Bạn đang đọc Chúng Ta Kết Hôn Nhưng Vẫn Là Bạn Nhé – Chương 15
“Khoan đã ! Cậu đang chọn cái gì thế ?”
“Thì quần áo để mặc” anh vẫn chung thủy với các mẫu áo mơ mi quần tây theo kiểu mình thường mặc
“Hello ! Anh gì ơi, có phải anh đã quên mình đang ở đâu rồi ko vậy ? Đây là vùng nhiệt đới đó ! Mặc như vậy nóng lắm, với lại cậu đi du lịch chứ có phải đi làm đâu mà cần gì phải ăn mặc nghiêm chỉnh thế ?”
“Vậy chứ theo cậu phải mặc như thế nào ?”
Chỉ chờ có thế, Vi liền tặng cho anh một nụ cười gian xảo, sau đó nhanh chóng kéo anh qua khu quần áo mùa hè
Cô chọn cho anh mấy cái áo thun hợp thời trang cùng với quần short jean rồi vui vẻ bảo anh vào thử.
Khỏi cần nhìn cũng biết cái phong cách này ko hợp với anh rồi, đây là thời trang dành ấy cậu trai trẻ mười tám, đôi mươi mà cô lại bắt anh mặc. Có lầm ko vậy ? -_-|||
Anh đứng chần chừ cả nửa ngày trời cũng ko chịu thử đồ, cô phải thúc ép cộng đe doạ cộng dụ dỗ dữ lắm anh mới miễn cưỡng bước vào phòng thử.
Khi anh vừa bước ra, mọi ánh mắt của các nhân viên nữ xung quanh đó đều đổ dồn vào anh, nhìn một cách say mê, riêng cô thì lại hết sức hài lòng với sự lựa chọn của mình. Đúng như cô nghĩ, cơ bắp của anh đẹp như thế mà lại suốt ngày bị giấu sau mấy cái áo sơ mi nghiêm túc kia thì đúng là quá uổng phí. Mặc áo thun ôm body như thế này thì mới khoe được những thứ cần khoe chứ. Anh như thế này, nhìn lại càng nam tính. Thật là hấp dẫn quá đi thôi, mũi cô muốn phun máu ra ngoài rồi đây nè >_
“Nhìn đủ chưa vậy ? Mắt sắp lồi ra rồi kìa” Phong bẹo má Vi giúp cô tỉnh lại. Tuy anh cũng biết sức hút của mình khá là mạnh nhưng có cần say mê đến nỗi mặt ngu ra thế kia ko vậy ? Nhìn buồn cười ko chịu nổi :)) Nhưng cũng phải công nhận công lao của cô đã giúp anh chọn được bộ quần áo thoải mái. Mặc bộ này so với bộ quần áo cũ của anh quả thật là mát mẻ và dễ chịu hơn rất nhiều.
“Sao hả ? Rất hài lòng đúng ko ? Tớ mà !!!!” chưa đợi anh khen ngợi, cô đã hỉnh mũi lên tự hào.
Cùng lúc đó cô để ý thấy chiếc váy thun sọc vằn cực kì dễ thương mà manocanh đang mặc, đúng kiểu cô thích, nên liền quay sang nhân viên nhờ họ lấy cho cô mặc thử. Cô nhân viên vui vẻ bước đến nói gì đó với cô, nghe ko hiểu TT_TT sau đó chỉ tay vào con manocanh nam bên cạnh, cô mới ngộ ra. Thì ra đây là đồ đôi à ? Manocanh bên cạnh mặc chiếc áo thun cùng hoa văn với chiếc váy. Nhìn thật dễ thương !
“Cô ấy nói đây là đồ đôi. Chỉ bán cặp chứ ko bán riêng” Phong đứng phía sau cô tự lúc nào mà cô ko hề hay biết. Nhìn thấy vẻ mặt cô như vậy chắc chắn là ko hiểu cô nhân viên đã nói gì rồi nên giúp cô giải thích
Cô vừa nghe như sét đánh ngang tai “Sao lại như vậy chứ ?” cô thích chiếc váy này như thế mà lại ko bán lẻ cho cô, bắt cô phải mua cả 2 luôn à. Mua về để làm cái gì kia chứ, ko lẽ để dành cho con cô sau này lớn lên mặc à ? =_=||| mà giá của nó cũng ko hề rẻ chút nào, nhưng nếu được chia đôi thì… cô mếu máo nhìn anh cầu khẩn “Nhật Phong thân yêu !!!!!”
