Đọc truyện Chúng Ta Chơi Giả Làm Thật Đi – Chương 18: Bản tính đã trở lại là thần thanh khí sảng
*thần thanh khí sảng: hình dung con người tinh thần khoan khoái, tâm tình thư sướng
Đêm đó Đạm Ngữ ở trước màn hình máy vi tính coi giữ 1 giờ liền, loại bỏ tính chất khả năng các loại tình huống đột phát như bỗng nhiên mất điện hay đứt mạng, một giờ a! Mất một giờ cafenet cũng gần tới luôn!
Đạm Ngữ trực tiếp vươn tay qua ấn phím tắt máy, thoáng nhìn qua di động trên mặt bàn rồi cười khổ, tìm cafenet cái gì a, nếu thực sự là xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, cậu ấy lẽ nào lại ngay cả một cuộc điện thoại cũng không biết phải gọi sao? Còn có thể giải thích như thế nào đây?
Bị chơi rồi a, xoay quanh cả tháng trời, ăn không ngon, ngủ không yên một tháng, lúc đó nghĩ giống như ác mộng giờ thì nhớ lại thật sự là thật buồn cười.
Đạm Ngữ cầm chặt di động nằm sấp trên giường, rõ ràng đã nghĩ tuyệt vọng, nhưng vẫn là mơ hồ ẩn ẩn hi vọng sẽ có điện thoại gọi tới.
Cậu đã từng ***g tiếng cho một vở kịch cẩu huyết ngược, cái gì thẳng nam bị bẻ cong sau rồi thì bị vứt bỏ, lúc ấy xem kịch bản nện bàn cười hô hố lên rằng tác giả thực sự là không cẩu huyết không được, hôm nay lại nhớ lại, cũng khổ đến nói không nên lời.
Đạm Ngữ à mày thật ngốc! Ngốc không có thuốc chữa rồi! Đạm Ngữ hung hăng nện một hồi vào các gối ôm trong ***g ngực.
Thời gian thực sự khó chịu, lời thô tục đánh đấm gì đều là phát tiết không đủ.
Lão đại và lão tam buổi chiều này ngay cả ngày cuối tuần cũng đi tới sân hệ tham giam hoạt động, mình vốn dĩ cũng nên đi, kết quả vì chuyện phát kịch, đem hoạt động ấy quên luôn, may ra khả năng có thể mình vốn còn ngây ngốc chờ mong cuối cùng có thể có cơ hội gặp được cậu ấy cũng không chừng.
Ngay lúc Đạm Ngữ đem đầu chôn vào trong ổ chăn ân hận, cánh cửa đóng kín của ký túc xá tức thì chuyển động, có người nhẹ nhàng quay lưng đóng cửa lại từ bên trong.
Kỳ Dĩ cẩn cẩn dực dực mà đến gần, đưa tay ra đem người từ trong ổ chăn túm ra. Đạm Ngữ đỏ cả vành mắt, hoảng hốt mà nhìn người trước mắt, tựa hồ còn chưa phản ứng lại được.
Hai tay Kỳ Dĩ chia nhau ra nâng hai bên nách cậu, rồi chăm chú vào khuôn mặt ấy: “Không phải hù tôi đúng không?”
Đạm Ngữ cũng theo dõi Kỳ Dĩ, nhưng không nói lời nào.
“Tôi đem tin tức kia nhìn lại rất nhiều lần, xác nhận không phải tôi nhìn lầm mới ra cửa, “Kỳ Dĩ chưa từ bỏ ý định tiếp tục xác nhận, “Cậu là nghiêm túc, phải không?”
Đạm Ngữ trừng mắt nhìn, tay còn đang để trong ổ chăn túm di động, đầu mạnh đánh về phía trước, hung hăng đánh vào trán Kỳ Dĩ, Kỳ Dĩ vốn là ngồi xổm trước giường cậu, thoáng cái không phòng bị, bị đụng đến phải lảo đảo.
