Đọc truyện Chung Cực Toàn Năng Học Sinh – Chương 3: Không sợ nóng!
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
– ————————————————-
Diệp Hạo bật người ngồi dậy.
Hắn vội vàng vuốt vuốt hai con mắt, nhìn lại trần nhà vẫn xem thấu.
– Chẳng lẽ Thấu Thị nhãn này có thời gian hạn chế?
Diệp Hạo thầm nghĩ.
– Sau thời gian nhất định sẽ khôi phục.
Càng nghĩ càng cảm thấy đúng như thế, hắn kích động hẳn lên, nhất định như thế!
Lúc này, Diệp Hạo mới nhớ bản thân cả ngày nay không ăn được gì nhiều.
Hắn ra ngoài, nhìn thấy mẹ đang bận rộn trong nhà bếp.
Diệp Hạo đi tới phòng bếp, cầm một cái bánh trứng rán, bắt đầu ăn.
– Cẩn thận nóng, con!
Quách Tú vội nhắc nhở.
– Không sao ạ!
Diệp Hạo cắn liền mấy ngụm ăn sạch bánh trứng rán trong mâm, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm mấy cái đang chiên trong nồi.
– Con chờ một chút!
Quách Tú cưng chìu nhìn hắn, cười nói.
Không qua bao lâu, Quách Tú bày ra một nồi bánh rán.
Diệp Hạo nhanh chóng đưa tay lấy ăn.
– Nóng lắm!
Quách Tú gấp gáp nhắc nhở.
Diệp Hạo vẫn giống như không, nhét đống bánh rán vào miệng.
– Thằng nhóc này….
Quách Tú nhìn Diệp Hạo quét sạch cả nồi bánh, cưng chiều mắng.
– Con không sợ bỏng à?
– Không có việc gì đâu mẹ!
Nói đến đây hắn mới giật mình.
Bánh trứng rán mới ra nồi sao không nóng chứ, chẳng lẽ bản thân không sợ nóng?
Nghĩ đến đây, hắn chạy qua phòng khách.
Hắn rót cho mình một tách trà nóng hổi, sau đó dùng tay sờ sờ, tách trà đang rất nóng nhưng hắn lại không cảm thấy gì.
Diệp Hạo chần chờ một chút rồi đưa ngón tay vào thử luôn, hắn rất kinh ngạc, đã nóng thế rồi nhưng bản thân hắn vẫn tiếp nhận được.
– Cái này…
Diệp Hạo kinh ngạc…
Chỉ sợ Thần huyết đã cải tạo tất cả các mặt trên thân thể hắn.
Thời điểm Diệp Hạo đang trầm tư, Diệp Chí Quốc mệt mỏi đẩy cửa đi vào, hắn nhìn thấy Diệp Hạo đang trầm ngâm, vẫn cố lộ ra nụ cười hỏi.
– Tiểu Hạo, hôm nay cảm giác thế nào?
– Cảm giác rất tốt ạ!
Diệp Hạo đứng lên trả lời.
– Ừm, như vậy tốt rồi!
Diệp Chí Quốc nói xong đi ngay vào phòng, một lát sau đổi một bộ quần áo đi ra.
– Tiểu Hạo, con giờ có cảm thấy chỗ nào khác thường không?
Diệp Chí Quốc ngồi gần người Diệp Hạo hỏi.
– Con hiện tại khôi phục như thường rồi!
Diệp Hạo trả lời.
– Nếu đã khôi phục, vậy chút nữa con đi học luôn đi thôi.
Diệp Chí Quốc trầm ngâm một chút rồi nói.
– Chí Quốc, anh sao vậy?
Quách Tú đang trong nhà bếp nấu ăn đi ra, bất mãn nói.
– Không cho con nó nghỉ ngơi mấy ngày!
– Anh chỉ sợ chậm trễ việc học của con.
Diệp Chí Quốc gãi gãi đầu nói.
– Vậy cũng phải để con nó nghỉ khỏe mấy ngày chứ!
Quách Tú trừng mắt nhìn chồng.
– Cái này —— được rồi!
Dưới dâm uy à nhằm, thiên uy của bà xã, Diệp Chí Quốc chỉ có thỏa hiệp.
– Mẹ, con giờ tốt rồi, chút nữa đi học luôn.
Diệp Hạo lúc này lên tiếng.
– Người con thật ổn rồi chứ?
Quách Tú vẫn lo lắng.
Diệp Hạo cắt đứt lời mẹ.
– Con thực sự không sao mà!
– Được rồi.
Quách Tú cũng muốn Diệp Hạo sớm đi học một hút, bất quá bà vẫn quan tâm thân thể hắn nhất.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Diệp Hạo nhanh chóng lấy xe đạp chạy về trường mình, Trung Học Đệ Nhị.
Thành phố Giang Nam sở hữu bốn trường trung học.
