Chúng Ta Kết Hôn Nhưng Vẫn Là Bạn Nhé

Chương 7


Bạn đang đọc Chúng Ta Kết Hôn Nhưng Vẫn Là Bạn Nhé – Chương 7

Thiệt là cực cái thân mà ! Chỉ vì 1 chút sai lầm mà mỗi ngày về nhà ăn trưa đã biến thành mỗi ngày về nhà lấy cơm để mang cơm cho chồng, oa oa oa… trở thành người vợ ngoan hiền bất đắc dĩ như thế này ko ham chút nào. Cái tên Nhật Phong đáng chết, đày đọa người khác như thế. Nếu mỗi buổi sáng chịu mang cơm theo là được rồi, như thế có phải khỏe cho cô ko ? Hừ… gì mà ko thích ăn cơm canh nguội lạnh chứ ? Ko thích thì nhịn luôn điiiiiiii, cái đồ khó khăn !
Nguyền rủa anh xong, cũng là lúc cô đứng trước cửa phòng thí nghiệm của khoa hóa… Gõ cửa bước vào, vừa nói cô vừa quan sát xung quanh
“Xin hỏi… có Nhật Phong ở đây không ạ ?” Vi sống đến từng tuổi này rồi mà lần đầu tiên biết đến 1 nơi huyền bí đến như vậy đó nha, nếu ko phải bị ép buộc thì cả đời cô cũng không bao giờ bước chân vào nơi như thế. Ở đây toàn những ống nghiệm và dụng cụ mà cô chưa hề thấy qua, đã vậy còn nồng nặc mùi hóa chất. Con người thì cứ y như những bóng ma vật vờ, nhìn họ có vẻ rất mệt mỏi thì phải.
“À… chị tìm giáo sư à ? Xin hỏi chị là… ?” Một cậu thanh niên trẻ tuổi tiến đến tiếp chuyện với cô, vẻ mặt hình như có chút tò mò, kì lạ…
“Ơ… chị là… à… chị là vợ của giáo sư !” Hiên tại cô vẫn chưa quen với thân phận này, mà đây cũng là lần đầu tiên cô tự giới thiệu như vậy nên cũng hơi lúng túng
“Vợ của giáo sư ạ ? Chị chính là người phụ nữ trong truyền thuyết ?” mắt cậu thanh niên đột nhiên sáng rực lên cứ như được gặp 1 nhân vật lịch sử, nên vô ý đã nói hớ làm Vi vừa bất ngờ lại vừa buồn cười
“Người phụ nữ trong truyền thuyết ? Là sao vậy em ?”
“Ơ… dạ… ko có gì ! Chị muốn gặp giáo sư ạ ? Để em vào gọi giáo sư. Chị chờ chút !”
“Ừm… cám ơn em !”
Mặc dù đang rất là thắc mắc về phản ứng của cậu nhóc này nhưng giờ ko tiện hỏi, mình còn phải mau chóng đưa cơm trưa cho cậu ấy nên chuyện này tạm gác qua 1 bên vậy
Sự việc lại càng kì lạ hơn khi An Vi nhìn thấy cậu thanh niên kia hình như ko có đi gọi Nhật Phong cho cô mà đi về phía đám thanh niên đang đứng làm việc ở góc phòng rồi tranh cãi gì đó, đại khái nội dung của việc tranh cãi cô nghe được như sau:
“Này ! Cậu đi gọi giáo sư giúp tớ đi. Tớ vừa bị giáo sư mắng nên sợ gặp giáo sư lắm”
“Tớ có hơn gì cậu. Tớ cũng vừa bị mắng đây này. Cậu đi đi !”
“Thôi… giúp tớ lần này đi. Chiều tớ khao cậu ăn hủ tiếu”
“Tô hủ tiếu của cậu bự bằng bánh xe bò chắc. Thôi đi nhanh đi ông, ko thôi lát nữa lại bị mắng nữa bây giờ”
“Cậu… nhớ đấy !” Nói rồi cậu thanh niên ũ rũ bước ra cửa, ko quên nhìn lại đứa bạn mình lần nữa để xác nhận xem nó có đổi ý hay ko.
