Bạn đang đọc Chúng Ta Kết Hôn Thôi FULL – Chương 30
Khương Dặc kinh ngạc nghe tiếng chạy tới, vừa nhìn được nửa lại đột nhiên xoay người che mắt lại, “Quấy rầy quấy rầy! Hai anh chị tiếp tục đi!”
Hai người chỉ là đứng sát gần nhau một chút, hôn cũng chỉ phớt nhẹ là dừng, chút chừng mực ấy vẫn phải có.
Khương Uyển Phồn hắng giọng hỏi, “Sao vậy?”
“Tiểu Vũ muốn biểu diễn đi cầu thăng bằng, anh rể anh có muốn đi xem không?”
Trác Dụ nói: “Được chứ, nếu biểu diễn tốt, anh sẽ cho cậu ta một chiếc du thuyền lớn.”
Khương Uyển Phồn âm thầm véo canh tay anh, “Anh mấy tuổi rồi hả.”
Vốn chỉ là nói đùa, nhưng lúc đi ra ngoài lại thấy người anh em kia thật sự đang biểu diễn.
Hình như cậu ta cực kỳ có h4m muốn được biểu diễn, đến đâu cũng là sân khấu lớn.
Bà Kỳ Sương cũng đi ra xem trò vui, cười đến không khép được miệng, nhóc xanh lá lại rất hăng say, “Hô ha! Bà Bảy, cháu sẽ biểu diễn một màn lộn ngược ra sau cho bà xem.”
Lúc này, điện thoại vang lên, bà Kỳ Sương thành thạo vuốt mở, sau khi nhìn rõ chữ bên trên, bà kinh ngạc hô lên: “Nhiều tiền như vậy!”
Trác Dụ: “Bà, đây là lì xì năm mới con biếu bà.”
Bà Kỳ Sương run run rẩy rẩy đi vào nhà, khoe một mạch: “Nhìn cháu rể tôi mừng tuổi này, cháu rể đúng là tốt quá.”
Trò lộn ngược lập tức không còn hay.
Khương Uyển Phồn liếc về phía Trác Dụ, cha nội này, cao lắm là ba tuổi rưỡi.
Ngày hôm sau, lúc Khương Uyển Phồn rời giường bên cạnh trống trơn, đi ra ngoài nhìn, trong nhà yên tĩnh.
Hướng Giản Đan đang ở trong bếp ép nước chanh, “Rửa mặt chưa? Nhân lúc còn nóng thì uống đi.”
“Mọi người đâu rồi ạ?”
“Mới hơn 5 giờ đã dậy rồi.”
Khương Uyển Phồn nhíu mày, “Đi xem mặt trời mọc ạ?”
“Lên núi hái ngải.” Hướng Giản Đan nói: “Tối hôm qua, bà con vừa nói một câu con thích ăn bánh ngải, Trác Dụ đã hỏi rất cẩn thận, mới sáng sớm đã gọi Khương Dặc và Hiểu Hiểu đi hái cho con.”
Bánh ngải là một món ăn vặt đặc sắc ở Lâm Tước, nhà nào cũng biết làm.
Nhưng lá ngải vào mùa đông rất hiếm, khi nào ấm lên một chút mới phát triển.
Khương Vinh Diệu luyện Thái Cực ở trong sân.
“Về rồi đó hả? Ồ? Đi hái thật này.”
Trác Dụ đi đôi giày đi mưa đế dán keo đen, trên áo khoác lông ngỗng đều là bụi, trên đầu còn đội chiếc mũ rơm.
Trác Di Hiểu và Khương Dặc cầm cuốc và thùng nhựa, như là mới làm việc ở ruộng về.
Khương Uyển Phồn nhìn một túi nhỏ chiến lợi phẩm, vừa cảm động vừa muốn cười, “Lúc leo núi không bị thương chứ?”
“Không sao đâu chị.” Trên đầu Trác Di Hiểu còn đeo vòng cỏ, là Khương Dặc bện cho cô bé.
