Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 751: Miểu sát


Đọc truyện Chung Cực Toàn Năng Học Sinh – Chương 751: Miểu sát

Miểu sát

– ———————

Không ai ngờ Diệp Hạo lại dám gây hấn với Ngạo Vô Công Tử trước mặt đám người như thế!

Lai lịch Ngạo Vô thần bí, danh xưng Đan Kiếm Song Tuyệt.

Những năm này, không phải không có ai nhắm đến Ngạo Vô, nhưng tất cả bọn họ đều đã chết.

Nhưng Lâm Kinh Vân biết một chút lai lịch của Ngạo Vô.

Ngạo Vô có hai Sư Tôn Tiên Chủ Cao Giai a.

Đây cũng là lý do vì sao sư môn hắn không nên động vào Ngạo Vô.

– Ngươi nên cảm thấy may mắn vì nơi này là Kiếm Tháp, nếu không ngươi đã sớm chết trở thành xác chết rồi.

Ngạo Vô nhìn Diệp Hạo, trong mắt toát ra sát ý dữ tợn.

Trung Ương Thành lại như thế nào?

Ngạo Vô giết người, ai dám hỏi đến?

– Hi vọng chút nữa ngươi còn có thể nói ra lời như vậy.

Diệp Hạo thản nhiên đáp lời.

Ngạo Vô khẽ giật mình.

Hắn có chút không hiểu ý của Diệp Hạo.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn tập trung vào thân ảnh yểu điệu của Hoàng Nhi đang trong Kiếm Tháp, bởi vì trong mắt Ngạo Vô hắn hiện giờ Diệp Hạo đã là một người chết.

Tầng một!

Tầng hai!

Tầng ba!

Tốc độ qua ải của Hoàng Nhi rất nhanh, còn nhanh hơn Ngạo Vô rất nhiều.

Diệp Hạo không cảm thấy có gì lạ cả.

Nhưng Lâm Kinh Vân và Ngạo Vô đều lộ ra thần sắc rung động.

Hai người đều đã xông qua Kiếm Tháp.

Bọn họ rất rõ ràng tốc độ của Hoàng Nhi hiện tại có ý nghĩa gì.


Tầng sáu!

Tầng bảy!

Tầng tám!

Thời điểm Hoàng Nhi xông đến Tầng chín Kiếm Tháp, ánh mắt toàn bộ tu sĩ phía dưới đều nóng bỏng Tầng chín Kiếm Tháp.

Không ai nghi ngờ việc Hoàng Nhi có thể xông đến Tầng chín cả.

Bởi vì trước đó nàng đã xông đến tầng đó rồi, mà lần này thực lực nàng lại tăng lên một chút, nếu lại không đến được tầng chín, chẳng phải làm trò hề cho thiên hạ?

Bọn họ chờ mong Hoàng Nhi có thể xông qua Tầng chín luôn hay không?

Lần này, Hoàng Nhi dừng tại tầng chín rất lâu, ước chừng qua nửa canh giờ sau, ánh đèn mới bị dập tắt.

– Thất bại?

– Nhìn bộ dáng chắc là bại.

– Tầng chính khó xông qua vậy hả?

Ngay lúc đám Tu Sĩ bên dưới đang thổn thức, Kiếm Nô lại hiện ra thần sắc ngưng trọng mà đứng lên, tiếp đó, một đạo thân ảnh tràn ngập uy áp xuất hiện phía trên Kiếm Tháp.

Thân ảnh này lơ lửng giữa không trung, nhưng khiến Tu Sĩ toàn trường có một loại cảm giác.

Thiên thượng địa hạ, chỉ riêng ta duy ngã độc tôn.

Đạo thân ảnh kia quơ quơ ống tay áo, Hoàng Nhi đang tại Tầng chín Kiếm Tháp liền xuất hiện đối mặt hắn.

– Đi theo ta, ta truyền cho ngươi Kiếm Quyết.

