Bạn đang đọc Chúng Ta Kết Hôn Nhưng Vẫn Là Bạn Nhé – Chương 11
Thế là ngay buổi sáng hôm sau, Vi quyết định gọi cho Yến Nhi, cô bạn chí cốt thời đại học của cô, để rủ đi cùng. Nhưng mà thật là xui xẻo. Ngày đi lại ngay đúng ngày cô bạn này đi công tác, thế là kế hoạch phá sản lần 1. Cô đành đổi phương án rủ đồng nghiệp ở trường mẫu giáo, rốt cuộc kết quả là… người thì phải lo cho con nhỏ, người thì về quê thăm gia đình, người thì chồng không cho đi, v.v… cuối cùng đến cả tiếng đồng hồ sau, cô vẫn ko thể tìm được người đi cùng TT_TT Kế hoạch phá sản lần 2.
Tại sao ? Tại sao vậy chứ ? Chuyến du lịch hấp dẫn như thế mà lại còn hoàn toàn miễn phí, tại sao ko có ai đi đc hết vậy ? >_
À đúng rồi ! Sao mình ko rủ dì đi cùng nhỉ ? Đáng lẽ phải nghĩ ra ngay từ đầu chứ. Mình thiệt là bất hiếu mà ! Vừa nghĩ tới Vi liền lập tức lấy điện thoại gọi về nhà
“Alo?”
“Alo! Dì!”
“An Vi đó hả con ? Sao cả tuần nay ko về nhà dì chơi ? Dạo này con sao rồi ?” giọng dì vẫn dịu dàng như thế. Tuy cha mẹ mất sớm, nhưng Vi cảm thấy mình thật may mắn vì có được một người dì lo lắng ình như vậy. Đã có lúc cô gần như xem dì là mẹ của mình, xem gia đình dì là gia đình mình. Thế nhưng, dượng và cậu em họ thì lại không như thế, đối với họ cô vĩnh viễn cũng chỉ là người ngoài, là người ăn nhờ ở đậu. Nên đó là lý do ngay từ lúc bước vào đại học, ý định đầu tiên của cô là dọn ra ngoài để dì không phải khó xử nữa. Nếu cứ phải bắt dì đứng giữ hai bên thì cô thà là một mình tự bươn chải ở bên ngoài, rồi thỉnh thoảng về thăm dì thì có lẽ dì sẽ cảm thấy thoải mái hơn…
“Dạ xin lỗi dì, tại vì tuần này con phải gặp mặt phụ huynh của các học sinh nên cũng hơi bận. Để tuần sau con ghé nha. Mà dì nè, mình đi du lịch đi, con có vé đi Philippin 5 ngày 4 đêm cho 2 người nè, hoàn toàn miễn phí luôn. Mình đi nha dì !”
“Ủa vậy chồng con đâu mà rủ dì đi thế ?”
“Anh ấy bận rồi ! Bảo con rủ người khác đi cùng”
“Vậy à ? Thế khi nào đi ?”
“Ngày 23, vừa đúng dịp noel luôn.”
Vừa nghe Vi nói đến noel, dì Sang liền ấp úng…
“À… ừm… thật ra… mấy ngày đó dì cùng cậu con và thằng Duy dự định sẽ đi du lịch, vé cũng đã đặt rồi… nên…”
Oa oa… vậy là cơ hội cuối cùng coi như cũng tan thành mây khói, người nào cũng chỉ gia đình, gia đình. Vậy ra lễ giáng sinh là ngày lễ dành cho gia đình à ?
“Vậy ạ ? Thôi không sao ! Vậy để con rủ bạn con cùng đi.”
“Ừm… vậy con đi chơi vui vẻ. Tuần sau nhớ về nhà dì ăn cơm nghe.” Dù nghe cô nói thế nhưng giọng dì Sang vẫn có chút áy náy, haizzz… lại làm dì khó xử nữa rồi…
“Dạ con biết rồi, hehe… con nhớ đồ ăn dì nấu quá đi mất. Vậy tuần sau con về, dì nhớ giữ gìn sức khỏe nha. Con làm việc tiếp đây. Bye dì !”
“Ừm rồi. Bye bye con !”
Cúp máy xong, mặt Vi bắt đầu mếu máo. Không lẽ mình phải đi một mình thật sao ??? Đúng là mình rất thích Boracay, dù không ai đi cùng mình nhất định cũng sẽ đi nhưng mà như vậy thì niềm vui giảm đi phân nửa rồi còn đâu :((
————————————-
“Mẹ ! Mẹ đi du lịch với con đi !”
“Nội ! Nội đi du lịch với con đi !”
….
