Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 741: Kiếm lợi lớn


Đọc truyện Chung Cực Toàn Năng Học Sinh – Chương 741: Kiếm lợi lớn

Kiếm lợi lớn

– ———————

Diệp Hạo không nói mà nhìn thiếu nữ váy xanh.

Thực sự không lý giải nổi suy nghĩ của cô gái này.

Diệp Hạo không gia nhập Chính Nghĩa Minh không phải vì bản thân không đủ thực lực.

Chân Tiên?

Cô gái này coi hắn là một Chân Tiên?

Nói chơi sao?

Diệp Hạo đang chuẩn bị nói cái gì thì ánh mắt không khỏi sáng lên, tiếp đó nhanh chóng vọt tới một cái quầy hàng.

– Lão bản, cái này bán thế nào?

Diệp Hạo chỉ một đoạn Khô Đằng nói.

Lão bản kia nhìn thấy thần sắc của Diệp Hạo ý thức được đoạn Khô Đằng này không đơn giản.

Bởi vậy châm chước một phen nói.

– 3 vạn.

– Chỉ cái đoạn Khô Đằng này mà đòi 3 vạn?

Thiếu nữ váy xanh nhướng mắt nói.

– Sao ngươi không đi cướp đi?

– Đồ là của ta, không mua thì cứ đi.

Lão bản hướng mặt lên trời nói.

– Chúng ta đi.

Thiếu nữ váy xanh tức giận lôi kéo Diệp Hạo đi.

Ánh mắt Diệp Hạo nhìn về đoạn Khô Đằng một cái nói.

– 2 vạn.

– 3 vạn, thiếu một viên Tiên Thạch cũng không được.

Lão bản vểnh chân lên bắt chéo thản nhiên nói.

– 3 vạn thì 3 vạn.

Diệp Hạo giả bộ như đau lòng nói.


Sắc mặt lão bản kia đại hỉ.

Lúc đầu hắn chào giá đoạn Khô Đằng này chỉ có 3000, thế nhưng không ai biết đoạn Khô Đằng này là cái gì nên dù 1000 cũng không ai mua.

– Tiền thanh toán đủ.

Thần Niệm của lão bản quét qua, sau khi kiểm tra đủ số Linh Thạch đem Khô Đằng đưa cho Diệp Hạo.

Diệp Hạo lấy được Khô Đằng thì vừa sợ hãi vừa vui mừng.

Trong lòng lão bản trầm xuống tức khắc, lão ý thức được mình đã bị thua lỗ.

– Có thể nói cho ta biết đoạn Khô Đằng này là cái gì không?

Lão bản dò hỏi.

– Cho ta một vạn, ta sẽ cho ngươi biết.

Diệp Hạo lườm lão bản kia một cái nói.

– Sao ngươi không đi cướp đi?

Lão bản kia thét to.

– Nếu ta nói cho ngươi giá trị của đoạn Khô Đằng này thì ngươi sẽ cảm thấy một vạn này rất đáng.

Diệp Hạo cười híp mắt nhìn lão bản nói.

– Quyết định nhanh một chút.

– Cho ngươi.

Cuối cùng tính hiếu kỳ vẫn thắng lý trí, lão bản ném cho Diệp Hạo 1 vạn Tiên Thạch.

– Nếu ta đoán không sai thì đoạn Khô Đằng này là một nhánh của Trường Sinh Thụ.

Diệp Hạo vừa nói vừa cầm một cây chủy thủ nhẹ nhàng gọt đi mảnh vụn bên ngoài của Khô Đằng, thổi mạnh một cái thì một cỗ Sinh Mệnh Năng Lượng nồng đậm bừng lên, bất quá cỗ Sinh Mệnh Năng Lượng này vừa bừng lên đã bị Diệp Hạo ngăn trở.

– Sinh Mệnh Năng Lượng bên trong đoạn Khô Đằng này không có bao nhiêu, nhưng nếu đem đi đấu giá thì 3 vạn Trung Phẩm Tiên Thạch cũng không vấn đề gì.

Diệp Hạo cười híp mắt nói.

Sắc mặt của lão giả khó coi lên.

Ai lại nghĩ đến bên trong Khô Đằng lại có huyền cơ.

Thiếu nữ váy xanh nghe thế thì biến sắc, nàng vội kéo Diệp Hạo đi về phía xa.

Sau khi đến một góc nào đó Lam Mộng Nhi mới trừng mắt nhìn Diệp Hạo nói.

– Ngươi có biết hành vi vừa rồi của ngươi rất ngu xuẩn không?

– Ta chỉ phổ cập cho hắn một chút tri thức thôi.

Diệp Hạo cười nói.

– Ta nói cho ngươi biết những tên kia toàn là kẻ ăn thịt người không nhả xương.

Lam Mộng Nhi tức giận nói.

– Lão già kia chắc chắn không bỏ qua cho ngươi.

– Không có việc gì.

– Không có việc gì?

Lâm Mộng Nhi không hiểu Diệp Hạo lấy đâu ra bình tĩnh như vậy?

– Ngươi không phải Hộ Vệ của ta sao? Có ngươi bên cạnh thì ta sợ cái gì?

Diệp Hạo trừng mắt nhìn về phía Lam Mộng Nhi nói.

Lý do thật tốt.

– Bất quá…

Lam Mộng Nhi vừa nói đến đây bị Diệp Hạo ngắt lời nói.

– Ngươi có phải không có năng lực đảm bảo an toàn cho ta không?

– Ai nói?

Lâm Mộng Nhi thề thốt phủ nhận nói.

