Bạn đang đọc Chúng Ta Bắt Đầu Lại Một Lần Nữa Em Nhé! – Chương 13: Là Bạch Uyển Nhi Uyển Nhi…
Hàn Tuấn Thiên không kịp chặn cô lại, đừng đùa chứ đồ lót của anh vẫn còn trong đó.
Mạc Phi Nhi sững sờ nhìn món đồ trên mắc, lắc đầu xua đi những hình ảnh khêu gợi, cô nhanh chóng cởi sạch quần áo, mở nước rồi tắm trực tiếp dưới vòi.
Lúc tắm xong cũng hớt ha hớt hải mặc quần áo rồi chạy ra phòng khách.
Anh đã thay quần áo xong, đang nhàn nhã ngồi thưởng thức bữa tối.
Mạc Phi Nhi cúi đầu chào rồi ba chân bốn cẳng chạy về phòng mình.
Hàn Tuấn Thiên lúc này mới ngầng đầu lên, chăc bị món đồ của mình dọa cho sợ rồi.
Bữa tối lại trở nên rất vui vẻ.
Ngày cuối cùng ở Hàng Châu cũng đến, ngay từ sáng Mạc Phi Nhi cùng Hàn tổng đã đến công ty LK kí kết hợp đồng.
Mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ.
Vươn vai, ngáp ngắn ngáp dài, Mạc Phi Nhi xoa cổ, cả sáng làm việc với máy tính khiến mắt cô mỏi nhừ.
Ngẩng lên nhìn đồng hồ, 8 giờ tối nay bên đại diện mời cô và Hàn tổng đi ăn, phải chuẩn bị mới được.
Tắm rửa sạch sẽ, mặc lên mình bộ xường xám mẹ đã chuẩn bị, tóc vấn lên,môi tô son đỏ trông cô vô cùng thu hút.
Chiếc xườn xám nổi bật với họa tiết hoa chìm kết hợp cùng màu đỏ truyền thống, đường xẻ bên hông khoe trọn đôi chân thon dài cùng đường cong nóng bỏng của cô.
Ngắm nhìn mình trong gương, Mạc Phi Nhi bật cười khúc khích nói lời thoại của nhân vật Lục Y Bình trong phim Tân dòng sông ly biệt.
Một chiếc taxi đã đậu sẵn trước cổng khách sạn, nhìn Mạc Phi Nhi bước vào, Hàn Tuấn Thiên thoáng giật mình.
Người con gái trước mắt thật đặc biệt, cô biến hóa từ bộ dạng ngây thơ, trong sáng lần đầu gặp đến bộ dạng quyến rũ chết người hôm tiệc chia tay và giờ lại hóa thân thành một người phụ nữ rất mực truyền thống.
Cô đưa anh từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, mỗi lúc gặp cô lại mang một thần thái mới lạ khiến anh không tự chủ mà ghi nhớ từng hình ảnh của cô.
Tài xế cho xe dừng lại trước cột đèn tín hiệu, Mạc Phi Nhi phóng tầm mắt nhìn con đường dành cho người đi bộ.
Ngẩn ngơ ngắm nhìn những chiếc đèn lồng đỏ rực lay trong gió.
Cả con phố được thắp sáng bởi những quả cầu đỏ rực, từng tốp người dạo bước trên phố.
Những cặp đôi tay trong tay.
Trăng hôm nay cũng thật sáng.
Một khung cảnh nên thơ vẽ ra trong tầm mắt.
Bữa ăn diễn ra rất vui vẻ, còn một đoạn nữa là về tới khách sạn.
Nghĩ tới ngày mai phải về Bắc Kinh, lòng khẽ tiếc nuối, cô đưa mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh…
Hàn Tuấn Thiên cũng bị khung cảnh trước mắt mê hoặc.
Dòng người xa lạ đi lại trên phố, ánh mắt vô tình bắt được một bóng hình thân thuộc.
