Bạn đang đọc Chúng Ta Kết Hôn Thôi FULL – Chương 3
Bà Kỳ Sương càng nói càng cường điệu.
Khương Uyển Phồn tiếp lời của bà: “Không có bước hai gì đâu bà ơi, trực tiếp trói người đem tới cục dân chính, buổi tối làm chuyện vui vào động phòng luôn.”
“Vậy không được.” Bà nội lời gần ý xa, tận tình khuyên bảo: “Khương Khương à cháu là con gái, vẫn nên rụt rè một chút.”
Thành phố chia làm bốn phương, gió từ phía nam thổi về hướng bắc khiến cành liễu trước đình đung đưa cả đêm khiến Trác Dụ có hơi hoa mắt.
Lần thứ ba anh cầm lấy điện thoại lên, vẫn là chữ “Xin chào” mà mình gửi.
Mười lăm phút rồi không có hồi âm.
Có lẽ là bận chăng? Trác Dụ vừa muốn gửi thêm một tin nữa, thì đối phương đã trả lời rồi.
Khương: [Chào dì*, Tạ Hựu Địch đã nói với cháu rồi]
*Nữ chính hiểu lầm nam chính là người dì của Tạ Hựu Địch, xưng hô trong tiếng trung chỉ có wo (我) và (你) nên dễ nhầm lẫn.
Ở đây KUP gõ chữ “您”.
Trác Dụ cũng không biết vì sao bản thân lại thở phào nhẹ nhõm, anh đổi tư thế, nghiêng người dựa vào cửa sổ.
[Nhà được sửa sang theo phong cách hiện đại, lấy tông màu trắng xám làm chủ đạo, tôi muốn mua thêm vài bức bích họa đặt ở lối vào và hành lang, tủ rượu cũng cần vài bức.]
Trác Dụ đảo mắt nhìn phòng khách một vòng, phát huy ngay tại chỗ, những gì có thể nghĩ đều liệt kê ra hết.
[Ở cửa vào có kệ để giày khá dài, tôi cũng muốn trang trí một chút, không muốn quá trống trải]
Trác Dụ kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, vẫn chưa kịp châm thuốc, thân điếu thuốc lá màu trắng dài mảnh, kết hợp với ngón tay càng thêm bắt mắt.
Không có thời gian ngừng lại, hàng chữ như mây bay nước chảy nhảy ra:
[Ngày mai tôi có thể trực tiếp tới tìm cô không?]
Gửi xong, Trác Dụ tắt màn hình, nắm điện thoại trong tay.
Chẳng mấy chốc, điện thoại rung lên.
Khương: [Những thứ này đều phải lên lịch, khoảng chừng 1-2 tháng]
Trác Dụ sững sờ.
Đã tưởng tượng ra rất nhiều loại tình huống, nhưng không ngờ tới lại là thế này.
Tất cả những tính toán với người ta đều bị một câu “hết hàng” mà kết thúc.
Đúng lúc không biết nói gì.
Khương: [Nhưng ngày mai dì có thể trực tiếp tới tìm cháu.]
Trác Dụ dựa lưng vào tấm kính, bả vai hơi nghiêng, nhìn chằm chằm màn hình mà cười.
Lại có một tin nhắn mới gửi tới:
Khương: [Dì Tạ, dì nghỉ ngơi sớm một chút ạ.]
*****
Trác Di Hiểu cảm thấy tâm trạng anh trai cô giống như thời tiết ngày hôm nay vậy, trời xanh mây trắng, trong veo mát mẻ.
Trác Dụ bị nhìn chằm chằm mấy lần, nhịn không được hỏi: “Trên mặt anh có hoa hả?”
Trác Di Hiểu nhếch miệng, lộ hàm răng trắng: “Không có hoa, có ánh sáng.”
Lái xe từ học viện mỹ thuật tới “Giản Yên” mất nửa tiếng đồng hồ, vốn những hoạt động ở hội học sinh chiều nay cô cũng đều hoãn lại, để có thể gặp được Khương Uyển Phồn.
