Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Chương 18Quyển 5 -


Đọc truyện Chúng Mình Lấy Nhau Đi – Chương 18: Quyển 5 –

Thê’ giới này điên hết cả rồi! Điên quá lắm! Tô Xán Xán cũng sắp điên đây! Vì thế tố hôm nay, cô phát tín hiệu cầu cứu Nhan Như Ngọc.

Xán Xán: Như Ngọc, tớ hỏi cậu, một kẻ râ’t hay bắt nạt cậu bỗng dưng đối râ’t tốt với cậu, là nghĩa làm sao?

Nhan Như Ngọc: ừm… việc này phải xem cho kỹ mức độ đến đâu.

Xán Xán: Đơn giản là như biến hẳn thành người khác, mời cậu ăn ngon, giúp cậu rừa bát, gắp thức ăn cho cậu, lại còn nói muốn đưa cậu đi chơi nữa.

Nhan Như Ngọc: ừm! Cậu chắc chắn anh ta thuộc giai câ’p bóc lột?

Xán Xán: Không những thế mà còn thuộc loại tư bản ăn không của người ta nữa, không vắt kiệt cậu ra bã là nó chưa thôi!

Nhan Như Ngọc: Tớ hiểu rồi!

Xán Xán: Thế nào? Nói mau!

Nhan Như Ngọc: Để vắt kiệt cậu, trước tiên nó vỗ béo cậu đây!

Xán Xán: A..

Nhan Như Ngọc: Cậu nghĩ mà xem, người nuôi lợn cớ sao lại cho lợn ăn nhiều? Không phải vỗ béo để làm thịt à! Sói vì sao muốn chơi với dê? Vì nó âm mưu ăn thịt dê! Siêu thị vì sao bán giá đặc biệt? Vì tất cả đều đã ngầm tăng giá từ trước rồi! Cho nên mới nói, mục đích cuối cùng của bọn bóc lột là đế bóc lột nhiều hơn con người ta!

Nhan Như Ngọc nói xong, Xán Xán đã giác ngộ hoàn toàn!

Quả nhiên, những ngày được sung sướng quá mức không kéo dài được bao nhiêu, Xán Xán vì ngày nào cũng phải ních căng bụng vào bữa tối, thêm nữa Cao Vũ thường xuyên mua đồ ăn vặt cho cô, cho nên 5 cân thịt giảm được do làm việc nhà trối chết chẳng mấy chốc đã được bù lại.

Mắt nhìn số cân nặng rõ ràng trên cân sức khỏe, trong đầu Xán Xán đột nhiên vang lên lời nói của Nhan Như Ngọc người nuôi lợn cớ sao vỗ béo lợn ? Chẳng phải vỗ béo để làm thịt à!

Nhất thời, trong lòng nảy sinh ý thức về mối nguy mà trước chưa từng có, cứ thế này cô sẽ trở thành một quả bóng tròn căng .Vì tương lai của mình, Xán Xán có một quyết định trọng đại – tới tìm Cao Vũ đê đàm phán!

Nói thì dễ, làm mới khó, nhất là đối tượng đàm phán của Xán Xán lại là Cao Vũ, vì thế suốt một buổi sáng Xán Xán không biết Đươc cơ hội nào, đến khi bữa trưa kết thúc, Xán Xán cảm thây gần như chết một nửa con người.


Không thể cứ để cơ hội lại trôi qua được!

Xán Xán xoa cái bụng căng như trống, quyết định sổ ra hết.

– Xán Xán à, nghe nói đầu phố có tiệm bánh ngọt mới mở, ngon lắm, có muốn đi nếm thử không? – Vừa xong cơm tối chưa được bao lâu, Cao Vũ lại bắt đầu dụ khị Xán Xán.

Cơ hội tốt đây rồi!

Xán Xán quyết định dồn hết tinh thần:

– Em không đi!

– Vì sao? – Cao Vũ ngoảnh nhìn, nghi ngờ quan sát cô. Xán Xán cảm giác có một sức ép vô hình đè nặng, khiến cô vốn định nói tuốt tuồn tuột mà quên sạch cả.

– Vì… bởi vì… – Nghiến răng, ưỡn ngực, ngẩng đầu. – Em phải giảm cân!

Cao Vũ mỉm miệng cười:

– Có gì phải giảm chứ? Anh thấy em rất vừa vặn mà.. Em nhìn mà xem, râ’t mềm mại, sờ vào râ’t thích… – Vừa nói, vừa nhân lúc Xán Xán không chú ý, Cao Vũ xoa tay lên mặt cô.

Xán Xán lặng cả người, mặt bị xoa trắng bệch ra, nhanh như cắt cô lùi lại một bước, dáng rất phòng thủ:

– Anh, anh… anh… anh làm gì thế?

– Đừng căng thẳng, anh chi muốn mời em đi ăn kem, chắng lẽ em định từ chối? – Cao Vũ nhướn mày, tiến một bước sát gần Xán Xán.

– Em.. em… – Xán Xán bỗng chốc cứng người.

Cao Vũ lại tiên thêm bước nữa.

Đột nhiên Xán Xán cảm thâdy mình chẳng khác gì chú dê nhỏ bị con sói xám to đùng dồn vào chân tường, dưới ánh mắt sắc lẹm cùa Cao Vũ, cuối cùng cô đành chịu thua:

– Em ăn nhiều lắm, sợ làm anh hết tiền mâ’t…

Vẻ mặt Cao Vũ thoắt cái trở lại nét thản nhiên:

– Yên tâm, muốn ăn bao nhiêu cũng không vấn đề gì.