Bà Kỳ Sương vui mừng hớn hở đi vào phòng bếp, chuẩn bị làm bánh ngải, vừa nhắc cháu rể tốt mãi vừa thì thầm: “Có hơi ít, không làm được mấy cái đâu.”
Trác Dụ rửa tay bên cạnh bảo, “Bà cho chút gan heo vào đi ạ.”
Khương Uyển Phồn:?
Ngải, gan heo, bột mì, đây là thứ đồ ăn đen tối gì vậy.
Trác Dụ cười, “Ăn vào rất tốt cho mắt của em.”
“Em cảm ơn anh nhé nhà hảo tâm.” Khương Uyển Phồn né xa ba mét, nhanh như chớp đã chạy thoát.
Bà Kỳ Sương thở vắn than dài, “Buồn cho cháu ghê.”
“Bà ơi, cháu không buồn, cháu cam tâm tình nguyện.” Trác Dụ khoe mẽ nói.
Sau khi làm bánh ngải xong, Trác Dụ nếm một miếng.
Lá ngải có mùi thực vật đặc trưng, Trác Dụ ăn xong rên lên một tiếng, biểu cảm đau khổ, chịu đựng sự khó chịu nuốt xuống với vẻ khó khăn.
Khương Uyển Phồn lấy miếng thừa lại trong tay anh, “Đừng miễn cưỡng.” Sau đó cứ tự nhiên như vậy mà nhét nửa bên bánh anh đã ăn vào miệng.
Khương Dặc ngồi bên đang chơi điện thoại ngước mắt lên.
Di động Trác Dụ rừm rừm, anh cầm lên nhìn.
Khương Dặc: “Chị em có thói sạch sẽ, chưa bao giờ chạm vào đồ ăn người ta đã từng ăn.”
Khương Dặc: “Chị ấy thật sự thích anh đó.”
Sau khi ăn xong, Trác Dụ tự giác đi rửa dĩa.
Hướng Giản Đan đi vào phòng bếp kinh ngạc đến nỗi giậm chân: “Sao con lại rửa?”
“Không sao đâu mẹ, con rửa nhanh lắm.”
“Nói đến nhanh.” Hướng Giản Đan treo giẻ lau lên xong, cười tủm tỉm hỏi: “Hai đứa mau sinh con đi chứ?”
…
Ở Lâm Tước đến hết kì nghỉ tết âm lịch, cuối cùng đã đến ngày về.
Trên đường đi, Trác Dụ thuật lại câu hỏi của Hướng Giản Đan một lần nữa với Khương Uyển Phồn.
Khương Uyển Phồn đang uống nước, nghe xong suýt chút nữa sặc chết, ho sù sụ nửa ngày, quyết định nói: “Đây là lúc tìm chút chuyện cho bố mẹ làm, rõ là rảnh quá mà.”
“Sinh một đứa con cho bố mẹ chăm?”
“Anh có thể im miệng, thật đó.”
Trác Di Hiểu ngồi ghế sau mím môi, cùng họ cười ngây ngô.
Sau khi vào trạm dừng chân, Khương Uyển Phồn vào toilet, trác Dụ chậm rãi hỏi: “Vừa rồi em cười gì vậy, em nên giúp anh mới đúng chứ.”
“Em không cười anh.” Trác Di Hiểu thành thật nói: “Chỉ là em thấy vui thôi.”
Trác Dụ nghiêng đầu nhìn cô em gái.
“Đây là kì tết âm lịch vui nhất em từng trải qua, trước kia em luôn cảm thấy thời gian trôi chậm, thậm chí ghét được nghỉ.
Nhưng năm nay, em ước gì không thể ăn tết mỗi ngày.” Trác Di Hiểu mở lịch trên điện thoại, “Cách tết Nguyên Tiêu còn 4 ngày, Quốc tế Phụ nữ còn 49 ngày, Quốc tế Lao động 108 ngày.”