“Sao rồi?” Kỳ Dĩ tiến trở lại, hiển nhiên đầu Đạm Ngữ không cường tráng bằng thân thể Kỳ Dĩ, trên trán bị đụng đến hiện ra một dấu đỏ thẫm, Kỳ Dĩ xoa trán cậu.
“Đồ khốn cậu tới tìm tôi trước thì không biết gửi cho tôi một cái tin sao? Trên đường gọi một cú điện thoại cũng được a!” Đạm Ngữ rống lên, trên mặt cơn giận dâng lên bừng bừng, nhưng ngập trong đáy mắt lại là tủi thân căm giận.
Kỳ Dĩ ngồi vào trên giường, trước ngực đỡ lấy lưng cậu, vươn tay phải xoa khối đo đỏ trên trán cậu: “Tôi có chút khẩn trương.” Kỳ Dĩ cúi đầu mà nói: “Đình Dịch, tôi lúc đó có chút khẩn trương.”
Đạm Ngữ xoay đầu trốn tay Kỳ Dĩ: “Khẩn trương gì a?”
“Sợ cậu chỉ là nhất thời nhanh tay, hoặc là nhất thời xung động, thậm chí chưa từng dám lại xác nhận với cậu mà trực tiếp từ trong nhà xông ra ngoài,” Kỳ Dĩ đem mặt cậu véo qua, “cậu không phải thuận miệng đùa tôi vui lòng chứ?”
Kỳ Dĩ chỉ là như thế nhìn cậu, Đạm Ngữ có phần không được tự nhiên đẩy Kỳ Dĩ ra: “Thèm vào, loại chuyện này là có thể thuận miệng nói bậy sao?” Nếu như không phải vì thận trọng, không phải sợ nhất thời tùy tiện khiến đối phương thất vọng, mình căn bản không cần chịu tới lúc này mới nói với cậu ấy như vậy.
Người dán đằng sau bỗng nhiên ôm chặt vòng tay: “Tôi cho cậu cơ hội cự tuyệt, bây giờ, là chính cậu gật đầu.”
“Ai muốn cậu làm Thánh Mẫu chứ.” Đạm Ngữ kéo mặt Kỳ Dĩ gần lại, men theo hướng môi đối phương rồi hôn lên, xoay người cùng với người đằng sau hôn môi rõ ràng có vẻ khiêu chiến độ mềm dẻo của cơ thể, huống chi Kỳ Dĩ tuy rằng không né tránh, nhưng cũng không phối hợp, Đạm Ngữ mệt đến mức căm tức, thẳng thắn xoay người qua khóa ở trên đùi Kỳ Dĩ, tiếp tục sự nghiệp còn đang dang dở.
Kỳ Dĩ xác thực là bị dọa rồi, phản ứng lại mới đi vòng tay ra sau ôm lấy người trong lòng, mặc cậu ở trên mặt mình vừa cắn vừa hút. Đợi tới khi Đạm Ngữ thành công đem hai người phá hại đến hô hấp không thuận, mới hùng hùng hổ hổ lui ra sau: “Thèm vào, thực TMD mệt.” Sau đó lại lẩm bẩm: “Hôn lên cũng không gặp trở ngại, sớm biết thế căn bản không cần lo lắng lâu như vậy a cậu cái đồ ngốc.” Trong giọng nói không hiếm đủ loại tình tự may mắn các loại.
“Cậu đang vui vẻ cái gì?”
“Thấy hôn cậu cảm giác không tồi a,” Đạm Ngữ hơi hơi lộ ra vẻ mặt tuyệt đối là thêu gấm trên hoa nhưng mà lại cơ hồ không làm sao bị ai thấy qua khuôn mặt ưu sầu, “Thèm vào, thực sự là phí công lo âu lâu như vậy, sớm biết thế còn do do dự dự cái quái gì chứ!”
