Bạn đang đọc Chứng Nghiện Mèo Của Vua Pharaoh – Chương 33: Một Cọng Ta Cũng Không Có
Editor: Đan Mộc
Hạ Ai Cập, phủ thành chủ.
Để nghênh tiếp vương, thành chủ nơi này đã cố ý dọn dẹp dinh thự của mình, phục trang tráng lệ.
Dù sao cũng là thành thị phồn hoa nhất Hạ Ai Cập, phủ thành chủ lộng lẫy khổng lồ, những viên đá vàng được mài nhẵn bóng xây thành tường vây bao quanh vùng đất rộng lớn ngay giữa trung tâm đường phố.
Tường đá vàng cao ngang đầu người, những cây cọ, cây sung cao vút, tán lá xanh biếc trồng trong sân, trụ đá trắng và mái ngói đỏ trên biệt thự của quý tộc nhô ra ngoài tường cao càng tôn lên vẻ uy nghiêm hiển hách.
Phủ thành chủ nằm cạnh cơ quan hành chính và nghị sự, thuận tiện để thành chủ có thể xử lý chính sự nhanh chóng hơn và chỉ huy đại cục trong thời kỳ chiến loạn.
Nhưng bây giờ, nó chủ yếu được sử dụng để hòa giải các vấn đề dân sự, hoặc giải quyết việc đăng ký kết hôn.
Ngày thường, cả cơ quan nghị sự đều là một mảnh an lành và quạnh quẽ, so với đường phố náo nhiệt bên ngoài lại như hai thế giới tách biệt.
Mãi đến khi Pharaoh tới đây, nơi này mới trở lại tác dụng cũ.
Bass còn tưởng sau khi bọn họ đến nơi, nếu không phải lập tức đi tìm Sách của Người Chết, thì chính là tham gia tiệc rượu đón gió tẩy trần mà các thành chủ tổ chức cho Jofar.
Lại không ngờ tới việc vừa xuống thuyền, Jofar đã trực tiếp dẫn Nefes, Jesé, các thành chủ Hạ Ai Cập và những người khác đi xử lý chính vụ trước tiên.
Thái độ Cơm có thể ăn, mà phải làm việc xong đã, như một kẻ cuồng công việc.
Bass bị bỏ lại thở dài, cũng biết bọn họ không phải tới chơi.
Mặc dù lý do chính bọn họ tới đây là để tìm sách, nhưng khó có một lần được đến Hạ Ai Cập, hành trình của Jofar chắc chắn đã sắp xếp đầy, không có chỗ trống cho việc giải trí.
Làm vua thật khổ…
Sau này ta sẽ không tìm một người nghiện công việc để làm vợ đâu, thời gian ở cùng meo meo cũng không có.
Cơm tối còn để meo meo ăn một mình.
Meo đại gia ngồi xổm cạnh đầm nước trước sân, nhìn mấy con cá mập mạp không buồn không lo bơi qua bơi lại, một bên than thở, một bên meo meo mẻo nghĩ linh tinh.
Cách đó không xa, lão nữ quan Alena phụ trách chăm sóc Bass mím môi, nhìn bóng lưng đơn côi của nó không nhịn được mà muốn cười.
Một thị nữ khác cau mày tiến lại gần bà, giọng điệu lo lắng: “Alena đại nhân, Miêu Thần làm sao vậy ạ? Có vẻ không có tinh thần, tuyệt đối đừng do không quen khí hậu nên bị bệnh đấy chứ, nếu Miêu Thần xảy ra chuyện, vương sẽ chặt đầu tất cả chúng ta mất!”
“Đừng lo.” Alena lắc đầu, cười với nàng, “Bast rất thông minh, trước khi vương rời đi đã bảo nó tự ăn cơm tối, chắc Bast biết rằng hôm nay vương sẽ bận rộn tới khuya, không thể ở cùng nó nên đang khổ sở đây!”