Lúc này trong cửa tiệm đang khá bận rộn, có hai ba nhóm khách.
Bọn họ vừa vào, Lữ Lữ đã nhanh mắt phát hiện: “Là bạn của anh Hựu Địch đúng không ạ, xin đợi một chút nhé.”
Khương Uyển Phồn ở bên trong, có lẽ đã nghe thấy, chẳng mấy chốc đã đi ra.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng tươi, màu này kén người mặc, cũng rất thu hút người khác.
Mái tóc được búi cao, dùng một cây bút để cố định lại.
Sau khi yên lặng mặt đối mặt, mắt đối mắt với Trác Dụ vài giây, Khương Uyển Phồn hơi nhướng mày, sau đó chân mày lập tức giãn ra: “Hình như tối hôm qua, tôi đã nhận nhầm người rồi.”
Tầm mắt nối nhau, rất thoải mái, hai người đều bật cười.
“Do tôi không nói rõ, nhưng chuyện muốn mua đồ là thật.” Trác Dụ chỉ vào Trác Di Hiểu.
“Đây là em gái tôi.”
“Tạ Hựu Địch đã nói với tôi rồi.” Khương Uyển Phồn gật đầu với Trác Di Hiểu, giọng nói ấm áp: “Học tập là để hỗ trợ lẫn nhau, chúng ta cùng lấy mạnh bù yếu nhé.”
Vẻ mặt Trác Di Hiểu tức khắc thả lỏng, ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn chị ạ.”
Bên trong có người gọi Khương Uyển Phồn: “Cô giáo, có điện thoại.”
Khương Uyển Phồn đáp một tiếng, rồi nói với hai người: “Thật xin lỗi, vậy hai người trước tiên cứ tùy ý thăm quan nhé.”
Trác Dụ nghiêng người nhường đường: “Được.”
Người đã đi vào, Trác Di Hiểu vẫn như fan cuồng, không nỡ rời mắt.
“Chị ấy đẹp quá đi.” Cô nói khẽ.
Trác Dụ không đáp lời, lại nhìn về phía Khương Uyển Phồn rời đi.
Trong tiệm mới có khách tới, vừa nói vừa cười.
Âm thanh quá quen thuộc khiến Trác Di Hiểu hơi sửng sốt.
Sau khi nhìn rõ người, Lâm Dĩ Lộ cũng kinh ngạc: “Ơ, em cũng ở đây à?”
Lâm Dĩ Lộ tới đây với bạn cùng phòng.
Hôm nay nhiệt độ không khí không cao, cô ta mặc khá mát mẻ, một chiếc váy mỏng để lộ chân trần, màu sắc vô cùng bắt mắt.
Trác Dụ thấy thế, nhíu mày: “Không lạnh à?”
Lâm Dĩ Lộ gọi một tiếng “anh”, cười hì hì nói: “Đẹp là được.”
Trác Dụ gật gù, hất nhẹ cằm với Trác Di Hiểu: “Hai em nói chuyện đi.”
Một lúc sau, bạn cùng phòng của Lâm Dĩ Lộ hăng hái tiến tới, nhỏ giọng hỏi: “Đây là anh trai của cậu hả, đẹp trai chết đi mất.”
Lâm Dĩ Lộ ngẩng đầu, con ngươi đảo một vòng: “Tạm được.”
“Kia thì sao?” Bạn cùng phòng hỏi: “Em cậu à?”
Trác Di Hiểu thận trọng vẫy tay: “Chị.”
Lâm Dĩ Lộ làm như không thấy, cũng không trả lời cô, đi lên trước quét mắt nhìn cô từ đầu tới chân: “Hôm nay em không có tiết à?”
“Vâng, không có ạ.” Phát hiện tầm mắt của đối phương rơi xuống nơi nào đó, Trác Di Hiểu cúi đầu theo bản năng, nắm chặt góc áo.