Trung Học Đệ Nhất được vinh dự gọi là trường học Thiên Chi Kiêu Tử, bởi vì chỉ cần thi đậu vào đó, cầm chắc sẽ có một công việc ổn định, lương cao trong tương lai.
Đệ Nhị Trung Học thua kém Đệ Nhất rất nhiều. Bất quá, có thể vào lớp chọn trong đó, cũng tương đương với việc đặt một chân vào đại học.
Diệp Hạo sở dĩ có thể lên lớp chọn bởi vì cha hắn thông qua quan hệ xin cho hắn vào.
Kỳ thật, loại quan hệ cá nhân trường nào cũng có. Bất quá, thể loại được xin vào thế này chả có tên nào ra hồn cả.
Diệp Hạo là một ví dụ điển hình.
Sau khi vào lớp, hắn nhanh chóng lui ra ngoài, vì hắn thấy rất nhiều khuôn mặt xa lạ.
Lúc này, sau lưng Diệp Hạo vang lên tiếng kinh ngạc.
– Diệp Hạo!
– Chu Soái.
Diệp Hạo thấy người đến là Chu Soái vội hỏi.
– Đây là Ban 2 sao?
Chu Soái ngồi cùng bàn với hắn, quan hệ hai người coi như không tệ.
– Đúng vậy a, Ban 2 mà!
Chu Soái tiến lên ôm vai Diệp Hạo, ân cần hỏi thăm.
– Tiểu tử ngươi giận quá tự tử hay sao mà hôn mê đến nửa năm?
– Việc này nói ra rất dài!
Diệp Hạo đương nhiên không nói nhưng việc mình trải qua cho Chu Soái biết.
– Trong lúc mày nằm viện, trường ta có một hiệu trưởng mới, vị này vừa đến đã tuyên bố một quyết sách trọng đại.
Chu Soái vừa ôm vai Diệp Hạo vừa nói.
– Mày biết đó, mỗi tháng chúng ta đều có cuộc thi tháng! Thành tích mỗi tháng quyết định bài danh toàn trường, top 60 học sinh sẽ tiến vào Ban nhất trọng điểm, từ 61 đến 120 vào Ban 2, dựa theo thành tích mà xếp hạng xuống dưới.
– Nếu vậy Ban 12 chẳng phải tập hợp học sinh tài tuấn top 60 từ dưới điếm lên?
Diệp Hạo nghe thế giật nảy mình.
– Nó đó cu!
Chu Soái nhẹ gật đầu nói tiếp.
– Cho nên hiện tại, học sinh toàn trường đang cố gắng cày bừa, học, học é ri que (everywhere), dẫu sao, không ai muốn mình xếp top cuối a!
– Bản thân mất mặt cũng bình thường, mấu chốt là cha mẹ cũng sẽ đội quần theo nha.
– Lần trước tao suýt chút nữa bí đá khỏi lớp chọn rồi.
Chu Soái nói đến đây, mặt lộ vẻ uể oải.
– Chắc nữa tháng sau tao phải chuyển qua Ban 3 quá!
– Mà chỗ ngồi của tao vẫn ở chỗ cũ à?
Diệp Hạo thấy chỗ ngồi của mình vẫn y như cũ, thắc mắc hỏi.
– Tình huống mày không phải đặc thù sao? Nên được tạm giữ được vị trí, nhưng giờ mày đã khỏi, chắc chắn sẽ tham gia kì thi, đến lúc đó, căn cứ thành tích bài danh mà định lớp học.
Chu Soái trừng mắt nhìn Diệp Hạo nói.
– Tao tốn sức chín trâu hai hổ mới biết được những chuyện này đó, bằng phần tình cảm này, có phải nên mời tao một chầu không?
– Ok!
Diệp Hạo và Chu Soái hàn huyên một hồi, rồi sửa sang lại bạn học một chút, tiếp đó tiện tay lấy ra một quyển sách lịch sử.
Nhiều năm trước, văn lý đã không phân khoa, hiện tại là thời đại toàn năng, học tất cả các môn.
Ngữ Văn, Toán học, Anh văn, Vật lý, Hóa học, Sinh vật, Chính trị, Địa lý, Lịch sử chín môn học, chỉ riêng Toán với Văn mỗi môn tối đa 150 điểm, 7 môn còn lại điều 100 điểm, tổng điểm tối đa là 1000.
Thi được 700 điểm có thể lên ban cao hơn, mà thi được 800 điểm cơ hồ có thể vào đại học trọng điểm. Nếu đạt 900 điểm, vậy có khả năng thi đậu vào Sáu Đại Học Phủ của Hoa Hạ.
Diệp Hạo nhìn vài trang sách lịch sử trong tay, trong mắt hắn lộ vẻ kinh ngạc.
Vì nghiệm chứng phỏng đoán trong lòng, hắn đóng sách vở, sau đó nghiệm lại nội dung vừa xem một lần, sau đó mở ra sách ra so sánh, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Hắn hiện giờ, xem qua không quên nữa!