Bạn đang đọc Chứng Nghiện Mèo Của Vua Pharaoh – Chương 31: Mèo Nó Lớn Lên Rồi
Editor: Đan Mộc
【 Hỡi sông Nile, ta ngợi ca người,
Người tuôn ra từ đại địa, là dòng chảy vô tận.
Người tưới mát thổ địa, nuôi sống cả Ai Cập, người dâng lên lúa mì, khiến chúng thần mừng rỡ.
Một khi dòng nước giảm bớt, mọi người sẽ ngừng thở.
】 (ai có tâm hồn văn nghệ giúp t khúc này với)
Sông Nile là dòng sông mẹ, là sự sống của Ai Cập.
Mỗi khi mùa hạ đến, khí hậu Ai Cập sẽ là nóng bức và hạn hán.
Gió nóng từ sa mạc Sahara thổi tới, như thiêu đốt mặt đất.
Cát vàng bay đầy trời như muốn nhấn chìm mọi thứ.
Khoảng thời gian làm người ta nghẹt thở này thường là vào tháng 5 và tháng 6 hàng năm, kéo dài hơn 50 ngày mới kết thúc.
Lúc này, mọi người đều thầm cầu nguyện mỗi ngày, ngóng trông nước sông Nile dâng trào.
Tháng bảy, mùa mưa đến.
Gió mát từ phương bắc thổi tới xua tan cái nóng, mưa tầm tã tại vùng núi ở thượng nguồn sông Nile, nước lũ dâng cao, lượng nước tăng trưởng kịch liệt.
Sông Nile gào thét chảy nhanh, đổ xuống một lượng lớn thực vật mục nát và khoáng chất.
Trong mấy ngày đầu, nước sông có màu xanh đục.
Sông Nile tràn dâng.
Thực vật mục nát mà nước sông mang đến là phân bón tốt nhất, đất đai bị nhuộm đen, người Ai Cập gọi nó là đất đen, bọn họ sẽ lùa lợn và gia súc đến giẫm lên ruộng để trồng trọt.
Phía bắc sông Nile là Địa Trung Hải, phía đông giáp Biển Đỏ và giáp Nubia (nay là Ethiopia và Sudan) ở phía nam.
Từ bản đồ*, hai mặt đông và tây Ai Cập đều là sa mạc, có một số ghềnh thác lớn nguy hiểm ở phía nam, đi qua rừng rậm và thảo nguyên.
Kết nối Thượng và Hạ Ai Cập, khi Menes còn chưa thống nhất Thượng và Hạ Ai Cập, Thượng Ai Cập phía nam dùng con ong làm quốc huy, quốc vương mang vương miện hình nón màu trắng, thần bảo hộ là chim kền kền.(đọc lại chú thích ở chương 1)
Hạ Ai Cập ở phương bắc dùng giấy cói làm quốc huy, quốc vương đội vương miện màu đỏ, dùng rắn hổ mang làm thầm bảo hộ.
(đọc lại chú thích ở chương 1)
Sau thống nhất, cơ cấu thống trị chuyên chế từng bước thành lập.
Pharaoh (quốc vương) là người thống trị cao nhất Ai Cập, đầu đội song quan đỏ trắng, ngụ ý Thượng Hạ thống nhất.
(Song quan: đọc lại chú thích chương 1)
Giống như Jofar.
Có lúc hắn sẽ đội vương miện hình nón trắng, có lúc sẽ đội màu đỏ, mà phần lớn đều là đội song quan.
Trước Jofar, tiên vương đã từng làm mất Hạ Ai Cập, cũng mất quyền được đội song quan, khi Jofar lên ngôi, mới chinh chiến chung quanh, dựa vào chiến xa hoàng kim dẹp tan Thượng Hạ Ai Cập, lần nữa thống nhất.
Nhưng Hạ Ai Cập không yên ổn, Jofar thường xuyên phải chịu các loại ám sát, một nửa trong đó đều đến từ nơi này.
Ngày đó, khi Jofar nói phải đi Hạ Ai Cập, Nefes thân là đại thần quan liền bắt đầu bận rộn xung quanh.
