Chúng Ta Bắt Đầu Lại Một Lần Nữa Em Nhé!

Chương 138: Ngoại Truyện 6 Bạn Có Tin Vào Duyên Phận


Bạn đang đọc Chúng Ta Bắt Đầu Lại Một Lần Nữa Em Nhé! – Chương 138: Ngoại Truyện 6 Bạn Có Tin Vào Duyên Phận


Hàn Tuấn Thiên đành chịu uất ức đi lên gác cọ nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh ở Hàn gia nhiều như vậy, hắn phải làm sao cho hết đây?
Hắn sẽ không hứa với cô sau này sẽ không bao giờ đưa con đi luyện tập hay chơi cổ phiếu nữa, vì hắn sẽ không hứa suôn, hắn vẫn sẽ tiếp tục làm vậy.
Nhưng để được ngủ và ân ái với cô, được bế tiểu công chúa thì hắn sẽ bằng lòng chịu phạt.
………………
Hàn Tuấn Thiên đã xếp hết đồ lên xe và đi tới hôn tạm biệt con gái và đợi Mạc Phi Nhi.
Hàn An Huy và Hàn Thiên Ân chào tạm biệt ông bà nội rồi nhanh nhẹn chạy vào trong xe.
Mạc Phi Nhi chào bố mẹ chồng và hôn tạm biệt con gái xong thì cùng Hàn Tuấn Thiên đi lên xe.
Hôm nay, gia đình bốn người này sẽ cùng đi cắm trại ở vùng ngoại ô.


Vì tiểu An Nhiên còn quá nhỏ nên Hàn lão gia và Ái Mỹ không tán thành việc Mạc Phi Nhi và Hàn Tuấn Thiên đưa cả cô bé đi cắm trại.
Từ sáng sớm, Ái Mỹ và Mạc Phi Nhi đã cùng chuẩn bị thức ăn mang theo; Hàn Tuấn Thiên và hai đứa con trai thì cùng xếp các vật dụng cần thiết.
Đến trưa, họ đã đến địa điểm.
Nơi này toàn bộ là màu xanh của cây cỏ, không khí rất trong lành, còn có thể ngắm nhìn màu xanh ngắt của bầu trời, các loài hoa đầy màu sắc cũng mọc lên xung quanh.

Phần đất trống để đốt lửa trại cũng rất an toàn.
Sau khi dựng xong lều trại, Hàn Tuấn Thiên tiếp tục bày biện các dụng cụ nấu nướng ngoài trời ra, Mạc Phi Nhi cùng hắn nướng thịt và chuẩn bị các loại đồ ăn khác.
Ngoài bãi cỏ xanh rìa kia, Hàn An Huy và Hàn Thiên Ân đang cùng chơi bóng đá rất vui vẻ.
Sau giờ ăn trưa, gia đình cả bốn người bắt đầu cùng trời bóng.

Tiếng hoan hô chiến thắng, tiếng cười nói đan xen làm sôi động cả một không gian êm ả.
Màn đêm buông xuống, những vì sao trên trời cao kia và vầng trăng tròn kia lại lấp lánh cả một bầu trời.

Khác với thứ ánh sáng rực rỡ của thành phố, ánh sáng vàng nhạt của mặt trăng rọi chiếu xuống cộng hưởng với ánh sáng của ngọn lửa đang bừng cháy tạo nên một thứ ánh sáng đẹp và kỳ diệu đến lạ lùng.
Sau khi chơi mệt rồi, Hàn An Huy và Hàn Thiên Ân đã chìm vào giấc ngủ.

Bên ngoài lều trại, Mạc Phi Nhi đang tựa vào vai Hàn Tuấn Thiên và được hắn vòng tay qua ôm lấy, hai người ngồi yên lặng trước ngọn lửa trại và nhìn ngắm lên những vì sao trên cao.
Hàn Tuấn Thiên cúi đầu xuống và đặt một nụ hôn lên môi của Mạc Phi Nhi, thật lâu sau, hắn mới bỏ ra và ngẩng đầu lên nhìn những ngôi sao kia
– Em còn nhớ anh đã từng nói, với anh thì duyên phận chẳng là gì.


Bây giờ anh sẽ rút lại câu nói đó, anh gặp em vào mười tám năm trước có lẽ là do duyên phận, gặp lại em vào mười năm sau đó và yêu em rồi nợ em, có lẽ cũng là do duyên phận, chúng ta lỡ mất ba năm để quay về bên nhau, có lẽ cũng là do duyên phận.
Mạc Phi Nhi nhìn vào gương mặt đẹp đến từng góc cạnh của hắn, cô im lặng và lắng nghe hắn nói; Hàn Tuấn Thiên cúi đầu nhìn cô và cười mỉm, hắn tiếp tục nói
– Nhưng, nếu cho anh lựa chọn lại một lần nữa, anh cũng sẽ chọn cách khoá chặt em bên cạnh, dù cách đó có khiến em hận anh đi nữa, anh không muốn chỉ chờ vào duyên phận.
Mạc Phi Nhi đấm nhẹ vào ngực hắn, cô phì cười
– Đúng là bá đạo mà!
Hàn Tuấn Thiên xoay người cô lại, để cô đối diện với mình,tay hắn giữ trên má cô, ánh mắt rất đỗi chân thành
– Nhi Nhi, em có từng hối hận khi yêu anh?
Mạc Phi Nhi nhìn thẳng vào mắt hắn, mỉm cười lắc đầu
– Yêu anh là lựa chọn của em, cho dù ngày mai anh không còn yêu em, cho dù anh có bỏ rơi em, em vẫn yêu anh, yêu một cách dại khờ mà chưa bao giờ em hối hận!
Hàn Tuấn Thiên cười mà không nói gì, hắn chỉ thấy hạnh phúc và xót xa lẫn lộn trong tim.

Kéo cô sát lại gần mình hơn, hắn từ từ áp môi xuống làn môi đỏ mọng của cô….
Nụ hôn nhẹ nhàng, ngọt ngào tràn đầy yêu thương….

Ánh sáng từ bầu trời đêm vẫn rọi sáng xuống, ngọn lửa trại thì đã gần tàn….
Hạnh phúc là khi chúng ta có thể cùng nắm tay nhau và già đi mỗi ngày, có thể chết đi cùng nhau.
Hạnh phúc sẽ có được chỉ bằng thứ ánh sáng trên bầu trời kia được gọi là duyên phận hay phải có được từ cả những thứ ánh sáng lấp lánh của ngọn lửa trại mà ta đốt lên?
Khi chỉ hưởng thụ nguồn ánh sáng gọi là duyên phận kia, sẽ không phải chìm trong bóng đêm, nhưng đó là thứ ánh sáng đơn độc, là loại hạnh phúc lạc lõng và lạnh lẽo.
Hạnh phúc cần được sưởi ấm từ ngọn lửa ta đốt lên.
Vậy, duyên phận có phải là yếu tố duy nhất tạo nên hạnh phúc?
Nhưng nếu không có duyên phận, hạnh phúc kia sẽ không có đủ sức mạnh để rọi chiếu cho chúng ta.
Bạn có tin vào duyên phận?
Với tôi, tôi không tin nhưng vẫn là nên tin..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.