Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 792: Chung Thần Tú bại


Đọc truyện Chung Cực Toàn Năng Học Sinh – Chương 792: Chung Thần Tú bại

Chung Thần Tú bại

– Không nghĩ ngươi lại là đối thủ của ta.

Thương Lan nhìn thân ảnh như mộng như huyễn của Hoàng Hoàng Nhi cười nói.

– Ngươi cười cái gì?

Hoàng Hoàng Nhi bình tĩnh nói.

– Ta biết ngươi là một nữ nhân tâm cao khí ngạo, bởi vậy không có thực lực nhất định sẽ không chinh phục được ngươi.

Ánh mắt Thương Lan nóng bỏng nhìn Hoàng Hoàng Nhi nói.

– Chinh phục ta? Bằng vào ngươi?

Hoàng Hoàng Nhi nói đến đây tay ngọc nắm lại liền triệu hoán ra một chuôi Chiến Kiếm được tạo thành từ Thiên Địa Linh Khí.

– Xem thường ta?

Thương Lan nói xong cả người liền toát ra từng đạo Thần Hoàn, ngắn ngủi mấy giây thời gian trên người hắn đã xuất hiện đến 29 Đạo Thần Hoàn.

– Hoàng Nhi, ngươi hiện tại còn gì để nói nữa không?

Thương Lan vừa dứt lời đã thấy Hoàng Hoàng Nhi hướng về phía mình chém ra một kiếm.

Không hề vận dụng bất kì Huyễn Thuật hay Thần Thông nào.

Đơn giản một kiếm.

Phốc!

Khi Thương Lan cầm Tiên Kiếm chính diện chống lại mới hoảng sợ phát hiện Linh Khí ẩn chứa trong kiếm của Hoàng Nhi đáng sợ.

Thương Lan lảo đảo lui lại đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.

Thương Lan còn chưa kịp ổn định thân hình thì kiếm thứ hai của Hoàng Hoàng Nhi đã chém tới.

– Phá cho ta.

Thương Lan vận chuyển Pháp Lực tới cực hạn làm Tiên Kiếm trong tay hắn tản ra từng trận kiếm vang, Kiếm Ý kinh khủng lan tràn làm toàn bộ Tu Sĩ đang quan sát biến sắc.

Nhưng khi đối mặt với một kiếm của Hoàng Hoàng Nhi lại sụp đổ trong nháy mắt.

Thương Lan lần nữa phun một ngụm máu tươi, trong mắt càng hiện lên vẻ kinh hãi.


– Ngươi – -.

– 29 Chuyển chính là vốn liếng để ngươi khoe khoang sao?

Hoàng Hoàng Nhi lạnh lùng nhìn Thương Lan nói.

– 20 chí cường giả còn lại thì ít nhất có mười tên là 30 Chuyển trở lên.

– Cái gì?

Thương Lan quá sợ hãi.

– Kiếm thứ ba, trảm ngươi.

Hoàng Hoàng Nhi vừa nói xong liền chém thêm một kiếm về phía Thương Lan.

Khác biệt là kiếm ra lại hóa thành một con Phượng Hoàng.

– Vân Chi Tạo Hóa.

Thời khắc mấu chốt Thương Lan vận chuyển Vân Chi Tạo Hóa, lúc này thân ảnh của hắn hóa thành đám mây, đám mây phiêu phốt bất định bay về bốn phía.

Phượng Hoàng vừa vọt tới bên người Thương Lan thì đã bị những đám mây vây lấy muốn đem Phượng Hoàng trói lại.

Phượng Hoàng gáy minh phun ra từng đóa Hỏa Diễm.

Những Hỏa Diễm này tràn ngập lực lượng kinh khủng đã đốt cháy đám mây trong tức khắc.

Sau một khắc thân ảnh Thương Lan xuất hiện ở nơi xa.

Bất quá bộ dáng lúc này của Thương Lan cực kỳ thể thảm.

– Ta – -.

Ngay khi Thương Lan vừa mới nói ra chữ này thì Phượng Hoàng gáy vang một tiếng, kinh khủng sóng âm đánh xuyên Thức Hải của Thương Lan trong nháy mắt, tiếp đó Phượng Hoàng há miệng nuốt Thương Lan vào trong bụng.

Gây lát sau Phượng Hoàng tiêu tán.

Mà Thương Lan cũng hoàn toàn biến mất.

– Thật mạnh.

– Nữ tử này là ai?

– Không hề vận dụng bất kỳ Thần Thông gì, chỉ chém ra ba kiếm đã chém giết Thương Lan, tu vi của nữ tử này chỉ sợ là 31 Chuyển thậm chí cao hơn.

– 32 Chuyển?

– Đây là Tiên Tôn cực hạn a.

– Ai dám phủ nhận đây?

– Nữ tử này có quan hệ mật thiết với Diệp Hạo, chẳng lẽ nàng là đạo hữu của Diệp Hạo sao?

Ngay khi những Tu Sĩ này thảo luận thì Dư Mẫn Nhi lại ngạc nhiên há to miệng.

Cho tới này Dư Mẫn Nhi luôn cảm thấy tu vi của Hoàng Hoàng Nhi không chênh lệch mấy so với bản thân.

Nhưng hiện tại nàng mới phát hiện Hoàng Hoàng Nhi đã đến cấp độ mà nàng phải ngưỡng vọng.

– Sư Muội, ta hiện tại cảm thấy lúc trước ra mặt thay bằng hữu của muội là chuyện mất mặt cỡ nào?