Muốn tới nơi trong thời gian ngắn cần thông qua sông Nile, mà phương tiện di chuyển tốt nhất chính là thuyền buồm Ai Cập, đặc biệt là thân thuyền loại lớn áp dụng theo qui cách của Pharaoh, loại thuyền lớn như vậy cũng cần thời gian chuẩn bị.
Con thuyền khổng lồ lao qua mặt nước, dòng nước tách đôi cuộn trào hai bên thân tàu, bọt nước trắng xóa.
Trên buồm dựng thẳng vẽ hình ưng bắt rắn độc.
Trên mặt nước rộng lớn, nước sông Nile có màu vàng đục ngầu đổ ập về phía trước.
Không ai dám trực tiếp nhìn thẳng xuống, bởi vì như vậy, đầu chắc chắn sẽ choáng váng.
Trên boong thuyền, các tướng lĩnh tâm phúc của Jofar cùng đi tới, một bên cười nói vui vẻ hưởng thụ gió mát hiếm thấy, một bên tựa vào mạn thuyền dùng cốc gỗ uống từng ngụm bia chua đùa vui tục tĩu.
Sok cao lớn như núi, Abbeliu có vết sẹo giữa mi tâm, tay trái thiếu nửa bàn tay, Bretton khuôn mặt xấu xa luôn cười híp mắt và mấy tên đàn ông khác Bass chưa từng thấy qua đều ở.
“Phụ nữ Hạ Ai Cập, tóc vừa đen vừa dài, eo mềm mại đến mức muốn gấp sao cũng được, hút hồn người khác đến nỗi muốn chết trên bụng các nàng.”
“Ha ha, đúng vậy, dù sao thì Hạ Ai Cập cũng sản xuất nhiều nữ rắn độc, cẩn thận đấy, lỡ đâu ngươi mới sảng khoái một nửa đã bị các nàng cắt cổ.”
“Mái tóc dễ nhìn thì sao! Vòng eo mềm mại có ích lợi gì? Các cô gái Thượng Ai Cập chúng ta mới đẹp! Nửa thân trên có hai cái bánh mì cỡ lớn đây!”
“Phụt ha ha ha ha.”
“Ngươi nói đúng ha ha ha!”
Mấy nam nhân cả người huyết khí hung hãn cười vang.
Giờ khắc này, vẻ mặt Abbeliu nhìn qua không dễ chọc cũng nhu hòa rất nhiều, hắn vỗ vỗ cánh tay Sok như núi nhỏ, “Này Sok, ngươi đang nhìn gì đó, không có hứng thú với phụ nữ sao? Lâu như vậy cũng chưa từng thấy ngươi nuôi phụ nữ bao giờ.”
“Ta không thèm ôm mấy ả đàn bà mềm oặt đó đâu, ôm các nàng còn không bằng ôm chó săn của ta!” Sok trầm giọng nói, khiến mọi người buồn cười, rồi chỉ chỉ một nơi nào đó, “Ta đang nhìn nó, mèo của vương.”
Mấy người Abbeliu nhìn theo hướng Sok chỉ, một con mèo đen nằm sấp trên rào chắn hình tròn ở đầu thuyền, đen không thấy rõ mặt mũi, mắt mèo oánh lục nhìn thẳng phía trước, ánh mắt nhàn nhã mà thâm trầm.
Gió từ sông Nile thổi tới xoa xoa bộ lông mềm mại của nó, râu và lông mi rung rinh trong gió, tiếng nước róc rách, sắc trời dần tối, khiến con mèo đen không khác gì thần Bastet trong truyền thuyết, đem ánh mặt trời hút vào trong mắt, mang đến màn đêm.
“Thật tốt a…”
Trên khuôn mặt chân chất của Sok lộ ra yêu thích và khát khao, “Ta cũng muốn có một con mèo như vậy, quá đẹp.”
Sok nhìn như ngọn núi nhỏ, còn có tên là chiến sĩ khổng lồ cuồng chiến, nhưng những đồng bạn đều biết, Sok như vậy cũng có bệnh chung của người Ai Cập:
Rất yêu thích động vật nhỏ, đặc biệt là loại có lông.
