Đọc truyện Chúng Mình Lấy Nhau Đi – Chương 8: Chó cắn áo rách
Buổi chiều, Tô Xán Xán đang chổng mông quét dọn, trông thấy Cao Vũ nhàn nhã ngổi sô-pha chơi game thì uất không chịu nổi. Đang nổi cơn tam bành thì điện thoại đổ chuông, là mẹ gọi tới.
-A lô? Xán Xán hả, dì con gửi biếu một cái chân giò hun khói, mẹ với bố con ăn không hết, ngày mai con về cắt một miếng mà ăn nhé.
-Vâng ạ. – Xán Xán đáp.
-Sao thê? Giọng con nghe có vẻ xuống tinh thần quá thê? – Hiểu con gái chẳng ai bằng mẹ, tiếng nói của con gái ngày thường sang sảng, hôm nay bỗng nhiên u ám hẳn, làm mẹ phải quan tâm chứ.
Xán Xán mặt mũi sầu não, trông nhà cửa mình vừa dọn dẹp tươm tất rồi lại nhìn Cao Vũ đang thư thái tiêu khiển… cảm thấy như bị hai quả núi đè nặng, làm sao mà phấn chấn cho được? Cô nuốt nghẹn rồi nói:
– Mẹ à, con không sao đâu.
-Con không giấu mẹ việc gì đấy chứ? – Trần Xuân Kiều tuy nóng ruột giục con gái lấy chổng nhưng không phải là người mẹ hời hợt đối với con gái.
– Không có gì đâu! Mẹ tưởng tượng quá đây. – Có một điều làm sao có thể cho mẹ biết được, là cô kết hôn giả với Triệu Noãn Noãn. Điều này nếu bị tiết lộ, chắc là chết không toàn thây.
Thấy con gái cứng cỏi như thế, Trần Xuân Kiều cũng không tiện nói gì, chi dặn dò vài câu rồi gác điện thoại.
Vừa dập máy, Xán Xán vội thở phào: thiếu chút nữa thì lộ bí mật…
Nhưng thoắt cái đã nghe thây giọng Cao Vũ trầm trầm bên tai:
– Mẹ em vẫn quan tâm đến em nhi!
-Lắm lời, chẳng lẽ mẹ anh không quan tâm tới anh sao? – Xán Xán khó chịu độp lại.
Cao Vũ tối sầm mắt:
– Mẹ tôi ở nước ngoài.
Câu nói của anh ta đã khêu gợi tính hiếu kỳ của Xán Xán. Nói thực thì Cao Vũ đến ờ đây cũng đã gần hai tuần, bộ dạng hành tung bí ẩn, chẳng thây anh ta nói về bản thân, chi bằng nhân cơ hội này dò la một phen, biết đâu có thê tìm ra gót chân Asin…
Tóm lại, Tô Xán Xán vẫn âm mưu khai quật bí mật của Cao Vũ.
Xán Xán buông tay, ve vẩy đi đến bên Cao Vũ ra giọng nịnh nọt:
Anh Cao…
Sao? – Cao Vũ tạm dừng tay chơi, hướng mắt vào cô.
Anh đến đây đã mây ngày rồi, chúng mình còn chưa hiểu nhau, cho nên đến tìm anh giao lưu. – Xán Xán cười nịnh.
-Được thôi! – Cao Vũ nhếch mép, chi một chỗ cho cô:
– Ngồi đi.
Giăng lưới thành công rồi! Xán Xán mừng thầm ngồi xuống cạnh Cao Vũ.
– Giao lưu gì nào?
Lúc này đương nhiên muốn biết lý lịch, Xán Xán hỏi:
-Anh quê ở đâu?
– Thành phố B. – Cao Vũ trả lời một câu ngắn gọn.
– Hình như không quá xa đây đâu.
Cao Vũ gật đâu.
-Thế anh đến đây là để làm việc à?
Cao Vũ ngẫm nghĩ:
-Thì coi như vậy.
Cái gì mà coi như vậy? Xán Xán cố nén cảm giác muốn mắng người đối thoại, tiếp tục hỏi:
-Gia đình anh vẫn ở thành phố B chứ?
-Không, cả nhà tôi không ở trong nước.
-Vậy à? Một mình anh không quá cô đơn chứ?
Cũng tốt mà, tôi tự do quen rồi. – Cao Vũ nhún vai, vẻ mặt nhiên.
-Nhưng đôi khi cũng nhớ gia đình chứ, ví như nhớ món mì mẹ nấu, món trứng rán hành của bà ngoại, nhớ câu chuyện ông kể… Cả nhà ở cùng nhau tốt đẹp hơn chứ… – Xán Xán thao thao Iuyột về sự sống trên đời, nói rồi hí hừng nhìn Cao Vũ.
Cao Vũ hấp háy mắt, lãnh đạm nói:
-Mẹ tôi không biết nấu mì.
-Không sao, còn bà ngoại anh nữa!
-Bà ngoại tôi cứ ăn trứng là đau bụng đi ngoài.
Xán Xán đổ mồ hôi:
-Thế bố anh..
-Bố tôi thì không kể chuyện được…
-Thật sao? – Câu trả lời làm cô thấy mù mờ.