Lâm Dĩ Lộ khẽ nhíu mày, lớn tiếng nói: “Quần áo này em lại mua trên mạng hả? Kiểu này chị đã thấy mười mấy người mặc qua rồi, quá phổ biến.
Hơn nữa màu sắc cũng không đẹp, nhìn không có cảm xúc.”
Những người gần đó lần lượt hướng mắt lên người Trác Di Hiểu.
Hai má Trác Di Hiểu đỏ bừng, tai cũng nóng hổi, cô cúi đầu thấp hơn.
“Nhưng mà không sao, lát nữa em đi dạo phố với chị, chị sẽ làm cố vấn cho em.” Lâm Dĩ Lộ có lòng nói.
Người tinh ý đều có thể nhìn ra sự ngượng ngùng của Trác Di Hiểu, tâm trạng cởi mở của cô gái nhỏ nháy mắt bị chôn vùi trong vài ba câu nói.
“Em thích cái này sao?” Khương Uyển Phồn đi tới, âm thanh nhẹ nhàng ấm áp.
Trác Di Hiểu giống như người chết đuối được cứu lên bờ, ánh mắt lờ mờ ướt át nhìn về phía cô.
“Cái túi thơm này nhìn thì rất nhỏ, nhưng lại thợ may phải tốn không ít công sức đấy.
Biểu tượng phía bên này dùng phương pháp ba kim.
Nhưng đáng chú ý nhất là cách phối màu.
Lấy màu xanh lá cây làm màu chính, từ từ chuyển sắc, phía đuôi tua cờ là màu xanh lam.”
Dừng một chút, Khương Uyển Phồn cười một cái rồi nói tiếp: “Rất giống với màu sắc quần áo của em hôm nay, bổ sung cho nhau, thật sự rất đẹp, em có con mắt tinh tường lắm đó.”
Khương Uyển Phồn nói năng từ tốn nhẹ nhàng, từng chữ từng chữ như gió xuân.
Cô có trình độ chuyên nghiệp tuyệt đối, đây chính là lợi thế khiến người ta tin phục.
Ánh mắt trong sáng vô tư, là sự giải vây, là trấn an, là chỗ dựa, là chất xúc tác có thể khiến người ta nhanh chóng nảy sinh lòng dũng cảm.
Không hiểu sao Trác Di Hiểu bỗng nhớ tới một câu nói:
Người này không những dịu dàng mà còn có sức mạnh.
Nhưng sắc mặt của Lâm Dĩ Lộ thì không được dễ coi như vậy, bị mũi tên nặng ngàn cân bắn ngược trở về, trong lòng cô ta chua chát.
Vẻ mặt ngượng ngùng quay người lại không dám nhìn ai.
“Thích cái nào không?” Trác Dụ đi tới hỏi.
“Đương nhiên có chứ, nhiều lắm luôn.” Lâm Dĩ Lộ giống như trút giận, lại giống như báo thù, chỉ tay loạn xạ: “Mấy cái này đều thích hết.”
Trác Dụ không chớp mắt, bình tĩnh nói: “Em chọn đi, anh trả tiền.”
Trác Di Hiểu bước một bước nhỏ về phía anh trai, theo bản năng nhìn Khương Uyển Phồn một cái.
Khương Uyển Phồn cười với cô, tầm mắt hơi lệch đi, lướt qua mắt Trác Dụ giống như chuồn chuồn lướt nước.
Trăm nghe không bằng một thấy.
Ở trong cửa tiệm hai tiếng đồng hồ, Trác Dụ đã nhìn ra, chuyện kinh doanh của “Giản Yên” thật sự rất tốt.
Cô gái tên là Lữ Lữ kia nhỏ nhắn hoạt bát, làm việc thoăn thoắt.
Khương Uyển Phồn vẫn luôn ở phòng trong, thỉnh thoảng đi ra nhưng cũng rất vội vã.
Bọn họ rời tiệm lúc bốn giờ rưỡi, sau khi Trác Dụ đưa Trác Di Hiểu về trường học xong, Trác Dụ trở về công ty một chuyến để xử lý công việc.