Cô gái xinh đẹp với sóng tóc dài, chiếc váy màu trắng nổi bật trong khung cảnh.
Hàn Tuấn Thiên sững sờ, anh nhìn không chớp mắt vào bóng hình ấy, tay cũng đẩy cửa, vội vàng chạy ra ngoài.
“Là Bạch Uyển Nhi, là Bạch Uyển Nhi của anh…
Anh vừa chạy vừa gọi lớn: “ Uyển Nhi…Uyển Nhi…”
Hành động của anh làm cho hai người trong xe giật mình.
Nhanh chóng trả tiền rồi xuống xe, Mạc Phi Nhi chạy theo anh.
“Uyển Nhi ai, từ trước tới giờ chưa từng nghe anh nhắc qua nhưng cô chắc chắn người phụ nữ này rất qua trọng với anh.”
Đuổi theo bóng hình anh trên phố Mạc Phi Nhi cũng thấy vô vọng như đoạn tình cảm này.
Anh mãi mãi là điểm đến của cô nhưng cô chạy theo mãi mà không đuổi kịp.
Bóng hình anh rồi cũng chịu dừng lại, anh dáo dác tìm người con gái ấy.
Mạc Phi Nhi đuổi kịp rồi kéo tay anh, khuôn mặt hoang mang hỏi: “Anh sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Anh mừng rỡ quay lại xong khuôn mặt nhanh chóng trở nên khó chịu: “ Buông tay ra.”
Mạc Phi Nhi bị nét mặt của anh làm cho sững người.
Hóa ra anh không nhìn cô không phải vì anh không có thói quen nhìn phụ nữ mà là anh chỉ dành ánh mắt cho cô ấy.
Lòng chua xót, tay tăng thêm mấy phần lực.
Đúng, là cô cố chấp yêu đơn phương, cố chấp vì anh mà vứt cả tự tôn, cố chấp giữ lại anh dù biết rằng trái tim anh mãi không dành cho cô.
Hàn Tuấn Thiên tức giận quát lớn: “Cô nghe thấy không hả? Tôi bảo cô buông ra…”
Nói rồi anh hất mạnh tay, Mạc Phi Nhi loạng choạng rồi ngã xuống mặt đất.
Chân cũng bị trẹo đau đớn, đầu gối ma sát với mặt đường cũng bắt đầu rớm máu, tay chống xuống mặt đất cũng sưng lên.
Anh hất tay xong rồi lạnh lùng quay người, không hề chú ý đến động tác của mình đã làm ngã cô, làm thương cô thế nào.
Mạc Phi Nhi ngẩng mặt lên nhìn trời, nuốt nước mắt vào trong.
Cơ thể va đập vào mặt đường cũng lạnh run, chỗ vết thương thì không ngừng chảy máu.
Nhưng, cô không cảm thấy đau mà giá như cô có thể cảm thấy đau thì nỗi đau trong tim không hành hạ cô đến thế.
Mạc Phi Nhi đưa nắm tay đập liên tục vào ngực, cố nghẹn đi tiếng nấc: “Tuấn Thiên à… Anh biết không… chỗ này của em … đau lắm…”
Quán bar Indo tấp nập khác biệt hoàn toàn với khung cảnh bên ngoài.
Hàn Tuấn Thiên đưa cốc dốc ngược cốc rượu vào miệng.
Anh không biết làm sao, cô gái anh tìm kiếm suốt năm qua bất ngờ xuất hiện, ở ngay trước mắt anh rồi lại biến mất.
Anh tức giận cầm cốc ném vào góc tường, sau đó lần lượt nhấc từng món đồ rồi ném xuống đất.
Nhân viên trong quán bị anh dọa cho hoảng sợ.
Ngay lúc này chiếc điện thoại trên bàn lại reo lên, hắn nhanh chóng bắt máy, một giọng phụ nữ lo lắng truyền đến.
Hắn ta nhanh chóng cấp báo tình hình rồi nói địa chỉ cho cô..