa ngọc lan trắng sau cơn mưa.

Đại khắc chắc là vì đã uống rượu nên cũng lười phân biệt anh có đang nói móc không, ngược lại còn có lòng giao lưu mà nói, “Cậu ta rất đẹp trai, cái mũi cực kỳ thẳng.

Nhưng em đoán mắt của cậu ta rất xấu vì luôn đeo kính râm, cho nên chỉ có thể làm trai đẹp tạo bầu không khí trong phòng phát sóng trực tiếp.”
Tone giọng anh thay đổi một cách kì quặc, Trác Dụ: “Vậy mà em còn tặng quà cho cậu ta?”
“Là Tiểu Thư lấy điện thoại em tặng, cô ấy không nạp tiền vô được.”
Lý do này hình như hợp lý.

Sắc mặt Trác Dụ vẫn không tốt như cũ, “Nhưng em cũng xem rất hưng phấn.”
“Có thể không hưng phấn sao?” Khương Uyển Phồn hô lên, “Em chưa từng thấy người đàn ông nào hở hang đến mức đó, quần sắp rách ra luôn rồi, em còn gửi bình luận có lòng mà nhắc nhở cậu ta lần sau mặc cái quần chất lượng tốt một chút, kết quả bị hệ thống cấm phát ngôn mười phút.”
Trác Dụ nhịn không được véo sườn eo của cô một cái, “Em muốn làm anh tức chết à!”
Khương Uyển Phồn bị đau, giống như miếng đậu hủ, mắt nói đỏ là đỏ.

Trác Dụ lập tức căng thẳng, “Em bị thương?” Anh đâu có dùng lực mạnh quá đâu.

Khương Uyển Phồn đáng thương vô cùng mà nhìn anh, “Anh phải thổi mới hết.”
Còn làm nũng với anh nữa chứ, hàng mày kiếm của Trác Dụ hơi nhướng, “Thổi thế nào? Hửm?”
Lòng bàn tay của Khương Uyển Phồn hướng về phía trước, đưa ra chỗ anh, “Thổi thẻ lương của anh qua đi, cô giáo Khương phải tặng du thuyền lớn cho trai đẹp.”
Âm nhạc trong phòng livestream quyến rũ hấp dẫn, chủ kênh càng xoay càng gợi cảm, hai cái cúc áo sơ mi cũng không biết đã bị cởi ra từ khi nào, có thể mơ hồ nhìn thấy cơ ngực hình chữ V sâu sâu.

Trác Dụ nhấn X, khinh thường nhìn lại bảo: “Đừng nhìn, cậu ta không quyến rũ bằng anh.”
Khương UYển Phồn “xì” một tiếng, “Cái này mà cũng trở thành cớ để nói được hả?”
“Là lấy cớ hay là sự thật, em thử xem chẳng phải sẽ biết sao.” Trác Dụ ôm eo cô, đè người ngồi lên giữa bắp đùi, Khương Uyển Phồn vùi đầu vào cẩn cổ anh, theo động tác tay của anh mà hơi thở dần nặng nề.

Lòng bàn tay của người đàn ông như cát sỏi, tách ra trên trang giấy bóng loáng.

Cảm nhận được anh muốn đi lên trên, Khương Uyển Phồn khẽ mắng, “Đừng.”
Trác Dụ nói: “Vậy anh đi xuống nhé?”
Lòng bàn tay linh hoạt như cây gậy lông chọc mèo, khi đổi chỗ tấn công, kẻ đầu têu còn dùng giọng điệu vô tội.

Vùng eo là chỗ nhạy cảm nhất, Khương Uyển Phồn nhịn không được ngồi trong lòng anh mà cười, “Đừng nghịch cái đó.”
“Vậy nghịch cái gì?” Anh dùng ngôn ngữ chọc ngoáy tấn công vào kẽ hở quả là được tôi luyện đến mức hoàn hảo, “Chỗ này? Hay là… chỗ này?”
Khương uyển Phồn bỗng nhiên không rên được một tiếng, vùi đầu sâu trong cần cổ anh hơn, phả ra khí nóng xung quanh, cằm, đỉnh tai của Trác Dụ cũng dần bị chòng ghẹo đến nỗi tư duy hỗn loạn.

