Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Chương 5: Thì ra nhục thế!


Đọc truyện Chúng Mình Lấy Nhau Đi – Chương 5: Thì ra nhục thế!

Chớp mắt, cuộc sống nhẫn nhục kiếm ăn đã vèo trôi một tuần, chiếu theo những điều ước nhục nhã, mấy ngày này, Tô Xán Xán chịu không ít áp bức. Nhưng mà ai bảo cô bỗng dưng đi ở nhờ chứ!

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, kỳ thực Triệu Noãn Noãn cũng không thoải mái gì. Anh là Giám đốc sáng tạo của một công ty quảng cáo lớn ở thành phố này, cho nên hàng ngày công việc khá bận rộn. Trước đây, anh sống một mình, tuy bận nhưng cũng rảnh thân. Nay trong nhà bỗng dưng thêm một người, mà những phiền phức người này gây ra nhiều hơn hẳn bình thường…

Tóm lại, hai người ở cùng nhau là bi kịch!

Trong những ngày bi kịch này, Tô Xán Xán vốn chưa từng làm việc nhà, cuối cùng cũng nổi cáu.

Hôm nay, cô xông vào phòng Triệu Noãn Noãn, lớn giọng phản kháng:

– Triệu Noãn Noãn, em muốn sửa cam kết!

– Không được! – Triệu Noãn Noãn từ chối thẳng thừng.

– Tại sao?

– Đây! – Ngón tay dài mảnh của Triệu Noãn Noãn đặt mạnh lên điều thứ sáu của bản cam kết: Bản cam kết có hiệu lực từ ngày soạn thảo, lập tức chấp hành, bên B không được đưa ra bất cứ kiên nghị nào. – Theo quy định, em không được có quyền sửa đổi cam kết. – Anh nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Triệu Noãn Noãn, anh được đấy!” Tô Xán Xán nghiến răng kèn kẹt, quyết định vì tự do của bản thân, dù có liệt cơ mặt cũng cam lòng, đổi ngay sang nụ cười nịnh nọt:

– Noãn Noãn anh à…

– Đây! – Ngón tay Triệu Noãn Noãn lại đặt vào điều thứ báy của bản cam kết: Người vi phạm cam kết chịu bất cứ xử phạt nào của đối phương. – Nếu em không muốn bị thu máy tính, tốt nhất hãy ngoan ngoãn chấp hành cam kết. – Anh tiếp tục giữ giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

Tô Xán Xán mặt mày bí xị, đúng là tránh vỏ dưa gặp vò dừa! Không ngờ bộ mặt thật của Triệu Noãn Noãn là như thế, cũng biết dùng thú đoạn cơ đấy.

– Anh, anh, anh… – Cô nghiến răng ken két.

Triệu Noãn Noãn tỏ vẻ thương xót:

– Anh thế nào?

Cuộc chiến nảy lửa sắp nô bung, đột nhiên chuông cửa reo vang.

– Ra mở cửa đi! – Triệu Noãn Noãn ra lệnh.

Xán Xán ương ngạnh:

– Tại sao đến mờ cửa cũng phải em?

Triệu Noãn Noãn chi vào máy tính:

– Em không thấy anh đang làm việc à?

– Em – không – đi! Cam kết vốn không quy định nghĩa vụ em phải mở cửa, vì thếem từ chối!

– Đây! – Ngón tay Triệu Noãn Noãn lại chi vào điều thứ 8: Bên B trong thời gian sống chung phải làm hết trách nhiệm đối với người sòng chung, thay bên A dọn dẹp vệ sinh, sắp xếp nhà cửa, giặt giũ quét tước. Mọi yêu cầu bên A đề ra mà không vi phạm luân lý đạo đức thì đểu phải tuân thủ vô điều kiện. – Mở cửa là vi phạm luân lý đạo đức à?

