Chúng Mình Đều Là Bé Ngoan

Chương 12


Đọc truyện Chúng Mình Đều Là Bé Ngoan – Chương 12

(Beta: Tiểu Dụ Dụ)

Hôm sau, từ sáng Thang Ninh đã ngồi ở phòng khách cười với Tô Nguyên.

Tô Nguyên trừng cậu: “Còn cười? Ngộ nhỡ anh bị bất lực, kiếp sau em còn hạnh phúc mà sống được không?”

“Thì anh có bất lực không? Anh sẽ để mọi người biết mình sống mà bị bất lực hả?” Thang Ninh không ngừng lại, nằm ra bàn.

“Tối này sẽ chỉnh chết em.” Tô Nguyên dọa, lại hỏi, “Mà hôm nay em dậy sớm vậy?”

“Đến hạn em phải trả tiền thuê cửa hàng rồi, có hẹn nói chuyện với chủ cho thuê.”

Tô Nguyên nghe vậy, ném tờ báo sang một bên, hỏi: “Có chuyện gì không?”

“Không, cơ bản nói qua điện thoại cũng được, tăng mấy nghìn tiền thuê, tới là để ký hợp đồng.”

Thang Ninh còn muốn nói tiếp, Đàm Duy Duy xiêu xiêu vẹo vẹo trong chiếc áo sơ mi thùng thình của Thang Ninh đi ra, thân dưới mặc mỗi chiếc quần lót tơ tằm màu đen, hai tay vò tóc, đi vào phòng khách mắt nhắm mắt mở: “Tôi muốn uống nước, đau họng.”

Tròng mắt Thang Ninh lòi cả ra: “Chị có còn là phụ nữ không hả, trước mặt hai người đàn ông mà mặc thế này.”

Đàm Duy Duy im lặng nhìn cậu một cái, đi tới trước mặt Tô Nguyên, một chân gác lên mép ghế, vươn tay vuốt ve cặp đùi lộ ra của mình, dán vào hỏi Tô Nguyên: “Ngài Tô, anh có nổi hứng với tôi không?”


“Không.” Tô Nguyên điềm tĩnh như thường đáp.

Thang Ninh hồi lâu không thốt nổi một chữ. Cô nàng này còn không chịu mặc quần áo hôm qua, khi ra ngoài mặc quần jean của cậu, T-shirt trắng của Tô Nguyên, soi gương thấy sắc mặt phờ phạc của mình, vì vậy, tô son đỏ chói, chải ngược hết tóc ra sau. Thang Viên đáng thương sau khi nhìn thấy Đàm Duy Duy, một lúc lâu không nhận ra, mặt thuỗn dài tựa vào vai Thang Ninh lén nhìn trộm sự lột xác hoàn toàn của bà chị xinh đẹp.

.

Thang Ninh lại ký hợp đồng hai năm với chủ thuê nhà. Chủ thuê nhà của cậu cười cười, lại xoa xoa đầu Thang Viên, nói mấy lời thừa rằng nhóc tì này rõ đáng yêu, sau đó xoa tay, nói: “Thang Ninh, giờ cậu trả tiền thuê nhà cho tôi đi.”

“Có chuyện gì không ổn sao.” Thang Ninh hơi bối rối, “Không phải anh nên bàn bạc thương lượng với chị nhà trước đã sao?”

“Thương lượng gì a? Cậu trả qua tài khoản cũng là trả, trả tiền mặt cũng là trả. Đàn ông chúng ta làm việc, vì sao phải để phụ nữ nhúng tay vào?”

Anh ta vừa dứt lời, bà vợ đã hùng hổ chạy vào tiệm Thang Ninh, dữ tợn liếc ông chồng, bụp một cái chụp lấy tờ điều khoản trên bàn, nói với Thang Ninh: “Thang Ninh, cậu nghe chị bảo này, cứ chuyển tiền vào chỗ này.” Rồi cười nhạt mấy tiếng, nói với chủ thuê nhà: “Tôi thấy cái đồ mật chó ông muốn lấy tiền từ tài khoản hả? Muốn cược thì đem quần đi mà cược. Muốn động vào số tiền này ư, đừng nói cửa lớn, cửa sổ cũng không có đâu.”