“Tôi thật ra hi vọng, cậu có thể hiểu rõ một chút.” Kỳ Dĩ sờ đầu cậu, “Tôi vốn không muốn bẻ cong cậu, cũng không phải không muốn, tôi…”
Đạm Ngữ từ trên người cậu ấy rút lui ra, tinh thần cũng đã tốt đẹp rồi, phiền não cũng đã bay hết, thần thanh khí sảng mà khôi phục lại bình thường, cũng chính là cái thuộc tính đại khái là “xù lông kỳ cục” trong lời của cô nàng Lạc Lạc.
“Trước đây không cảm thấy cậu lề mề như thế,” Đạm Ngữ khinh bỉ cải trắng đại hiệp, “Nè, nói lại a, ông đây chính là vì danh dự của cậu chuẩn bị một đường vòng đi tới đích a, cậu cũng cho tôi thay đổi giữa đường.”
Kỳ thực chân chính ngẫm lại, hơn một tiếng đồng hồ trước tâm tình xấu ghê gớm, đích xác còn là vấn đề do Đạm Ngữ khuyết thiếu cảm giác an toàn, trong lòng rối loạn, mới có thể phỏng đoán đối phương không chân thật. Xem tác phong làm việc với nhân phẩm của cải trắng đại hiệp đi, căn bản không phải người thích chơi ác như vậy a, huống chi, khụ khụ, cải trắng đại hiệp hôm đó biểu đạt tâm ý lại tuyệt đối không phải bộ dáng nói giỡn.
Đạm Ngữ một mặt khiển trách mình tự tìm phiền não, không hảo hảo lợi dụng điểm này thì chẳng phải bản thân là thằng ngốc sao?
“A Dĩ tôi đói bụng, theo tôi ra ngoài ăn.”
“Cậu còn chưa ăn?” Kỳ Dĩ không thể tưởng tượng nổi nhìn cậu, giờ cũng mấy giờ rồi a?
“Chưa ăn,” Đạm Ngữ buông tay ra, “Gần đây ăn chán căn tin rồi.”
“Vì sao không đi ăn.”
“Ông đây không có tiền!” Đạm Ngữ lẽ thẳng khí hùng, “Thời gian không ai bao dưỡng đúng là khổ sở a!”
Kỳ Dĩ hắc tuyến: “Đi, đi ra ngoài ăn.”
“Cậu mời?”
“Ừ.”
“Hắc hắc, chọn đồ ăn đắt chút!”
“Được.”
Đạm Ngữ thay giầy rồi dẫn Kỳ Dĩ ra ngoài, lúc mở cửa ký túc xá, Đạm Ngữ mất chút thời gian, xoay người kỳ quái hỏi Kỳ Dĩ: “Nè, cậu đem cửa khóa trái à?”
Kỳ Dĩ sờ sờ mũi, không hé răng.
Đi ra ngoài cửa đông X đại chính là một nhà hàng một con đường, thoảng qua một cửa hàng lẩu và một cửa hàng thịt quay, mãi cho đến phần cuối cùng của con đường Bắc Đoan là một quán mì nhỏ.
Kỳ Dĩ đứng ở cửa: “Trong quán không có gì đắt tiền cho cậu chọn mà?”
Đạm Ngữ túm người đi vào bên trong: “Cậu kỳ thực là một M đại hiệp khiếm khuyết độc ác?”
Buổi tối này người ăn bữa khuya vẫn còn khá nhiều, Kỳ Dĩ và Đạm Ngữ chen vào một cái bàn nhỏ trong góc, chờ người phục vụ hô gọi rồi Kỳ Dĩ mới đi bưng mì về.
Đạm Ngữ ở nơi ồn ào ấy ăn mì, Kỳ Dĩ liền chia một bát nước lèo ra, Đạm Ngữ lên tiếng: “Cậu dạ dày không tốt, bây giờ không còn sớm, ăn nhiều sẽ hại dạ dày, chia cậu một bát nước lèo đi.”
Kỳ Dĩ nhìn nửa bát canh trong cái bát nhỏ của người phục vụ dở khóc dở cười, đây là quá tự nhiên rồi a! Người yêu ăn mì tôi ăn canh sao?
Sau khi ăn xong Kỳ Dĩ đi trả tiền.