* * *

Tô Xán Xán ôm mối hận không thể rửa ra mờ cửa, cánh cửa mở ra, cô sững người. Đàn ông đẹp trai đã thấy nhiều trên ti vi, nhưng Tô Xán Xán dám đám bảo, người đàn ông đứng trước mặt cô đáng được xếp vào hàng đầu trong những chàng trai đẹp nhất mà cô từng nhìn thấy. Nếu nói Triệu Noãn Noãn đủ tiêu chuẩn là người đàn ông lương thiện thì chàng trai này xứng danh là đổ Sở khanh. Tóc dài, mắt đen, môi mỏng, nụ cười nửa kín nửa hở, ba phần mua chuộc bảy phần tử tế, trai gái già trẻ đều chết mê.

Thấy người phụ nữ ra mở cứa trố mắt, người đàn ông dịu dàng giơ tay nâng cằm cô:

– Người đẹp, sao vậy?

Eo ơi.. nổi hết cả da gà, Tô Xán Xán chớp mắt lùi lại, cảnh giác nhìn Cao Vũ – tên người đàn ông, hình tượng đẹp giai thoắt cái đã giảm đi gần hết.


– Nói mau! Anh tìm ai? – Tay chống nạnh, ngực ưỡn ra, Tô Xán Xán ra vẻ sư tử Hà Đông. Phụ nữ béo là một ưu điểm, ưỡn ngực ngẩng đầu đã đủ hiên ngang.

Cao Vũ sũng sờ ngoài cửa:

– Cô là ai vậy?

– Tôi? – Thấy tên đàn ông này đã không chịu khai họ tên còn hỏi ngược lại mình, Tô Xán Xán vừa bị Triệu Noãn Noãn bắt nạt tìm ngay được chỗ xả tức. – Tôi là ai thì can hệ tới cái mông anh ấy! Anh tới gõ cửa chẳng lẽ còn nói không biết tên chủ nhà? À, tôi biết rồi… nhất định là anh đến chào hàng chứ gì! Nói cho anh biết, khu này câm người chào hàng vào, nếu anh định kiêm cớ luồn vào đây là quá kém sáng suốt rồi, đội bào vệ dưới lầu không khách sáo đâu, hôm qua có kẻ chào hàng bị đánh nằm liệt giường nửa năm đây! Ý tôi là chẩn đoán nằm bất động nửa năm. Vì thế, tôi khuyên anh tốt nhấtbiến ngay đi, nếu không tôi gọi điện thoại gọi bảo vệ lên, đến lúc ấy anh chết hay sống không liên quan tới tôi… bla bla bla…

Tô Xán Xán đang khua môi múa mép làm tới, nước bọt tung tóe, thiếu chút nửa mọi triết lý kinh điển văng cả ra, nói một thôi một hồi bỗng nhiên cảnh giác:

– Sao anh vẫn chưa biến đi?

Người đàn ông nhịn không nổi, lặng đi một lát rồi ôm bụng cười phá lên.

– Ôi trời ơi! Anh cười cái gì! Những điều tôi nói là thật đấy, không tin anh đi hỏi bảo vệ mà xem…

Sao thế? – Nghe thấy ồn ào, Triệu Noãn Noãn đi ra, đẩy Tô Xán Xán đứng chắn trước cửa, đang định hỏi thì đột nhiên sững người:

– Là… anh à? – Mặt anh hơi đỏ.

Người đàn ông điển trai đang ôm bụng cười sặc sụa gắng gượng thẳng người lên, lườm yêu một cái, cười mê đắm:

– Sao thế? Quên anh nhanh thếsao?

Tô Xán Xán hơi ngạc nhiên, nhìn Triệu Noãn Noãn rồi đưa mắt nhìn người đẹp trai từ trên xuống dưới một lượt, tóc dài, mắt đen, môi mỏng… bỗng nhiên, cô đột nhiên hiểu ra.

Thì ra là cùng một bọn! Nó!()

* * *

Bước vào phòng khách, Xán Xán cảm thấy không khí giữa hai người họ rất tế nhị nên tìm cớ vào bếp gọt hoa quả, nhưng vẫn len lén gần cửa bếp nghe trộm.

