Đọc truyện Chúng Lý Tầm Tha – Chương 13
Phát hiện Ban Thần Khanh đang nhìn mình cười khúc khích, Hạ Tiểu Du không kềm được trừng một cái: “Anh nhìn cái gì?”
“Không có gì.”
Biết rõ người kia đang nói dối, Hạ Tiểu Du lại nói không ra lời phản bác.
“Anh không được nhìn sao?”
“Có gì đáng nhìn đâu.”
“Anh nhìn người của anh cũng không được sao?”
“Cái, cái gì!”
Cả mùa đông này Ban Thần Khanh đều trốn trong nhà Hạ Tiểu Du, nhà của hắn thì trống không. Sống cùng một chỗ khiến khoảng cách giữa bọn họ càng gần hơn, cũng đã dần thích ứng thói quen của nhau, hai người đều rất bao dung nhường nhịn đối phương, quan hệ ngày càng hòa hợp.
Cái hôn lần trước trở thành căn cứ xác minh quan hệ. Ban Thần Khanh cảm giác được từ tận đáy lòng Hạ Tiểu Du đã chấp nhận hắn, tấm lòng của hắn đã được hồi đáp, mỗi ngày đều hoan hoan hỉ hỉ.
.
.
Một ngày nghỉ, sáng sớm trời đã âm u, Ban Thần Khanh đứng bên cửa sổ nhìn trời: “Có khi nào sẽ có tuyết rơi không.”
“Làm sao có thể.” Hạ Tiểu Du không tin: “Hongkong không có tuyết.”
“Có thể mà, Trước đây cũng đã từng có tuyết rơi.”
“Vậy thì rất hiếm.”
“Đúng vậy.”
.
.
Buổi chiều, Ban Thần Khanh ngồi bên cửa sổ đọc sách, Hạ Tiểu Du ngồi trên bàn làm việc may gì đó. Ban Thần Khanh đọc sách mệt thì nhìn ra cửa sổ, chú ý thấy cảnh sắc đã khác lúc trước.
“Tiểu Du, mau tới đây!”
“Làm sao vậy?”
“Mau đến xem! Tuyết rơi!”
Hạ Tiểu Du dùng vẻ mặt không tin đi tới trước cửa sổ, sau đó kinh hỉ nói: “A, tuyết rơi thật rồi!”
Hoa tuyết li ti lay động theo gió, một loại cảnh đẹp ngày đông không thể tả được bằng lời.
“Hoa tuyết rất nhỏ.”
“Nhưng cũng là tuyết a.”
Hai người dàn ngang nằm sấp trước cửa sổ, giống hệt như trẻ con chen chúc nhìn tuyết ngoài cửa sổ.
“Năm nay… Nhất định sẽ có chuyện rất đặc biệt xảy ra.” Hạ Tiểu Du thì thào tự nói.
“Không phải đã xảy ra rồi sao?” Ban Thần Khanh cười nói.
“Hả?” Hạ Tiểu Du vẫn còn đang hơi mơ màng, quay sang nhìn Ban Thần Khanh.
Say sưa trong ánh mắt trong suốt lại ôn nhu của Hạ Tiểu Du chốc lát, Ban Thần Khanh cười nhẹ: “Làm sao bây giờ? Tiểu Du, bây giờ anh rất muốn hôn em.”
“Hả…” Hạ Tiểu Du đầu tiên là ngẩng ra, sau lại vừa giận vừa cười xoay mặt đi: “Sao anh lại thế.”
Ban Thần Khanh đưa tay nâng cằm Hạ Tiểu Du, hơi dùng sức bắt cậu quay sang đối mặt với mình, Hạ Tiểu Du hạ mi xuống, dáng vẻ ngượng ngùng vô cùng đáng yêu.
Bên ngoài khung cửa hoa tuyết vẫn lan tỏa trong không trung.
Hôn một lát, Hạ Tiểu Du phát hiện bàn tay xấu xa của Ban Thần Khanh đã luồn vào trong quần áo cậu, cậu cố tránh, Ban Thần Khanh đương nhiên là có mục đích, không mất chút sức nào đã đánh tan chút chống cự của Hạ Tiểu Du, ôm lấy cậu đặt lên giường.