Lúc Tạ Hựu Địch gọi điện thoại tới, anh mới phát giác được màn đêm đã buông xuống.
Giọng điệu của Tạ Hựu Địch vô cùng bất mãn: “Người em gái này của cậu làm sao vậy, từ sáng tới tối chọc người ta phát điên.”
Tay đang xoa cổ của Trác Dụ dừng lại, giọng chợt lạnh xuống: “Cậu ăn phải đạn à?”
“Haiz, tôi không nói Di Hiểu, tôi nói đứa em gái khác của cậu ấy.” Tạ Hựu Địch vui không nổi, vốn dĩ không muốn so đo với một cô gái nhỏ tuổi, nhưng anh xem Trác Di Hiểu như em gái ruột, em gái gặp chuyện nhất định phải bao che khuyết điểm.
Ngược lại Trác Dụ rất kiên nhẫn, nghe anh ấy oán trách xong, im lặng một lát, chợt nhận ra trọng điểm: “Làm sao cậu biết?”
“Có gì mà tôi không biết, vẫn luôn có những người có lòng tốt mà.” Tạ Hựu Địch xùy một tiếng, cũng không biết là xùy ai: “Không nói nhảm với cậu nữa, hiện tại tôi đang ăn cơm với nhóm nhà hảo tâm, cậu mau tới đây đi.”
Trác Dụ không hề do dự: “Tới đây.”
Tạ Hựu Địch gửi định vị, cách công ty mười phút lái xe.
Trác Dụ xách áo khoác, lúc đợi thang máy đã mở dẫn đường lên.
Nơi đậu xe gần nhất vẫn còn một chỗ để không quá rộng, xe Cayenne không tính là nhỏ, thế mà Trác Dụ đánh lái lùi xe hai vòng, vừa vặn đậu xe vào đúng chỗ.
Tạ Hựu Địch xùy một tiếng, quay đầu nói với Lữ Lữ: “Em muốn thi bằng lái xe đúng không, đừng tìm trường dạy lái nữa, tìm cậu ta ấy.”
Lữ Lữ cười hì hì nói: “Em mời không nổi đâu.”
Trác Dụ xuống xe, quần áo đơn bạc không hợp với thời tiết trong đêm thu, ánh sáng trên thân xe phản chiếu lên người anh, khoảnh khắc anh đi tới, cảm giác bầu không khí như ngưng trệ lại.
Tạ Hựu Địch rất khách quan mà bình luận mấy câu: “Huấn luyện viên Trác rất được đó.”
Khương Uyển Phồn ngồi phía tay phải cười một tiếng, bưng ly nước chanh lên vuốt nhẹ.
Bên cạnh Tạ Hựu Địch có vị trí trống, Trác Dụ dừng một chút, lách qua anh ấy, rất tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Khương Uyển Phồn.
Lữ Lữ giơ bàn tay lên, chào hỏi giống như một chú mèo thần tài: “Hi.”
Trác Dụ gật đầu cười, hỏi: “Mới tan ca sao?”
“Ngày mai mẹ tôi phải tham gia hoạt động, cần quần áo gấp, không còn khách nào, chỉ có thể làm phiền các cô ấy tăng ca thôi.” Mặt Tạ Hựu Địch lộ vẻ ngượng ngùng, thực lòng thực dạ nói: “Còn không có cả thời gian để ăn cơm tối, thật có lỗi rồi.”
Lữ Lữ khoanh tay: “Không sao đâu ạ, dù sao anh cũng trả thêm tiền mà.”
Cô gái này thoạt nhìn có vẻ thông minh lanh lợi, nói nửa thật nửa đùa mà rất thẳng thắn vô tư.
Ăn ý nhìn Khương Uyển Phồn một cái, nở nụ cười không cần nói cũng biết – Dù là chỗ bạn bè quen biết, nhưng chuyện kinh doanh thì vẫn phải làm cho đúng.