Trên mặt bàn lát đá cẩm thạch lạnh lẽo, Trác Dụ chu đáo kéo áo ngủ mình xuống lót, Khương Uyển Phồn nằm lên trên, giống như một con cá chậm chạp, chỉ giãy giụa tượng trưng mà không phải thật sự muốn thoát khỏi lưới.

“Ư.”
Khương Uyển Phồn lật người, chóp mũi chôn vào áo ngủ, mùi dầu gội hòa lẫn với mùi nước hoa nam giới anh thường xịt, trộn vào nhau nồng đậm, như là nước họa đặt riêng cho cô.


Mây mưa thấm vào, Trác Dụ phủ trên lưng Khương Uyển Phồn, bản thân anh cũng thở không nổi, vẫn chưa từ bỏ ý định mà muốn có một đáp án, “Có phải anh tốt hơn cậu chàng chủ kênh livestream kia không?”
Khương Uyển Phồn cười đến nỗi eo bị căng đau, lòng hơn thua chết tiệt của bọn đàn ông.

Trác Dụ tắm lần thứ 2 đi ra, Khương Uyển Phồn đang ngồi xếp bằng trên giường chơi game xếp hình Nga.

Đầu cũng không ngẩng mà hỏi, “Tạ Hựu Địch và bạn gái anh ta thế nào rồi?”
Trác Dụ đứng trước gương quét đều kem cạo râu, giọng điệu bình bình: “Không biết.”
“Anh không phát hiện ra Tiểu Thư rất không vui sao?” Vừa ngắt quãng, game thất bại ngay, Khương Uyển Phồn “ôi chà” một tiếng, Trác Dụ quay đầu lại, “Sao thế?”
“Chết rồi, không chơi nữa.” Khương Uyển Phồn bỏ điện thoại, lo lắng nói: “Em thấy Tiểu Thư rất có cảm tình với Tạ Hựu Địch, cậu ấy rất ít khi ở trong trạng thái rầu rĩ không vui như vậy.”
“Đó chưa chắc là vì Tạ Hựu Địch.” Trác Dụ nhẹ giọng bâng quơ, “Là lòng hơn thua của phụ nữ.”
Bát tự còn chưa đoán được một nét, cuộc trò chuyện đã chấm dứt.

Khương Uyển Phồn hỏi: “Anh cảm thấy Tạ Hựu Địch có nghe lọt tai lời của anh không?”
Bây giờ Trác Dụ nhớ tới việc này vẫn còn tức, thân của bình kem cạo râu còn không nắm chắc, vài giọt nhỏ xuống mặt bàn, “Quan tâm sống chết của nó làm gì, để nó tự xử đi.”
Như là điềm báo vậy, đêm nay Trác Dụ không ngủ ngon nổi, trong lòng có cục đá nặng đè lên, làm sao dễ chịu nổi.

Đến sáng, anh còn nhắc mãi một câu với Khương Uyển Phồn: “Mí mắt cứ giật suốt.”
Khương Uyển Phồn còn rất mê tín mà dán một tờ giấy nhỏ dưới mắt trái anh, “Tới đây, thầy Khương sẽ làm phép cho anh.”
Trác Dụ cười, để cô đùa, “Bà đồng à.”
“Chỗ chúng tôi đều dùng mấy phương pháp dân gian, nhưng xài được.”
Đến chiều, đúng là không nhảy nữa.

Trác Dụ vừa định gửi tin nhắn wechat cho Khương Uyển Phồn, lúc cầm điện thoại nhấn vào, tiếng chuông điện thoại lo lắng không yên rung đến nỗi khiến tay Trác Dụ run run.

“Sao thế?” Khương Dặc vội đáp: “Anh rể! Anh mau đến đường Diệp Phong hai đi! Anh Hựu Địch xảy ra chuyện rồi!”
––
Tạ Hựu Địch bị người ta đánh.

Lúc Trác Dụ đuổi tới, đám người kia còn chưa tản đi, bốn năm người đàn ông lực lưỡng đang vây quanh anh ta, Tạ Hựu Địch cả mặt đều là máu.

Khương Dặc liều chết che trước người anh ta, cậu thiếu niên cả người là sự tàn bạo, sức mạnh kia đúng là rất kinh người.