Đám tu sĩ bên dưới bao gồm cả Ngạo Vô bên trong đều lộ ra thần sắc hâm mộ.

Tiên Tôn cường giả tự mình truyền thừa Kiếm Quyết há là trò đùa?

– Tiền bối, có thể chờ một chút hay không?

Hoàng Nhi chần chừ một chút vẫn nói ra.

– Chuyện gì

Đạo kia thân ảnh nhàn nhạt hỏi lại.

– Bằng hữu của ta cũng có thể thông qua Tầng chín.

Hoàng Nhi nói khẽ.

– Hửm?


Thân ảnh kia kinh nghi bất định nhìn về phía Diệp Hạo.

– Tiền bối, xin đợi một chút.

Diệp Hạo vừa nói xong đã vọt vào Kiếm Tháp.

Đạo thân ảnh kia lộ vẻ kinh ngạc.

Chờ chốc lát?

Có ý gì?

Chẳng lẽ hắn xông qua Tầng chín không cần bao nhiêu thời gian?

Nghĩ đến đây, sắc mặt lão giả bắt đầu đen lại.

Hoàng Nhi thấy thần sắc đối phương thầm kêu không tốt, vị Tiên Tôn cường giả này sợ đã ghim Diệp Hạo trong lòng a.

Nhưng rất nhanh, trong mắt nàng lộ vẻ ngạc nhiên.

Bởi vì chưa qua thời gian một cái hô hấp, ánh đèn trong Kiếm Tháp tầng hai đã sáng lên.

Diệp Hạo dừng chân tại Tầng hai chắc được một cái hô hấp rồi tiếp tục xong đến Tầng ba.

Tầng bốn!

Tầng năm!

Tầng sau!

Thời điểm Diệp Hạo vọt tới Tầng bảy, trong mắt Tu Sĩ trong toàn trường đều lộ ra thần sắc rung động.

– Thật mạnh.

– Vị này có thể miểu sát tất cả gia hỏa được bố trí thí luyện tại các tầng trước a.

– Không biết hắn có thể miểu sát cường giả trấn thủ tầng bay không? Nếu còn có thể miểu sát nữa, thật có khả năng vọt đến Tầng chín nha.

Những khi cả đám chưa nói được hết ý đã thấy Diệp Hạo vọt đến Tầng tám.

Miểu sát!

Lại miểu sát!

Sắc mặt Ngạo Vô trở nên ngưng trọng hẳn lên.


Hắn rất rõ ràng đối thủ tại Tầng tám có cấp bậc gì?

Bên trong Kiếm Tháp Tầng tám.

Diệp Hạo nhìn Huyễn Ảnh trước mặt, trong mắt lộ vẻ khinh thường.

Thông qua việc nhìn người khác vượt ải, hắn đã sơm tìm hiểu hình thức sấm quan rồi.

Bên trong mỗi một tầng Kiếm Tháp sẽ xuất hiện Huyễn Ảnh cùng một dạng tu vi với ngươi, bất quá Huyễn Ảnh Tầng một tương đương với Tu Sĩ Ngọc Tiên 20 Chuyển, Tầng hai 21 Chuyển, cứ thế suy ra Tầng tám tương đương với cường giả Ngọc Tiên 27 Chuyển.

27 Chuyển có ý nghĩa gì?

Điều này có nghĩa đối phương có tiềm lực trở thành Tiên Tôn.

Ngọc Tiên đạt đến tầng này cực kì khủng bố.

Cũng khó trách gia hỏa Ngạo Vô không vượt qua nổi.

Nhưng điều này không bao gồm Diệp Hạo trong đó.

Theo việc Diệp Hạo chém ra một kiếm, đạo Huyễn Ảnh kia dù có thi triển Kiếm Quyết cực kỳ huyền ảo nhưng vẫn bị chém thành hai nữa ngay lập tức.

Miểu sát!

Ánh mắt toàn bộ tu sĩ dưới Kiếm Tháp đều lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi.