Nhìn bộ dáng cứ y như chuẩn bị đi gặp hung thần, thật là tức cười. Rốt cuộc thì Nhật Phong đã làm gì mà mấy cậu nhóc sợ cậu ấy đến như vậy nhỉ ? Tò mò thật nha.
10 phút sau, cuối cùng anh cũng chịu xuất hiện. Woa… đúng là ra dáng thiệt nha, chiếc áo blouse trắng thật thích hợp với anh, đặc biệt là hôm nay cô đã chuẩn bị cho anh áo sơ mi kẻ sọc cùng với cà vạt xám khoát blouse blue vào thì còn gì bằng. Ôi… khiếu thẩm mĩ của mình sao mà hoàn hảo thế nhỉ ? :3
Cô vui vẻ nhìn anh cười rạng rỡ, trái lại anh ngay cả nhìn cô cũng ko thèm, lạnh lùng nói

“Đi thôi !”
Ơ… Hình như thái độ có vẻ ko đúng thì phải, dù sao mình cũng đến đưa cơm cho cậu ấy mà, sao lại lạnh lùng thế, còn lạnh hơn cả khi ở nhà nữa -_-!
“Này ! Cậu đã làm gì mà mấy cậu nhóc trong phòng cậu sợ cậu đến vậy ?” Sau khi đã tìm được chỗ ngồi tương đối lý tưởng trong khuôn viên của viện nghiên cứu, tránh xa cái mùi thuốc khử trùng đáng ghét kia, An Vi mới an tâm dùng bữa trưa của mình và bắt đầu tò mò về thái độ của mấy cậu nhóc lúc nãy
“Không phải chuyện của cậu !”
=_=! Thái độ gì đây, bộ mình mới đạp trúng đuôi cậu ấy à, sao lại cáu gắt với mình như thế ?
Dự định sẽ ko thèm để ý đến anh nữa nhưng rồi mắt cô chợt sáng lên như vừa phát hiện ra điều gì đó, bèn nhướng người ghé sát vào anh nói nhỏ
“Này ! Bộ cậu đang tái dậy thì à ? Thấy trong người có gì khác lạ à ?”
“Gì mà tái dậy thì ? Cậu bị gì thế ?” Anh khó hiểu nhìn cô, thật ra cũng ko để ý lắm đến thái độ của mình, chỉ là theo thói quen, ở nơi làm việc anh luôn như thế
“Vậy sao tính khí thất thường thế ? Sáng nay vẫn còn vui vẻ bình thường mà”
“Thì giờ tớ vẫn vui vẻ bình thường đó thôi”
“Vui vẻ sao ? Nhìn đâu có giống… vui vẻ thì phải giống như tớ đây nè !” Nói xong liền Vi hào phóng tặng cho Phong một nụ cười ngây ngô, nhìn ngố ơi là ngố làm anh vừa nhìn đã thấy mắc cười muốn sặc
“Phụt… ha ha ha… giờ tớ mới biết, cậu lúc vui vẻ nhìn ngu ko chịu nổi…” anh ôm bụng cố nhịn cười để ko phun hết cơm cháo vừa mới ăn ra ngoài
“Này… này… không dám ngu đâu nhé, dễ thương chứ bộ…” Vi bĩu môi, tự tin khoe thành tích
“Ai ? Là ai khen cậu dễ thương vậy ? Để tớ đi phát bằng khen cho người đó coi” Không hiểu sao mỗi lần trêu chọc cô anh lại cảm thấy thú vị 1 cách kì lạ thế nhỉ ? Chắc phải cố gắng phát huy mới được )
“Hừ… ai kệ tớ ! Có lòng tốt chọc cậu cười mà cậu ăn cháo đập bát thế đấy hả ?” Dạo này sao cô có cảm giác anh cứ luôn chờ đợi cơ hội để ra sức mà trêu chọc cô. Bộ vui lắm sao ta ? Lúc trước cũng có mà tần suất đâu có dày đặc thế này, đúng là già rồi nên sinh tật mà =_=
“Là ăn cháo đá bát cô nương à”
“Không ! Tớ thích đập đấy, vậy ý nghĩa mới mạnh”
“Vậy sao ? Thế mà tớ tưởng cậu dốt thành ngữ chứ ”
“Hứ…”

“Mà này !”
