Đọc truyện Chúng Ta Cung Đấu Đi – Chương 39: Quyền nuôi dưỡng
Nàng được Lan Tương đỡ đứng dậy hành lễ, tháng lớn, vụng về rất nhiều. Hiền phi cũng không giữ lễ tiết, dìu nàng ngồi ở một bên: “Bất quá mới nửa tháng không gặp, bụng Thư tiệp dư lại lớn vài phần.”
“Tần thiếp cả ngày ăn ngủ, sao không mập được.” Chu Anh mỉm cười.
“Hơn bảy tháng rồi phải không, bổn cung nhìn thế hung mãnh này, nhất định là tiểu hoàng tử.” Hiền phi cười nói.
Chu Anh cúi đầu vỗ về cái bụng, vẻ mặt từ ái: “Hoàng tử cũng tốt, công chúa cũng tốt, chỉ cần là đứa nhỏ của tần thiếp, tần thiếp đều thích. Hiền phi nương nương trạch tâm nhân hậu, cũng sẽ giống tần thiếp yêu thương tiểu hài tử, có phải hay không?”
Hiền phi tự nhiên hiểu được ý trong lời nói của nàng, gật gật đầu: “Thư tiệp dư cũng đừng quá mức lo lắng, bổn cung luôn luôn thích đứa nhỏ, thì sẽ coi nó như mình sinh ra. Thân mình bổn cung luôn luôn không tốt, đời này sợ là không có hài tử, nên cũng ngóng trông trong cung có một đứa nhỏ, thêm chút náo nhiệt mới tốt.”
Chu Anh rất đau lòng, Hiền phi nếu đối đãi đứa nhỏ không tốt, nàng sẽ đau lòng, nếu đối đãi đứa nhỏ quá tốt, ngày khác nàng phấn đấu tới chính tam phẩm trở lên, mặc dù được tiếp trở về, đứa nhỏ nếu là cùng nàng không thân ngược lại nghĩ đến nàng chia lìa mẫu tử bọn họ, đến lúc đó nàng sợ sẽ càng thương tâm.
Đó là một bế tắc, vì việc này Chu Anh sầu muộn, không đến vài ngày liền ăn uống cũng không được, người cũng tiều tụy rất nhiều, Bách Hợp Lục La mấy lần khổ khuyên không có kết quả, trong ngày gấp đến độ xoay quanh.
“Chủ tử, ngày mai là Hoàng Thượng hồi cung, người cố dùng chút đi. Đây là ngự thiện phòng riêng vì ngài làm cháo tôm bóc vỏ*, cũng không thể để cho hoàng tử trong bụng bị đói a.” Bách Hợp khuyên giải an ủi, Chu Anh lúc này mới nhìn thoáng qua, buộc chính mình cứng ngắc uống hơn nửa chén.
cháo tôm bóc vỏ -虾仁粥
—-
“Hoàng Thượng, ngày mai hồi cung, ngài sớm đi dùng bữa tối, sớm đi nghỉ đi.” Thôi Vĩnh Minh ân cần hỏi: “Bữa tối Hoàng Hậu nương nương muốn ăn cá rô kho ngũ vị hương và thịt bò hầm với trần bì, Hoàng Thượng muốn dùng những thứ gì?”
ngũ hương quyết ngư – cá rô kho ngũ vị hương -五香鳜鱼
陈皮牛肉 – trần bì ngưu nhục – thịt bò hầm với trần bì (một vị thuốc, là vỏ quýt phơi khô)
“Đã trở về kinh thành, há có đạo lý không đi nhìn dân chúng của trẫm một lát? Chuẩn bị cho trẫm bộ y phục hàng ngày, theo trẫm đi dạo một chút, gần cửa ải cuối năm, chợ đêm cũng náo nhiệt.” Khuyết Tĩnh Hàn đến gần cửa sổ nhìn: “Nói Hoàng Hậu tự dùng cơm đi, phái thêm vài thị vệ trông coi khách điếm.”
“Hoàng Thượng…” Thôi Vĩnh Minh còn muốn khuyên hắn nghĩ lại, thấy ánh mắt kia híp lại liền nuốt xuống: “Nô tài đi chuẩn bị y phục.”
Kinh thành phồn hoa cùng nơi khác tất nhiên là không thể so sánh nổi, mặc dù đã là hoàng hôn, trên đường hối hả như cũ. Khuyết Tĩnh Hàn một thân áo trắng thêu trúc, tay cầm quạt ngà voi, bộ dáng như công tử trẻ tuổi. Thôi Vĩnh Minh ở một bên lo lắng đề phòng, thỉnh thoảng xem xét thị vệ phía sau có hay không bị thiếu, ai biết cố lấy phía sau liền chẳng quan tâm đằng trước.