Tân công không nổi, kế hoạch từ chối của Xán Xán chưa thực thi đã bị đạp đổ, bị kéo băng băng đến tiệm đổ ngọt đáng ghét.

* * *

Nhà của Triệu Noãn Noãn tọa lạc gần trung tâm thành phố bước xuống đường đã đầy thứ ăn chơi, đúng là một thế giới hưởng thụ! Trong cái thế giới rực rỡ sắc màu đó, sự mê hoặc m.1 Tô Xán Xán khó cưỡng lại nhất đương nhiên là những cửa hiệu đổ ăn la liệt, hấp dẫn.

Cái tiệm đồ ngọt mới khai trương mà Cao Vũ nói tới nằm ở góc phô’ đối diện với tòa nhà họ ở.

Vô số bánh trái cầu kỳ tinh xảo thu hút trong các tủ kính, nhìn vào mà tim Xán Xán như muốn bay vút lên. Nhưng vào lúc này, trong đầu cô không ngừng vang lên lời nói của Nhan Như Ngọc tối hôm qua…

– Cái này, cái này, cả cái này nữa.

Xán Xán đưa mắt nhìn vào những nơi mà Cao Vũ chỉ tay, giật thột mình, vội vã xua tay:

– Không lấy nhiều đến thế đâu! Thật đấy! Em ăn không hết được!


– Ăn không hết thì cứ từ từ mà ăn! – Cái vẻ của Cao Vũ rõ rất muốn nói ăn không hết cũng phải ăn cho hết! Xán Xán thây lạnh toát sống lưng.

– Cứ thế đã, cảm ơn. – Cao Vũ nở một nụ cười lịch sự với cô phục vụ khiến cô gái mê hồn, sững sờ không rời bước nổi.

Đáng ghét! Xán Xán vô cùng giận dữ, đưa mắt khinh khỉnh nhìn Cao Vũ, nhưng gặp phải ánh mắt lạnh băng của anh ta, cô phát hoảng, vội vã cúi đầu làm như đang uống nước. Nhưng không kịp nữa rồi.

– Sao em lại nhìn anh như thế?

– Không, không có gì…

– Không phải em định nói gì với anh à?

– Không có… có! – Xán Xán sáng cả mắt, lại một cơ hội tới!

Cao Vũ tiến đến, một tay chống cằm, nhìn Xán Xán đầy vé thú:

– Nói đi!

– Em không thể cứ. .

Chưa nói hết câu, cô phục vụ đã bưng khay kem to đùng tới, vị trà mặt rắc đầy bột sô-cô-la. Xán Xán nuốt nước miếng ùng ực.

– Không thể cứ cái gì?

Được rồi, không thể lãng phí, ăn xong rồi hãy nói! Tô Xán Xán rốt cuộc đã thỏa hiệp.

– Em không thể cứ để anh mời mãi, lãng phí quá!

– Hóa ra em lo lắng chuyện này à? Nếu em giữ ý quá thì bữa nay em mời cũng được.

Miếng kem lạnh đang ở trong miệng, chút nữa thì cô nuốt không trôi.

Tô Xán Xán, chuyện này là do chính ngươi chuốc lây đấy nhé!

Hai cơ hội đều đã mâ’t sạch, không những phải ăn một cốc kem to và một cái bánh ga-tô ngập sữa béo, lại còn phải tự trả tiền, Xán Xán lòng đau như cắt.

Chắc chắn là anh ta cố tình, cố tình lôi mình đến cái tiệm đắt đỏ này!


Xán Xán càng thêm tin chắc lời của Nhan Như Ngọc là chính vác, Cao Vũ đang muốn vắt kiệt đến giọt máu cuối cùng của cô!

* * *

Bữa tối, Xán Xán cố ý chọn chỗ ngồi cách xa Cao Vũ, để không tiện cho anh ta gắp thức ăn cho cô.

Thực lòng cô muốn Triệu Noãn Noãn sẽ nói gì đó như là sao không về chỗ cũ mà ngồi, nhưng anh chỉ nhìn qua một cái rồi chúi vào bát cơm của mình.

Thôi vậy, đến nước này cô cũng chẳng hơi đâu mà tò mò chuyện người khác, cứ bảo toàn cái mạng mình là cần thiết hơn cả!

Tiếc thay, Triệu Noãn Noãn không ỏ ê gì, nhưng Cao Vũ lại mở miệng.

– Xán Xán, sao không ngồi chỗ cũ? – Ánh mắt quét qua là Xán Xán đã thấy lòng run rẩy.

Sao? Sao không ngổi chỗ cũ? Xán Xán vắt óc, rốt cuộc cũng nghĩ ra một cái cớ tội nghiệp:

– Ngồi đây có thế… có thể ngắm phong cảnh.

– Phong cảnh?

Lúc này Xán Xán mới ý thức được, chỗ mình đang ngồi đối diện với Noãn Noãn đang dựa lưng vào tường, vì hoảng quá mò cô nói không đâu vào đâu, rốt cuộc đành phải nói cho rốt ráo:

– Chỗ này… anh Noãn Noãn ăn cơm trông rất bắt mắt! Em thích nhìn anh ấy ăn cơm!

Thoắt cái, mặt Triệu Noãn Noãn đỏ ửng.

– Tô Xán Xán, em nói lung tung cái gì thế! về chỗ cũ ngồi cho anh đi!

Xán Xán đáng thương, chả hiểu vì sao bị Noãn Noãn quát đuổi về chỗ cũ.

Y như cũ, Cao Vũ lại có thể rất thuận tiện gắp thức ăn cho Xán Xán, thế là Xán Xán lại phải chịu đựng thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.