Trác Dụ đỗ ngang xe bên vệ đường, tiếng lốp xe cọ xát mạnh bạo cắt ngang sự ồn ào.

Trác Dụ xuống xe, lập tức vòng ra sau cốp lấy một chiếc đèn pin màu đen.

Một tên to con đang khua gậy, bay thẳng đến cánh tay trái của Khương Dặc, gậy gỗ vừa vung được một nửa, bị một luồng sức mạnh đỡ lấy, bắn ngược lên người tên to con nọ.

Gã liên tục lùi về sau, còn chưa kịp nhìn rõ người tới là ai, đèn pin của Trác Dụ đã nện xuống gáy gã.

Chỗ này là nơi nhạy cảm, cơ bắp yếu ớt, thần kinh cảm nhận đau đớn rất nhiều, nhưng vẫn có khung xương che chở, không đến mức thật sự bị thương ở đâu.

Gã to con đau đớn ngã xuống đất, cảm giác chết lặng choáng váng cuộn trào từng đợt.

Một tay Trác Dụ xách Tạ Hựu Địch lên, bảo vệ anh ta ở sau lưng, Khương Dặc vung miếng gạch trên đất ném về phía đối phương, điên cuồng hét: “Tới đây!”
Trác Dụ quát lớn: “Khương Dặc!”
Người trẻ tuổi can đảm hơn người, không sợ trời cao đất rộng, cũng không biết nặng nhẹ.

Trác Dụ sợ cậu máu nóng dồn lên não rồi thật sự làm ra chuyện chết người.

Khương Dặc bị một tiếng gọi này của anh rể gọi lý trí về lại, thở hồng hộc rồi lùi về sau, giúp anh đỡ Tạ Hựu Địch.

Vừa đấm vừa xoa, Trác Dụ đứng trước hai tên, trầm giọng hỏi: “Người anh em, có thể thương lượng chút được không?”
Thấy Trác Dụ cũng chẳng phải trái hồng mềm, bản lĩnh và sự quyết đoán vừa rồi nếu thật sự đối đầu cũng sẽ không kiếm được món hời quá lớn.

Mấy người kia hai mặt nhìn nhau, nhìn về phía gã vạm vỡ nhất.


Trác Dụ hiểu, đây là có thể nói chuyện được.

Anh híp mắt thành một sợi chỉ, nói thẳng mục đích với gã, “Người khác cho anh bao nhiêu tiền để làm việc này, tôi trả gấp đôi.

Cho dù là kết thù kết oán gì cũng phiền anh nói lại cho tôi.”
Lấy tiền làm việc, cũng không phải thật sự muốn lấy mạng ai, người đàn ông vạm vỡ liếm môi, mất kiên nhẫn nói: “Người bạn này của mày, làm gì không được mà lại đi làm kẻ thứ ba, có thể không bị đánh sao?”
……
Tạ Hựu Đình được Khương Dặc đưa đến bệnh viện trước, sau khi Trác Dụ xử lý xong mới tới sau.

May mà chỉ là vết thương ngoài da, nhưng trên trán phải quấn băng, mặt mũi trầu trụa, mu bàn tay bị ăn gậy, đỏ tím sưng lên rất to.

Khương Dặc ngồi trong một góc khác của phòng cấp cứu, y tá đang sát trùng vết thương sau eo cho cậu.

“Shhh! Đau đau đau!”
Tạ Hựu Địch như đã hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía cậu chàng, chết lặng mà thốt ra từng chữ một, “Cảm ơn em trai nhé.”
Sắc mặt Trác Dụ đen thùi, cứ đứng cạnh anh ta không thèm nhúc nhích.

Tạ Hựu Địch ngẩng đầu, mí mắt sưng như hiệu ứng đặc biệt của thây ma, “Cậu muốn ăn thịt người à, bộ dạng tôi đã như ma quỷ thế này rồi, cậu nuốt trôi sao?”
Trác Dụ nhìn chằm chằm mười mấy giây, không nhịn mà cười thành tiếng, “Đậu xanh.