Chủ nhà gân cổ lên, vừa định chửi lại, bà vợ đã trên cơ: “Làm sao? Muốn cãi lộn?”

“Phòng khách đông người, tôi cãi nhau với bà… Tôi cũng ngại mất mặt.”

“Coi ông cũng chẳng đủ gan.” Vợ chủ nhà hừ một tiếng, xoay người cười với Thang Ninh, “Thang Ninh, lúc nào đến nhà chị ăn cơm. Chị sẽ làm món ngon cho Thang Thang.”

Thang Ninh không thể không đồng ý. Chờ bà ta đi rồi, chủ nhà thở dài, truyền thụ kinh nghiệm: “Thang Ninh, sau này cậu nghìn vạn lần đừng kết hôn. Ngẫm lại sự tự do trước khi kết hôn, nước mắt lại lưng tròng…”


Thang Ninh cười, lòng thầm nói: em thật sự sẽ không kết hôn đâu.

Kỳ thực vợ chồng chủ nhà không tồi tệ lắm, chủ nhà thích đánh bạc, nhưng lại sợ vợ. Lúc nào cãi nhau cũng đòi ly hôn, bây giờ vẫn ly không nổi. Chủ nhà oán giận vợ là một bà già có chồng, muốn mặt không được mặt, muốn eo không được eo, vợ ông toàn mắng ông nhu nhược, không tiền đồ. Thang Ninh lại thấy bọn họ rất thân thiết.

Tô Nguyên cười cậu: “Ra em thích kiểu này.”

Thang Ninh bĩu môi: “Ai bảo em đẻ ra đã là dân thường, chỉ có tí tình thú của tiểu thị dân thôi.”

Cậu toan nói tiếp, Tô Nguyên đã muốn kéo rách cái miệng đó ra rồi. Bọn họ biết nhau lâu như thế, từ quan hệ bạn giường sang quan hệ ở chung, Thang Ninh nói không ít lời châm chọc. Tô Nguyên cũng không có cách với cậu, chỉ than: “Thang Ninh, em cứ há mồm là…”

.

Tiểu thị dân Thang Ninh sau khi tiếp tục trả tiền thuê cửa hàng thì tiến hành sửa chữa, nhìn qua càng giống một tiệm tạp hóa. Thợ điện lắp đặt hệ thống đèn trang trí quá thấp, loại đèn này khi bật phải mất một lúc mới lên, còn vô cùng nóng. Thang Ninh rất sợ Thang Viên chỉ cần đứng lên ghế là với tới, đích thân chạy ra ngoài chọn loại đèn khác. Chờ chuẩn bị xong đèn, lại thiếu tiền tu bổ.

Lúc đi về thì gặp Tiểu Châu, cậu trai ngoan đó vốn đang đứng cạnh biển hiệu siêu thị hoa quả mua trái cây, thấy Thang Ninh, cười nhăn răng, không mua trái cây nữa, nhiệt tình giúp cậu xách đồ. Đúng lúc tan tầm, giao thông ở giờ cao điểm, hai người đứng hồi lâu mà vẫn chưa gọi được xe. Thang Ninh tính kéo Tiểu Châu vào tiệm mình gần đấy ngồi một chút.

“Công ty cậu ở đây hả?”

“Vâng, tòa cao ốc kia.” Tiểu Châu chỉ về một tòa nhà thật khí thế, lại có chút xấu hổ nói, “Nhưng mà, công ty chúng em chỉ là công ty nhỏ, có mỗi hơn chục người.”


“Chỗ Vệ Nam cách đây xa lắm không?” Thang Ninh lờ mờ nhớ Vệ Nam ở khu khác.

“Cách mười một trạm.” Tiểu Châu nói.

“Chỗ các cậu không bán trái cây sao? Xách qua mười một trạm liền.