Tình huống này khiến cô cảm thấy mình giống như nhân vật chính trong những câu chuyện tình tay ba cổ điển, mở cửa ra thấy người thứ ba đứng ngoài cửa, khóc lóc kêu la Tôi đã có con với anh ta, xin chị rời bò anh ấy..

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhận ra hai người đã mất hút, cửa phòng Triệu Noãn Noãn đóng gần kín, bên trong dường như có tiếng người nói.

Đói khát đến mức này sao?

Xán Xán nhất thời hai mắt sáng rực, trong đầu bắt đầu hiện ra những cảnh trẻ em không được xem. Hiếu kỳ, cô bèn tiến về phía cửa phòng. Mắt đang thao láo xem xảy ra việc gì thì cứa đột nhiên mở toang.

Triệu Noãn Noãn vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cô:

– Em đang làm gì vậy?

– Đưa… đưa hoa quả…

– Hoa quả?

Xán Xán cúi đầu, bối rối, con dao gọt hoa quả sắc nhọn trên tay vẫn hướng về phía Triệu Noãn Noãn…

Triệu Noãn Noãn sa sẩm mặt:

– Còn không mau đi gọt hoa quả đi!

– Thì đi! – Nói rồi cô cầm dao quay lại bếp, cắt đầy một đĩa táo ‘lịnh mang ra đãi khách.


– Đây là cái gì? – Cao Vũ từ nãy đến giờ không nói một lời bỗng nhiên hỏi cô.

Xán Xán chưng hửng:

– Táo chứ gì!

– Sao không gọt vỏ đi?

Xán Xán ngấn người, gọt vỏ phức tạp chết được, thế là cô ra vẻ nghiêm chỉnh nói:

– Không gọt vỏ nhiều dinh dưỡng hơn.

– Tôi không ăn táo mà không gọt vỏ.

Á! Cái thằng to gan này! Xán Xán cũng không vừa:

– Hừ! Có ăn là tô’t rồi, sao lắm lời thế?

Cao Vũ cau mày:

– Noãn Noãn, em trả lương cho bà ô-sin này chưa?

Ồ-sin? Tô Xán Xán giật thót cả mình!

– Ô-sin cái gì hả? Tôi là…

– Cô ấy là em gái. – Triệu Noãn Noãn tiếp lời. Nhân lúc Cao Vũ không để ý, anh trừng mắt lườm Xán Xán.

– Em gái? – Cao Vũ nhìn Tỏ Xán Xán từ trên xuôrig dưới, rồi lại đưa mắt sang Triệu Noãn Noãn bên cạnh. – Chẳng giống gì cả…

– Cô ấy là em họ, con gái của ông cậu. – Triệu Noãn Noãn vội vàng giải thích.

– À… – Cao Vũ hiểu ra gật gù, quay đầu lại cười với Tô Xán Xán. – Em họ, làm phiền em gọt vỏ táo hộ nhé.

Tô Xán Xán:

– Nát một chút mới dễ tiêu hóa. – Cái cớ này cô đã nghĩ từ trước rồi, ăn được thì ăn, không thì nhịn đi.

Thôi được rồi, cô giữ lấy mà tự ăn đi. – Cao Vũ đành xua tay.

– Anh là cái loại người gì vậy? Vừa nói ăn, lại không ăn! Sớm biết thếnày, lúc nãy đã chăng…

– Xán Xán! – Lại là địa chu Triệu Noãn Noãn đáng ghét.

Xán Xán trợn mắt lườm Cao Vũ một cái:

– Không ăn thì tôi ăn.

Đang quay đầu định đi, Triệu Noãn Noãn quát dừng lại.

Lại còn muốn gì đây? Xán Xán mặt xầm xì quay lại.

– Không còn sớm nữa, đi ra ngoài ăn đi!


Ai chà! Nghe đến chữ ăn, cái đầu bé tý cúa Xán Xán nhanh chóng nở tung ra vì những tưởng tượng sơn hào hải vị, đến nỗi nhất thời quên béng cả cái nhìn ác cảm đôi với Cao Vũ, ngoáy mông vội vàng theo hai người bọn họ lên xe.