Mẹ nó cậu, xấu quá!”
Mặt Tạ Hựu Địch đưa đám, “Xấu thế này cần cậu nói à, tôi không có mắt hay gì! Tự tôi không biết nhìn hả, tôi, tầm nhìn của tôi tệ quá đi mất, thật đúng là không có việc gì tự đi tìm việc cho mình! Ông đây mới nghĩ là má nó, cậu nói xem sao lại có con đàn bà vô tâm như vậy, tôi đối với con ả còn chưa đủ chân thành à, tôi chẳng cần gì, còn con ả thì ngay cả mặt cũng không để lại cho tôi!”
Khương Dặc nhe răng trợn mắt hỏi y tá: “Chị gái ơi, chị có bạn trai chưa? Nếu không có thì suy xét đến anh ấy một chút nhé.”
Trác Dụ nhíu mày, “Nói bậy gì đó, dựa vào đâu mà để con gái ngoan nhà người ta nhận rác, chính nó tự tạo nghiệt, nên tự mình chịu đi.”
“…” Nội thương của Tạ Hựu Địch nặng hơn.

Nhưng mà, việc này cũng là do anh ta xui.

Mấy lời Trác Dụ nói hôm đó anh cũng nghe vào đầu, đã ngả bài với Trần Dao, chia tay trong bầu không khí không vui, tuy Tạ Hựu Địch làm tất cả vì yêu, nhưng không phải kẻ ngu, tuy không dừng ngay lập tức, nhưng ít nhất cũng dừng trước khi bị tổn thương.

Kết quả là chưa được hai ngày, đã không hiểu sao bị người khác chặn trên đường, mắng to anh là con giáp thứ mười ba chen chân vào tình cảm của người khác.

Tạ Hựu Địch đau trong lòng, nếu anh có bản lĩnh này, việc gì phải đến nỗi độc thân tới tận giờ chứ.

Lúc Khương Uyển Phồn chạy tới, Tạ Hựu Địch vội che mặt lại, oán hận Trác Dụ, “Sao cậu lại nói với Tiểu Khương, còn chê tôi chưa đủ mất mặt đúng không?”
Trác Dụ hất cằm về phía Khương Dặc, “Đó là em vợ tôi, nó cũng bị thương, sao tôi có thể không nói cho chị gái nó?”
Khương Uyển Phồn nghe xong câu chuyện này, nhếch miệng nửa ngày vẫn không lên tiếng, trước mắt nhìn thấy trạng thái thảm thương của Tạ Hựu Địch, sau khi câm nín một lúc lâu, quay đầu nói lời thấm thía với Trác Dụ, “Đàn ông, nên tuân thủ nam đức*.”
*Đạo đức, phẩm hạnh đàn ông
Trác Dụ cười bất đắc dĩ, vội vàng tự chứng minh: “Anh là lớp trưởng lớp nam đức.”
Người bên cạnh Khương Uyển Phồn chưa từng trải qua việc này, tâm trạng cô nặng nề, bây giờ mới nhớ tới thằng em trai, đi qua nắm cằm cậu chàng ngó trái ngó phải, yên tâm rồi, vui mừng nói: “Giỏi ghê nha cậu thiếu niên, biết xả thân vì việc nghĩa nữa cơ đấy.”
“Chị, đau đau đau.” Khương Dặc méo miệng, không phục mà sửa lưng cô, “Cái gì mà gọi là “biết”, đây đâu phải lần đầu tiên em xả thân vì việc nghĩa có được chưa! Lúc mùng một, em ở Cam Lâm, chị quên rồi à?”
Khương Uyển Phồn có ấn tượng mơ hồ, “Lần đó có chuyện gì?”
“Tai nạn xe đó! Em là người đầu tiên phát hiện, còn giúp báo cảnh sát mà.” Khương Dặc nhìn như không thèm để ý, nhưng giọng điệu vẫn có hai phần ấm ức, “Trường học còn nhớ chỗ tốt của em, tặng em giấy khen người tốt việc tốt, còn mấy người thì chả nhớ gì.”
Khương Uyển Phồn xin lỗi: “Chủ yếu là vì hình tượng thằng con bất hiếu bình thường của em khắc quá sâu trong lòng người khác.”
Khương Dặc: “…”
Trác Dụ bên cạnh chợt hỏi: “Tai nạn xe xảy ra ở đâu?”
“Cam Lâm ạ.”
“Sao em lại tới đó?”
“Trường tổ chức đi chơi xuân, em vốn không định đi nhưng chủ nhiệm lớp lại tìm đến ông Khương, không còn cách nào nữa.” Khương Dặc nói: “Chó ngáp phải ruồi thôi, nhận được tấm giấy khen đầu tiên trong đời em.”
Trác Dụ cúi đầu thấp như suy tư điều gì đó, cuối cùng cười cười, không nói thêm gì nữa.