“Gì ?”
“Sau này cố gắng kiềm chế cái sự vui vẻ của cậu lại đi nhé, coi chừng bị bắt vô trại mất công ko có ai đem cơm cho tớ” =)) =))
“Cậu… cái đồ mất nết…”
—————————————
Trong lúc đó, tại một nơi khác cách đó không xa cũng đang diễn ra 1 trận nhốn nháo…
“Này… này… tớ vừa nhìn thấy… giáo sư… giáo sư… cười đó !” Cậu thanh niên khi nãy hớt hơ hớt hải từ ngoài chạy vào báo cáo tình hình với đám thanh niên còn lại, vẻ mặt khó tin như vừa nhìn thấy người sao hỏa
“Thật không ? Chính mắt cậu đã thấy à ?”
“Đương nhiên ! Lúc nãy tớ đi ngang qua chỗ giáo sư và vợ ngồi ăn cơm đã nhìn thấy, sự thật 100%, ko tin thì cứ ra đấy tận mục sở thị”
“Đúng là sức mạnh tình yêu có khác. Tớ theo giáo sư gần 2 năm mà cũng chưa bao giờ thấy giáo sư cười, đúng là kì diệu thật !”
“Thật luôn đó hả ? Đâu ? Đâu ? Để tớ ra xem thử xem bức tượng biết cười là như thế nào”
“Tớ đi nữa !”
“Tớ cũng đi !”
Cả đám hào hứng kéo nhau ra ngoài, muốn tận mắt chứng kiến hiện tượng ngàn năm có một. Xem thử vị giáo sư nổi tiếng trẻ tuổi tài cao, làm việc thì luôn nghiêm túc, lại còn vô cùng khó tính khiến ai cũng phải nể sợ này, khi có người vợ thì sẽ như thế nào. Thật đúng là tò mò chết đi được.
—————————————
“An Vi ! Mau vào đây !” Phong đứng ở cửa thư phòng ngoắc ngoắc Vi đang ngồi xem TV trong phòng khách. Điệu bộ cứ như đang kêu chó ấy, rất chướng mắt nên cô định ko thèm để ý. Có điều tại vì mẹ và nội cũng đang ngồi đó, muốn giả vờ ko nghe cũng ko được TT_TT
Sau mấy tiếng đồng hồ làm việc trong thư phòng, Phong cảm thấy cả người mệt mỏi vô cùng, mà cũng phải thôi, 2 tuần nay anh làm việc liên tục mà chưa nghỉ ngơi ngày nào. Đã đến lúc nên tận dụng đặc quyền rồi đây =]]

“Gì thế ?”
“Mới có 1 ngày mà đã quên nhiệm vụ của mình rồi à ?”
“Nhiệm vụ ?” Vi nhíu mày cố gắng suy nghĩ
“Massage ấy ! Tới đây mau lên ! Vai tớ nhức mỏi lắm rồi !”
“Ờ…” cô ờ mà chẳng có chút sức sống nào, miễn cưỡng đi đến bóp vai cho anh
“Này ! Mạnh chút nữa đi. Chẳng có chút sức lực nào cả vậy”
“Ai bảo vai cậu cứng quá làm chi. Thả lỏng chút đi ! Vậy được chưa ?”
“Tạm chấp nhận !”
