Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 19: Điểm số rung động


Đọc truyện Chung Cực Toàn Năng Học Sinh – Chương 19: Điểm số rung động

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

– ————————————————-

Đám tiểu đệ tên tóc vàng thấy thế nhao nhao đứng lên.

Diệp Hạo thuận tay cầm chai bia, bịch một tiếng đập vỡ nó, rồi đưa lên cổ họng hắn, quát.

– Thằng nào dám tới?

– Đừng, đừng xung động!

Tóc vàng bị dọa sợ.

Đám tiểu đệ cũng lo Diệp Hạo liều mạng, không ai dám xông tới.

Chung Cực Toàn Năng Học Sinh Trailer

– Chu Soái, mày còn gì muốn hỏi, cứ hỏi đi.

Diệp Hạo nhìn Chu Soái bên cạnh đang trợn mắt há hốc mồm.

– Diệp Hạo, cậu thả A Hoàng ra a.

Lúc này, Đàm Hoa xông lên giữ chặt cánh tay Diệp Hạo, van xin nói.

Chu Soái nhìn thấy sự lo lắng thật sự trong đôi mắt người thương, trái tim hắn chợt đau nhói.

Đàm Hoa đang lộ chân tình!

– Diệp Hạo, buông hắn ra đi.

Chu Soái mất hứng nói.

Diệp Hạo nghe xong nhẹ gật đầu, buông tên tóc vàng ra nói.

– Việc hôm nay do bọn tao không đúng, nhưng tao biết mày cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra? Chầu ăn hôm nay của tụi mày tạo mời, hiện tại hướng bọn mày bồi tội, chuyện này bỏ qua đi, như thế nào?


Tóc vàng do dự một hồi rồi mở hai chai bia, đưa Diệp Hạo một chai nói.

– Tao thấy mày thích hợp làm lưu manh hơn bọn tao ấy, đến đây, uống!

Diệp Hạo cụng lỵ cùng hắn, rồi cả hai uống liền một hơi sảng khoái.

– Nam nhân.

Tóc vàng không ngờ Diệp ca chúng ta có bản sự thế này, một hơi làm hết chai bia, bởi vậy cho hắn một ngón tay cái.

– Tao không quấy tụi mày nữa, hai đứa tào về bàn đây!

Diệp Hạo xin lỗi một tiếng rồi mang Chu Soái rời đi.

Tâm tình lão Chu ta lúc này không tốt, cứ thế mà rót bia uống, Diệp Hạo cũng không ngăn cản hắn, uống rượu để phát tiết cũng tốt.

Diệp Hạo đang suy nghĩ biến hóa của cơ thể.

Diệp Hạo phát hiện, giọt Thần Huyết không chỉ cải tạo thân thể, còn cải tạo tâm tính hắn. Bởi vì, lúc hắn cầm nửa chai bia đưa lên yết hầu tên tóc vàng, bản thân hắn không mảy may sợ hãi.

Tất cả thứ này tựa hồ thuận lý thành chương mà thành.

Diệp Hạo không biết loại sửa đổi này tốt hay xấu, bất quá, hắn giờ cũng chỉ đành tiếp nhận mà thôi.

Sau khi thanh toán tiền cho bàn tóc vàng 680 tệ, và bàn bên này 300 tệ, Diệp Hạo đỡ Chu Soái đang say khướt về nhà.

Chu Soái sống tại cư xá Giang Nam, có thể suy đoán gia thế cu cậu không hề nhỏ.

(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần -)

Quách Tú lúc này không có tâm tư nấu cơm, nàng giờ chỉ chú tâm quan sát điện thoại của mình. Bởi vì, một chút nữa thôi, trường Nhị Trung sẽ công bố thành tích thi tháng cuối cùng.

Thành tích lần này sẽ không chênh lệch bao nhiêu với điểm thi tốt nghiệp trung học đâu, nói cách khác, lần này sẽ quyết định tương lai con trai yêu.

Diệp Chí Quốc cũng về nhà rất sớm.

– Mẹ, có cơm chưa ạ?

Diệp Hạo đẩy cửa phòng ngủ, thò đầu ra nói.


– Đợi chút nữa mẹ làm cho con.

Quách Tú liếc điện thoại, vẫn chưa thấy thông báo, qua loa nói.

– Mẹ, con có chuyện muốn thương lượng với người!

Diệp Hạo ngồi cạnh mẹ, nói khẽ.

– Chuyện gì?

– Con muốn chuyển trường!

– Chuyển trường?

Quách Tú giật mình.

– Lúc này chuyển trường làm gì?

– Con muốn đi Tam Trung!

– Không được.

Quách Tú không cần nghĩ cũng biết suy nghĩ trong đầu con trai.

– Chuyện trong nhà không còn con quan tâm, cha mẹ tự giải quyết được.

– Đúng vậy a, Tiểu Hạo, 2000 ~ 3000 tệ cũng chả thấm vào đâu.

Diệp Chí Quốc có nghe vợ đề cập tới chuyện Ngưu Lỵ qua chơi, bởi vậy, điều Quách Tú nghĩ đến, lão cũng nghĩ đến.

– Con đi Tam Trung không phải quyết định nhất thời đâu ạ!

Diệp Hạo trầm giọng nói.

– Con cảm thấy chuyên qua Tam Trung, con có thể tăng lên nhiều hơn.

– Nói rõ hơn một chút xem sao?