Nghe cái hơi của cô thôi cũng đã biết cô muốn gì rồi, nhưng mà anh đâu thể để cô dễ dàng đạt được mục đích như thế
“Thật ra… tớ ko thích kiểu này cho lắm…” anh tỏ ra đắn đo suy nghĩ nên cô liền tranh thủ thời cơ PR cho sản phẩm thay nhân viên bán hàng
“Áo thun này mặc mát lắm, cậu nhìn nè, chất liệu vải cũng rất tốt. Kiểu dáng thì khỏi chê vào đâu luôn. Cậu mặc vào đảm bảo trẻ hơn 10 tuổi….”
” 10 tuổi à ? Vậy đi với cậu ko sợ người ta tưởng là hai chị em hả ?”
=_= Nhịn… nhịn… vì đại sự, nhịn một chút “Cậu mặc áo này nhất định rất đẹp, đảm bảo sẽ có nhiều người đến làm quen đó nha”
“Bình thường tớ đã có nhiều người đến làm quen rồi. Ko đủ phiền phức sao còn muốn thêm nữa”
Trêu chọc cô quả thật rất vui, nhìn khuôn mặt nhẫn nhịn của cô thú vị vô cùng. Để xem sức chịu đựng được tới đâu :))
Cô lau lau mồ hôi, cố gắng nhẫn nhịn “Nhưng mà mặc áo này rất thoải mái, còn dễ hoạt động nữa…”
“Thì mặc áo này cũng rất thoải mái mà” anh chỉ vào chiếc áo vừa thử lúc nãy, khuôn mặt đáng ghét ko thể tả nổi.
=_=! Không được rồi. Đã chạm đến giới hạn. Sự chịu đựng đến đây là kết thúc nhé. Mình nổi điên đây !!!!!!
“Đủ rồi ! Ko thích thì thôi, chị đây cũng ko cần !!!! Hứ !!!” Nói rồi cô tức giận bỏ ra ngoài, để lại anh một mình nhìn theo cười khoái chí, sau đó vui vẻ quay sang bảo cô nhân viên thanh toán mấy bộ quần áo anh đã thử và cả bộ quần áo couple kia.
Vừa bước ra khỏi cửa đã thấy cô đứng đó chờ anh. Nhìn điệu bộ có vẻ như đã trở lại bình thường.
“Sao hả? Tiếp theo đi đâu đây ?”
“Đằng kia có chỗ vẽ henna kìa, tớ cũng muốn vẽ, đi thôi !” Nói rồi cô kéo tay anh đi, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Lúc nãy quả thật đã rất bực bội, nhưng sau đó nghĩ lại mới thấy mình thật vô lý, người ta không thích thì mình có quyền gì ép buộc cơ chứ, lại còn nổi giận nữa. Ahhh… hành động lúc nãy ấu trĩ quá đi mất >_
Đi đến khu vực của các nghệ sĩ vẽ henna, ở trên bức tường phía sau họ đc treo rất nhiều những mẫu hình vẽ đủ hình dáng và chủng loại khiến cho cô nhìn đến hoa cả mắt. Trong số đó, đập vào mắt cô là một hoạ tiết vô cùng đặc biệt treo ở góc tường. Hình vẽ này thoạt nhìn rất kì lạ, hình như là một hình tròn bị uốn cong. Cô nhìn vào bức vẽ đó rất lâu cứ như bị thôi miên, thấy thế ông chủ gian hàng liền tiến tới giới thiệu, nhưng mà… vẫn là tiếng anh -_-! cô ko hiểu cho lắm. Hình như người này có nhắc đến hạnh phúc gì đó thì phải…
“Đây là hình vẽ biểu tượng của hạnh phúc. Vòng tròn tượng trưng cho hạnh phúc viên mãn, nhưng trên thực tế không hề có hạnh phúc nào lại hoàn mĩ như thế cả, nên vòng tròn đã bị uốn cong để thể hiện cho điều đó. Nhưng cho dù bị biến dạng thế nào thì đó vẫn là một vòng tròn tuần hoàn ko dứt. Hạnh phúc cũng giống như thế, một khi vẫn còn tồn tại thì cho dù có gặp nhiều khó khăn, đau khổ như thế nào nhưng chỉ cần cố gắng cảm nhận, hạnh phúc nhất định vẫn sẽ luôn tồn tại” Phong đứng bên cạnh An Vi thay lời ông chủ giải thích.
“Thật à ?” cô cảm thấy biểu tượng này đặc biệt có ý nghĩa đối với mình, hèn chi lại ấn tượng với nó như thế
“Thì người này vừa nói như vậy !”