Trác Dụ bị cô bé chọc cười, cười cười mà trong lòng lại nổi lên sự chua xót nhàn nhạt.
Trác Di Hiểu chợt nói: “Còn nữa anh, anh cũng đã hơi giống với anh của lúc trước rồi.”
…
Kết thúc kì nghỉ tết âm lịch, Khương Uyển Phồn còn bận rộn hơn Trác Dụ.
Lập tức lao vào tiệm, trao đổi chi tiết thiết kế riêng với ekip của Tề Nhã.
Cô đóng mộc hơn hai trăm tấm ảnh của Tề Nhã, phân loại kí hiệu đã xong.
Ảnh bước trên thảm đỏ, ảnh trên sân khấu cổ/ hiện đại, ảnh đường phố cá nhân, ảnh chụp người qua đường.
Khương Uyển Phồn quan sát đặc điểm ngũ quan dưới các loại trạng thái của nghệ sĩ, có hiểu biết sơ bộ về khí chất tổng thể và ưu khuyết điểm của cô ta.
Xong lại xem xét tư liệu về Liên hoan phim quốc tế lần này, tìm hết số video trong cả giới, moi từng chút chi tiết một, hiểu sự thay đổi của xu hướng.
Chỉ hai quá trình này, đã ngốn mất thời gian gần một tháng của Khương Uyển Phồn.
Vẽ tiếp bản thảo thiết kế, thảo luận vô số lần với đám Lữ Lữ, liên tục hoàn thiện thay đổi, cuối cùng dựng bản 3D, gửi cho ekip của Tề Nhã.
Bên ekip cũng trả lời rất nhanh, khoanh tròn hai bản phương án, rồi hẹn thời gian trao đổi trực tiếp.
Đây không phải là lần đầu tiên Khương Uyển Phồn nhìn thấy người nổi tiếng, nhưng vẫn bị Tề Nhã hàng thật làm kinh ngạc.
Cực kì gợi cảm xinh đẹp, những từ đó ở trên người cô ta lại không hề bất ổn chút nào.
Toàn bộ quá trình trao đổi rất suôn sẻ, vui vẻ, thân thiện.
Tề Nhã không có chút tự cao nào, khách quan mà nói lên yêu cầu, yêu cầu cũng hợp lý, còn kiên nhẫn lắng nghe ý kiến.
Cuối cùng tạm thời chọn lễ phục kiểu dáng sườn xám để cải tiến.
Lúc lấy số đo, Tề Nhã đột nhiên hỏi một câu: “Nhà thiết kế Khương là người tỉnh Z à?”
Khương Uyển Phồn ngẩng đầu, “Đúng vậy, quê tôi ở Lâm Tước.
Sao cô lại biết vậy?”
“Tôi phát hiện lúc cô nói chuyện, có thói quen dùng từ, phát âm rất giống tỉnh Z.” Tề Nhã cười khanh khách nói, “Tôi cũng là người tỉnh Z, trấn Liên Hà, gần Lâm Tước lắm.”
Khương Uyển Phồn cười, “Liên Hà phát triển tốt hơn chỗ chúng tôi, nghe nói đang quy hoạch ga tàu cao tốc.
Cô nâng cánh tay lên một chút, tốt, vòng tay là ––––”
Sau khi xong việc, Tề Nhã có lòng muốn để tài xế chở cô về.
Khương Uyển Phồn cảm ơn luôn miệng, “Tôi lái xe tới.”
Lúc đi, Tề Nhã đột ngột hỏi một câu: “Cô biết Yến Tu Thành không?”
Bước chân của Khương Uyển Phồn chững lại, “Tôi biết.”
Tề Nhã cười cười, “Không có gì, trên đường lái xe chậm chút nhé.”
Công việc tạm kết thúc, thời gian cân não này giày vò Khương Uyển Phồn đủ thảm.
Lúc trở về để Lữ Lữ chạy, Lữ Lữ mới lấy bằng nên nhát gan, Khương Uyển Phồn vừa xoa cổ vừa nhắm mắt, “Sợ cái gì, có bảo hiểm hết.”
