Bạn đang đọc Chúng Ta Bắt Đầu Lại Một Lần Nữa Em Nhé! – Chương 39: Giọt Nước Tràn Ly
Một giọt nước mắt rơi từ trên mắt trái.
Mạc Phi Nhi hoảng hốtvội đưa tay lau đi nhưng một giọt khác lại rơi từ mắt phải.
Cứ thế cứ thế, từng giọt từng giọt lách tách rơi xuống nền gạch lạnh giá, Mạc Phi Nhi cũng không còn sức ngăn chặn lại nước mắt.
Cô đưa nắm tay nhỏ xinh lên miệng cắn, nước mắt vẫn không ngừng rơi, chỉ có tiếng nấc được chặn lại.
Mạc Phi Nhi yên lặng khóc đến khi thấm mệt thì loạng choạng đứng dậy.
Nắm tay bị cô cắn đến chảy máu, từng giọt chảy dọc mu bàn tay rồi rơi xuống nên đất nơi nước mắt vửa rơi.
Màu đỏ loang ra trong giọt nước trong suốt, mùi máu tanh cũng nồng khắp bồn rửa tay.
Mạc Phi Nhi lại vốc nước lên mặt, cố dùng nước lạnh làm dịu bớt đôi mắt sưng đỏ.
Cô đưa tay lấy chút giấy vệ sinh quấn lên bàn tay bị thương cả mình rồi đút tay vào túi váy.
Hàn Tuấn Thiên chạy khắp nơi tìm Bạch Uyển Nhi.
Có lẽ do anh nhất thời quên mất sự tồn tại của cô nên cô lại giận dỗi, bỏ đi linh tinh.
Cho đến khi nhìn thấy bóng hình mềm mại trên lan can trước cửa nhà vệ sinh, anh mới cảm thấy an tâm.
Anh bước về phía cô ánh mắt tràn ngập áy náy.
Vì anh mà cô lại uống rượu, bộ dạng lả lướt dựa vào lan can trông rất tội nghiệp.
Khi anh dừng chân trước mắt cô thì cô chủ động nhào về phía lòng anh, dâng đôi môi đỏ mọng lên chạm vào môi anh.
Hàn Tuấn Thiên không hiểu sao lúc đó bản thân rất bài xích nụ hôn của cô, còn có ý định đẩy cô ra.
Chính vì thế mà suốt nụ hôn, anh không hề hé miệng.
Bạch Uyển Nhi bị bộ dạng thờ ơ của anh làm cho buồn phiền, cô chán nản buông anh ra rồi loạng choạng bước xuống.
Truyện Dị Năng
VũMặc Luân chạy khắp nơi cuối cùng cũng tìm được Mạc Phi Nhi.
Cô ngồi thẫn thở trên chiếc ghế đá ngoài vườn, ánh mắt vô hồn lại nhìn lên bầu trời, hai chân cũng cởi giầy, buông thõng chạm mặt đất.
Vũ Mặc Luân chạy đến phá vỡ sự u ám tĩnh lặng xung quanh cô.
Anh khoác áo lên cho cô, cúi xuống đi giày vào chân rồi nhẹ giọng trách mắng: “Bây giờ ngoài trời lạnh lắm, cậu phải biết giữ gìn sức khỏe cho bản thân chứ.
Cứ tùy hứng suốt ngày có ngày tiểu bảo cũng vì cậu mà chịu khổ.”
Nghe đến hai chữ tiểu bảo, Mạc Phi Nhi ngoan ngoãn mặc áo rồi đi giày.
Cô ngước lên nhìn Vũ Mặc Luân, một lúc sau cô mới nghẹn ngào: “Cho mình… mượn vai cậu một chút được không?’
Vũ Mặc Luân biết cô có tâm sự nhưng cô không muốn nói, anh sẽ không ép.
Anh mỉm cười gật đầu rồi áp đầu cô vào vai mình.
Cứ như vậy, hôm ấy, Mạc Phi Nhi cũng đã hiểu thế nào là dựa vào Vũ Mặc Luân.
Cô cũng biết tình cảm của anh nhưng chỉ là muốn anh hãy như bình thường, muốn anh đừng yêu cô vì cô thực không xứng.
“Vũ Mặc Luân à, em chỉ dựa vào anh lần này thôi, lần sau hãy dành bờ vai này cho cô gái yêu anh nhé.”
Hàn Tuấn Thiên sau khi gọi quản lý của Bạch Uyển Nhi đến đưa cô về nhà mới quay sang tìm Mạc Phi Nhi.
Chỉ là hôm nay anh muốn ở bên cô thêm chút nữa.
Lúc bước ngang qua khu vườn bên trái Vũ thị anh bị hai bóng hình đang dựa vào nhau làm cho bỏng mắt.
Đáng chết, lúc anh định đi tìm cô thì cô lại thoải mái dựa vào bờ vai của người đàn ông khác.
Hàn Tuấn Thiên ngày càng khó chịu với người đàn ông Vũ Mặc Luân này.
Anh ta dù trước hay sau Mạc Phi Nhi kết hôn vẫn nhìn cô bằng ánh mắt đắm đuối ấy.
Hàn Tuấn Thiên tức giận đi về phía ghế đá.
Kéo cô rởi xa bờ vai kia rồi xốc cô lên vai.
Mạc Phi Nhi bị hành động đột ngột của anh dọa cho hoảng sợ.
cô hết quấy rồi đạp anh mong anh mau chóng bỏ cô xuống.
Nhưng Hàn Tuấn Thiên không có ý định buông cô ra.
Anh đưa tay cầm túi xách cho cô rồi quay người định đi về phía xe.
Vũ Mặc Luân cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, anh vội bước lên chặn trước mặt Hàn Tuấn Thiên: “Anh đang làm cái gì vậy? Thả cô ấy xuống.”
Hàn Tuấn Thiên mất kiên nhẫn nhìn anh ta rồi lại nhìn đồng hồ: “10 giờ rồi, đến giờ ngủ của vợ và con tôi rồi.” – Sau đó anh khiêng cô đi thẳng về phía xe.
Vũ Mặc Luân bị lời nói của anh ta làm cho đau lòng.
Anh chỉ còn biết đứng lặng nhìn bóng dáng của cô càng đi xa.
Mạc Phi Nhi vẫn không chịu khuất phục.
Cô biết bộ dạng của mình có bao phần khôi hài.
Cô liên tục đưa tay đấm vào lưng anh kháng nghi đòi anh thả xuống nhưng hình như mấy cái đấm của cô với anh chỉ như muỗi cắn.
Anh vẫn giữ chặt cô trên vai, đưa tay vỗ nhẹ vào mông cô: “Em có thôi đi không hả? Em không thấy mệt à, cũng sắp ra xe rồi.”
Mạc Phi Nhi thẹn quá hóa giận, cô hậm hực cúi mặt áp sát vào lưng anh để tránh bị người ngoài phát hiện ra.
Cũng may hai người bình an ra xe mà không bị ai bắt gặp.
Mạc Phi Nhi sau khi vận động thân cốt cũng khá mệt mỏi, vừa đặt xuống ghế lái là cô lăn ra ngủ luôn.
Hàn Tuấn Thiên mỉm cười nhìn bộ dạng đáng yêu khi ngủ của cô.
Nắm tay bên phải buông thõng ra ngoài cửa, anh nhẹ nhàng nhấc bàn tay ấy lên đặt lên lòng cô.
Lúc này anh mới phát hiện, bàn tay cô có một vết thương máu mới đông, hình dạng vết thương hình như giống hình… hàm răng?.