“Hóa ra là vậy à…”
Thị nữ nhìn chằm chằm chú mèo đen, nhìn bóng lưng khó hiểu sao lại có cảm giác hiu quạnh đó một lát, cũng xì xì cười ra tiếng, “Bộ dạng đáng thương kia, ha ha, Miêu Thần thật ngoan thật dính người, không giống nhóc con nhà ta, lúc nào cũng làm lơ cả nhà.” Lỡ sờ nhiều mấy cái, hoàng thượng còn có thể ghét bỏ trợn mắt muốn cắn người.
Alena rất tán thành, “Quả thực Bast rất dễ thân.” Đặc biệt càng yêu dính trên người vương hơn.
Bass đang phùn tào không biết tâm tư nhỏ của mình đã bị nhìn thấu, nó càng nhìn con cá béo trong ao thì càng khó chịu, rốt cục đợi tới lúc đối phương nổi lên trên mặt nước tò mò thổi bong bóng với nó, vươn cái chân tội ác ra, mạnh mẽ vỗ xuống!
Bass nhe răng: Ai cho xem! Đi xuống!
Cá béo lăn quay mấy vòng trong nước:…!Đệt mợ mi, người ta đã làm gì sai?
Cá quay đầu, không ngoảnh lại bơi đi, trước khi đi còn dùng đuôi quạt nước, văng tung tóe đầy mặt Bass đang khà khà cười trộm.
Bass: “…” Có ngon thì đừng đi! Về đây tái chiến!
Meo đại gia rãnh rỗi đau “bi” hô to, nhưng tiếc là cá béo đi không quay đầu, cuối cùng cũng không bơi về.
Ngay lúc Bass buồn chán đang muốn đưa móng vuốt tội ác vươn về phía hoa sen trong đầm, một cục đá đập vào mặt nước trước mặt Bass, lại tặng cho nó một vé tắm rửa miễn phí.
“Meo!” Đậu xanh, là ai!?
Bass không kịp đề phòng giật nảy mình.
“Phụt hahaha, chị nhìn con mèo này đi, chơi vui thật đó.” Bên kia sân, hai bé gái một lớn một nhỏ nắm tay nhau đột nhiên thò ra từ sau cây cọ tráng kiện, nhí nha nhí nhảnh, cười vui vẻ nháy mắt với Bass.
Bass biết các nàng chắc là con gái của thành chủ, thành chủ từng giải thích với Jofar rằng hai cô con gái và ông ta vẫn sống trong phủ thành chủ, tuy ông ta đã cố gắng chuyển cả đại gia đình ra ngoài, nhưng bởi vì số người hầu và nô lệ quá nhiều nên chỉ có thể sắp xếp như vậy.
Nhưng rất rõ ràng, đây chỉ là một lời nói dối.
Ai cũng biết thành chủ bụng phệ rõ ràng muốn nhân cơ hội ở gần vương, để hai cô con gái dạo quanh trước mặt Pharaoh.
Lỡ con gái được vương nhìn trúng thì sao? Lúc đó ông ta lại biết thời biết thế nói tốt vài câu, chẳng phải gia đình bọn họ có thể làm người một nhà với vương rồi sao?!
Thành chủ nghĩ rất đẹp, lại không ngờ rằng Jofar lại thiếu tình người như thế, bên người thì phòng giữ nghiêm ngặt, không phải tùy tiện kẻ nào cũng có thể bắt đầu một cuộc gặp gỡ tình cờ đẹp đẽ.
Hai cô gái nhỏ nghe theo lời cha đi lang thang một lúc lâu, lại phát hiện phủ thành chủ đã từng được phép tùy ý chơi đùa, hiện tại đứng đầy binh lính, các nàng không thể muốn đi đâu cũng được.
Các thân vệ hung thần ác sát không quan tâm các nàng có phải là con gái thật không, càng không e ngại thân phận con thành chủ của các nàng, chỉ cần đến gần một chút, ánh mắt dữ dằn liền dán chặt vào người các nàng như muốn khoét một khối thịt xuống!
Hai cô gái nhỏ tái mặt vì sợ, quay đầu bỏ chạy.