Lữ Lữ căng thẳng cực độ, tốc độ xe là 30 km/giờ.
Khương Uyển Phồn chỉ qua phải, “Tối sẽ mời em ăn cơm, đến nhà hàng đi.”
“Đừng đừng đừng, lượng xe cộ bên kia nhiều quá, còn không có chỗ dừng xe, em tình nguyện không ăn.” Lữ Lữ xin tha.
Đương nói, tiếng điện thoại vang lên, cuộc điện thoại này là Triệu Mẫn Mẫn gọi tới, nói mua được hải sản ngon, cô ấy đích thân xuống bếp, gọi Khương Uyển Phồn qua nhà ăn.
Tối hôm qua Trác Dụ đã đến thành phố bên cạnh công tác, ngày mai mới về.
Khương Uyển Phồn tiện đường đưa Lữ Lữ về nhà trước, rồi lại lái xe đến nhà họ Lâm.
Xe vừa ngừng, hai tiếng còi xe ngắn ngủi vang lên, chiếc Audi màu trắng từ từ dừng lại trước mặt cô.
Lâm Diên xuống xe, giơ tay chào hỏi, “Chào chị dâu.”
Khương Uyển Phồn khóa xe, “Trùng hợp thế, hôm nay cậu tan ca rất sớm đó.”
“Vốn có tiệc xã giao, nhưng không phải nghe mẹ em nói chị về ăn cơm tối sao, dù chuyện quan trọng cỡ nào em cũng bỏ.” Vẻ mặt Lâm Diên khoa trương, nịnh nọt, vừa nghe đã biết không phải lời thật lòng.
Khương Uyển Phồn cười gật đầu: “Đúng lúc quá.
Chị nghe cô nói cậu cũng ở nhà ăn cơm, thế nên chị mới đi cả nửa vòng thành phố để tới đây.
Lát nữa chúng ta đều ăn hết ba chén cơm đi ha.”
Từ khi giảng hòa, cô đều dùng Thái Cực quyền*, nửa phần cũng không mang theo chút ngượng ngùng.
*Ám chỉ những hành động không bao giờ đánh lại người ta trực tiếp mà chỉ dùng lực người trả cho người, ở đây ý nói cô thuận theo lời Lâm Diên rồi đáp trả lại y chang.
Lâm Diên cười ngượng, sóng vai đi về phía cửa lớn.
Cậu ta liếc nhìn Khương Uyển Phồn một cái, ở khoảng cách gần như vậy, dù là bất luận góc độ nào cũng không có chỗ để chê.
So với những hot girl mạng cậu ta từng gặp thì dễ nhìn hơn nhiều.
Khó trách Trác Dụ quyết tâm muốn cưới cô ả.
“Chị dâu, chị thật sự có thể suy xét tới công ty chúng ta một chút đó.” Lâm Diên trêu chọc nói: “Chị làm cùng anh cả, vợ chồng đồng lòng.”
Khương Uyển Phồn cười xán lạn, chớp mắt với Lâm Diên, “Đều làm công cho công ty cậu sao?”
“Người trong nhà sao gọi là làm công, chắc chắn phải lên lớp quản lý.” Lâm Diên đút tay trong túi quần, ra sức thuyết phục: “Chị nhìn anh em xem, mấy năm nay không phải đều thuận buồm xuôi gió sao?”
“Vậy cậu để tôi làm ở phòng nào?” Khương Uyển Phồn cười tủm tỉm hỏi.
“Phòng thiết kế.”
“Như vậy sao.” Khương Uyển Phồn nói: “Thật ra cũng không cần phải phiền phức như vậy.
Không phải chỉ là thiết kế sản phẩm thôi sao, chị mở cửa hàng, cậu có yêu cầu gì, cứ tới tiệm chị dạo một vòng? Chúng ta là người một nhà, chắc chắn tôi sẽ giảm giá cho cậu.”