Những năm này hắn nuôi rất nhiều chó, người hầu và nô lệ nuôi chó thôi cũng hơn hai mươi người, một người phụ nữ hay con cái đều không có.
Mà mèo lại không thích Sok cả người có mùi máu tanh, vừa thấy đã bỏ chạy, Sok bị mèo ghét bỏ nên không có nuôi.
“Là rất đẹp.” Abbeliu ừm một tiếng, sau đó nhìn về phía Bretton, “Đây là con mèo đã cứu Konopo à? Nghe nói vương phẫn nộ muốn xử tử hắn, kết quả Nefes ôm nó đến, để nó thành công xoa dịu vương.”
Bretton cười gật đầu, “Không sai, chính là nó, chúng ta đã từng gặp nó trước tiệc tối, con mèo này là Miêu Thần, rất có linh tính rất bảo vệ chủ, Nefes nói Thần dụ của nó là tốt nhất trong số mèo mà Nefes từng gặp”
“Vậy à…!Đúng là nên cảm tạ nó.” Abbeliu nói, những người khác bưng chén rượu cũng gật đầu.
Konopo và bọn họ đều là nhóm tướng sĩ theo Jofar chinh chiến sớm nhất, những chiến sĩ này lòng dạ độc ác, không câu nệ tiểu tiết lại đối xử với đồng đội như anh em thân thiết.
“Ai.”
Sok nhìn mèo, trong lòng càng ước ao.
Nhưng đó là mèo của vương, vương còn yêu thích như vậy, nhất định sẽ không ban thưởng cho hắn…!Sok cao to cực kỳ thất vọng, nhưng vẫn lấy một miếng thịt từ mâm bạn mình.
“Ta đi thử xem!”
Lúc cho mèo ăn thì sờ một chút, cũng rất tốt!
Mọi người nhìn Sok nhăn nhăn nhó nhó, lăn đi như một tảng đá, thiện ý cười rộ lên, còn có mấy người nhỏ giọng cỗ vũ sau lưng hắn, “Tiến lên, Sok! Biết đâu nó lại không sợ ngươi thì sao!”
Tay phải Abbeliu nắm chặt chén rượu, uống một ngụm bia chua, vui mừng nhìn theo, hắn biết rất rõ thể chất mèo ghét của bạn tốt, cũng đã nghĩ xong cách an ủi tên ngốc to con này rồi.
…
Trong phòng của thuyền lớn, Jofar đang cùng Nefes và Jesé thảo luận quy trình hành động sau khi tới Hạ Ai Cập, sau tiệc tối, nhân lực thiếu thốn, mà Jesé lại không có phạm lỗi lớn, Nefes nói vài lời hay, Jofar liền điều ông trở lại.
Hạ Ai Cập bị Jofar đánh phục rồi thống nhất, nhưng tâm tư không ít, những năm này không biết đã phái bao nhiêu sát thủ tới bên người Jofar, lần này tới đó, tự nhiên không thể buông lỏng cảnh giác.
Lời của bọn họ, Bass nghe không hiểu, dù sao nó xác thực chưa từng sinh sống trong hoàn cảnh như vậy, liền chạy ra ngoài hóng gió.
Tháng 5 ở Ai Cập nóng muốn chết, Bass rụng lông rất nhiều, hiện tại gió nhẹ trên mặt nước từ từ mang đến cảm giác mát mẻ, khẽ vuốt ve bộ lông, khỏi nói có bao nhiêu sảng khoái!
Bass híp mắt, cảm giác mình như phú ông đi nghỉ phép, đắc ý.
Đang hưởng thụ, một mùi hương đột nhiên xộc vào xoang mũi, Bass quay đầu nhìn miếng thịt trước chóp mũi, nháy mắt mấy cái rồi ngửa đầu, đã nhìn thấy một nam nhân tay to, mặt lớn, cả người dường như còn to hơn người khác một vòng.
“Meo ~” là ngươi à.
Bass biết hắn, biết hắn là một trong những thần tử tâm phúc của Jofar, tên Sok.
Thấy nó không chạy đi, Sok thở phào nhẹ nhõm, miệng phát ra tiếng meo meo nặng nề, lắc lắc miếng thịt trong tay, “Ăn chút không nhóc con, rất ngon đó.”