-Tiếc là bố tôi mất từ 10 năm trước rồi
Xán Xán:
-…
Tô Xán Xán nghiến răng, quyết định tổng tân công:
-Thế thì anh vẫn còn ông bà nội, ngoại, cậu mợ chú thím chứ? Anh không nhớ họ chút nào sao?
Cao Vũ hấp háy mắt:
-Rốt cuộc em muốn nói gì?
-Tôi muôn… -Xán Xán nghiến răng. -Tôi chi hy vọng là…
-Hy vọng là tôi dọn khỏi đây hả?
Xán Xán ngẩn người, Cao Vũ đã điếm trúng huyệt!
Chẳng đoái hoài đến sự kinh ngạc của Xán Xán, Cao Vũ nhướn mày:
-Muôn tôi dọn đi cũng được… nhưng…
-Nhưng cái gì? – Hy vọng tràn trề lên mắt, dù có trèo núi cao lội biển lửa, cô cũng cam lòng!
Cao Vũ đột nhiên vứt máy chơi game cho Xán Xán, chỉ vào màn hình:
-Nhưng cô phải đánh thắng tôi!
-Chơi game?
Đúng vậy! Chi cần cô đánh thắng tôi, ngày mai tôi lập tức dọn đi!
-Được! – Xán Xán bị kích động đến độ khóc rưng rức.
Nhưng nếu tôi thắng, em phai đáp ứng 3 điều kiện của tôi. – Quả nhiên bọn tư bản không bao giờ nhận phần thiệt.
Xán Xán ngờ vực nhìn anh ta:
-Việc gì?
Cao Vũ cười ngạc nhiên:
-Tôi vẫn chưa nghĩ ra. – Nói rồi làm ra vẻ tùy cô, đổng ý hay không không quan trọng.
Xán Xán bối rối, nếu đổng ý, nhỡ may mình thua, chẳng lẽ bị bắt làm nô lệ cho anh ta? Còn nếu anh ta thua? Thế thì kế hoạch hạ bệ tên tư bản đầu sỏ thành công mỹ mãn còn gì! Nghĩ đi nghĩ lại, quả là khó quyết định.
-Thế nà
o? Không ok thì thôi, anh cũng chẳng mất mát gì.
Thu hết can đam, Xán Xán hoành tráng:
-Được! Tôi đồng ý! – Gì thì gì cô cũng là một game thù có sợ ai nào!
Nhưng rồi sau nửa giờ đổng hổ, Xán Xán lại thây bầm gan tím mật bởi vì cô đã bị hạ gục đến giọt máu cuối cùng, nằm xoài trên đất chỉ còn thoi thóp.
Còn Cao Vũ? Anh ta đang mím cười hài lòng nhìn Tô Xán Xán vơi bộ mặt tuyệt vọng:
-Em họ, em mà còn chút tình thì đừng đánh anh nữa.
Xán Xán nghiên răng kèn kẹt! Cô vừa lâm trận đã chịu một nhát chém, sóng xoài trên đất, Cao Vũ cứ thong thả xuống tay, vẻ mặt như là có lỗi vậy.
Biết làm sao được? Sức cô không địch nổi người ta!
Vậy là thân phận cô lại tiếp tục chìm đắm trong địa ngục nô lệ cho kẻ tư bản này…
Em họ, phiền em giúp anh dọn dẹp phòng nhé.
-Anh không tự làm được à? – Xán Xán gắng chút sức tàn, thêu thào.
-Chẳng lẽ em quên ba điều kiện đã đổng ý với anh?
Mổ hôi Xán Xán bắt đầu nhỏ giọt.
-Một là, từ nay về sau, phòng của anh do em dọn dẹp.
Đáng hận biết bao!
-Em họ sao thê?
Không được! Xán Xán, mình không thế để đồ ma quý này sai thiên được! Cô quyết định phản kháng.
-Em họ, nếu em phản kháng, anh đành đem việc hôm nay kể với Noãn Noãn…
-Dọn thì dọn, sợ gì anh! – Xán Xán nghiến răng đổng ý.
-Còn việc thứ hai, từ nay về sau anh đưa mắt là em phải tự động lui đi, không được làm phiền anh và Noãn Noãn.
Xán Xán phát hiện, kẻ mà mình đang gặp không nhà tư bản , mà là hồ ly tinh! Không những vậy, còn là hổ ly tinh tu luyện ngàn năm đắc đạo!
-Ok! Tôi đổng ý với anh! Còn việc thứ ba? – Bão tố đã nổi thì mạnh lên một thê đi!
-Việc thứ ba hả…
-Việc gì? – Không phải sai cô phóng hỏa giết người, làm việc phạm pháp đây chứ? Xán Xán căng thẳng.
-Việc thứ ba để nghĩ rồi nói sau đi. – Cao Vũ cười bí hiểm. – Em họ đi được rồi đây.
-Đi đâu?
-Đi dọn phòng.
Đến nước này, Xán Xán chính thức bị tròng lên cổ ách nô lệ rồi.
Đọc tiếp Chúng mình lấy nhau đi – chương 9
trên điện thoại – Để những câu chuyện, tâm sự, phản hồi cũng như những thắc mắc của bạn đến với các độc giả của 360.com các bạn vui lòng gửi về email [email protected]