Vẻ mặt Lâm Diên xấu hổ.
Khương Uyển Phồn cười tủm tỉm nói: “Giúp đỡ công việc làm ăn của chị dâu đi nhỉ.”
Chỉ là con đường cách vài bước, Lâm Diên khá là không thoải mái, bước nhanh vòng lên trước mặt cô vào phòng trước.
Khương Uyển Phồn nhìn chằm chằm bóng lưng cậu ta, chớp mắt biểu cảm lạnh đi, không chút để ý mà đưa mắt nhìn ra xa, ngắm hoa cỏ mới thư thái được.
Bữa cơm tối thịnh soạn, tay nghề làm hải sản của Trác Mẫn Mẫn đúng là rất tốt, tôm hùm ướp lạnh, cua biển hấp muối, còn có tôm phô mai, Khương Uyển Phồn ăn được không ít.
Lúc trở về từ phòng toilet, nghe thấy Trác Mẫn Mẫn gọi điện thoại: “Cô chỉ bảo nó tới ăn bữa cơm, đã lâu không gặp con bé, cháu không yên tâm về cô sao? Được, người tới rồi, cháu nói chuyện với nó đi.”
Khương Uyển Phồn kinh ngạc, nhận lấy nhìn xem, lại là Trác Dụ.
“Sao lại không nhận điện thoại?”
“À, vừa rồi em đi rửa tay, điện thoại để trong túi.”
Đầu dây bên kia thả lỏng, “Được, về nhà gọi cho anh.
Còn nữa, lúc về đừng lái xe, anh sẽ bảo tài xế tới đón em, còn mười phút nữa là đến rồi.”
Anh vẫn luôn nhớ kỹ mắt cô, không cho cô lái xe buổi tối.
Trong lòng Khương Uyển Phồn ấm áp, giống như có một mặt trời nhỏ đang sưởi ấm toàn thân cô.
Trở về Tứ Quý Vân Đỉnh, cô cực kỳ nghe lời mà báo cáo: “Tổng giám đốc Dụ, phu nhân của ngài đã bình an về tới nhà.”
Trác Dụ vui vẻ, hỏi: “Cô nói gì với em?”
“Không có gì.” Khương Uyển Phồn nằm xuống giường, xoa bóp trán để thả lỏng: “Chỉ là có mấy người họ hàng muốn mua quần áo, khi nào tới tiệm thì bảo em để ý một chút.”
Trác Dụ “ừ” một tiếng, “Không cần băn khoăn không cần giảm giá, tiền nên lấy thì phải lấy.”
“Nghĩ cái gì vậy?” Khương Uyển Phồn cạn lời, “Sao có thể giảm giá được, em còn muốn tăng giá ấy chứ.”
Trác Dụ bật cười thành tiếng, “Ừ.
Buổi tối Lâm Diên cũng ở đó, nó có làm khó dễ gì em không?”
“Em rất cao ngạo lạnh lùng, cậu ta không dám.” Khương Uyển Phồn dùng giọng điệu không sao để lướt qua đề tài này, “Anh thì sao, đi công tác thuận lợi không? Khi nào về?”
“Em muốn anh về lúc nào?”
Khương Uyển Phồn trở mình, thâm sâu nhìn chằm chằm trần nhà, nhìn chằm chằm lúc lâu mắt lại đau, cô nhắm mắt lắc lắc đầu để bớt đi sự khó chịu, bật thốt nói: “Muốn anh về ngay bây giờ.”
Bên kia không có tiếng động gì cả một lúc lâu.
Khương Uyển Phồn lấy điện thoại ra khỏi tai, cho rằng tín hiệu không tốt.
Ngoài phòng khách có tiếng mở khóa điện tử “tích” một cái vang lên.
Lông tơ của Khương Uyển Phồn dựng lên, trong lòng kinh hoàng, theo bản năng tìm đồ phòng thân.