Trác Dụ lấy ly nước chanh, chủ động mở lời với Khương Uyển Phồn: “Lát nữa phải lái xe, tôi lấy trà thay rượu, cảm ơn cô đã giải vây giúp Di Hiểu.”
Ý cười của Khương Uyển Phồn không nhạt đi: “Thì ra anh cũng nhìn thấy à?”
Lúc đó Trác Dụ nghe điện thoại, cách đấy không gần cũng không xa, chỉ thấy hai người đứng nói chuyện với nhau, nhưng cụ thể nói cái gì thì anh không nghe rõ, chỉ nhìn ra Trác Di Hiểu không vui, lúc anh đang chuẩn bị qua đó, Khương Uyển Phồn đã đứng bên cạnh Trác Di Hiểu rồi.
“Lúc bình thường người em kia của tôi có hơi kiêu căng.” Anh không phủ nhận.
Khương Uyển Phồn nâng ly lên, cụng một cái: “Ừm, về sau bảo người em gái này của anh cũng kiêu căng lên một chút, đều là em gái, đừng nặng bên này nhẹ bên kia.”
Trác Dụ bật cười, ngửa đầu uống một ngụm, nháy mắt mày nhíu chặt lại… khụ, chua.
Tạ Hựu Địch nói chen vào: “Cứ gọi chai rượu là được rồi, uống nước chanh làm gì.”
Đàn ông thì uống gì cũng được, nhưng ở đây còn có con gái, còn có bạn người ta, cả buổi tối để con gái uống rượu cũng không thích hợp lắm.
Tạ Hựu Địch lanh mồm lanh miệng không nghĩ nhiều, nhưng Trác Dụ vẫn tinh ý, không mặn không nhạt chuyển chủ đề: “Chuyện sinh nhật lần trước cậu quên rồi à?”
Tạ Hựu Địch bỗng nhiên vỗ ót, đau đớn hồi tưởng lại.
Thời gian ngược về sinh nhật anh vào ba tháng trước, cậu chủ Tạ là người biết chơi mà, chủ tiệc mà gục thì cũng phải khiến tất cả mọi người gục.
Cuối cùng uống quá nhiều, ôm lấy Trác Dụ khóc lóc gọi “bố ơi”, quần áo bị anh xé hết, gọi từ tầng năm gọi xuống tầng một, một tiếng thành danh ở hộp đêm.
Ngày hôm sau tỉnh rượu, Trác Dụ nghiêm mặt, vung tay ném một xấp hóa đơn ra: “Cái đồ bất hiếu!”
Tạ Hựu Địch mượn cớ bị bệnh trĩ, nửa tháng không ra khỏi cửa gặp ai, thật quá mất mặt.
Lữ Lữ nghe xong thì ngây người, vẻ mặt Khương Uyển Phồn cũng một lời khó nói hết.
Trác Dụ khịt mũi: “Cậu còn vẻ vang quá ha, nói năng hùng hồn thế.”
Tạ Hựu Địch lắc đầu: “Không vẻ vang, nghĩ tới hạnh phúc hôm nay và đau khổ trong quá khứ, không uống nữa không uống nữa, rượu là thứ không tốt.” Ngừng một lát, anh “ơ” một tiếng, ngửa người ra sau, không thể tin nổi mà nhìn Trác Dụ: “Thái độ cậu sao đấy, dạy dỗ tôi à?”
Trác Dụ dương dương tự đắc, không nhanh không chậm nói: “Cậu nói xem?”
Lữ Lữ ở bên cạnh vô cùng hiểu chuyện mà tiếp lời: “Anh gọi anh ấy là “bố” rồi đó.”
Tạ Hựu Địch quay đầu căm giận: “Quản lý học trò của cô đi.”
Khương Uyển Phồn “ồ” một tiếng, Lữ Lữ vội nâng ly nước chanh lên, tiếng cụng ly vô cùng trong trẻo, còn thiếu điều chưa nói câu “Tiếp tục cố gắng”.
Tạ Hựu Địch nói với Trác Dụ: “Thật không ngờ, lại là phong cách này.”
