Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Chương 11: Rốt cuộc ai bảo ăn no mới có sức giảm béo chứ?!


Đọc truyện Chúng Mình Lấy Nhau Đi – Chương 11: Rốt cuộc ai bảo ăn no mới có sức giảm béo chứ?!

Kế hoạch giảm béo dần dần phá sản, theo đó hôn lễ của Khương Kiệt cũng tới gần.

– Xán Xán, cậu nói chúng mình thật sự cần đi à? – Nhan Như Ngọc luôn luôn do dự hỏi đi hỏi lại trong điện thoại.

– Đi chứ! Tại sao không đi? – Xán Xán nhất mực quyết đoán, vì chuyện này, cô chút nữa thì chết đói, không báo thù không phải là cách của Tô Xán Xán.

– Nhưng mà… – Nhan Như Ngọc vẫn còn lưỡng lự.

– Có gì khó xử chứ? Thiếp mời do chính anh ta gửi cho chúng mình, chẳng phải chúng mình càng phải đi sao!

– Nhưng đi ăn cơm uống rượu thôi, không cần mang phong bao chứ?

– Phong bao cái gì? Trên thiếp mời có quy định dự tiệc phải mang phong bao không? Không quy định thì không mang, tiền bạc làm tổn thương tình cảm, hiểu không hả?

Nhan Như Ngọc nghe qua điện thoại mà đầu óc hoang mang

– Xán Xán à, tớ nghĩ kỹ rồi, cậu nói là ai cũng lập gia đình rồi, chỉ còn hai đứa mình lẻ loi, liệu có bị đem ra làm trò cười không chứ?

– Ai dám cười bọn mình? – Xán Xán la to, chẳng phải đã cầm giấy đăng ký kết hôn rồi sao? Lạ lẫm gì chứ? Cô mở ngăn kéo là có ngay một tờ mà!

– Tớ không có ý đó! Ý tớ là… – Nhan Như Ngọc ấp a ấp úng…

Xán Xán nóng ruột:

– Cậu muốn nói gì thì nói đi! Đừng có dềnh dàng lề mề như thế, chẳng lẽ cậu lại muốn tìm đường thoái lui?

– Không, không, không phải vậy! Ý tớ là cậu có thể tìm bại trai nào đi cùng cậu được không? Đương nhiên không phải là người yêu thật đâu! Chi cần đàn ông là được, đến đó cho đồ sở khanh kia nhìn thấy để hắn hiểu là ngoài hắn ra, có đầy người theo đuổi cậu…

Câu này chẳng phải rõ ràng ám chỉ hiện giờ cô không có bạn, trai, không có ai theo đuổi à? Xán Xán nổi giận:

– Nhan Như Ngọc! Bọn mình làm bạn bao nhiêu năm rồi, tớ là đứa giả dối như vậy được sao? Có thì là có, không có thì là không làm sao phải dối trá? Tức không thở được mất!

– Xán Xán! – Nhan Như Ngọc thoắt cái ngùn ngụt khí thế. Chúng mình biết nhau đã lâu, tớ biết cậu là người quang minh lỗi lạc, lỗi ở tớ khiến cậu giận rồi! Cậu thật là cứng cỏi quá!!!

Xán Xán bị Nhan Như Ngọc thồi phồng đến mức thấy chống chếnh. Nói trắng ra, thực tế cô không có bạn trai thì phải nói như


vậy, chứ nếu cô hiện giờ đã có anh chàng nào thì đã khoe toáng với thiên hạ từ lâu rồi, cần gì phải giục?

– Được rồi, không cần nhiều lời, thời gian không còn nhiều, tớ chuẩn bị một chút rồi đợi cậu ở cửa khách sạn. – Vội vã tắt điện thoại, Xán Xán bắt đầu mặc bộ váy áo dự tiệc.

– Sao không mặc nổi chứ? Hồi mới tốt nghiệp vẫn vừa lắm cơ mà…. Vẻ mặt Xán Xán căng thẳng, một chút nữa, một chút nữa thôi…

Không xong rồi! Bộ váy áo này không mặc vừa, mà cô không có đồ gì khác để mặc. Nghiến răng, thót bụng, rôt cuộc, Xán Xán đã kéo được phéc-mơ-tuya

Có bạn trai thì tốt, mặc khó coi một chút cũng không can hệ gì… Xán Xán âm thầm thở dài.

Nhưng sự tình đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng chỉ phí công , Xán Xán ưỡn ngực, nhoáy cái lại lấy được dũng khí:

Tô Xán Xán! Nhiệm vụ hôm nay của cậu là trả miếng triệt để kẻ sở khanh ngày trước, đừng nghĩ gì khác!

Cô vào cái người trong gương đang nói thành lời, rồi cầm túi xách bước đi.

– Em họ, em định đi ra ngoài à? – Cao Vũ ngồi trên sô-pha noài trời, vẻ rất thoải mái.

Hứ! Xán Xán nguýt đầy vẻ coi thường, đúng là người làm sao thì nghĩ làm vậy, đáng đá đít:

– Bản cô nương hôm nay có việc, không thể giao đấu với anh được!

Em phải ra ngoài à?

Lắm lời, anh có thấy ai ở nhà mà ăn mặc chỉnh tề thế này không? – Xán Xán lườm nguýt.

Thế bao giờ em về?