Giây tiếp theo, Trác Dụ xuất hiện ở cửa phòng ngủ, một cái áo khoác dạ lửng màu đen trông rất có sức sống, tay cầm điện thoại nghịch, nghiêng người dựa vào ván cửa đang cười như không cười nhìn cô.
Khương Uyển Phồn há miệng thở d0c, lại dụi mắt, “Anh, sao anh lại về rồi?”
Trác Dụ nhướng mày, “Nguyện vọng của em, anh đã thực hiện rồi.”
Khương Uyển Phồn bò trên giường, dùng chân trần nhảy lên người anh, Trác Dụ bị cô đâm sầm vào mà liên tục lùi về phía sau, một tiếng “rầm” trầm trầm vang lên, lưng bị đụng vào đau đớn.
Anh nhe răng hít khí, ôm mông và chân cô lên trên để ước lượng, “Eo anh bị thương, buổi tối em sẽ dùng không được đâu đấy.”
Khương Uyển Phồn phản ứng lại, ôm cổ anh, chui đầu vào hõm vai anh mỉm cười nói, “Ai cần dùng eo anh!”
“Cũng đúng, còn có thể dùng miệng.”
“…”
Hôm sau Khương Uyển Phồn bị Wechat của Lữ Lữ đánh thức, phòng tắm vang tiếng nước tí tách, khe cửa có luồng khí nóng hơi mỏng bay ra.
Thời gian đã là 7 giờ 10 phút, sau khi kết hôn cô mới phát hiện, thói quen của Trác Dụ là mỗi ngày vào buổi sáng phải tắm rửa một lần.
Tối hôm qua không được ngủ ngon, cứ như đào đất cả một đêm, tiền công một đồng cũng không có, còn bị nhà thầu lấy lông dê cả đêm.
Khương Uyển Phồn day day huyệt thái dương, chậm chạp mở điện thoại.
Lữ Lữ: “Cô giáo, ekip của Tề Nhã đăng weibo.”
Ảnh chụp:
[Ekip của Tề Nhã: Hành trình sắp tới, phải nắm bắt thời gian.
PS: Thuận tiện spoil ảnh hậu trường một chút ^_^]
Weibo của ekip đăng một tấm ảnh.
Chụp rất đẹp, một góc của bản thảo thiết kế, vừa đúng vào làn váy.
Bình luận đều hiểu: Là chiến bào trên thảm đỏ của liên hoan phim quốc tế sao! Thật có tâm! Xông lên!
Lữ Lữ rất kích động: “Trước tiên là làm nóng trước, cửa hàng của chúng ta cũng có thể nâng cao mức độ nổi tiếng.”
Khương Uyển Phồn rất bình tĩnh, không thể nói là vui.
Chỉ một góc bản thảo, phần thiết kế cũng được xử lý làm mờ, chỉ có thể nhìn ra đại khải kiểu dáng hình dạng, thứ rõ ràng hơn một chút là tên viết tắt của cô.
Cẩn thận mà nói, điều này cũng không vi phạm điều khoản hợp đồng.
Nhìn qua đúng là cô được lợi nhiều hơn.
Nhưng Khương Uyển Phồn không nói được là có chỗ nào không đúng, trực giác bảo là, cứ cảm thấy là lạ.
Sự thật chứng minh, trực giác của cô không phải vô căn cứ.
Đến lúc ăn trưa, cơm hộp vừa được đưa đến, Lữ Lữ đã gầm lên giận dữ: “Tình hình gì đây! Bọn họ nói bậy bạ cái gì đây!”
“Sao vậy?” Khương Uyển Phồn nhíu mày.
Lữ Lữ giận đến nỗi cả khóe mắt cũng run lên, “Trên mạng nói, bản thảo vẽ tay của chị Uyển Phồn có sự tương tự rất cao với tác phẩm của người khác.”
Tin nóng là từ mấy tài khoản marketing giải trí đưa ra, chứng cứ xác thực được cung cấp là bản so sánh hoàn chỉnh.
