Đọc truyện Chúng Mình Lấy Nhau Đi – Chương 19: Khó tả
Tối đến, Xán Xán nằm trên giường, xoa cái bụng căng như trống của mình, đau khổ vô cùng.
Thực quá đáng! Tại sao rốt cuộc chi mỗi mình cô bị gánh hậu quả? Chẳng phải nam nữ bình đẳng hay sao? Thế giới này thật không công bằng!
Trong nỗi niềm bi phẫn cuồn cuộn, Xán Xán mơ hồ đi vào giấc ngủ…
* * *
Xán Xán thì ăn no uống say ngủ khò khò, nhưng trong phòng kia có một người không ngủ được, chính là Triệu Noãn Noãn. Vì việc Xán Xán mà anh bực dọc khó chịu mấy ngày nay.
Từ hôm ngủ cùng một chỗ với Xán Xán, sau khi nói mấy lời tâm huyết, Triệu Noãn Noãn nhận ra bản thân không kiềm chế được, cứ chú ý tới nhất cử nhất động của Xán Xán. Điều này khiến anh rất không thoải mái.
Rõ ràng là bản thân không ham phụ nữ, thì cớ sao lại có ý nghĩ như thê? Chẳng lẽ thực ra anh…
Nhưng anh biết điều đó là không thể. Hai người biết nhau từ quá lâu rồi, nếu anh.thực sự có cảm xúc với cô thì không phải đợi đến bây giờ mới xúc cảm. Thêm nữa Xán Xán cũng chỉ coi anh như là bạn tốt, chưa bao giờ e ngại gì, nếu cô ấy biết anh đang nghĩ gì, thì sẽ nhìn anh thế nào…
– Ôi chao… – Triệu Noãn Noãn thở dài, buồn chết được.
Đột nhiên, ngoài cửa phòng có tiếng kêu kỳ lạ, hình như…
Là tiếng của Xán Xán!
Việc gì vậy? Triệu Noãn Noãn lập tức vùng dậy, mờ cửa phòng xông ra, gặp đúng lúc Cao Vũ cũng bị tiếng kêu đánh thức, đang chạy ra xem sao.
– Giời ơi… – Âm thanh vang ra từ phòng Xán Xán.
Triệu Noãn Noãn cuống lên, gõ cửa phòng:
– Xán Xán! Em sao vậy? Mau mở cửa ra!
Tiêng rên rỉ trong phòng vẫn tiếp tục, cửa lại không mở. Anh cuống quýt, lùi lại vài bước chuẩn bị xô cừa vào.
– Em vội gì chứ? – Cao Vũ lãnh đạm đứng một bên đưa tay tóm lấy anh, vẻ mặt có phần trầm ngâm.
– Anh cản em làm gì? Không thấy Xán Xán đang bị làm sao à?
– Lòng nóng như lửa đốt, anh chi sợ Xán Xán gặp chuyện gì không hay.
Cao Vũ nhìn anh sâu thăm thắm, nhếch môi, hổi lâu mới nói:
– Chìa khóa đâu?
– Không kịp rồi! – Triệu Noãn Noãn xô Cao Vũ ra, chực xông vào phá cửa.
– Rầm!
Anh và Xán Xán đang mở cừa xô gọn vào nhau.
Ui da… – Xán Xán yếu ớt kêu một tiếng, khom lưng, tay ôm chặt bụng.
– Sao thê? Bị va đập đau quá à? – Triệu Noãn Noãn vội vàng đỡ lấy cô. – Em đừng có lắc đầu nữa! Rốt cuộc là bị vađầu vào đâu? Mau để anh xem cho!
Xán Xán nhắm nghiền mắt, vẫn lắc đầu quầy quậy.
– Cô ấy đau bụng. – Cao Vũ mở miệng nói đúng chỗ.
Cái gì? – Triệu Noãn Noãn vội vàng cúi nhìn Xán Xán, cuối cùng cũng đã thấy cô gật đầu.
– Đau… Đau quá.. – Chính xác, cô vừa mới ngủ chập chìm, đột nhiên bị một trận đau bụng cuộn lên, định cố chịu, nhưng cơn đau hơn cơn trước, cuối cùng không nhịn được phải kêu lên.