Các nàng đi đi, liền đi tới nơi có ít thân vệ nhất trong phủ thành chủ hiện tại — sân trước.
Bass cũng nghe thấy, nhìn hai cô gái nhỏ chạy đến trước mặt nó, nghĩ thầm hai đứa bé của thành chủ vẫn còn quá nhỏ đi.
Đứa lớn tuổi một chút chắc khoảng mười ba mười bốn, một tay nắm em gái, một tay còn ôm con mèo trắng đen, đứa nhỏ tuổi chắc tròn mười tuổi là tốt lắm rồi.
Mới lớn như vậy liền đẩy lên người Jofar, sen nhà nó cũng không phải là tên biến thái thèm khát!.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Hình như ở cổ đại mọi người đều kết hôn sớm…
“Nhóc con muốn bắt cá ăn sao? Không được đâu, cha từng nói cá nơi này chỉ dùng để ngắm, ngươi phải ngoan ngoãn như Cocorian, Cocorian sẽ không ăn.”
Củ cải đỏ nước da màu nâu nhạt nhỏ tuổi hơn nhảy nhót một chút, mở đôi mắt to, ngồi xổm cạnh Bass, vừa nhìn bộ lông ướt nhẹp của nó, vừa nghiêm túc nói.
Thiếu nữ khuôn mặt đẹp đẽ lớn hơn một ít cũng gật đầu, “Không thể ăn, sẽ bị mắng.” Giọng nói nhỏ nhẹ, hướng nội và ngượng ngùng.
“Nếu chán thì cứ chơi cùng Cocorian là được, đều là mèo mà.” Con gái lớn của thành chủ đặt mèo của mình trước mặt Bass.
“…”
Meo meo mẻo???
Bass còn chưa kịp nói chuyện thì đã va chạm trực diện với một khuôn mặt lông lá khác, con mèo trắng đen còn to hơn Bass một vòng, trên cổ đeo chuông vàng nhỏ, màu mắt cũng là màu xanh, điểm khác biệt chính là, trong mắt một cái viết đầy chữ ngớ người, đáy mắt một cái viết đầy chữ ghét bỏ.
“Meo ngao ~ “
Chú mèo màu bò sữa vươn vai, nheo mắt liếc Bass một cái rồi tao nhã ngồi trên sân cỏ cách Bass xa một chút, phảng phất đang nói: Bản meo không có hứng thú đối với loại nhóc con vắt mũi chưa sạch này, hơn nữa nó đen quá, không đáng yêu chút nào.
Bass · đen thui: “…”
“Meo ~” Nói bậy! Ông đây không có rất đen!
“Meo ngao ~” Ta không có nói bậy, ngươi đen, chủ nhân của ngươi lẽ nào sẽ thích ngươi chứ? Màu lông phổ biến nhất Ai Cập gần đây là màu như ta nha ~
“Meo!” Hắn thích!
“Meo ngao!” Dối trá! Chủ nhân của ta luôn mang ta đi chơi, chủ nhân của ngươi lại không có mang ngươi!
“…”
Trái tim thủy tinh của Bass vỡ tan, Bass khoanh chân vùi đầu vào bụng, điên cuồng tìm kiếm lông có màu khác trên người.
Một cọng, dù chỉ một cọng cũng được!
Ba phút sau, Bass đã đem mình lật cả đáy lên trời, trầm mặc một lát rồi đưa móng về phía con mèo kia.
Bass: Ta, ít nhất đệm thịt của ta là màu hồng phấn!
Mèo trắng đen: A ~
Bass:…!Hu hu hu.
Bass vốn đang chìm đắm trong sự thất lạc, lại chịu nỗi khổ bị đồng loại ghét bỏ, chợt cảm thấy đời mèo vô vọng.
Nó gục đầu ngã xuống bãi cỏ, chán chường gặm hai miếng cỏ xanh.
Đuôi nhỏ cũng phờ phạc vung vẩy, quét qua quét lại, quạt ra chút gió.