À ~
Bass đã hiểu, Sok đây là tới sờ mèo.
Từ khi nó biến thành mèo, rất nhiều người trong cung đều thích cầm ít đồ ăn, hoặc là cuộn dây đùa nó, chờ nó vui vẻ đi qua thì mò lưng nó mấy cái.
Đối với người yêu mèo, ai đến Bass cũng không từ chối, dù sao lúc nó còn làm người cũng yêu mèo, thấy mèo liền không nhịn được dừng chân xem một chốc, mỗi ngày ở trên mạng hít mèo, nhưng tiếc là tới lúc chết cũng không nuôi được một con.
“Meo ~ “
Bass phối hợp chậm tiếng lại, từ ái nhìn tên to con trước mặt, cắn miếng thịt được hối lộ, quả nhiên Sok mừng rỡ bật cười, duỗi ra bàn tay to như cái quạt cói cẩn thận từng li từng tí vuốt dọc sống lưng Bass một cái.
Tay hắn quá lớn, có thể che hết cả con mèo Bass, căn bản không làm được động tác vuốt ve.
Mà Sok thành công mò được mèo, trên đầu phảng phất nở một đóa hoa nhỏ nhỏ, khom lưng rón rén không dám làm một cử động nhỏ nào, chỉ lo hù mèo chạy mất, thỏa mãn cảm thụ xúc cảm mềm mại.
Bass vén mí mắt liếc một cái, cố ý ăn chậm một chút.
Khổ người lớn như vậy mà cũng có một trái tim yêu mèo, nên ~ để hắn sờ nhiều chút đi.
Mèo nhỏ người to, nhìn từ xa còn rất hài hòa.
Mấy người Abbeliu khó tin nhìn về phía bọn họ, mấy giây sau liền mỉm cười.
“Khó có được mà, Sok dĩ nhiên lại có thể sờ tới mèo.” Có người nói, “Không hổ là mèo của vương, gan thật lớn.”
Bretton và Abbeliu tán đồng gật đầu, sau đó thì không quan tâm nơi đó nữa, tiếp tục cùng bạn bè uống rượu trò chuyện.
Sok là một người rất thích nói chuyện với động vật.
Hắn thường dành cả ngày để trò chuyện với đám chó săn của mình sau khi về nhà.
Phát hiện Bass không sợ mình, Sok liền bắt đầu nói nhỏ, không đầu không đuôi lảm nhảm.
Tỷ như cho mèo ăn một ít gan động vật, lông sẽ đặc biệt mượt mà, chó già rồi thì lông quanh miệng sẽ trắng.v..v..
Mấy cái này đối với mèo đến từ hiện đại như Bass mà nói đều là thứ đã sớm biết đến, nhưng đối với Sok sinh hoạt tại cổ Ai Cập mà nói, thứ hắn nói đều là kinh nghiệm nuôi thú cưng phong phú của hắn.
Sok nói rất nhiều, thật sự rất yêu thích động vật nhỏ.
Meo đại gia liên tục ngáp vài cái, miệng nhỏ màu đỏ tươi xuất hiện trên lông đen, cũng có thể khiến hắn kinh ngạc thốt lên, sau đó nghiêm túc nghiên cứu nửa ngày.
“Ngươi thật đen!” Sok cười ngây ngô khen nó.
Bass: “…” Nói một con mèo đen là đen, xem như đang khen đi.
Ngoài vấn đề về màu lông, bọn họ vẫn có một cuộc trò chuyện vui vẻ, kỹ năng Thần dụ của Bass lại chiếm được sự công nhận một lần nữa.
Sok: “Làm Miêu Thần, thiên phú của ngươi rất tốt.
Ta đã thấy rất nhiều Miêu Thần, chúng nó chỉ có thể khiến người ta nghe thấy đúng, không đúng, không tốt, nghe rõ rất ít, cũng không thể biểu đạt một câu dài như vậy.”
Bass: Meo ngao —— Vậy à, ta còn tưởng rằng mèo như ta rất nhiều đây!