– Không có khả năng.

– Đây không phải thật đâu.

– Miểu sát Tầng tám!

– Gia hỏa này luận Tiềm Lực chẳng phải còn muốn vượt qua Hoàng Nhi?

– Dù ta thật không muốn thừa nhận, nhưng ta vẫn có suy nghĩ như thế.

Sắc mặt Lâm Kinh Vân trở nên khó coi.

Lấy tốc độ hiện tại của Diệp Hạo, xông qua tầng chín không có khó khăn gì a.

Nói cách khác, Lôi Vân Sư của mình sẽ thuộc về người khác.

Tầng chín!

Không ngoài sở liệu của Diệp Hạo, huyễn ảnh bên trong tầng chín có tu vi Ngọc Tiên 29 Chuyển.

Diệp Hạo cười cười, vẫn ra một kiếm chém về phía thân ảnh.

Sau khi vừa dứt chiêu, Diệp Hạo quay người nhìn qua thân ảnh đang đứng bên ngoài.

Bởi vì ngay khi Diệp Hạo chém ra một chiêu kia, ánh đèn trong tầng chín đã tắt.

Con ngươi Lôi Nặc co rụt lại.

Kỳ thật, từ khi Diệp Hạo xông đến cửa thứ sáu, quá trình hắn Diệp Hạo sấm quan đều nằm trong mắt Lôi Nặc.

Một kiếm.


Mặc kệ đối thủ lợi hại cỡ nào cũng đỡ không nổi một kiếm của Diệp Hạo.

Lôi Nặc rất rõ ràng, trong tình huống đồng cấp dù bản thân xuất thủ cũng không phải đối thủ của Diệp Hạo.

Lôi Nặc vung tay kéo Diệp Hạo từ trong Kiếm Tháp tầng chín đến trước mặt mình.

– Ta cả đời này kiến thức qua rất nhiều Thiên Kiêu, nhưng kinh diễm như ngươi thì chưa gặp qua bao giờ.

Lôi Nặc lấy một loại ngữ khí ngưng trọng nói ra.

– Đi theo ta nào, tiểu gia hỏa.

Nhìn thấy Diệp Hạo, Hoàng Nhi theo Lôi Nặc rời đi, toàn bộ tu sĩ đang xem xung quanh Kiếm Tháp đều sôi trào.

– Tầng chín vẫn không chịu nổi một kích, bị miểu sát a.

– Tầng chín đối ứng với cường giả cấp bậc Tiên Tôn trong tương lai a.

– Chẳng phải nói tương lai vị này thể đạt đến cấp độ này?

– Ta phải lập tức bẩm báo Tông Môn mới được.

– Không biết có thể kéo vị này vài trong bang ình không?

Ngay thời điểm Trung Ương Thành bởi vì Diệp Hạo mà gió nổi mây phun, Diệp Hạo cùng Hoàng Nhi lại theo Lôi Nặc đi vào một Động Thiên Phúc Địa.

Hoàng Nhi đánh giá bốn phía một cái khẽ lên tiếng.

– Không ngờ trong Trung Ương Thành còn có vùng đất như thế này?

– Chỗ ở của ta chính là Đào Nguyên.

Lôi Nặc tự ngạo đáp lời.

Ông ta quả thật có tư cách nói ra lời như vậy!

Tiên Tôn cường giả muốn chế tạo một chỗ thanh tĩnh, người nào dám không có mắt mà quấy nhiễu hắn thanh tu?

– Không biết lệnh sư ngươi là ai?

– Xin lỗi, tục danh gia sư không tiện tiết lộ.

Diệp Hạo lắc đầu đáp.

– Ngươi dùng Kiếm Quyết gì thế?

– Âm Dương Kiếm Quyết.

– Bản Nguyên Kiếm Quyết hả?

– Ừm.

– Vậy Kiếm Quyết của ta không thích hợp với ngươi rồi.

Lôi Nặc nhẹ nhàng lắc lắc nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.