Lãnh Hàn Nguyệt cười khổ nói.

Hóa ra ngươi ta căn bản không để Hùng Đại vào trong mắt.

– Ta chỉ hiếu kỳ tại sao Hoàng Hoàng Nhi lại ẩn tàng tướng mạo của bản thân?

Trương Bác Quân nhẹ giọng hỏi.

– Làm sao biết được chứ?

Tiếu Ngọc Đằng nhẹ nhàng lắc đầu nói.

Sau khi Hoàng Hoàng Nhi kết thúc chiến đấu liền đi tới phía dưới Lôi Đài của Diệp Hạo.

Diệp Hạo chớp mắt với Hoàng Hoàng Nhi một cái liền tiếp tục xem cánh hoa vây quanh mình.

Ở trong mắt Diệp Hạo những cánh hoa này đã phát sinh ra mười tám loại biến hóa, mỗi loại biến hóa đều có thể làm cho người lâm vào Mê Trận, hơn nữa những cánh hoa này cũng rất dễ dàng gây ra ảo ảnh.


Một khắc đồng hồ sau những cánh hoa này biến mất sau đó hóa thành bộ dáng của Yếu Bình Phàm.

Nàng thở hồng hộc nói.

– Ngươi thật là một tên biến thái.

– Tại sao lại nói ta như vậy?

– Ta toàn lực thi triển cũng không thể rung chuyển tâm thần của ngươi, thật hoài nghi ngươi có phải có Bàn Thạch Chi Tâm hay không?

Bình Phàm thuận miệng nói.

Bình Phàm không biết nàng thuận miệng nói nhưng lại trúng sự thật.

– Hai ngày sau thật muốn lĩnh giáo sư tỷ của ngươi.

Diệp Hạo cười nói ra.

– Thựlực của Sư Tỷ ta cao hơn ta nhiều, đến lúc đó khẳng định đánh cho ngươi chạy không kịp.

Bình Phàm hừ lạnh nói.

– Bình Phàm, không thể ăn nói lung tung.

Lúc này một nữ tử che mặt, trên người mặc một bộ váy bảy màu đi tới, trên người nữ tử che mặt này lại phát ra hương hoa nhàn nhạt.

– Sư Tỷ.

Bình Phàm thè lưỡi nói.

– Ngươi là Bách Hoa Tiên Tử a.

Diệp Hạo nhìn nữ tử che mặt cười nói.

– Bách Hoa đa tạ Công Tử đã lưu thủ với sư muội ta.

Bách Hoa Tiên Tử biết rõ Diệp Hạo không bị Mê Trận ảnh hưởng, như vậy có thể tùy ý mà phá đi Mê Trận của Bình Phàm, đến lúc đó Bình Phàm không chết cũng sẽ trọng thương.

Loại thương thế kia lại là thương về tâm thần.

– Luận bàn võ học, nên biết điểm dừng.

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

Bách Hoa Tiên Tử nghe được câu này không khỏi nhớ lại ba ngày trước Diệp Hạo đánh giết Hùng Đại.

Bách Hoa Tiên Tử thấy rõ ràng Hùng Đại chuẩn bị nói nhận thua, đáng tiếc Diệp Hạo lại không cho Hùng Đại cơ hội đó mà trực tiếp đánh giết.

– Ta rất chờ mong được giao thủ cùng ngươi.

Bách Hoa nói khẽ.

– Ta cũng vậy.

Sau đó Diệp Hạo cùng Hoàng Hoàng Nhi đi về phía đám người Chung Thần Tú.


Diệp Hạo liếc mắt liền thấy xương bả vai của Chung Thần Tú bị đánh nát.

– Xảy ra chuyện gì?

– Diệp Hạo, ngươi phải báo thù cho Chung sư huynh.

Sở Kiều Kiều tức giận nói.

– Là ai xuất thủ.

– Là tên tóc vàng kia?

Sở Kiều Kiều chỉ một thanh niên tóc vàng đang đứng phía xa.

Thanh niên tóc vàng hình như cũng nhận thấy nên phát ra ánh mắt lăng lệ nhìn về phía Sở Kiều Kiều nói.

– Làm sao, không phục?

Sở Kiều Kiều bị thanh niên tóc vàng nhìn chằm chằm mà nàng cứ ngỡ như mình bị một con Mãnh Thú Hồng Hoang nhìn.

Trong lòng nàng đều đang run rẩy.

Diệp Hạo tiến lên một bước chắn trước người Sở Kiều Kiều.

– Đừng để ta gặp được ngươi, nếu không ta lấy mạng chó của ngươi.

Toàn trường xôn xao.

Diệp Hạo nói cái gì?

Mạng chó?

Diệp Hạo dám nói sẽ lấy mạng chó của thanh niên tóc vàng kia?

Chẳng lẽ hắn không biết vị kia là cao thủ 30 Chuyển trở lên sao?

Tại sao Diệp Hạo dám nói câu này?

– Diệp Hạo, nếu ngươi chịu thu hồi lời nói trước đó của mình, ta có thể xem như chưa có chuyện gì phát sinh.

Một thanh niên vai gánh Trúc Kiếm lạnh lùng nói.

– Ngươi nghĩ mình là ai? Muốn ra mặt cũng phải xem mình có bản lĩnh này hay không?

Diệp Hạo rất khó chịu với ngữ khí của thanh niên này, bởi vậy không hề khách khí trả lời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.