Nhìn thái độ ung dung hưởng thụ của Phong mà phát ghét, Vi chỉ muốn bóp nát cái vai của anh ra cho chừa cái tội dám đày đọ cô, nhưng mà khổ nổi… vai anh toàn cơ với cơ, cố gắng dùng sức cỡ nào cũng ko làm đau anh được mà ngược lại còn khiến anh cảm thấy thoải mái hơn… haizzz… thiệt là thất sách…
Mà kể cũng lạ… tên này đi làm cả ngày… tối về nhà cũng tiếp tục làm việc, lấy đâu ra thời gian tập thể dục mà cơ bắp rắn chắc thế nhỉ ? Tính ra điều kiện của cậu ta cũng ko tệ, con nhà giàu, công việc ổn định, học thức cao, khuôn mặt thì cũng tính là coi được hơn vài trăm người, giờ lại phát hiện thêm thân hình cũng khá là… ừm… ừa thì… hấp dẫn… cái này hoàn toàn khách quan, ko thể vì tư thù cá nhân mà ko thừa nhận được. Nhưng mà với điều kiện hoàn hảo như thế, tại sao trước giờ chưa từng thấy cậu ấy có bạn gái thế nhỉ ? Hay là có mà ko kể với mình… hoặc cũng có thể cậu ấy bị…
“Đang suy nghĩ gì thế ?” Đang đến đoạn gay cấn, bỗng dưng Phong lên tiếng làm cô giật mình, cứ tưởng suy nghĩ trong đầu đã bị nhìn thấu nên cũng hơi chột dạ
“Đâu… đâu có nghĩ gì đâu… vài chuyện linh tinh ấy mà” Vi cười hì hì, cố lấp liếm cái suy nghĩ ko được trong sáng của mình
“Vậy à ? Sao tớ lại ngửi thấy mùi nguy hiểm trong cái suy nghĩ của cậu thế ?” Anh nhìn có vẻ như vẫn chú tâm vào việc xem đống tài liệu nhưng lại nói mấy câu làm người ta đứng tim thật
Trời… cái mũi gì mà thính như chó thế…Tuy bị nói trúng tim đen nhưng vẫn nhất quyết ko thừa nhận, có chết cũng phải giả điên, Phong mà biết cô đang suy nghĩ đến việc anh bị gay ko chừng sẽ lột da cô ra mất -_-!
“Đâu có… là do cậu nhảy cảm quá thôi… ha ha… tớ chỉ đang suy nghĩ về công việc mà”
“Vậy sao ? Mà đủ rồi, cho cậu lui đó”
Xí… nói chuyện cứ như vua chúa ko bằng… “Đội ơn cậu ! Vậy tớ đi ngủ đây !”
Chờ chỉ có thế, Vi nhanh chóng chạy tót ra khỏi phòng cứ như sợ Phong đổi ý… nhưng khi cửa phòng vừa đóng lại lập tức được mở ra…
“Lại gì nữa thế ?” Phong khó hiểu nhìn Vi đang lấp ló ở cửa như có điều gì muốn nói
“À ko có gì… chúc cậu ngủ ngon thôi. Ngủ ngon nha~ !!”
“Ừm… ngủ ngon !” Phong mỉm cười nhìn theo Vi cho đến khi cô đóng cửa lại và nghe thấy tiếng chân cô hướng lên lầu. Yêu tinh cũng có lúc dễ thương đó chứ…
———————————

Sáng hôm sau…
Sau khi ăn sáng xong, Vi trở lên phòng lấy túi xách chuẩn bị đi làm, đột nhiên Phong bất ngờ đập nhẹ vào trán cô bằng cái hộp bé bé xinh xinh. Vi khó hiểu đưa tay đón lấy, hai mắt liền sáng lên như 2 cái đèn pha “Đây là gì thế ? Cho tớ hả ?”
“Thưởng cho cậu vì hôm qua cậu đã ngoan”
Oa… từ khi Vi đến nhà Nhật Phong lần đầu tiên thấy anh tử tế với cô như vậy đó nha, hôm nay có phải là uống nhằm thuốc rồi ko vậy. Nhưng mà thôi kệ, có quà thì ngu gì mà từ chối chứ ^_^
“Cám ơn nha, hôm nay tớ cũng sẽ ngoan, he he…” Vi tươi cười rạng rỡ, vừa nói vừa mở hộp ra xem
“Oaaaa…. Mặt dây chuyền hình tháp Eiffel !!!! Cái này là cậu mua ở Pháp đó hả ? Sao đến giờ mới chịu đưa cho tớ vậy ?”
“Tại… quên !”