Diệp Chí Quốc kinh ngạc hỏi lại.


– Một, lấy điểm số con hiện tại nếu qua Tam Trung, chắc chắn sẽ được trọng điểm bồi dưỡng, kiến thưc hiện tại của con cho dù một hai lão sư cũng không giải quyết được, nhưng có thể nhờ những giáo viên ở Tam Trung hợp mưu hợp sức, nói không chừng có thể giải quyết được.

– Khoan đã, con nói vậy có ý gì?

Quách Tú cắt ngang lời Diệp Hạo.

Vấn đề gì mà một hai giáo viên cũng không giải quyết được thế không biết?

Ngay lúc này, điện thoại nàng chấn động một cái. Quách Tú vội vàng mở máy, liếc mắt đã thấy bảng điểm thành tích, nàng không buồn quan tâm con trai nữa mà nhanh chóng mở bản điểm Ban 2 ra xem. Bà tìm từng tên một, từ vị trí nhất bảng từ dưới đếm lên rồi từ từ lên cao, mà càng dò lại càng kinh hãi.

Bởi vì đã dò đến Top 20 nhưng vẫn chưa thấy tên Diệp Hạo, trái tim nhỏ của bà mẹ đáng yêu không khỏi đập thình thịch.

Ánh mắt Quách Tú tiếp tục quét lên trên, đến khi đến Top 10, bà cảm thấy yết hầu mình có chút khô khốc.

Diệp Hạo tăng lên Top 10 sao?

Bất quá, Quách Tú càng thêm miệng đắng lưỡi khô khi đã tới hạng ba vẫn không thấy tên Diệp Hạo.

Trầm An, tổng điểm 782, hạng ba toàn lớp, hạng 61 toàn khối.

Chu Hiển, tổng điểm 788, hạng hai toàn lớp, hạng 56 toàn khối.

Diệp Hạo, tổng điểm 928, lớp học đệ nhất, đệ nhất toàn khối.

Thời điểm Quách Tú nhìn thấy thành tích con trai, cả người đều choáng váng.

Diệp Chí Quốc thấy bộ dáng thất kinh của vợ, không khỏi hỏi.

– Tiểu Hạo thi được bao nhiêu điểm?

Quách Tú không trả lời mà dụi dụi con mắt xác nhận, chốc lát sau mới đưa điện thoại cho chồng.

– Ông tự nhìn xem.

Hết bà vợ tới ông chồng thất kinh.

Cái này quá rung động rồi!

Trước đó, vô luận như thế nào bọn họ cũng không nghĩ đến việc con trai yêu dấu lại thi được số điểm này.

900 điểm có khả năng tiến vào Hoa Hạ Sáu Đại Học Phủ a!

Mà Diệp Hạo đạt 928 điểm, điều đó có nghĩa gì, nó chắc chắn 100% thi đậu vào Sáu Đại Học Phủ.

– Tiểu Hạo, thật sao con?

Quách Tú kích động hỏi.


– Dạ, đương nhiên!

Diệp Hạo nhẹ gật đầu nói.

– Con giờ chỉ muốn hỏi những đầu đề mà các giáo viên bình thường có thể sẽ không biết, cho nên đó là một trong các lý do con muốn chuyển đến Tam Trung.

– Cha không đồng ý.

Diệp Chí Quốc nghiêm mặt nói.

– Con có thể nhận được bồi dưỡng tốt hơn ở Nhị Trung mà!

– Lực lượng giáo viên Tam Trung giáo không yếu hơn Nhị Trung bao nhiêu đâu ạ, chỉ không thu được học sinh tốt mà thôi.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

– Hơn nữa, nguyên nhân quan trọng nhất chính là, con không muốn tiếp tục ngây ngốc ở Nhị Trung nữa.

– Phát sinh chuyện gì?

Diệp Chí Quốc nghe lời nhi tử nói có oán khí nồng đậm.

– Thời điểm thành tích thi không tốt, bà cô Chủ Nhiệm nói con là rác rưởi của xã hội, thành tích tốt chút, không những chỉ trích con gian lận, mà còn muốn ghi chuyện này vào hồ sơ con nữa.

Diệp Hạo nói đến đây không thể bảo trì bình tĩnh nữa.

– Giáo viên với trường học dạng này, không học cũng được.

Quách Tú dặm chân một cái đứng lên, bực tức nói.

– Ngày mai, mẹ đi tìm ngươi cô Chủ Nhiệm của con nói chuyện.

– Không cần đâu mẹ, con đã mang sách vở từ Nhị Trung về hết rồi, con giờ không muốn có bất kỳ liên lụy gì tới đó nữa.

Diệp Hạo lắc đầu nói.

Hai vợ chồng liếc nhau, còn không hiểu việc con trai đã sớm có ý định rời khỏi Nhị Trung sao. Kỳ thật, lấy thành tích Diệp Hạo hiện tại, dù một tháng tới không được ôn gì cũng không có vấn đề.

– Vậy cứ theo ý con đi!

Diệp Chí Quốc nghĩ một chút rồi nói.

– Tất nhiên, mà muốn chuyển trường cũng phải tranh thủ lợi ích nhiều hơn chứ.

Quách Tú nói khẽ.

– Tiền thưởng không trọng yếu, vấn đề làm những giáo viên ở Tam Trung phải toàn lực bồi dưỡng con mẹ mới được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.