Vở hài kịch ngày hôm nay kết thúc, chín giờ hai người mới về tới nhà.

Trác Dụ ngay cả áo khoác cũng không cởi, ngồi trên sô pha nhắm mắt, giơ tay xoa bóp chỗ giữa mày.


Khương Uyển Phồn pha cho anh một ly bách hợp long nhãn, “Lần trước bà mang tới, dưỡng thần tĩnh tâm.”
Trác Dụ thổi hơi nóng, nhấp ngụm nhỏ.

Khương Uyển Phồn ngồi xuống sát anh, “Bên nhà Tạ Hựu Địch có giấu được không?” Cô lo lắng.

“Tất nhiên sẽ không giấu được.” Trác Dụ nói: “Nhà họ Tạ chỉ có một thiếu gia là nó, việc này sẽ ầm ĩ rất khó coi.”
“À.”
Bóng sáng màu vàng ấm hơi mỏng rót xuống, vạch ra một hình tròn lông xù trên sườn mặt anh, yên tĩnh, tốc độ dòng chảy trong không khí tựa như cũng chậm lại, khi nhìn thẳng vào anh, không khó để phát hiện ra sự mệt mỏi trong ánh mắt anh.

Khương Uyển Phồn kéo tay anh, “Hình như em không mấy vui vẻ.”
“Không phải là không vui.” Trác Dụ nắm lấy tay cô, thẳng thắn thành khẩn nói: “Chỉ là anh cảm thấy, bản thân mình rất may mắn.

Gặp được người tốt như em, em kết hôn với anh, cho anh một mái nhà.

Anh vẫn luôn cho rằng, là anh gặp được hạnh phúc đáng quý bình thường.

Cho đến tận hôm nay, nhìn thấy Tạ Hựu Địch bị bắt nạt khổ sở như vậy, nghĩ đến khúc quanh tình cảm gần mười năm không hoa không quả của nó, anh mới phản ứng lại.”
Khương Uyển Phồn nhẹ giọng, “Phản ứng lại cái gì?”
Đôi mắt Trác Dụ tựa như con thuyền trôi nổi trên sóng biển, nhấp nhô lắc lư, cuối cùng dừng lại trong cái nhìn chăm chú tựa cảng tránh gió của cô, “Chuyện này không liên quan đến sự may mắn của anh, mà là em, em có lòng tốt chọn anh.

Nếu không có em, có thể ngay cả Tạ Hựu Địch anh cũng không bằng, ít nhất nó có người để nhớ tới, còn anh, vẫn lẻ loi một mình như cũ, cuộc sống được chăng hay chớ.”
Khương Uyển Phồn ngẩn ngơ, nói không cảm động là giả, cô bắt lấy tay Trác Dụ, nhẹ nhàng đặt trên ngực mình, “Nói như vậy, anh có cảm nhận được em đang nở gan nở ruột không?”
Trác Dụ nghiêm túc cảm nhận, hỏi: “Có phải lại to hơn một chút rồi không?”
Khương Uyển Phồn: “…”
Trác Dụ cười, “Là em bảo anh cảm nhận.”
“Em bảo anh cảm nhận tình cảm chân thật, chứ không phải bảo anh để đầy phế liệu màu* trong đầu.” Tay Khương Uyển Phồn chống eo, vì việc này mà giận dữ, nhưng cũng không có khí thế uy phong gì.

*Ý nói trong đầu toàn mấy thứ bậy bạ.

Trác Dụ nhìn cô, ánh mắt mềm mại hơn, trong lòng như có mật ứa ra.

Bất luận là vui mừng buồn giận, cô đều tùy ý sáng ngời như thế, chân thành ở cạnh anh.