Hoàng đế một thân y phục hàng ngày xuất tuần lại bị một phụ nhân đẩy mạnh tiêu thụ, thủ đoạn rất cao bám trụ: “Công tử đến xem a, chỗ này của ta mọi thứ đều là tốt nhất, có thể lựa chút đưa cho nương tử nhà mình hoặc là nữ tử ngưỡng mộ trong lòng a. Thực tiện nghi, mười văn tiền tùy tiện chọn ba cái, rất có lời.”
Thôi Vĩnh Minh cúi đầu nhìn quầy hàng của nàng kia, là lược bí nữ tử bình thường dùng, trâm sai giá rẻ không chỗ nào rẻ hơn, còn có chút khăn tay thêu, tất cả đều là mặt hàng làm ẩu. Khó trách quầy hàng bên cạnh khách nhân chen chúc như nước chảy, mà quầy hàng của lão phụ nhân cổng và sân đều lạnh nhạt.
Hắn khinh miệt nhìn thoáng qua, trong lòng khinh thường, thật sự là không có nhãn lực, Hoàng Thượng chúng ta làm sao có thể nhìn đến mặt hàng như vậy?
Sao biết ngay sau đó Gia Nguyên đế cư nhiên không hất tay lão phụ nhân khó chơi này, mà là khom người ở trên quầy hàng tinh tế chọn lên, chọn lựa nửa ngày chọn ra một lược bí hoa văn tường vân* để vào trong tay áo, ý bảo hắn trả tiền liền nghênh ngang tiêu sái. Thôi Vĩnh Minh làm sao còn kịp tìm ba văn tiền, ném một lượng bạc liền vội vàng đuổi theo. Trong lòng còn ba ba tính một lượng bạc có thể mua cả sạp của bà ta còn không đủ đâu, liền trở lại cầm hai châu sai mới cam tâm. Trì hoãn như vậy, giương mắt liền thấy hắn lại tiến vào một cửa hàng trang sức.
Suy nghĩ hầu bao coi như no đủ liền nhanh chóng đi vào theo. Vừa vào cửa tiệm liền nghe thấy trong cửa hàng tựa hồ có hai khách nhân nổi lên tranh chấp nhỏ. Gia Nguyên đế ở một bên phe phẩy cây quạt, ung dung nhìn trò hay.
“Ngọc bội kia là công tử nhà ta nhìn trúng trước, vì sao phải bán cho hạng người thô lỗ này?” Gã sai vặt bên cạnh một vị công tử tuổi trẻ mặt như quan ngọc đang chất vấn chủ quán.
“Trước nhìn trúng có cái gì quan trọng hơn, chỉ cần thiếu gia nhà ta thích, chính là mua cả cửa tiệm này cũng không tính việc khó!” Một bên khác, một nam tử đang đứng, chính là tư sắc khí chất bình thường, trong mắt rất ngả ngớn. Gã sai vặt đi theo bên cạnh dáng vẻ rất bệ vệ kiêu ngạo.
“Này… Công tử, trong điếm chúng ta còn có ngọc tốt khác, ngài có thể lựa chọn xem, bảo đảm làm cho ngài vừa lòng.” Chủ quán không nguyện đắc tội hai bên, khuyên nam tử thanh nhã ôn hòa.
“Ngọc bội hoa mai này trước kia là của công tử nhà ta, vật tổ truyền của công tử, chính là sau lại bất đắc dĩ mới thất lạc, sao có thể lấy ngọc bội khác thay thế được.” Thái độ gã sai vặt kia kiên quyết.
“Nhưng bổn thiếu gia liền nhìn trúng khối ngọc này, ngươi có năng lực làm khó dễ được ta?!” Thiếu gia ngả ngớn khinh miệt nhìn đối phương: “Không riêng gì cửa hàng này, chính là tất cả lão bản các tiệm ngọc khí ở kinh thành này đều phải xem ánh mắt bổn thiếu gia, bổn thiếu gia cũng muốn nhìn một cái, ngọc bội kia lão bản là bán cho ngươi hay là bán cho ta!”
Khuyết Tĩnh Hàn cau mày, mặt lạnh lùng nghe người bên cạnh cúi đầu nghị luận.