Hình ảnh đã được xử lý, so với tấm hình của ekip Tề Nhã đăng còn rõ ràng hơn.
Mà so sánh với bức vẽ tác phẩm, tháng năm, nguồn đều viết rất giống nhau.
“Trương nào đó? Tác phẩm tốt nghiệp đại học năm kia? Đây là tên đầu trâu mặt ngựa nhảy ra từ xó nào vậy?” Lữ Lữ tức giận không thôi, nói thẳng là muốn tìm người xóa bài post.
Khương Uyển Phồn im lặng bình tĩnh, liên tục lật đi lật lại để xem bảng so sánh.
Không thể phủ nhận, bảng so sánh này, mỗi một tờ đều được làm kín đáo kỹ càng tỉ mỉ, từ quần áo cổ áo, hoa văn, nút cài, độ cao xẻ tà, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Đây là một chứng cứ hoàn mỹ.
Là chuyện ở giới khác, nhưng bởi vì có liên quan tới Tề Nhã, cho nên độ hot không hề giảm.
Sau 12 giờ trưa là lúc có cực nhiều lượt truy cập, mấy cái tài khoản blogger hình như đã bàn bạc thống nhất bài công bố, có thể thấy đã nhanh chóng lao lên bảng hot search.
Công nhân học việc trong tiệm đều luống cuống, “Chị Uyển Phồn, này, chuyện này phải làm sao bây giờ?”
Khương Uyển Phồn tắt máy, vẫn bình tĩnh như thường, cười trấn an: “Không có gì đâu, mấy đứa ăn cơm trước đi, chị sẽ xử lý.”
Cô đi vào sảnh trong, cầm điện thoại không ngừng lướt weibo, độ hot không giảm mà ngược lại còn tăng, thậm chí có một dân cư mạng vô danh từ chữ viết tắt trên bản thảo, đào ra được [Giản Yên]
“Chính là chủ của cửa hàng này, dì nhỏ của tôi còn đến tiệm cô ta đặt quần áo.
Thật là đen đủi!”
“Tên viết tắt là gì? Bùa trừ tà?”
“Khương Uyển Phồn, biết rồi khỏi cần cảm ơn.”
Sảnh trong yên lặng, chỉ có tiếng kim đồng hồ tích tắc chạm vào thần kinh.
Tay Khương Uyển Phồn chống trán, nhắm mắt không suy nghĩ được gì.
Nhưng vào lúc này, Lữ Lữ loanh quanh trước cửa rất nhiều lần nhịn không được gọi: “Cô giáo.”
“Ừm?” Khương Uyển Phồn nghiêng đầu, mới phát hiện đôi mắt cô đã đỏ bừng.
Giọng Lữ Lữ nức nở, “Có hai khách hàng gọi điện tới, nói muốn hủy đơn.”
Khương Uyển Phồn cứng họng, sau một lúc lâu, “Đã biết.”
Chờ khi người đi mất, mười ngón tay cô luồn vào tóc, ấn mạnh lên da đầu, lòng bàn tay thậm chí còn có thể cảm nhận được mạch máu đang nhảy lên.
Điện thoại đột ngột rung rung, xoay tròn trên mặt bàn bằng phẳng.
Khương Uyển Phồn đang chết lặng ngẩng đầu nhìn, là thông báo cuộc gọi từ Trác Dụ.
Giọng cô khàn đến nỗi không nói nên lời, chần chừ ấn nhận cuộc gọi.
Trác Dụ lời ít ý nhiều: “Em đừng hoảng, anh tin em.”
Trong khoảnh khắc, hốc mắt Khương Uyển Phồn hoàn toàn ướt đẫm.
Trác Dụ: “Là hàng photoshop, anh đã tìm một đàn chị học ngành thiết kế xem thử, xác nhận trăm phần trăm.
Hiện giờ em phải làm hai việc, thứ nhất, mở hòm thư, tải văn kiện đính kèm.