Sok lắc đầu: “Giống như ngươi, ta chỉ thấy một mình ngươi, ngươi còn muốn ăn nướng thịt không? Lần sau ta tới tìm ngươi có được hay không”
Thịt trong tay bị Bass ăn hết, Sok nghĩ rằng mình không thể sờ mèo nữa, cực kỳ tiếc nuối.
“Meo ~” đương nhiên có thể, chiều nào ta cũng tới tìm ngươi chơi.
“Được, được! Lần sau ta câu cá sống cho ngươi ăn! Thịt cá sống vừa tươi vừa ngọt.”
“Meo?!” Thật sao?!
“Thật!”
“Được! Bắt đầu từ nay ngươi chính là anh em ruột khác cha khác mẹ của ta rồi!”
Sok cười rất vui vẻ, Bass thèm thuồng liếm miệng, một người một mèo hoàn toàn không biết vật chủng khác nhau làm anh em như nào được chứ.
Mãi đến khi Jesé đã gầy đi rất nhiều lại đây tìm Bass thay Jofar, hai người mới không nỡ phất tay, ạch, vung móng tạm biệt.
Trở lại trong khoang thuyền, Bass lại về tới ôm ấp của Jofar.
Sắc mặt Jofar vẫn lạnh nhạt như mọi khi, một thân áo dài trắng vai đơn cho nam, eo gầy được quấn một cái thắt lưng bện đá quý to bằng lòng bàn tay, bên tai, trên trán, cổ và cổ tay đều đeo trang sức bằng vàng cổ điển.
Hai tay hắn mang bao tay bằng da dê mỏng, đó là thứ hắn cố ý sai người chế tạo, vì sờ mèo.
Bass như không có xương bị một tay của hắn tránh đuôi bao mông lại, một tay đỡ lưng kề trên bờ vai rắn chắc của nam nhân.
Mái tóc bạch kim rũ xuống, uốn thành một độ cong, gãi mũi nó thật ngứa.
Gần nhất không biết tại sao, Jofar cố tình lại yêu tư thế này, còn thích áp má vào Bass trong lúc nó phát ra tiếng gừ gừ, khiến một bên cổ và hai má luôn có một khối đỏ lên.
May là đã qua khoảng thời gian nóng nhất, Bass đã thay lông xong, lông mèo không còn bay tán loạn khắp nơi.
Nefes và Jesé đứng trong góc phòng, mỗi người cầm một cây pháp trượng, xem ra là đã đàm luận xong.
“Meo ~ “
Bass hé miệng lười biếng ngáp, trong miệng có mùi thịt nướng bay ra.
Bàn tay Jofar cách bao tay bằng da trượt trên lưng nó, cau mày sau khi ngửi mùi này, nghiêng đầu, đôi môi phấn nhuận như có như không đụng tai mèo hình tam giác của Bass một cái.
“Ăn cái gì, hả?”
“Meo ~” Một miếng thịt nướng!
Bass giật giật lỗ tai, bẹp bẹp miệng, vẫn đang thưởng thức vị thịt còn sót lại.
“Ngươi vào bếp ăn vụng?”
“Meo!” Ta không có, là Sok cho ta!
Bass ngoắc đuôi, chóp đuôi cong lại, móc trên mu bàn tay Jofar.
Jofar nói “Ừ”, lông mày giãn ra, bên tai là tiếng rừ rừ phát ra từ cổ họng khi nó làm nũng, hắn ngoắc ngoắc khóe môi, thật sự cắn lỗ tai mềm nóng của Bass.
Không mạnh, cũng không đau.
Hơn nữa Bass đã quen rồi.
Từ khi nó được Jofar thả ra, không cần tiếp tục làm thâm cung oán meo, Jofar liền thường ôm nó như trẻ con, hai mắt lạnh lẽo lộ ra một xíu dịu dàng.
Như người bình thường, thỉnh thoảng cắn lỗ tai hoàng thượng, xoa bóp đệm thịt, hôn bụng.
Đem tay đặt trên chân nó, nhìn Bass bởi vì định lý chân mèo phải ở trên mà táo bạo rút móng vuốt ra, rồi đặt trở lại trên mu bàn tay hắn, sau đó ngột ngạt cười ra tiếng.