Trác Dụ khẽ cười, khóe mắt cong lên, độ cong hoàn toàn phù hợp, anh cũng nâng ly nước lên, vô cùng tự nhiên gia nhập với hai cô gái, tiếng ba chiếc ly chạm nhau leng keng.
Tạ Hựu Địch quả thực cạn lời: “Nói cho rõ tôi mời khách đó, đối xử với tôi vậy sao?”
Trác Dụ ngả người ra, thoải mái dựa vào lưng ghế, tùy ý nói: “Biết rồi, gọi thêm mấy món nữa vậy.”
Lữ Lữ cười hì hì hỏi: “Anh Địch, sinh nhật anh vào tháng bảy đúng không ạ.”
“Đúng đó.”
“Vậy thì là cung sư tử rồi.” Lữ Lữ nói rõ ràng mạch lạc: “Lấy mặt trời là sao chủ quản, thần bảo hộ là thần Apollo, là vị thần xóa bỏ tai ương.”
“Chẳng trách anh lại là con cưng của trời như vậy.” Tạ Hựu Địch tự giác thẳng lưng lên, vẻ mặt phơi phới, cảm thấy có hứng thú hỏi tiếp: “Còn nữa không?”
“Có hơi thích lo chuyện bao đồng.”
Nụ cười của Tạ Hựu Địch vụt tắt.
“Thực ra tử vi học có căn cứ khoa học đó.”
Lữ Lữ không kìm được miệng, giống như nghề thứ hai của cô là nhà chiêm tinh.
“Chòm sao là tổ hợp các tinh tú.
Ngẫm lại xem, hàng nghìn hàng vạn ngôi sao, cùng chung bản chất mà gặp nhau, ở cùng với nhau trong vũ trụ đa chiều diệu kỳ.
Mỗi một chòm sao đều có nội hàm và màu sắc của riêng mình.
Ví dụ như chòm sao Bạch Dương, nó là chòm sao đầu tiên của bốn mùa, thế nên người cung Bạch Dương đều có chí tiến thủ.
Còn có những chòm sao vô cùng rực rỡ, ví dụ như chòm sao Orion*, thần bảo hộ của nó là Orion*, mặc dù là nam, ngoại hình nam tính dũng mãnh, nhưng về mặt s1nh lý vẫn luôn cho rằng “nhỏ” là đẹp.”
Còn có chuyện như thế này ư?
Tạ Hựu Địch có hứng thú: “Gồm những chòm sao nào thế?”
“Kim Ngưu, Thiên Yết.”
Tạ Hựu Địch sờ cằm, sau đó nhìn về phía Trác Dụ, buồn bã nói: “Cậu là cung Thiên Yết nhỉ.”
Bầu không khí đột nhiên đông cứng.
Ánh mắt ba người không hẹn mà gặp, đồng thời nhìn về phía Trác Dụ.
Tầm mắt Khương Uyển Phồn nhìn xuống theo bản năng, nhìn được một nửa lại kìm lại, nâng ly nước chanh lên giả bộ uống.
Trác Dụ: “…”
****
Chú thích:
*Chòm sao Orion là một chòm sao rất nổi bật có độ lớn có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Mọi người trên khắp thế giới đều có thể nhìn thấy những ngôi sao chói lọi của nó phân bố trên thiên đường xích đạo, đồng thời đây cũng là chòm sao được mọi người khắp nơi công nhận.
Mùa thích hợp nhất để xem là mùa đông, vì vậy Orion còn được gọi là “Chòm sao vua” hoặc “Chòm sao mùa đông”
*Orion là một người khổng lồ trẻ đẹp trai trong thần thoại Hy Lạp cổ đại.
Anh là con trai của Poseidon, thần biển cả.
Anh ta có cánh tay to lớn và thích đi săn trong rừng cả ngày, với những con chó săn trung thành theo sát anh ta.
Sau khi chết, Orion biến thành Orion, tiếp tục câu chuyện tình yêu của mình với nữ thần mặt trăng Artemis..