Nghe vậy cô liền quay sang ông chủ hào hứng nói “I choose it. Can you draw it in my hand ?”
“No problem. Where in your hand do you wanna draw ?”
“Here !” Vừa nói Vi vừa chỉ vào lòng bàn tay của mình
Ông chủ tuy cảm thấy hơi kì lạ vì trước giờ chưa có vị khách nào muốn vẽ ở vị trí đó cả, nhưng dù sao cũng là yêu cầu của khách hàng nên vẫn vui vẻ thực hiện.
“Cậu lạ thật đấy ! Ai lại vẽ ở đó ?” Phong vẫn cứ luôn thắc mắc từ nãy đến giờ. Đúng là người ngoài hành tinh nên luôn làm những chuyện khác người mà.
“Không phải đây là biểu tượng của hạnh phúc sao, tớ muốn nắm lấy hạnh phúc trong tay” cô nhìn anh tươi cười trả lời nhưng anh lại cảm nhận thấy trong mắt cô có chút bi thương.
Nhìn lại hình vẽ trên tay cô một lần nữa, anh nhẹ nhàng hôn lên nó, làm cho cô cảm nhận một đợt chấn động, sau đó lại mỉm cười dịu dàng, nụ cười luôn khiến cô phải mê mẩn “Tớ cũng muốn nắm lấy nó” Nói rồi anh kéo tay cô đi về phía bãi biển…
Câu… câu nói của cậu có nghĩa là gì thế ? Mình nên hiểu như thế nào đây ?
Cô bối rối, đầu óc lẫn lộn, để mặc cho anh kéo mình đi…
Ra tới bãi biển cô mới định thần lại quay sang hỏi anh “Mình đang đi đâu thế ?”
“Ngắm hoàng hôn !”
Anh dẫn cô đi đến thuê một chiếc du thuyền mini và đi ra biển. Lúc này bầu trời và cả mặt biển đều đã bắt đầu chuyển thành màu vàng rực bao phủ khắp một vùng, xa xa còn có vài đàn chim đang ríu ra ríu rít bay về tổ. Khung cảnh này thật sự quá đỗi yên bình. Anh và cô cùng ngồi ở tấm lưới được giăng chắc chắn ở hai bên mạn thuyền để cảm nhận hơi lạnh thổi từ biển khơi về và thả hồn theo mây trời. Không có ai nói với ai lời nào. Hoàng hôn Boracay quả là quyến rũ, phải chăng đây là cảnh thiên đường ở chốn trần gian ?
Hứng gió biển một lúc, Vi bắt đầu thấy lạnh nên dùng hai tay ôm lấy cơ thể. Thấy vậy Phong liền quay sang hỏi “Lạnh à ?”
“Ưm… cũng không lạnh lắm”
Lạnh đến nổi cả da gà lên rồi mà vẫn còn mạnh miệng. Cô như vậy làm anh lại nổi lên ý muốn trêu chọc “Vậy tốt quá ! Cởi áo khoát ngoài ra cho tớ mượn đi. Tớ đang lạnh muốn chết đây nè” anh giờ vờ làm điệu bộ như đang bị lạnh cống, vừa nhìn đã biết xạo rồi =_=|||
“Hello ! Anh Lâm Nhật Phong ga lăng, phong độ ngày thường đâu rồi ?? Sao tự nhiên giờ lại biến thành chị Phong mỏng manh, yếu đuối thế này !” cô nhìn anh đầy hoài nghi rồi tự bật cười với câu nói của mình. “Chị Phong” hahaha… mình dùng từ quá hay luôn :))
Trong khi đó mặt “chị Phong” đã trở nên đen thui như *** nồi, ko nói ko rằng kề sát mặt cô cười nham hiểm “Em yêu à ! Ko phải anh đã nhắc nhở em bao nhiêu lần là đừng bao giờ nghi ngờ giới tính của anh rồi còn gì. Em đúng là chẳng biết sợ chút nào. Có phải nên dạy dỗ em một chút không ?” Anh ngày càng tiến gần đến cô cùng với khuôn mặt tức giận đang cười ?!?!?
-_-||| Thôi chết ! Mình quên mất. Hic… sợ… sợ quá đi mất…. khuôn mặt mình đang hoảng sợ đến mức bị biến dạng thành hình thù kì quái rồi đây này >_
Cô rụt rè lùi về phía sau mà quên mất mình đang ngồi ở trên thuyền nên sơ ý trượt tay thiếu chút nữa là ngã xuống biển. Cũng may anh đã nhanh tay giữ cô lại, trong khi cô thì hoảng sợ bấu chặt lấy anh.