Tiểu Châu nói: “Chỗ Vệ đại ca cái gì cũng đắt, trái cây còn mắc hơn nhiều, lại không tươi. Dù sao em cũng tiện đường…”

Thang Ninh cười: “Cậu còn tiết kiệm tiền cho Vệ Nam? Thằng cha đó là nha sĩ, nghề này lãi to a, không biết bịp đươc bao nhiêu là tiền.”

“Vệ đại ca là người tốt.” Tiểu Châu lúng túng nói.

“Chu Phóng mà nghe thế khẳng định phát điên, hắn ghét nhất người khác nói Vệ Nam là người tốt.”

Tiểu Châu sửng sốt, sau đó không vui nói: “Em thấy anh Chu Phóng đúng là không muốn để Vệ đại ca được yên.”

Thang Ninh nhìn vẻ mặt cậu trai, cười: “Cậu còn nhớ chuyện tối đó sao? Chu Phóng không có ý gì đâu, phải cái thỉnh thoảng ưa nói xằng, lời hắn cậu đừng để bụng.”

Tiểu Châu có phần kích động: “Chuyện đó không thể giỡn được.”

Thang Ninh nhìn vẻ nghiêm túc của Tiểu Châu, biết ấn tượng của cậu về Chu Phóng là cực xấu, liền chuyển đề tài: “Cậu không ghé tiệm tôi sao? Theo tôi qua nhìn một chút xem.”

“Được ạ.”

“Ăn cơm tối đã rồi hẵng về.”


Tiểu Châu hơi nghi ngờ nhìn Thang Ninh. Thang Ninh nghĩ lại mình đã nói gì, hình như cũng không có gì không bình thường, tưởng Tiểu Châu chưa nghe rõ, còn nói lại một lần: “Chúng ta về tiệm cất đồ đã, rồi đi ăn cơm. Tô Nguyên chắc đến nhanh thôi.”

“Tô đại ca cũng tới? Ăn cơm thì thôi ạ.” Tiểu Châu hạ vai, khẽ nói. Lại nghĩ tới việc gì, mở miệng: “Thang đại ca, em không tới tiệm anh được, tự nhiên em nhớ ra có việc.”

“Cậu có ý gì?” Thang Ninh vội vàng ngăn cậu trai lại, “Giờ là mấy giờ rồi? Có chuyện gì cũng phải ăn cơm đã chứ?”

“Không phải, là chuyện của công ty. Em có một văn bản chưa ký.” Tiểu Châu vừa nói vừa đứng lên, còn vội vàng xin lỗi, “Xin lỗi xin lỗi, Thang đại ca, lần sau em sẽ lại tới tiệm anh… Em đi trước đây.”

Thang Ninh còn muồn nói gì đó, nhưng Tiểu Châu đã xông ra ngoài, hòa vào đám người, thoáng cái không thấy bóng đâu.

Khi Tô Nguyên đến, có nói: “Tiểu Châu phải không? Thấy anh thì chạy là sao?”

Thang Ninh nói: “Trông cái mặt anh thấy ghét chứ sao, cậu ấy vừa nghe thấy anh tới, chạy còn nhanh hơn thỏ.”

“Lẽ nào sợ bị anh ăn thịt?” Tô Nguyên ngây người hỏi.

“Em cũng muốn biết vì sao cậu ấy thấy anh thì chuồn.” Thang Ninh lắc đầu.

Tô Nguyên suy nghĩ một lát, chỉ cười.

“Đừng quan tâm cậu ta, trước tiên em sửa tiệm cho ổn đi, ngày nào cũng chạy ra chạy vào hở? Có mệt không?” Thang Ninh mấy ngày này đều phải ra ngoài, qua sắc mặt là biết rất mệt mỏi.

“Con chim cần cù mới có sâu ăn.” Thang Ninh nói. Cậu cũng lười nghĩ tới chuyện kia, tuy rằng, Tô Nguyên cười đến ngứa cả mắt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.