Làm gì? – Xán Xán ngờ vực liếc Cao Vũ, kẻ này hôm nay có gì đó khác thường đây.

– Em không về, ai nấu cho anh ăn? – Cao Vũ ra vẻ vợ hiền oan khuất.

Xán Xán suýt phì cười:

– Nấu ăn? Anh thấy là tôi có năng lực ấy à? – Hôm nay sao thê? Sao chổi đụng quả đất à?

– Em có phải phụ nữ không?

Xán Xán giật mình:

– Ai quy định phụ nữ nhất định phải biết làm bếp? Anh ở đây lâu như thế đã thấy tôi vào bếp bao giờ chưa? – Cô không nhẫn nhịn nữa, chẳng lẽ cái kẻ này không bị hạ gục bao giờ hay sao? Thêm nữa, anh muốn ăn cơm thì đợi Noãn Noãn về không được à?

– Nhưng hôm nay cậu ấy làm thêm giờ.

– Lại làm thêm giờ? – Xán Xán vừa nghe liền nhíu mày. – anh đi mà ăn mỳ ăn liền, trong phòng tôi có một thùng đấy, a cứ tự nhiên.

Đến lượt Cao Vũ bó tay:

– Tôi không ăn mỳ ăn liền.

Xán Xán bốc hỏa:

– Ông chủ trẻ ơi, không lẽ ông đòi kẻ nô tỳ này đi mua hầu ông nữa sao?

Cao Vũ búng tay:

– Đề nghị này thực không tồi!

– Xin lỗi, nô tỳ hôm nay không làm việc, anh tự giải quyết xin lượng thứ vì đã không hầu được! – Xán Xán quay đi, ngẩng đầu sái chân, được mấy bước, bỗng nhiên cô dùng lại, chầm chậm quay mình, mắt hấp háy ngắm nghía Cao Vũ.

Gì đây nhỉ?

Đàn ông đây!


Đẹp trai không?

Quá đẹp trai!

Thà anh ta một mình ở nhà có quá lãng phí không?

Lãng phí! Rất lãng phí! Vô cùng lãng phí! Khá là lãng phí đấy

Ai đã nói nhỉ, lãng phí là nhục nhã!

– Em đang cười gì vậy? – Cao Vũ cảnh giác nhìn Xán Xán.

– Chẳng phải anh không có cơm ăn à?

– Làm gì? Lương tâm em sống lại rồi sao?

– Hay là… anh đi cùng tôi tới tiệc cưới không? – Xán Xán cười thâm hiểm.

Cao Vũ lắc đầu:

Anh không đi!

Vì sao chứ? – Xán Xán không hiểu. – Đi ăn uống miễn phí, sao lại không đi?

Em nghĩ anh giống em sao?

Anh… – Xán Xán tức đến mức nghiến răng trèo trẹo, nhưng mà lúc này chẳng phải mình đang nhờ vả người ta sao? Bất đắc dĩ cô nén cơn giận. – Anh à, anh đi đi mà! Nể mặt em dọn dẹp lau chùi phòng anh bao lâu nay, giặt giũ bao nhiêu là quần áo, đi đi anh!

Em có âm mưu! Cao Vũ thẳng thừng.

Hi hi… – Xán Xán cười vô duyên.

– Nói xem, có phải bạn trai cũ sắp lấy vợ không? Muốn anh đi giả làm người yêu chứ gì? – Một mũi kim châm là máu chảy.

– Sao anh biết?

– Em cho rằng ai cũng không có não như em sao?

Xán Xán vừa thẹn vừa hận, nghiến chặt răng:

– Anh đã biết rồi thì hãy giúp tôi đi! Dù sao tôi đã giặt cho anh bao nhiêu quần áo…

– Thế là em thua anh rồi.


– Anh… Cao Vũ! Anh thấy tôi chết mà không cứu! Không giúp thì thôi, tôi đi một mình! – Xán Xán giậm chân, nói rồi bước thẳng ra cửa.

– Đợi đã!

Làm cái gì? – Xán Xán nhạt nhẽo quay đầu.

– Giúp em cũng được, nhưng phải có điều kiện. – Xem ra đúnG là đồ tư bản!

– Điều kiện gì?

– Chưa nghĩ xong.

Xán Xán phóng khoáng:

– Ok!

Cao Vũ mỉm cười, đứng dậy chỉnh lại áo xông, cầm lấy áo khoác vắt bên cạnh:

– Đi nào!

Xán Xán nghi ngờ nhìn anh:

– Vậy là đi hả?

– Lắm lời! – Cao Vũ sải bước đi thẳng ra ngoài. – Nhớ lấy, em nợ anh đấy.

Xán Xán sững sờ một hồi mới định thần, vội vã đi theo Cao Vũ đã xuống dưới lầu.

– Anh chậm một chút. – Kẻ này vóc cao chân dài, Xán Xá chân ngắn hồn hển đuổi theo đằng sau.

Cao Vũ đến lề đường thì dừng lại, bắt một chiếc taxi:

– Mau lên chút nào! sắp chết rồi đây.

Trông thái độ đáng ghét của anh ta, Xán Xán bực cả mì dường như cái kẻ mà mình vừa chấp nhận điểu kiện này khiêỉ mình lãng phí quá rồi! Có sao một chút cảm giác làm Thượng đế cũng không có chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.