“Anh làm gì, giữa ban ngày.” Hạ Tiểu Du giãy dụa nói.
“Trước sau gì cũng phải có lần đầu tiên. Em còn muốn bắt anh chờ bao lâu nữa.” Ban Thần Khanh áp phía trên Hạ Tiểu Du, hơi đáng thương nói.
“Nhưng…”
Đã hoàn toàn mở rộng cửa lòng tiếp nhận hắn, rất yêu hắn. Dù chưa từng nói ra. Người trước mắt đã trở thành phần quan trọng nhất của cả đời mình.
Nhận ra Hạ Tiểu Du ngầm cho phép, Ban Thần Khanh cười ôm lấy cậu.
Quần áo chảy xuống, da thịt trần trụi dán sát vào nhau, nhiệt độ thân thể mình mang lại ấm áp cho đối phương. Nghe được tiếng rên rỉ khó nhịn của Hạ Tiểu Du giữa lúc kích tình, Ban Thần Khanh xấu xa trêu chọc chỗ mẫn cảm của cậu, nhẹ giọng nói bên tai Hạ Tiểu Du: “Tiểu Du, giọng nói của em thật đáng yêu, to hơn một chút.”
“Không, đừng…”
“Tiểu Du, em thật đáng yêu.”
Ban Thần Khanh hôn khắp toàn thân Tiểu Du, mơn trớn từng chút da thịt, kiên trì giúp Hạ Tiểu Du thả lỏng, sau đó mới đi vào trong cậu. Cảm giác nóng bỏng lại mềm mại khiến Ban Thần Khanh gần như điên cuồng, hắn cực lực khống chế bản thân không được quá dùng sức.
“Ô…” Hạ Tiểu Du phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, tay bấu chặt vào lưng Ban Thần Khanh.
“Tiểu Du, ngoan, thả lỏng một chút.”
“Làm, làm không được…”
“Từ từ sẽ đến, Tiểu Du, ôm chặt anh.“
.
.
Trải qua tình cảm mãnh liệt, Ban Thần Khanh ôm Hạ Tiểu Du vào phòng tắm. Trong phòng tắm đơn nho nhỏ hai người chỉ có thể dính sát vào một chỗ, Ban Thần Khanh gần như nhịn không được. Giúp Hạ Tiểu Du tắm rửa sạch sẽ, Ban Thần Khanh lại bế cậu về giường nhỏ. Hạ Tiểu Du nằm úp trên giường, mặt nghiêng về một bên, mắt nhắm lại, trên lông mi vẫn còn bọt nước. Nhìn Hạ Tiểu Du như vậy, Ban Thần Khanh lòng đầy yêu thương, nhịn được không lại kề xuống hôn mấy cái, sau đó ôm lấy cậu.
.
.
“Dậy rồi.” Thấy Hạ Tiểu Du mở mắt ra rồi lại nhắm lại, Ban Thần Khanh nhịn không được chọc ghẹo, đưa tay xoa cằm cậu.
“Ân…”
Hạ Tiểu Du lúc vừa thức dậy thật là đáng yêu, Ban Thần Khanh ôm chặt lấy cậu, tay xoa xoa trên lưng cậu.
“Buông em ra, anh còn muốn ôm bao lâu.”
“Cho anh ôm một chút mà.”
Hạ Tiểu Du không chống cự được, đành phải nằm úp trên ngực Ban Thần Khanh, ngoan ngoãn để hắn ôm. Ban Thần Khanh vỗ về sau gáy Hạ Tiểu Du, đột nhiên cười “Hắc hắc…”
“Anh cười cái gì?”
“Tiểu Du, em là người rất biết chọn đồ.”
“Cái gì?”
“Ân, khi nãy, chúng ta kịch liệt như vậy, vậy mà cái giường nhỏ này không sụp, hắc hắc hắc hắc.”
Hạ Tiểu Du nhịn không được đánh Ban Thần Khanh một cái: “Anh mong cho nó sụp lắm sao.”