“Đây không phải tên tai họa kia của Khương gia sao, lần trước thịnh hành trêu chọc con gái đàng hoàng bị cáo lên nha môn, bất quá giam giữ tượng trưng vài ngày liền lại phóng xuất gây tai họa người.”
“Cũng không phải sao, ai bảo người ta là nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu đâu, chỗ dựa sau lưng rất vững chắc, ai dám động đến hắn? Chỉ sợ là giết người, cũng không có đền mạng.”
Gia Nguyên đế cũng không ra mặt, thản nhiên mở miệng: “Trở về đi.”
Thôi Vĩnh Minh nghe âm điệu này là biết Hoàng Thượng tức giận, vội đi theo an ủi: “Vị Khương gia thiếu gia này mặc dù vô học chút, Hoàng Thượng ngài cũng đừng vì hắn tức giận thân mình.”
“Trẫm không tức giận, sau khi trở về đem việc này một chữ không lọt nói cho Hoàng Hậu, xem nàng phản ứng như thế nào. Trẫm cũng muốn nhìn xem, giang sơn này của trẫm, khi nào đổi thành họ Khương?! Lại dung hạ con cháu kiêu ngạo, cuồng vọng như vậy!”
Hoàng Hậu sau khi nghe xong liền biết chuyện xấu: “Thôi công công, Hoàng thượng ý là?”
“Hồi nương nương, ý hoàng thượng là: đã là huynh đệ nhà mẹ đẻ nương nương, liền giao cho nương nương xử lý. Nhưng nô tài lắm miệng nói thêm một câu, nương nương nên khuyên nhủ vị Khương công tử kia, giang sơn này họ gì.” Thôi Vĩnh Minh công đạo xong liền rời đi.
Hoàng Hậu biết Gia Nguyên đế giờ phút này không muốn thấy mình, liền sai người bị giấy bút, viết thư gởi nhà: “Mau đưa đến Định Quốc hầu phủ đi, nói Khương đại nhân nhanh chóng xử lý.”
Canh giữ ở ngoài cửa không xa, Thôi Vĩnh Minh lúc này mới xoay người, báo cáo phản ứng của Hoàng Hậu cho Gia Nguyên đế.
—-
Gia Nguyên đế hồi cung chuyện thứ nhất đó là xử lý tấu chương chồng chất như núi, tuy rằng mấy tấu chương khẩn cấp khi hắn xuất cung tế thần đã ra roi thúc ngựa mang đến, nhưng còn lại cũng không ít.
Khi phát giác cổ mỏi, ngẩng đầu liền phát hiện trong điện đã lên đèn. Hắn lúc này mới đặt bút xuống: “Huynh trưởng nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu hiện giờ người ở chỗ nào?”
“Hồi Hoàng Thượng, nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu nương nương đã theo lẽ công bằng đem người áp giải đi nha môn, hiện giờ đang giam giữ ở trong đại lao.” Thôi Vĩnh Minh cung kính nói.
“Hoàng Hậu lúc này vẫn còn hiểu cái gì nhẹ, cái gì nặng.” Gia Nguyên đế nhấp môi trà nóng mới vừa thay: “Lệnh hình bộ thượng thư tự mình thẩm tra xử lí án này, án kiện khác liên lụy ra Khương gia trực tiếp đưa lên cho trẫm xét duyệt.”
“Vâng, Hoàng Thượng.” Trong lòng Thôi Vĩnh Minh cảm thán, lần này Hoàng thượng là quyết tâm phải lột bỏ Khương gia nửa cái mạng.
“Trẫm không ở những ngày này, trong cung hết thảy ổn?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, mọi chuyện đều tốt.” Thôi Vĩnh Minh đã biết Hoàng Thượng sẽ có câu hỏi như thế, liền làm đủ công tác chuẩn bị: “Chính là Phương tần chủ tử ở lãnh cung mất, nói là chính mình luẩn quẩn trong lòng. Thư tiệp dư Lan Tâm đường gần đây thân mình như là không được tốt, thái y nói là ưu tư thành bệnh. Còn lại hết thảy ở Quý phi nương nương cùng Hiền phi nương nương quản lý đều là ngay ngắn trật tự.”
“Trẫm nhớ rõ lúc gần đi thân mình Thư tiệp dư coi như khoẻ mạnh, sao lại ưu tư thành bệnh?” Hắn nhếch lông mày nhìn Thôi Vĩnh Minh, thần sắc không vui.