Từ chiều đến giờ, gặp ai trong nhà Vi cũng chỉ nói câu đó cứ như là lời chào hỏi. Câu trả lời thì khỏi hỏi cũng biết, trong nhà toàn người già và người có con nhỏ, muốn đi du lịch nước ngoài đâu phải là chuyện dễ. Vì vậy nên mọi người chỉ có thể dùng ánh mắt thương hại cùng áy náy mà từ chối.
Đây là cái thế giới gì vậy ? Chuyến du lịch này nhiều người mơ còn không được. Vậy mà ko có ai đi với mình là sao vậy hả ???
“Anh trời à! Anh đúng là đối xử quá tàn nhẫn với con rồi đó nha !!!!!!!” Vi ngửa mặt lên trời ấm ức hét to, ngay lúc đó đột nhiên có tiếng sấm to nổ vang trời như thể “anh ấy” đang trả lời cho câu oán trách của cô, chỉ 2 chữ thôi…
“Đáng đời !” =_=|||
————————————-
Buổi tối, Phong về đến nhà đã là giữa đêm, vậy mà Vi vẫn còn chưa đi ngủ, nằm bẹp ở trên giường, miệng thì đang lảm nhảm cái gì đó…
“Sao thế ? Giờ này sao còn chưa đi ngủ ?”
Vừa nghe anh hỏi, cô cứ như được bật công tắc, liền tăng âm lượng những gì mà nãy giờ cô cứ liên tục lảm nhảm
“Không ai đi với tớ… không ai đi Boracay với tớ cả… oa oa oa… ko ai chịu đi cả !!!” nếu như nói ngày hôm qua cô lăn lộn trên giường vì phấn khích thì hôm nay lí do đã hoàn toàn ngược, nhưng mà… nói chung là cái nào nhìn cũng đáng sợ như nhau cả. -_-
“Sao vậy ? Cậu có nhiều bạn bè và đồng nghiệp lắm mà, ko lẽ ko có ai đi với cậu ?”
“Không ai đi đc cả ! Vì ngay dịp noel nên mọi người đều có kế hoạch cả rồi…” Nói rồi, cô liền bật dậy, nhìn anh với ánh mắt tha thiết cầu xin
“Nhật Phong à ! Cậu có thể cố gắng hoàn thành nhanh dự án nghiên cứu để đi với tớ được không vậy ? Tớ xin cậu mà ! Hết cách rồi nên tớ mới phải cầu xin cậu. Đi một mình thật sự là buồn lắm… Đi với tớ nha~ nha~”
Bộ dạng Vi bây giờ quả thật rất đáng thương. Khuôn mặt tiều tụy, tóc tai bù xù, đôi mắt ngấn nước… Haizz… được rồi ! Anh chịu thua ! Một khi yêu tinh mà đã ra tay dùng chiêu khổ nhục kế thì người bình thường như anh còn sức chống cự nữa hay sao. Xin lỗi ! Anh đây không phải thánh -_-
“Thật ra… nếu dồn hết 100% sức lực, làm việc từ 7h sáng đến 12h đêm thì vẫn có thể hoàn thành trước giáng sinh. Nhưng mà vấn đề ở chỗ là tớ sợ sức khỏe của mình có giới hạn, ko cho phép làm việc với tần suất dày đặc như thế, ko khéo đổ bệnh thì ngược lại càng tai hại. Bởi vậy, nếu muốn tớ dốc hết toàn lực thì cậu có nhiệm vụ phải bồi bổ cho tớ trong suốt thời gian này. Cố gắng giữ cho sức khỏe của tớ vẫn ổn để làm việc thì tớ cam đoan với cậu, chắc chắn cậu sẽ có người đồng hành đi Boracay lần này”
Vừa nghe Phong nói xong, Vi cứ như người sắp chết đuối bắt được phao cứu sinh, mừng rỡ ôm trầm lấy anh “Thật hả ? Yeah !!!! Cậu yên tâm, cứ giao cho tớ, trong nửa tháng tới tớ sẽ là chuyên gia dinh dưỡng khiêm bảo mẫu của cậu, nhất định sẽ cho cậu hưởng sự chăm sóc đặc biệt nhất ^^”
Lời cảnh báo nhỏ dành cho các bạn độc giả, một khi người ngoài hành tinh nói đến “Sự chăm sóc đặc biệt” thì bạn hãy nên sợ đi, vì đó chắc chắn sẽ không phải là cách chăm sóc của người bình thường. Nhưng mà lỡ phóng lao thì phải theo lao thôi chứ biết làm sao. Bởi vậy mới nói, khôn một đời, dại một thời là như thế đấy =_=! Các bạn trẻ hãy hết sức cẩn thận !!
——————————————