Đạm Ngữ vỗ bụng ở cửa chờ Kỳ Dĩ đi ra: “Thao a, vẫn là có người bao dưỡng tốt.”
Đạm Ngữ tuyên bố muốn chọn thứ đắt tiền chút đêm nay tiêu mất 12 đồng tiền của Kỳ Dĩ, ăn một bát mì thịt bò, đồng thời còn phải loại trừ giá cả một phần nước lèo trong đó. Kỳ Dĩ đem túi tiền nhét vào trong túi quần: nuôi rồi không phí tiền a.
Hai người đi dọc theo con đường nhỏ bên phải đường cái trường học. Trên con đường ngoài tường vườn trường người đi đường gần như không có, đèn đường càng mờ nhạt u ám, Kỳ Dĩ đưa tay ra cầm lấy tay Đạm Ngữ, Đạm Ngữ vô thức hơi né chút, lại suy nghĩ, duỗi đều duỗi qua, dắt một bên tính cái gì a, cũng không né nữa, vì vậy cứ thoải mái để cậu ấy dắt.
Nhiệt độ cơ thể của đối phương dọc từ lòng bàn tay truyền đến, chậm rãi ăn ý tương giao thành mười ngón khóa chặt. Mắt thấy sắp đến cổng trường rồi, Đạm Ngữ đang định buông tay ra, Kỳ Dĩ lại ở tại một góc quẹo không hề có dấu hiệu gì mà một tay đem người áp đảo trên tường.
Đạm Ngữ lại càng hoảng sợ: “Nè, cậu làm gì vậy?”
Kỳ Dĩ không trả lời cậu, nhẹ nhàng mà dựa sát vào cậu, Kỳ Dĩ không giống Đạm Ngữ hỗn loạn dã man như vậy, ôn tồn mà nói thì cho dù không có kinh nghiệm, chậm rãi lần mò cũng có thể tìm được một chút kỳ diệu và bí quyết khiến hai bên đều thoải mái, Đạm Ngữ thở hồng hộc mà đẩy cậu ấy ra: “Nè. Không được… Không được.”
Kỳ Dĩ thối lui một chút, chôn ở hõm cổ Đạm Ngữ nặng nề mà thở, kỳ thực thời khắc trở lại ký túc xá thì đã muốn làm như vậy, có điều lúc đó còn có chút thấp thỏm sợ cậu sẽ hối hận. Sợ cậu còn không tiếp thu được thân mật cùng với nam sinh. Ai mà biết vậy mà ngược lại bị đối phương chiếm chủ động.
Ký túc xá tuy rằng cửa đã khóa trái, Kỳ Dĩ lý trí vẫn phải có. Một phía là đích xác bị động tác của đối phương dọa, một phía khác cũng sợ mình một khi đáp lại hậu quả sẽ không thể vãn hồi.
Đạm Ngữ đẩy đẩy cậu ấy ra: “Nè, hôm nay có phải lần đầu tiên cậu hôn môi không?”
Kỳ Dĩ lắc đầu: “Không phải.”
Nguyên bản chỉ là thuận miệng hỏi, song sau khi nhận được đáp án Đạm Ngữ cũng thực sự trở nên khó chịu, hơn nữa là cực kỳ khó chịu, quắc mắt trừng trừng nhìn Kỳ Dĩ: “Thèm vào! Cậu nói thật cho ông đây mau, cậu đã làm qua những chuyện gì.”
Kỳ Dĩ nhẹ nhàn mà hôn lên trán cậu: “Chính là tỷ như lúc ai kia ngủ ở nhà tôi, len lén làm một chút chuyện xấu a!”
Đạm Ngữ đang muốn nổi bão, tôi thao, người này nhìn không ra nhân phẩm xấu như vậy! Đang lúc muốn mắng chửi người, bỗng nhiên phản ứng lại, ai kia mà Kỳ Dĩ chỉ chính là chuyện hôm quốc khánh đi!” Tôi thao cậu một sắc lang, cậu dám đánh lén!”
~oOo~