Dưới sự thúc giục của hai bé gái, con mèo tên Cocorian vẫn cứ không muốn chơi cùng Bass, bỗng nhiên đánh hơi về phía trước một cái, bộ dáng thận trọng kiêu ngạo thay đổi, nghi ngờ đi mấy bước về phía Bass.
Hai bé gái không nghĩ ngợi nhiều, trái lại thật vui vẻ vì hai chú mèo đang chơi với nhau.
Cách đó không xa, lão nữ quan Alena và các thị nữ khác không ngừng theo dõi bọn họ, làm nữ quan thiếp thân của vương, Alena thậm chí có thể quát lớn hai cô con gái của thành chủ bảo họ rời đi.
Nhưng điều này chỉ áp dụng cho những trường hợp đặc biệt, giờ hai cô bé còn nhỏ, lại chưa làm gì tổn thương đến Bass, Alena sẽ không mạo muội đuổi người, chỉ có thể đứng tại chỗ nhăn mày, quan sát càng thêm nghiêm túc.
Khi các nàng nhìn thấy mèo của con gái thành chủ tiếp cận Bass, trái tim lập tức nâng cao.
Phải biết lúc thường thì mèo nhỏ đáng yêu mềm mại, nhưng khi đối mặt với đồng loại là điển hình của cảnh một núi không thể có hai cọp, nhìn vừa mắt còn có thể chơi cùng nhau, nhìn không vừa mắt là đánh nhau đến mức lông mèo bay tán loạn!
“Alena đại nhân…”
Thị nữ lo lắng thúc giục, “Chúng ta vẫn nên qua đó đuổi người đi, Miêu Thần là cục cưng của vương, nếu bị cào trúng mắt thì phải làm sao?” Cho dù không bị cào xước mà trọc một miếng lông, Pharaoh mỗi ngày đều phải ôm mèo sẽ lập tức phát hiện thôi!
“…!Ngươi nói đúng, đi, chúng ta qua đó!”
Alena cũng lo lắng, bà dẫn theo các thị nữ khác vội vội vàng vàng nhấc váy bước tới, kết quả mới đi được nửa đường, liền nhìn thấy con mèo khác kia chẳng biết vì sao lại đột nhiên nhào vào Bass!
Mèo nhà thành chủ đã thành niên, đã được ba tuổi, hình thể lớn hơn Bass nhiều, sức lực cũng lớn.
Quả cầu lông trắng đen không chút hồi hộp lật ngửa cục than đen nhà vương các nàng ra ngoài! Hai con mèo không ngừng lăn lộn trên cỏ, cuốn lên vụn cỏ và bùn đất, meo ngao meo meo gào gừ kêu loạn, sắp biến thành trái banh mèo khó phân biệt được.
Chúng nó tách ra một lần, cục than đen thất kinh quay đầu bỏ chạy, mà mèo trắng đen chân dài tay dài, như một con báo loại nhỏ đuổi theo, một lần nữa lật nhào cục than!
Hai con mèo lại lăn xa thêm vài mét.
Tất cả diễn ra quá nhanh khiến mọi người không kịp đối phó, hoàn toàn không ngờ tới.
Hai bé gái còn muốn chơi trò chơi gia đình với nhóm meo meo đứng ngồi không yên, không biết làm sao mới có thể tách hai con mèo ra, trong miệng không ngừng hô to tên “Cocorian”, muốn làm cho mèo của các nàng nghe lời.
Mà sắc mặt Alena và thị nữ chợt biến, không để ý nguy hiểm có thể bị cào thương, cưỡng ép muốn kéo hai con mèo ra.
“Meo ngao —- “
Đột nhiên, từ trong trái bóng mèo đang xoay truyền đến một tiếng hét thảm, như thể con mèo hét lên đã phải chịu một vết thương chết người nào đó, sắc bén như dùng móng tay cào vào tấm sắt!
Sau khi các thị nữ nghe thấy tiếng kêu này, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Không có lý do nào khác, kẻ phát ra tiếng thét này rõ ràng là mèo của vương các nàng!.