“Xí… có vậy mà cũng quên. Làm tớ đã thất vọng mất mấy ngày trời” Vi bĩu môi tiếc nuối cho cái khoảng thời gian mà cô đã bỏ ra để thất vọng, đúng là công cốc mà.
“Sao nào ? Nếu tiếc như vậy thì trả lại tớ đi ! Rồi cứ tiếp tục thoải mái mà thất vọng” nói rồi Phong vươn người định giật lại hộp quà nhưng Vi đã may mắn tránh kịp
“Đâu có ! Tớ đâu có nói vậy đâu” Làm sao mà dễ dàng trả lại như vậy được, cô đã phải lòng nó mất rồi, làm sao có thể để nó xa cô được. Vi cẩn thận ngắm nhìn chiếc tháp Eiffel bạch kim được viền những viên đá pha lê sáng lấp lánh, phía trên còn đính kèm một cái nơ nhỏ xinh thật đáng yêu, vừa nhìn vào đã thấy thích, thích lắm lắm ^^
“Nhưng mà… cái này chắc mắc lắm hả ?”
“Ko mắc ! Với lương của cậu vẫn mua đc. Sao hả ? Muốn trả tiền lại cho tớ à ?”
“Hả ? Ơ… vậy chứ cái này ko phải cậu cho tớ à ?”
“Thì cho ! Nhưng mà nếu cậu muốn trả tiền lại thì tớ vẫn lấy” anh nói chuyện tỉnh như ruồi, đúng là mắt dày hiếm có, có ai đã cho quà người khác rồi mà người ta trả tiền lại vẫn lấy ko chứ ? =.=!
Hứ… thấy ghét ! Đã vậy ta lấy luôn. Sao phải trả ? Dù sao đây cũng là món quà hiếm hoi anh tặng cô mà. Mang tiếng là làm bạn 10 năm chứ số lần anh tặng quà cho cô chỉ đếm trên đầu ngón tay, đều là vào dịp sinh nhật thôi, đã vậy còn năm có năm ko. Đúng thật keo kiệt. Uổng công cô năm nào cũng tặng quà cho hắn. Đây cứ coi như là bù đắp đi ^^
“He he… Mình là bạn bè mà, cậu đã có lòng tặng như thế sao tớ có thể trả tiền lại được chứ. Cám ơn cậu nhe, iu cậu lắm luôn á” Cách đối phó với mấy người mặt dày chính là phải mặt càng phải dày hơn họ. Lời của người xưa tuyệt đối ko bao giờ sai 😀
“Vậy sao !” Ngoài miệng thì chỉ nói như thế, nhưng nhìn vẻ mặt rạng rỡ, đầy thích thú của Vi,trong lòng anh thỏa mãn hết sức. Mọi suy nghĩ đều hiện lên trên khuôn mặt. Yêu tinh này quả nhiên đầu óc đơn giản ! Anh vui vẻ đưa tay xoa đầu cô, còn tặng thêm nụ cười sáng chói mê người mà trước giờ cô chưa từng thấy làm cô bất giác ngẩn ngơ trước cái thứ ánh sáng ấy.
Ơ… Phản ứng của cô thật thú vị đó nha, đây là bị anh mê hoặc rồi phải ko ? Được lắm, nếu vậy anh sẽ thường xuyên tặng cô những nụ cười như thế và đối xử tốt với cô chút xíu thì sớm muộn gì cô cũng sẽ trở thành nô lệ của anh thôi, wa hahahaha…
Tâm trạng vui vẻ nên con người cũng trở nên hào phóng, anh búng nhẹ vào trán của cô rồi thủng thẳng nói
“Tỉnh lại giùm cái ! Đi thôi ! Hôm nay tớ đưa cậu đi làm !”
“Ơ… hả ? Được !” Hoàn hồn, cô lật đật chạy theo anh xuống lầu. Trong lòng cảm thấy vô cùng kì lạ, nhưng cô cũng dám thắc mắc gì, thắc mắc… mất công anh rút lại ko cho đi ké nữa thì lỗ mất. Kệ ! Cứ hưởng trước đã 😀


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.