– Thế này, thế này phải làm sao? – Triệu Noãn Noãn chưa từng gặp cảnh ngộ này nên cũng hốt hoảng, tay đỡ Xán Xán không biết phái làm gì.
– Ôi… – Xán Xán ôm chặt bụng, trán vã mổ hôi.
Thây Xán Xán lắc đầu rồi lại gật đầu, sắc mặt bắt đầu tái xanh, Triệu Noãn Noãn càng hoảng hơn:
– Anh, anh đi tìm thuốc… Em ngồi một chút…
– Không cần đâu! Đưa thẳng đến bệnh viện đi! – Cao Vũ đang im lìm đột ngột ngăn anh lại, giọng vẫn lạnh lùng, đồng thời bước lên nâng Xán Xán dậy. – Em mau đánh xe ra, anh đưa cô ây xuống.
– Em đi ngay đây! – Triệu Noãn Noãn thấy đã có cách thì đáp ứng liền, nhưng vẫn nhìn Xán Xán đầy vẻ lo lắng, rồi vội vàng xuống lầu.
Cơn đau kịch phát khiến đầu óc Xán Xán mê man, mơ hồ nhìn thấy Triệu Noãn Noãn phi như bay, sau đó cả thân mình được ôm ngang lên.
– Đừng quẫy đạp, đưa em đến bệnh viện nhé. – Mơ màng, Xán Xán chi cảm thây giọng nói này rât bình tĩnh, khiến người ta cảm thấy an toàn, đầu cô quay cuồng, lại một cơn đau cuộn lên, rồi người cô co rúm lại.
Sự việc tiếp theo đó, cô càng mơ hồ hơn, chỉ nhớ có một giọng nói vang bên tai:
– Chịu khó một chút, sắp tới rồi…
* * *
– Viêm dạ dày cấp tính.
Viên bác sĩ trực ở phòng câ’p cứu, mặt lạnh băng khinh khỉnh nhìn Xán Xán đau đớn nằm cuộn tròn một đống:
– Ăn nhiều quá chứ gì? Hiện giờ rất nhiều người bị bệnh này do cá nhân mỗi người. Ăn uống không biết tiết chế, cơ thể làm sao chịu đựng nổi? Có phải trẻ con đâu chứ! – Nói rồi, lại lạnh lùng hỏi: – Hôm nay cô ấy ăn gì?
Xán Xán nhắm nghiền mắt, rên hừ hừ.
– Mau nói xem! Không nói thì điều trị sao được? Có muốn đau đến chê’t không? – Bác sĩ trực đêm, thái độ chẳng mấy khi tử tế.
– Hôm nay cô ấy ăn rất nhiều kem, bánh ngọt, bữa tối ăn thịt gà, tôm, cá, một ít rau, xong rồi tráng miệng một miếng dưa to. – Cao Vũ đột ngột trả lời thay Xán Xán.
Bác sĩ nhìn Cao Vũ đầy vẻ kỳ lạ, quay lại hỏi Xán Xán:
– Ăn đến vậy ây hả?
– Hừ… hừ… – Thực ra cô muốn bày tỏ, ăn nhiều đến vậy là do bị người ta bức hại.
– Cái gì?
– Hừ… hừ… hừ.
– Đúng là ăn ngần ấy thứ, không phải hỏi nữa- Cao Vũ lại trả lời thay cô.
Bác sĩ ngẩn người, đột nhiên có vẻ hiểu ra gì đó, quay sang trách Cao Vũ:
– Ăn nhiều đến thê’ là bạn trai mà không biết khuyên cô ấy, ra cái giống gì hả?
Nói rồi, viết một tràng ra giấy, Cao Vũ lặng thinh.
Triệu Noãn Noãn đứng một bên mặt tối sầm, im lìm đưa mắt nhìn Cao Vũ.
– Được rồi! Đi thanh toán đi đã, rồi lấy thuốc, sau đó đến phòng truyền dịch, đừng có đi sai đấy. – Bác sĩ đã nhất quyết Cao Vũ là bạn trai của Xán Xán, vừa nói vừa nhìn anh.