Có lúc, Jofar có thể chơi mèo như vậy chơi suốt một buổi chiều.
Khiến Bass muốn cắn người, lại bỗng nhiên phát hiện bọn họ thân mật hơn rất nhiều.
Cảm giác đó giống như khi mọi người nuôi thú cưng, lúc đầu họ chỉ coi đó là niềm vui, sau đó họ nuôi thú cưng và so sánh chúng với bạn bè đồng trang lứa, coi chúng như một loại ký gửi tình cảm và hỗ trợ tinh thần.
“Sau này ta bận rồi, lúc đói bụng liền nhịn một chút, hoặc là tìm bọn Sok và Abbeliu, không muốn tự mình đi tìm ăn.” Jofar bỗng nhiên nói.
“Meo?” Tại sao?
“Bởi vì không an toàn.”
“…”
Bass vừa nghe thì không rõ, nhưng sau khi nghĩ lại, nó hiểu răng đồ ăn, thức uống mà Jofar uống mỗi ngày, kể cả quần áo và phụ kiện hắn sử dụng, đều đã được người hầu thử độc.
Dù sao hạ độc cũng là thủ đoạn thường dùng để ám sát.
…!Con sen thật thảm a.
Bass nghĩ thông suốt, ngẩng đầu nhìn gò má như tượng mỹ nhân bằng băng của Jofar, bị Jofar phát hiện, đối diện với nó, đồng tử như đá quý phản chiếu hai viên ngọc lục bảo tròn tròn, khuôn mặt hoàn mỹ nhu hòa như muốn phát sáng.
Hắn rất ít khi dịu dàng, lại cực kỳ chu đáo.
Bị hắn nhìn như vậy khiến Bass cảm thấy hắn chỉ dịu dàng khi đối mặt với mình nó, và nó đối với Pharaoh như Jofar, là một người đặc biệt…
Có loại ảo giác trí mạng.
Nụ cười Jofar vắng ngắt, lại vì khí tràng mạnh mẽ của hắn mà cực kỳ sắc bén, lôi Bass chìm đắm vào thế giới của hắn, sự sợ hãi của nó đan xen với ánh mắt của hắn, không nỡ dời đi một giây, thậm chí có loại kích động và dục vọng muốn có được toàn bộ sự chú ý từ nó.
Ba ~
Không báo trước, Jofar lại hôn chóp mũi nó lần nữa.
“Ngoan.” Tiếng nói của hắn thanh lãnh.
Không khí ám muội trong nháy mắt bị đông cứng.
Bass bỗng nhiên thức tỉnh: “…” Trời ạ!
Meo đại gia đen thùi liếm liếm chóp mũi, một đầu đâm vào tóc dài bên cổ của hắn, mặt lông nóng hổi.
Ta đây là đến kỳ rồi sao?
Phát tình với sen phải làm gì đây!
Tác giả có lời: 【 Tểu kịch trường 】
Bass: Mèo nó lớn rồi nha.
Jofar: Biết phát tình rồi.
Bass đỏ mặt.
Jofar mỉm cười rút kiếm: Chỉ có thể phát với ta, nếu không…
Cắt trứng!
Chú thích:
* Về biểu tượng của Thượng và Hạ Ai Cập: t tra được trên wiki là HAC có biểu tượng là giấy cói và ong, wiki không nhắc tới biểu tượng của TAC nhưng t tra một chỗ khác thì bảo biểu tượng của TAC là hoa sen xanh, vì vậy nên chỗ này tác giả viết sao thì t giữ nguyên như thế.
* Về Menes: ông là pharaoh đầu tiên cai trị Ai Cập đã THỐNG NHẤT, tên phía trước được dùng khá phổ biến, ngoài ra ông còn có tên khác là Narmer.
Nếu mọi người hứng thú có thể tra tên ổng để biết tại sao ông ta có tận 2 cái tên như này.
Thực ra qt hay raw thì t dùng đủ cách không ra được cái tên bình thường nên t tra trên wiki về thống nhất Ai Cập thì ông ấy nổi tiếng nhất..