“Hồi Hoàng Thượng, nô tài cũng không rõ ràng, chỉ nghe người trong Lan Tâm đường nói nhìn thấy Thư tiệp dư trộm gạt lệ.” Thôi Vĩnh Minh cũng cảm thấy kỳ quái, Thư tiệp dư này thăng rất mau, Hoàng Thượng cũng nhớ thương, hiện giờ đứa nhỏ bảy tháng trong bụng cũng bình an không ngại, nàng còn có gì ưu tư đáng nói?
Gia Nguyên đế vẫn chưa đáp lại, chỉ truyền bữa tối ăn chút qua loa lại dấn thân vào trong tấu chương xếp thành núi. Ban đêm vẫn chưa đi trong cung phi tần nào, cho đến khi cầm đèn ngày thứ hai, phê duyệt tấu chương xong hơn phân nửa, mới xoa lông mày, xoa mi tâm: “Trẫm đi trong cung quý phi dùng bữa tối.”
Thôi Vĩnh Minh tất nhiên là vui vẻ đi truyền chỉ.
Trương quý phi một thân cung trang nhũ đỏ bạc lưu quang thêu trăm điệp, dưới đèn lồng trước cửa chánh điện Ninh Tú cung chiếu rọi càng hiện tràn ngập các loại màu sắc lưu quang, Gia Nguyên đế tiến lên đem người nâng dậy: “Làm ái phi phải bận rộn nhiều chuyện…là lỗi của trẫm.”
“Làm Hoàng Thượng tự trách, là lỗi của thàn thiếp.” Trương quý phi cùng hắn chọc cười.
Gia Nguyên đế cười nói: “Từ biệt hơn tháng, ái phi vẫn một bộ dạng tính tình không buông tha người như cũ. Cũng thế, trẫm mặc dù bên ngoài, nhưng trong lòng cũng nhớ thương tỷ muội các nàng, mấy ngày nay các nàng đều hoà hảo, nhị công chúa của trẫm có lớn hơn chút nào không?”
“Có Hoàng Thượng nhớ thương, đương nhiên rất tốt.” Trương quý phi cười cực kỳ vui vẻ: “Oanh Nhi, ôm Nhị công chúa tới cho Hoàng Thượng nhìn một cái.”
Dù sao đứa nhỏ mới mấy tháng, Gia Nguyên đế chơi với nàng một chút liền kêu người ôm đi ngủ, ngược lại kêu đại công chúa Khuyết Thanh Lăng dùng bữa tối.
Trương quý phi cho là hắn dùng bữa tối liền thuận lý thành chương ngủ lại Ninh Tú cung, liền phân phó người chuẩn bị nước cho hắn tắm rửa thay y phục. Gia Nguyên đế vẫn cùng đại công chúa nói chuyện, nghe được động tĩnh bên này của nàng liền buông công chúa đang ôm ở trên đầu gối: “Không cần, trẫm mới vừa hồi cung, nghe nói Thư tiệp dư gần đây thân mình vẫn không tốt, liền đi nhìn một chút, ngày mai trở lại thăm nàng cùng hai vị công chúa.”
“Cũng tốt, nói vậy thân mình Tiệp dư muội muội không khoẻ cũng tưởng niệm Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đi xem nàng sẽ làm nàng an tâm chút.”
“Nếu là trước đây, ái phi cũng sẽ làm nũng với trẫm, hiện giờ nhìn, ái phi quả thật thành thục rất nhiều.” Gia Nguyên đế tán dương gật gật đầu.
“Tạ ơn Hoàng Thượng khích lệ.” Trương quý phi vẫn duy trì mỉm cười hiền lành rộng lượng, giữ chặt đại công chúa quỳ gối phúc thân: “Cung tiễn Hoàng Thượng.”
Người đi xa, ma ma đem đại công chúa dẫn trở về phòng, Oanh Nhi mới mở miệng: “Nương nương, ngài vì sao không lưu Hoàng Thượng lại, chỉ cần ngài nói một câu, Hoàng Thượng nhất định sẽ ở lại Ninh Tú cung chúng ta.”
“Đó là lưu lại, nhưng tâm tư cũng không ở lại.” Trương quý phi không lắm để ý: “Bổn cung làm sủng phi nhiều… năm thế này, muốn thử xem hiền lương, thục đức mới có thể trở thành người trên vạn người, biết không?”
Hoàng Thượng nếu sinh khúc mắc với Hoàng Hậu, nàng không ngại trợ giúp một phen, hoàn toàn đổ ngã trung cung. Đã muốn làm chủ lục cung, nhường nhịn này đó luôn phải làm.