Có điều là…

“Cảm…”. Còn chưa nói hết lời cảm ơn, đã có người nhanh chân hơn một bước mở cửa xe chui vào, Xán Xán dừng sững lại.

Cao Vũ chết tiệt! Lại còn cướp cả chỗ ngồi cạnh tài xế của cô! Không thể bỏ qua được!!!

– Mau lên xe đi! – Triệu Noãn Noãn hối thúc.

Xán Xán đang dừng sững, hận đến nỗi răng nghiến ken két cũng đành vội vàng mờ cửa xe, ngồi ở hàng sau, đóng sập cánh ma bụp một cái.

Đối xử với xe cưng như thế, Triệu Noãn Noãn tím mặt:

– Xán Xán, em đóng cửa mạnh quá đấy.

– Hứ! – Xán Xán chẳng nề hà lườm anh một cái, ánh mắt giận dữ xoáy vào cái đứa ngồi ở chỗ của cô.

Triệu Noãn Noãn thở dài, nhẫn nại quav đầu, khởi động xe.

– Đây là cái gì? – Cao Vũ bỗng dưng hòi.

– Nói lắm thếl – Xán Xán đang lẩm bẩm, cau có lườm kẻ đang nói, thì nhìn thấy vật gì đó đang nằm trong tay Cao Vũ có vẻ quen thuộc, hình như là… cô ngây ra một lát, đây rõ rằng là cái sợi dây thép cô đã tháo từ áo lót ra, sao… sao… sao lạỉ ở trong tay anh ta?

Triệu Noãn Noãn liếc mắt:

– Hôm đó không biết Xán Xán lấy được từ đâu mấy sợi dây thép.

Vừa nghe xong, ánh mắt Cao Vũ lập tức rọi vào nguời Xán

Xán, nhếch mép thoáng nụ cười:

– Cái này cùa cô hả?

Xán Xán vội vàng lắc đầu.

– Xán Xán, cái này không phải là dây thép em đưa cho anh à? – Triệu Noãn Noãn bóc mẽ ngay.

Cô đành chớp mắt quay đi tránh cái nhìn của C

ao Vũ.

Ngờ đâu Cao Vũ chuyên sang Triệu Noãn Noãn:

– Em muốn biết đây là cái gì không?

– Cái gì?

– Đây là…

Xán Xán thấy tình thế không hay, nêu để Triệu Noãn Noãn phong kiến biết là hai sợi dây thép kia được rút từ áo lót thì ra sao chứ? Trong lúc cấp bách, cô đang định từ hàng ghế sau xông lên tóm lấy cổ áo Cao Vũ không cho anh ta nói.

Đúng lúc, hai người cùng nhìn cô, tình cánh nhất thời rất lúng túng.

– Ui dà! Em đói chết được rồi! Mau mau đi ăn thôi! – Xán Xán ra bộ rũ xuống.

– Anh ngược đãi em hả? – sắc mặt Triệu Noãn Noãn không hứa hẹn điều gì tốt lành.

– Không đâu!

– Anh không cho ăn à?

Xán Xán lắc đầu, đâu phải cô không ăn, mà luôn ăn hết cả phẩn của hai người.

Thế tại sao em cứ như dân ăn mày ba ngày chưa được miếng nào vào mồm thế?


Xán Xán:

– Vì cô ấy tích trữ nhiều nên tiêu hóa nhanh. – Cao Vũ đưa ra đáp án.

– Đúng đấy, đúng đây! Vì em tích trử nhiều.ằ. – Đợi đã! Câu này nghe ra có gì rất châm chọc? Nghe sao cứ như đang mắng

cô vậy?

– Anh! – Lòi nói ra đến miệng rồi còn bị nghẹn lại, bởi cô liếc Ihây Cao Vũ đang cầm hai sợi dây thép không biết vô tình hay cố đong đưa, vẻ mặt lộ rõ sự ngạc nhiên cực điểm.

– Tôi làm sao? – Anh ta nhướn mày, truy hỏi đầy vẻ thú vị.

– Quý anh phân tích quả là chính xác quá… – Tô Xán Xán muốn khóc mà mắt khô khốc.

