Chúng Ta Bắt Đầu Lại Một Lần Nữa Em Nhé!

Chương 134: Ngoại Truyện 2 Bà Xã Cái Này Người Ta Gọi Là Hổ Phụ Sanh Hổ Tử Đó


Bạn đang đọc Chúng Ta Bắt Đầu Lại Một Lần Nữa Em Nhé! – Chương 134: Ngoại Truyện 2 Bà Xã Cái Này Người Ta Gọi Là Hổ Phụ Sanh Hổ Tử Đó


– Phi Nhi, ba ngày rồi em không cho anh ăn.

Tối nay….
Vừa nói, hắn vừa tranh thủ đưa bàn tay tham lam của mình mò mẫm xuống nơi đầy đặn căng tròn của người phụ nữ trước mặt dần dần đánh thức từng tế bào của cô…
Tuy bị kích thích bất ngờ nhưng Mạc Phi Nhi vẫn không quên được thứ đang nắm trong lòng bàn tay, cô xoay người lại đối diện với Hàn Tuấn Thiêt, mỉm cười đầy ẩn ý, còn chủ động vòng tay ôm lấy cổ hắn
– Ông xã! Em có chuyện này muốn hỏi anh!
Trái tim Hàn Tuấn Thiên đã hoàn toàn tan chảy theo hai tiếng”ông xã ” mà Mạc Phi Nhi vừa gọi, hắn hôn lên má cô rồi đến môi, hạnh phúc đến muốn nhảy dựng lên, cô rất ít khi gọi hắn như vậy.
– Em muốn hỏi gì anh đều trả lời hết!
Mạc Phi Nhi chỉ đợi mỗi giây phút này, cô đưa những thứ vừa tìm thấy trong phòng của con ra trước mặt Hàn Tuấn Thiên, nụ cười tươi rói kia hoàn toàn tắt ngúm
– Đây là anh đưa cho tiểu Ân?
Hàn Tuấn Thiên hoàn toàn dựng tóc gáy, hắn cười hề như một tên đần

– Bà xã à, thật ra…
Mạc Phi Nhi kéo gối ôm đập mạnh vào đầu hắn, hét lớn
– Con chỉ mới bốn tuổi đầu mà anh dám dạy nó chơi cổ phiếu.

Hàn Tuấn Thiên, anh dạy hư con em rồi! Hôm nay em không đánh anh thì em không thể ngủ được!
Hàn Tuấn Thiên mặt đen thui một đóng, hắn muốn giữa lấy cái gối ôm lại sợ cô tức giận thêm, muốn chạy nhưng lại sợ cô đuổi theo sẽ làm hại đến tiểu bảo bối trong bụng.

Hắn chỉ còn biết ngồi yên để cô đánh…
Mạc Phi Nhi thở hồng hộc, cô liên tục dùng chiếc gối ôm đập mạnh vào người Hàn Tuấn Thiên.
– Anh đúng là lớn mật, anh sợ con không biết học kinh doanh hay sao mà bây giờ đã làm hư nó?
Mặc cho cô đánh, Hàn Tuấn Thiên vẫn cười khoái chí, bởi vì mỗi lần hắn làm cô tức giận thì chỉ có thể nhận hai kết cục, đó là bị ăn đòn hoặc ngủ ở phòng sách.

Hắn cực kỳ ghét phải ngủ ở phòng sách nên tối nay cô đánh hắn thì hắn sẽ được ngủ lại đây.
Mạc Phi Nhi đánh đến hết hơi, cô bỏ gối xuống và thở phì phò…
Hàn Tuấn Thiên gãi gãi đầu, hắn cười như muốn làm cô hết giận
– Bà xã, cái này người ta gọi là hổ phụ sanh hổ tử đó.

Tiểu Ân từ nhỏ đã có đam mê với kinh doanh cổ phiếu, nó sẽ trở thành người kế thừa Hàn thị xuất sắc trong tương lai đấy!
Mạc Phi Nhi muốn đập cho hắn thêm một trận nữa nhưng lại bị hắn giữa lấy hai tay rồi ôm chặt

– Bà xã, em không mệt thì con cũng mệt rồi! Chúng ta đi ngủ thôi nào!
Mạc Phi Nhi nhìn bàn tay to lớn của hắn đang đặt trên cái bụng đã nhô cao của mình mà vỗ nhẹ, đáy lòng cô chợt thấy ấm áp lên hẳn, cô liếm liếm môi rồi nhìn hắn
– Đừng có mà cho con chơi cổ phiếu nữa đấy!
Hàn Tuấn Thiên ủ rũ nhìn cô nhưng sau đó liền cười gian
– Bà xã, đây là chiến thuật dạy con của anh, em không thể bắt anh dừng lại được.
Dứt lời, hắn nằm lăn xuống giường.

Mạc Phi Nhi chỉ muốn cho hắn một đạp để hắn ngã từ trên giường xuống nhưng lại nghĩ đến ngày mai hắn có cuộc họp quan trọng với ban lãnh đạo của công ty nên cô đành nén cơn giận này xuống, im lặng nằm bên cạnh hắn, để hắn ôm vào lòng.
– ———————————
Đã qua nửa ngày rồi mà Mạc Phi Nhi chưa thấy hai tên tiểu quỷ của mình về nhà, cô bắt đầu đứng ngồi không yên, liên tục đi đi lại lại trong phòng khách…
Ái Mỹ bưng trái cây ra phòng khách cho cô, thấy vậy bà chỉ thở dài
– Con đừng lo lắng quá như vậy.

Tiểu An và tiểu Ân đang ở Hàn thị với Tuấn Thiên đấy!

Mạc Phi Nhi như tìm được ánh sáng của ngày hôm nay, cô chào Ái Mỹ rồi hớt ha hớt hải rời khỏi nhà…
Ái Mỹ bất động không biết phải nói gì, vậy mới nói phụ nữ mang thai rất hay lo lắng lung tung.
Tài xế của Hàn gia đưa Mạc Phi Nhi đến Hàn thị.
Mạc Phi Nhi vừa xuống xe đã đi vào trong đại sảnh rồi đi thẳng lên phòng của chủ tịch, vì nhân viên trong Hàn thị đều biết cô là phu nhân của chủ tịch và còn là trưởng phòng bộ phận thiết kế nghệ thuật nên không ai dám chặn cô lại, nhưng họ đều thấy lạ khi hôm nay phu nhân lại đột ngột đến đây, không phải cô đang trong thời kỳ thai sản sao?
Vào đến phòng làm việc của chủ tịch, Mạc Phi Nhi chẳng thấy Hàn Tuấn Thiên đâu cả.
Thư ký Trương của chủ tịch chạy vào, lau mồ hôi trên trán, ấp a ấp úng
– Phu…!phu nhân! Người tìm chủ tịch…
Không đợi cô thư ký nói hết câu, Mạc Phi Nhi đã vội hỏi
– Chủ tịch đã đi đâu?
……………..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.