Cao Vũ dán mắt vào sổ y bạ được đưa ra trước mặt, vẻ mặt vốn không chút cảm xúc bỗng nhiên có nét do dự, đang đưa tay ra thì có một cánh tay nhanh như cắt chìa ra cầm lấycuốn sổ từ tay bác sĩ.
– Biết rồi, cảm ơn bác sĩ. – Triệu Noãn Noãn nắm chặt số y bạ, nhìn Xán Xán, chần chừ một lát, quay về phía Cao Vũ. – Anh giúp tôi trông cô ấy, em đi lây thuốc.
Thấy Cao Vũ gật đầu, Noãn Noãn mới yên tâm đi.
* * *
Mười phút sau, tại phòng truyền dịch.
– Hừ.. hừ… hừ…
– Cô gái ơi, cô đùng khua khoắng thêl – Cô y tá trẻ cau mặt, tay cầm ống tiêm mà không biết phải tiêm vào đâu.
Không thèm nghe lệnh của cô y tá, Xán Xán tiếp tục ôm chặt tay, miệng rên hừ hừ. Cô không muốn tiêm! Cô không muốn tiêm!
– Xán Xán, em sao thê? – Triệu Noãn Noãn lo lắng cúi đẩu hói.
– Hừ.. hừ… hừ.
– Cô ây nói gì? – Y tá nhìn Triệu Noãn Noãn.
– Tôi… tôi cũng không biết…
– Cô ấy sợ đau. – Cao Vũ quẳng ra một câu, rồi tiến lên một bước, vươn tay cẩm lấy cánh tay Xán Xán, quay sang nói với y tá.
– Mau lên một chút, đừng để ý đến cô ây.
– Ái! – Cùng với tiếng kêu tham thiết, mũi kim cắm phập vào cánh tay của Xán Xán.
Từng giọt thuốc ngâm vào mạch máu, cơn đau của Xán Xán giảm dần, thêm nữa vừa mới uống thuốc, một lát sau cô ngú thiếp đi.
Triệu Noãn Noãn cởi áo khoác, lặng lẽ đắp lên mình Xán Xán. Nhìn má cô còn hoen nước mắt, trong lòng anh thấy chắng dễ chịu gì. Anh ngẩng đầu, Cao Vũ đã ngồi ngay bên cạnh.
– Hôm nay làm phiền anh rồi. – Giọng Triệu Noãn Noãn rất nhẹ, sợ làm ồn Xán Xán.
– Hèm. – Cao Vũ hắng giọng nhẹ một tiếng đáp lại, ánh mắt xa xôi, chừng như đang suy nghĩ gì đó.
Thấy Cao Vũ vẻ không đáp lời, Triệu Noãn Noãn cũng không nói nữa.
Đêm khuya trong phòng truyền dịch yên lặng như tờ.
Bỗng nhiên, Triệu Noãn Noãn dường như nghĩ đến điều gì đó, lại ngẩng đầu:
– Sao anh biết hôm nay cô ấy ăn những gì?
Cao Vũ ngây người, thần sắc có vẻ không tự nhiên:
– Cô ấy nói với anh.
– Vậy sao? – Triệu Noãn Noãn nhìn lướt qua anh, trầm ngâm không nói.
Một hồi sau, Triệu Noãn Noãn lại nói nhò, dường như tự bao với mình:
– Đợi khi hết bệnh rồi, phải nói với cô ây, không thể để cô ấy ăn nhiều như thế được…
Người bên cạnh mấp máy môi, định nói gì đó rồi lại không nói nên lời.
Xán Xán thiêm thiếp trải qua ba bình truyền dịch to tướng, khi sắp truyền xong thì trời đã sáng. Cô tỉnh lại đúng lúc Triệu Noãn Noãn đang gọi y tá tới rút kim ra.