—-
Khi Gia Nguyên đế đến Lan Tâm đường giơ giơ lên tay ngăn lại thái giám thông truyền như trước, lặng yên không một tiếng động vào phòng, cước bộ mới vừa bước vào đến liền nghe được than thở giọng nói.
Hầu hạ ở bên cạnh Chu Anh, Bách Hợp thấy thân ảnh hoàng thượng tới, lại bị hắn dùng ánh mắt ngăn lại không cần lên tiếng.
Chu Anh chống đầu nói: “Bách Hợp, em nói Hoàng Thượng hồi cung hai ngày, vì sao cũng không đến xem ta, có hay không đã quên ta?”
Bách Hợp tất nhiên là không dám trả lời.
Khuyết Tĩnh Hàn lại nở nụ cười: “Từ xa liền nghe thấy ái phi đang than thở, chính là quá mức tưởng niệm trẫm?”
Thân mình Chu Anh cứng đờ, khi xoay người, trên mặt vẫn còn chưa thanh tỉnh, nhìn hắn thật lâu mới nhớ tới đã quên thỉnh an, lúc này mới cuống quýt phúc thân, người có vẻ gầy yếu, bụng bảy tháng phá lệ hơi lớn, phúc thân có chút khó khăn.
Gia Nguyên đế nhìn thấy bộ dáng nàng như vậy liền tiến lên, đem người đỡ lên ngồi lên một bên, mình cũng ngồi ở bên cạnh nàng, nắm tay tinh tế đánh giá người phụ nữ này: “Trẫm bất quá xuất cung một tháng, sao liền hao gầy nhiều như vậy?”
Chu Anh lắc đầu, trên mặt vẫn là vui sướng như cũ: “Tần thiếp không có hao gầy, sức ăn mỗi ngày của tần thiếp đều gia tăng, làm Bách Hợp các nàng kinh hãi.”
Bách Hợp ở một bên gật gật đầu, thấy Gia Nguyên đế liền thối lui ra khỏi nội thất.
“Vậy để cho trẫm nhìn lại một lần.” Gia Nguyên đế xác định nàng rất gầy, liền cũng không cùng nàng cãi cọ: “Vì đứa nhỏ trong bụng, ăn nhiều hơn nữa cũng mới tốt. Sau này mỗi ngày trẫm sẽ đến xem nàng cùng đứa nhỏ, nhưng không cho suy nghĩ miên man a.”
Chu Anh vui vô cùng gật đầu: “Tần thiếp tuân chỉ.”
Ban đêm, Gia Nguyên đế vốn rất mệt nhọc, lại bị đông lạnh tỉnh. Người lúc trước ngủ trong ngực lại cách hắn thật xa, một người chiếm nửa giường, đem cả cái chăn cuộn thành một cục, bình yên ngủ ở một góc.
Hắn bật cười, trước đây cũng không gặp tướng ngủ của nàng kém như vậy a, sao sau khi mang thai lại dị thường như vậy.
Gia Nguyên đế vươn qua đem người kéo lại, nương ánh nến mỏng manh mới phát hiện trên gò má nàng tựa hồ còn có nước mắt trong suốt, hai mắt chưa mở, như là mơ thấy giấc mộng bi thương.
Vốn muốn đem nàng lay tỉnh, nhưng ngẫm nghĩ một lát lại thay nàng lau lệ khóe mắt, một lần nữa ôm lấy nàng đi vào giấc ngủ.
“Hoàng Thượng… đừng… Hoàng Thượng, cầu ngài… đừng…” Gia Nguyên đế mới vừa nhắm mắt lại tỉnh lại lần nữa, lúc này đây, cũng là bị nàng kinh hoàng nói mớ đánh thức.
“Anh Nhân, tỉnh tỉnh, Anh Nhân…” Gia Nguyên đế lay tỉnh nàng, lại phát hiện nàng đắm chìm ở trong cơn ác mộng không thể tự kềm chế, nước mắt càng lúc càng nhiều giống như hạt châu bị đứt ngã nhào ở trên giường.
Chu Anh lại tựa hồ hãm sâu, cầm lấy ống tay áo ngủ của hắn, lắc đầu: “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cầu ngài, đừng đem hoàng nhi ôm đi, Hoàng Thượng, tần thiếp cầu ngài…”
Lúc này Gia Nguyên đế mới rốt cục hiểu được nàng mấy ngày này vì sao ưu tư thành bệnh, trong lòng sinh ra một sự tức giận, cao giọng hô Lan Tương bên ngoài tiến vào hầu hạ nàng, đồng thời cũng hô Thôi Vĩnh Minh tiến vào thay quần áo cho mình.