Vẻ mặt Cao Vũ: Tôi cũng định nói như thế đấy, nhưng mà hai sợi dây thép trong tay anh ta thì không chịu hạ xuống, ánh mắt vẫn không chịu rời khỏi người Xán Xán.

– Còn… còn có việc gì nữa?

Cao Vũ liếc mắt xuống dưới, Xán Xán lúc này mới ý thức là mong vuốt mình còn đang bấu lấy cổ áo anh ta, lập tức buông ra Ithư bị điện giật, cảnh giác nhìn đăm đăm Cao Vũ, việc này không anh ta vui đây chứ?

Hai người trân trối nhìn nhau một lúc, Cao Vũ đột nhiên nhếch mép cười, đem cất hai sợi dây thép đáng ghét đi.

Tô Xán Xán bấy giờ mới thở phào.

Địa điểm dùng cơm là Nhà hàng Hoàng gia nổi tiếng nhất thành phố tuy có tên gọi Hoàng gia, kỳ thực ngon nhất ở đây là thực đơn cơm nhà, nhất là món cánh gà chiên trứng, Tô Xán Xán ăn một lần mà mãi không quên, mỗi lần đi ăn tiệm đều giục Triệu Noãn Noãn tới đây.

Nhưng hôm nay, cảm hứng hoàn hào dường như bị một kẻ phá vỡ…

– Em họ, phiền em đi lấy giúp một cái thìa được không? – Đằng sau nụ cười rạng rỡ của Cao Vũ ẩn chứa mũi dao, như muôn băm vằm lột da Xán Xán đáng thương của chúng ta.

– Vừa mới lấy cho anh rồi đó thôi?

Rất hiển nhiên, phán kháng chỉ mất công:

– Em nhìn xem, cái thìa em vừa lấy có vết xước…

– Ở đâu? – Tôn Xán Xán mở to mắt ngắm nghía cái thìa rất lâu.

– Cái vết này hình như là hoa văn đây chứ?

– Hoa văn? – Cao Vũ hồ nghi nhìn cái thìa. – Hoa văn này dài thượt, phiền em họ giúp anh đổi cái khác dễ nhìn hơn. – Nói rồi, còn nhìn cô nở một nụ cười hấp dẫn chết người không phải đền mạng.

Tô Xán Xán ngây ra.

Đến khi thìa được mang đến, ngồi chưa ấm chỗ, cái giọng ma mị lại vang lên:

– Em họ, em xem hoa văn của cái đĩa này có phải cũng không đẹp mắt không…

Cứ như vậy, suốt bữa ăn, Xán Xán chẳng khác gì đứa bé giúp việc đi tới đi lui, hầu như mọi dụng cụ trên bàn ăn đều đã đổi cả, rốt cuộc cũng đến lúc đẹp lòng thỏa dạ mà ngồi xuống ăn cơm.

– Món cánh gà chiến trứng của em đâu? – Một linh cảm không lành lướt qua trong tim.

Cao Vũ nhìn vào đám xương còn sót lại của món cánh gà chiên trứng:

– Anh nghĩ là em họ không thích ăn gà, cho nên.. Không được lãng phí mà… – vẻ mặt Cao Vũ vẫn như người gỗ vô tội.

Trái tim Tô Xán Xán vỡ vụn, món cánh gà chiên trứng yêu thích nhấtcủa cô đã tiêu rồi!

Nếu nhũng áp bức vừa rồi chí như là dòng nham thạch cuồn cuộn trong lòng núi lửa, thì đến lúc này, nhìn món cánh gà yêu thích tiêu tan trong mồm người khác, bao nhiêu uâ’t ức tích tụ Irong lòng Tô Xán Xán bộc phát hết.

Cao Vũ! Tôi quyết định rồi, có tôi thì không thể có anh!

Đọc tiếp Chúng mình lấy nhau đi – chương 6

trên điện thoại – Để những câu chuyện, tâm sự, phản hồi cũng như những thắc mắc của bạn đến với các độc giả của 360.com các bạn vui lòng gửi về email [email protected]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.