Nhìn biểu hiện của cô cũng biết là đã bị doạ tới xanh mặt rồi, con vịt cạn như cô mà rớt xuống biển thì chỉ có nước lặn… đến ba ngày sau nổi lên thôi bơi đc gì nên sợ cũng là phải thôi. Thấy cô vẫn chưa định thần lại được, anh liền ôm lấy cô, vỗ về lưng trấn an “Ko sao đâu, ngốc ! Có tớ ở đây làm sao có thể để cậu chết được chứ ?”
Nghe anh nói thế cô mới cảm thấy yên tâm mà buông anh ra. Cô chợt phát hiện khuôn mặt hai người đang ở rất gần, dưới ánh mặt trời của buổi chiều tà, anh mang một vẻ đẹp giống như các vị thần trong thần thoại hi lạp khiến cho cô càng nhìn càng say mê
Anh cũng đang nhìn cô một cách chăm chú mà không hề chớp mắt làm cho trái tim bé nhỏ của cô đập rộn ràng. Duy trì như thế một hồi lâu, anh mới chịu lên tiếng “Tớ hôn cậu nhé !”
Ặc… cậu… cậu ấy nói gì thế ?
“Sao ?” cô muốn xác nhận lại lần nữa không biết lúc nãy có nghe lầm ko, lỡ như nghe lầm thật thì mất mặt lắm -_-|||
Anh vẫn kiên trì lập lại câu nói cũ “Tớ hỏi là tớ có thể hôn cậu không ?” giờ phút này anh đã bị đôi môi đỏ mọng của cô mê hoặc, đột nhiên rất muốn nếm thử xem nó có mùi vị như thế nào.
“Không được !” cô làm sao có thể mặt dày đến nỗi mà nói đồng ý được chứ, xấu hổ chết được >_
“Nhưng mà ánh mắt của cậu đã đồng ý rồi”
Nghe vậy cô liền xấu hổ nhắm chặt hai mắt lại, cốt để anh không thể nhìn vào mắt mình nữa, lập lại câu trả lời “Không được !”
Có điều, suy nghĩ kĩ mới thấy như vậy ko phải đồng nghĩa với việc bảo anh hãy hôn cô đi sao ? Mắt cũng đã nhắm lại luôn rồi còn gì, chỉ thiếu điều ko chu mỏ ra nữa thôi >_
Anh đã nhanh chóng hành động trước cô một bước, khóa chặt môi cô bằng môi của mình…
Nói về nụ hôn. Không phải là hai người chưa từng hôn qua… Lần thứ nhất do cô say quá nên không nhớ nổi. Lần thứ hai là do cô bị vật chất cám dỗ nên mới cưỡng hôn anh, nụ hôn đó hoàn toàn ko có cảm xúc gì cả và cũng rất chớp nhoáng. Nhưng còn lần này thì lại khác… nụ hôn này rất có lực, rất có sức ảnh hưởng, nó làm đầu óc cô quay cuồng, không thể suy nghĩ được gì nữa cả, một chút sức lực cũng không còn, vì thế cứ để mặc cho anh càn quét môi cô…
Nụ hôn của hai người ko biết kéo dài trong bao lâu, nhưng đến khi nhận thấy môi anh rời ra thì hơi thở của cô cũng trở nên khó nhọc, mở mắt nhìn thì mặt trời cũng đã lặn mất rồi. Rốt cuộc là đã bao lâu rồi nhỉ ?
Vừa lúc đó, bụng cô đột nhiên phát ra vài tiếng kêu làm chủ nhân của nó phải xấu hổ. Anh nghe thấy liền bật cười, trong khi cô ngượng ngùng giải thích… “Cái này… tại vì trưa nay tớ ăn ít quá… hahaha…” Cô cố cười gượng gạo để phá tan cái bầu không khí mất mặt kia nhưng mà hình như ko có tác dụng lắm, ngược lại còn làm anh cười to hơn -_-|||
“Ngốc ! Đúng là thật giỏi làm đứt đoạn cảm xúc của người khác. Đi thôi ! Vào bờ kiếm gì đó ăn” Nói rồi anh kéo cô đứng dậy và cho thuyền trở lại vào bờ.
Cảm giác của nụ hôn lúc nãy vẫn còn đọng lại trên môi cô cùng với một thắc mắc vô cùng lớn. Tại sao anh lại hôn cô như thế ?