– Không cần đâu! – Giọng cô đã mạnh lên, âm thanh cũng vang hơn.hẳn
– Không ngờ em lớn ngần này rồi mà còn sợ tiêm,- Một câu nói lạnh băng sượt qua, lúc này Xán Xán mới để ý thây Cao Vũ ngồi bên cạnh đang nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.
– Em có sợ đâu! – Cô vẫn cứng giọng.
– Còn dám nói à, chẳng biết ai lúc tiêm thì chút nữa quẫy lăn từ trên ghế xuống.
Bị điểm đúng chỗ đau, Xán Xán càng gồng mình ương ngạnh:
– Thì em sợ tiêm, làm sao nào? Cũng chẳng muốn nghĩ xem ai hại em ăn đến n
ỗi bị đau bụng nữa.
Cao Vũ sắc mặt tối sầm, bỗng dưng im bặt.
Xán Xán không còn thiết giữ mồm miệng nữa:
– Anh biết em không thể ăn được nhiều đến thế mà vẫn nhất mực bắt em ăn, ăn đến nỗi mang bệnh rồi, tâ’t cả là do anh hại em…
Đột nhiên, cô dùng lời, sắc mặt trắng bệch.
Vì cách không xa, Triệu Noãn Noãn đang đứng đó, sau lưng là cô y tá tiêm thuốc đang tới rút kim.
Xán Xán lại bị căng thẳng.
– Em không cần rút, không cần rút…
Xán Xán làm cô y tá cũng căng thẳng. Chưa gặp bệnh nhân nào như thế đây, khi tiêm vào thì kêu không muốn tiêm, khi rút kim ra cũng không chịu cho rút, như thế chẳng phải là có ý làm khó cho y tá sao? Cô y tá đành gắng gượng làm ra vẻ tươi cười:
– Cô gái ơi, dịch truyền đã hết rồi, cần phải rút kim ra.
– Tôi không cần! Tôi không cần! – Xán Xán lắc đầu trối chết, mũi kim đã cắm lâu như thế, rút ra chắc là đau lắm!
– Xán Xán! – Triệu Noãn không biết làm thế nào, đành lên tiếng dỗ dành. – Ngoan nào, rút ra rất nhanh thôi, không đau đâu
– Không cần! Không cần! Đã bảo không cần mà!
– Em cứ đế mũi kim mãi trong người sao?
– Không cần… mà!
Phòng truyền thuốc vốn yên tĩnh lại thêm một lần vang lên tiếng kêu thảm thiết, Cao Vũ đã nhanh như cắt rút phắt mũi kim ra, trao cho y tá. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Cao Vu quay lại nhìn cả hai.
– Đi thôi! – Bước đi mấy bước anh đột nhiên dừng lại, tiến về phía Xán Xán.
– Anh.. anh… anh muốn gì? – Xán Xán ôm chặt tay, cảnh giác nhìn anh.
Cao Vũ đến trước mặt cô thì dừng lại, đột ngột cởi áo.
Xán Xán mở to mắt, kinh hãi nhìn anh cởi dần từng nút áo. Chẳng lẽ mới rồi bị cô nói mấy câu, giờ anh khom lưng chịu tội? Đừng có khoa trương đến mức đó chứ! Nhưng cái vẻ cởi áo của anh chàng đẹp trai này quả là hấp dẫn… (Xán Xán, cô đúng là đồ dại trai đó!).
Đang thần hồn bay bổng, thấy vai ấm hẳn lên, hóa ra Cao Vũ cởi áo khoác choàng cho cô, rồi lướt mắt qua cái người đang trợn tròn mắt ngạc nhiên, lãnh đạm nói:
– Bên ngoài lạnh lắm, đừng để chết cóng đây.
Sau cơn chấn động, trong lòng Xán Xán dấy lên cảm giác kỳ lạ, hình như vừa ăn một món bánh trứng rán thơm ngon, âm nóng,ngot ngào.
Cao Vũ đi vài bước, thấy không ai theo sau, lại quay mình:
– Đi chứ?
Xán Xán định thần, đỏ mặt, vội vã cun cút theo anh.
Phía sau, Triệu Noãn Noãn nhìn theo bóng hai người, vẻ mặt vốn tối sầm càng thêm u ám.