Thứ hai, sửa chữa phần hồ sơ làm sáng tỏ.”
Từ khi Trác Dụ biết chuyện này đã lập tức ra tay giải quyết, ngay cả bước an ủi cô cũng lược bớt.
Khương Uyển Phồn lau nước mắt, sắp xếp lại tư duy, làm theo một cách trật tự rõ ràng.
Thứ Trác Dụ gửi qua chính là vạch trần dấu vết bản so sánh photoshop, Khương Uyển Phồn xem có chút không hiểu, nhưng bố cục thống nhất, giữa những hàng chữ đều là sự chuyên nghiệp, rõ ràng, là khuôn mẫu đảo ngược tiêu chuẩn.
Chuyện sau đó còn dễ xử lý hơn, Khương Uyển Phồn gửi cho Thịnh Lê Thư.
Tài nguyên truyền thông tất nhiên không phải cô nói giỡn.
Sự việc xảy ra mới chỉ hai tiếng, bài giải thích vặn ngược lại bài chỉ trích cô bắt chước tác phẩm ở trình độ cao lập tức truyền khắp internet.
Thật ra, trong quá trình xem xét lại, nhưng thứ gọi là bảng so sánh đó có dấu vết photoshop quá rõ ràng và vụng về, phàm là chuyên gia liên quan đến ngành đều không khó để phân biệt.
Nửa tiếng sau, Khương Uyển Phồn lại lướt xem bình luận một lần nữa, phần lớn đều là quần chúng hóng hớt, nhưng vẫn lẫn trong đó một vài tiếng động:
Dân cư mạng A: “Nhà thiết kế trái phép à, rất khó để không nghi ngờ là đang tự tạo fame.”
Dân cư mạng B: “Tự tạo fame thì sập tiệm luôn đi.”
Dân cư mạng C: “Tề Nhã lại đi tìm loại người hay diễn này để làm lễ phục?? Nữ thần cô tỉnh táo lại đi!!”
Đến chạng vạng, tình thế đã ổn định lại, vốn cô cũng không phải là người nổi tiếng gì, gợn sóng hết rất nhanh.
Lữ Lữ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, chỉ cho là đoạn nhạc đệm nhỏ.
Nhưng, điện thoại Khương Uyển Phồn lại vang lên lần nữa.
Lần này là bên pháp vụ của Tề Nhã: “… Lần này đúng là dư luận đã bịa đặt, nói chuyện hoang đường.
Nhưng cũng sinh ra ảnh hưởng xấu với lần hợp tác này.
Hoạt động có yêu cầu cao như liên hoan phim quốc tế, cũng là đại diện cho hình tượng người làm điện ảnh của nước chúng ta.
Cân nhắc tổng hợp lại, cô Khương, chúng tôi rất tiếc khi phải ra quyết định này, quyết định ngưng hẳn lần hợp tác này.”
Máu trên đầu quả tim của Khương Uyển Phồn ngừng chảy, không liên quan đến nỗi thất vọng, chỉ là không hiểu sao lại nghĩ đến một từ: Trùng hợp.
Gần như đồng thời, Lữ Lữ hốt hoảng bối rối chạy đến trước mặt cô, “… Ekip bên Tề Nhà đã đăng weibo một phút trước.”
Khương Uyển Phồn quay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh, “Đã đăng cái gì?”
“Tuyên bố bên đối tác mới.” Lữ Lữ bĩu môi, hết sức không tình nguyện mà phun ra một chữ giữa môi răng: “Điển Phong.”
Tiếng chuông điện thoại ngân vang, như đã nhắm chuẩn thời gian, Diêm La gõ chuông.
Ánh mắt Khương Uyển Phồn rơi xuống màn hình, tầm mắt bị nướng thành tro, cô ấn nhận cuộc gọi.
Bên đầu điện thoại bên kia, giọng nói của Yến Tu Thành chậm rãi ôn hòa, “–––– Khương Uyển Phồn, cô chịu thua rồi sao?”.