Có một lần, Tạ Hựu Địch hỏi anh, rốt cuộc kết hôn có gì tốt? Sao lại không tốt chứ.

Không có sóng to gió lớn, không có sinh tử thăng trầm, không có đau đớn vô cùng.

Có rất nhiều cái một ngày ba bữa, hai người bốn mùa, phim chiếu rạp mới ra không lo không có ai cùng xem, nhà hàng mới mở cũng có thể là người đầu tiên đến ăn thử.

Có người đó ở đây, chỉ ánh mắt trong phút chốc cũng có thể khiến anh cảm nhận được tình yêu giàn giụa.

Có thể khiến anh vẫy tay tạm biệt với nửa đời trước, lao trên con đường tương lai còn tốt đẹp hơn.

Trác Dụ nhìn Khương Uyển Phồn.

Cô chính là con đường tương lai rộng mở.

Ánh mắt như vậy quá nóng rực, giống như muốn hòa vào linh hồn.

Bỗng Khương Uyển Phồn duỗi tay ôm lấy Trác Dụ, chui đầu vào lòng anh nhỏ giọng, “Được rồi, không mắng anh.”
“Hử?” Trác Dụ trêu, “Trở mặt nhanh như vậy sao.”
Khương uyển Phồn không nói cho anh.

Trong ánh mắt vừa rồi của anh, cô có thể cảm nhận được sự thần phục si dại và tình yêu thẳng thắn.

Khiến cô có một loại cảm giác định mệnh không thể thay thế.

Trái tim của Khương Uyển Phồn đập thình thịch, tình yêu được lựa chọn từ hai phía là tình yêu đáng quý nhất.

––
Chuyện của Tạ Hựu Địch có động tĩnh không nhỏ, nghe nói là mẹ anh ta ra mặt, quá trình thì không biết hết được, nhưng Trần Dao đừng hòng đến gần người anh ta một chút nào nữa.

Khương Uyển Phồn uyển chuyển nói với Thịnh Lê Thư, trước mắt Tạ Hựu Địch đang độc thân.


Thịnh Lê Thư đang quay chương trình, lúc nhắn tin lại đã là nửa đêm, “Tớ còn độc thân như vậy, dựa vào cái gì anh ta có thể thoát ế?”
“Lúc này mới bình thường nè, tâm lý của tớ đã cân bằng há há há!!”
Khương Uyển Phồn: “…”
Thứ tư hôm nay, trong tiệm có một vị khách tới.

Khương Uyển Phồn rất bất ngờ, “Cô Mạnh ạ?”
Mạnh Viện là phó hội trưởng Ủy hội thi đấu của cuộc thi, lần này tới là nói chuyện công, cũng là do có quan hệ cá nhân, bà nói với Khương Uyển Phồn, “Phần sàng lọc bình xét của vòng thứ nhất này, tác phẩm của cháu được tất cả phiếu đồng ý.

Chuyện này không hề dễ đâu, tổng cộng chỉ có hai người.”
“Người còn lại là?”
“Chắc cháu có quen đấy, Yến Tu Thành.” Mạnh Viện nói: “Cô đã xem qua tư liệu của các cháu, còn là bạn cùng trường đại học nữa.

Học viện Mỹ thuật nhân tài đông đúc, không phụ sự mong đợi của mọi người.

Ý cười của Khương Uyển Phồn nhạt đi một chút.

“Cô tới cũng là để báo tin với cháu.

Càng về vòng sau của cuộc thi, yêu cầu sẽ càng lúc càng nghiêm khắc.

Sẽ phải suy tính tổng hợp, bao gồm sức ảnh hưởng, phiếu bình chọn trên mạng.

Đương nhiên, cô tin chắc vào thực lực của cháu, nhưng theo cô được biết, mấy tuyển thủ đứng đấu đều có công ty sau lưng, hoặc là có nhãn hiệu cá nhân để chống lưng.

Khương Khương, cô rất mong cháu được nhiều người nhìn thấy hơn, đưa báu vật mỹ học ra thế giới rộng lớn hơn.

Nếu cháu cần, cô có thể dẫn cháu vào một vài xí nghiệp hoặc cơ quan.