– Sở dĩ vừa rồi ta nói như vậy để nhắc nhở ngươi khi đi ra khỏi nhà không nên có hành vi ngu xuẩn như thế thôi.

– Ta cũng vì có ngươi làm Hộ Vệ nên mới làm như vậy, nếu không thì ta không bao giờ làm chuyện này.

Diệp Hạo nhìn Lâm Mộng Nhi nói.

– Bởi vì ta tin tưởng ngươi là một Hộ Vệ tốt.


– Chính xác.

Lâm Mộng Nhi giơ lên ngón tay, lộ ra cái cổ trắng noãn.

– Dù sao ta cũng là Đệ Tử ưu tú nhất của Sồ Phượng Các!

– Sồ Phượng Các? Ngươi không phải người của Chính Nghĩa Minh?

– Sồ Phượng Các là một trong những nơi bồi dưỡng Đệ Tử của Chính Nghĩa Minh.

– Đã có Sồ Phượng Các, vậy có Phượng Các hay không?

– Có a, bất quá muốn vào Phượng Các thì tu vi cũng phải từ Ngọc Tiên Cảnh trở lên.

– Hóa ra ngươi chính ta là Đệ Tử thực tập a.

– Ta lặp lại một lần cho ngươi biết, ta là Đệ Tử ưu tú nhất của Sồ Phượng Các.

Diệp Hạo nhìn con mắt muốn phun lửa của Lam Mộng Nhi đành nhượn bộ nói.

– Được được, chúng ta không thảo luận vấn đề này, ta đến nơi này để mua Dược Tài.

Bất quá sau khi đi dạo một vòng ở Tầng một thì không thể không tiến về Tầng hai.

Bởi vì không có đào được bảo bối tốt nào.

Diện tích của Tầng hai tương đối nhỏ.

Nơi này là chỗ buôn bán của một đám thương gia kinh doanh Dược Tài.

Diệp Hạo vừa mới đi vào quầy thứ nhất của Dược Tài Điếm, bỗng nhiên cảm thây một trận ba động.

Diệp Hạo theo ba động này nhìn lại.

– Hỏa Diễm Thảo.

Tr Diệp Hạo lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Bất luận thế nào Diệp Hạo cũng không nghĩ tới chỗ này lại tìm được Hỏa Diễm Thảo.

– Lão bản, gốc này bán thế nào?

Diệp Hạo không nói danh tính của Hỏa Diểm Thảo ra.

– Gốc Hỏa Diễm Thảo này 3000 Trung Phẩm Tiên Thạch.

Lão bản bán gốc Hỏa Diễn Thảo này là một trung niên có râu có trê cười nhạt nói.

– Cho ngươi.

Diệp Hạo tiện tay ném cho lão bản kia một cái Túi Càn Khôn.

Thần Niệm của lão bản kia quét qua nhẹ gật đầu nói.

– Cầm đi đi.

Diệp Hạo vừa đem Hỏa Diễm Thảo cầm trong tay nghe được một tiếng nói sốt ruột.

– Chậm đã!

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động thu gốc Hỏa Diễm Thảo vào Túi Càn Khôn.

Vừa rồi Diệp Hạo không thèm mặc cả mà ném Tiên Thạch cho lão bản là vì hắn chú ý được thiếu nữ này đang nhanh chóng đi về phía quầy hàng này.

Chắn chắn vị này cũng nhìn trúng Hỏa Diễm Thảo đây?


– Ngươi có thể bán lại Hỏa Diễm Thảo cho ta không?

Người mới vừa nói ‘Chậm đã’ là một thiếu nữ mặc Đan Bào.

– Xin lỗi.

Diệp Hạo cự tuyệt.

Dù thiếu nữ này có tiếng nói êm tai cùng tướng mạo rất xinh đẹp nhưng không có nghĩa Diệp Hạo sẽ nhường ra Hỏa Diễm Thảo.

– Xin hỏi ngươi có phải là Tô Tiểu Tiểu Sư Tỷ không?

Lam Mộng Nhi cẩn thận hỏi.

– Đúng, ngươi là …?

Tô Tiểu Tiểu nhẹ giọng trả lời.

– Muội là Lam Mộng Nhi của Sồ Phượng Các.

Lam Mộng Nhi hấp tấp nói.

– Thì ra là Tu Sĩ của Sồ Phượng Các.

Tô Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn Lam Mộng Nhi một cái nói.

Tô Tiểu Tiểu biết không phải ai cũng có tư cách tiến vào Sồ Phượng Các.

– Muội làm sao có thể so với Tô sư tỷ? Tô sư tỷ là Ngọc Cấp Đan Sư cao quý a.

Lam Mộng Nhi nhẹ nhàng lắc đầu nói.

– Chỉ là tuổi tác của tỷ lớn hơn muội một chút, Tu Sĩ đi ra từ Sồ Phượng Các của muội có mấy ai đơn giản đâu!

Tô Tiểu Tiểu ôn nhu nói.

Ngọc Cấp Đan Sư!

Diệp Hạo kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Tiểu một cái, không nghĩ đến vị này đã đạt đến Ngọc Cấp Đan Sư.

– Vị này là bằng hữu của muội sao?

Tô Tiểu Tiểu vẫn không quên chính sự.

– Hắn là cố chủ của muội, hiện tại muội đang làm Hộ Vệ.

Lam Mộng Nhi trả lời.

– Thì ra là thế, ta nguyện ý bỏ ra gấp 2 lần giá tiền để mua Hỏa Diễm Thảo trong tay ngươi, ngươi thấy thế nào?

Tô Tiểu Tiểu trầm ngâm giây lát nhìn Diệp Hạo nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.