Như hổ thêm cánh mới có thể lại tiến lên một tầng cao nữa.”
Mạnh Viện vừa chân thành vừa trực tiếp, lời nói ra đã rất rõ ràng.

“Cái này thì dễ làm thôi! Khách lâu năm của chị Uyển Phồn nhiều như vậy, chắc chắn sẽ sẵn lòng giúp đỡ.” Lữ Lữ đã bắt đầu lật cuốn sổ nhỏ: “Ôi!! Cũng không cần tìm đâu, mẹ của anh Hựu Địch chính là fan cứng số một của chị!”
Các học trò nhỏ: “Bọn họ có nhóm các phu nhân, vừa gọi là sẽ có rất nhiều người đáp.”
“Đúng vậy đúng vậy!”
Không nói tới người khác, chỉ riêng một mình mẹ của Tạ Hựu Địch thôi đã ngồi chắc trên vị trí hàng đầu trong giới giao lưu giữa các phu nhân thành phố B.

Chuỗi sản nghiệp dưới trướng nhà họ Tạ chỉ tiện tay chọn một công ty ra cũng đã không tệ rồi.

“Mấy năm trước đã có nhãn hàng tới tìm chị Uyển Phồn nói chuyện hợp tác, nhưng giám đốc đó bây giờ vẫn gửi qua tới khi có ngày lễ tết đó.”
Khương Uyển Phồn cười nhạt, trước sau đều không lên tiếng.

Lữ Lữ là trạm phát thanh, rất nhanh tin tức này đã được mọi người biết hết.

Tạ Hựu Địch là người đầu tiên tỏ thái độ, “Tiểu Khương, cô chỉ cần lo đi đường phía trước, thứ nhà họ Tạ không thiếu nhất là tiền, sẽ làm đại thụ của cô, làm túi tiền của cô, sau khi nhận giải nhớ viết một quảng cáo nhỏ cho anh đây là được rồi.”
Khương Uyển Phồn rất đâm chọt người khác, “Quảng cáo tìm bạn trăm năm sao?”
Tạ Hựu Địch che mặt, “Đừng nói đến chuyện mất mặt có được không!”
Lúc Trác Dụ nghe hai người họ nói chuyện điện thoại, anh còn đang xem xét chi tiết doanh thu tháng trước của câu lạc bộ, thỉnh thoảng còn cong môi.

“Thật ra, Tạ Hựu Địch là lựa chọn không tệ.” Trác Dụ phân tích theo lý trí: “Anh hiểu cuộc thi lần này, quy định cao, phần giải thưởng cũng lớn, rất có giá trị trong ngành của các em.

Hơn nữa nếu có giải cao cũng không tệ, có thể trực tiếp kết nối với nhãn hiệu xa xỉ quốc tế hàng đầu.

Bà Mạnh nói đúng, càng về sau, cạnh tranh về các mặt sẽ càng khốc liệt.”
Khương Uyển Phồn “vâng” một tiếng, “Em biết.”
Trác Dụ nhìn sườn mặt của cô, “Em đã có lựa chọn từ trước?”
Khương Uyển Phồn vẫn là dáng vẻ thản nhiên không sợ sệt, đột nhiên chuyển đề tài, “Anh cảm thấy em là kiểu người như nào?”
Màn hình của chiếc máy tính xách tay mỏng phát ra luồng sáng yếu ớt, khiến cằm hai người được một luồng hồ quang làm nền, màu sắc trang nhã, lại khiến đôi mắt của cô thoạt nhìn rực rỡ như sao.

Trác Dụ đáp lại theo bản năng: “Cầm đuốc ngược gió, thong dong kiên định.”
Mặt Khương Uyển Phồn nở một nụ cười, ánh sáng tự tin ổn định chưa bao giờ biến mất trong đôi mắt.

“Bây giờ em chính thức gửi lời mời đến anh.” Cô vươn tay về phía Trác Dụ, “Ông chủ Trác, anh có đồng ý kề vai chiến đấu, một đường đi về phía trước cùng em không?”
Trác Dụ bỗng chốc đã phản ứng lại.

Trong lòng Khương Uyển Phồn chưa bao giờ có lựa chọn, anh chính là đáp án duy nhất..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.