Đọc truyện Chung Cực Toàn Năng Hệ Thống – Chương 62: Dược nghiệp khốn cảnh
Sau tan học, Tiêu Hạo nhóm 4 người như thường ngày cùng vào quán KFC quen thuộc.
Tiêu Hạo để ý là tin tức trong ti vi cùng mấy cái phát thanh vô tuyến đều đề cập đến vụ động đất tối hôm qua. Ý thức được vấn đề có chút nghiêm trọng ngoài dự đoán, Tiêu Hạo cũng không rõ ràng trong hồ lô của Tô Tích Trúc bán thuốc gì.
Thấy Tiêu Hạo nhíu mày suy nghĩ, Ninh Tuyết Yên mới hỏi.
“Anh vẫn còn suy nghĩ vấn đề của Tô Tích Trúc sao?”
Cao Viễn thấy đây là chuyện nhà của lão đại mình nên cũng không tiện xen vào cười hìhì.
“Hạo ca, em có việc nên về biệt thự trước, có gì tối anh em mình gặp nhau.”
Đợi Cao Viễn rời khỏi quán, Tiêu Hạo mới cười khổ thấp giọng nói.
“Hai em nghĩ thế nào nếu bị một cái Xuất Khiếu kỳ đại năng để mắt đến? Anh không nghĩ rằng buổi sáng lời nói của cô ta không chỉ đơn thuần là hù dọa uy hiếp mà rất có thể là thật.”
Hai nữ nghe vậy khẽ cau mày, hiện tại cũng không nghĩ ra cách gì tốt để ứng phó một cái Xuất Khiếu kỳ đại năng. Mặc dù hai nàng có thủ đoạn bảo mệnh nhưng lại không thể bảo vệ Tiêu Hạo.
Thấy hai nữ sắc mặt có chút lo nghĩ, Tiêu Hạo cười an ủi.
“Không sao, chuyện đến đâu hay đến đó. Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi. Cùng lắm anh giao cho tên đó mẫu khoáng. Sở hữu bảo vật cũng phải có mạng để hưởng mới được, vì nó mà chết oan chết uổng thì quá không đáng.”
Lúc này chuông điện thoại của Tiêu Hạo vang lên.
“Alo, Tuyết nhi à? có phải nhớ anh nên gọi để nghe giọng ông xã rồi?”
“Hừ, có quỷ tài mới thèm nhớ anh cái đồ lưu manh. Báo cho anh tin tức tốt: nhóm đan dược em đã thông qua website thương mại điện tử chào hàng rồi, nhưng có vẻ độ khả thi không cao lắm. Trong bình luận sản phẩm, người tiêu dùng ai cũng đều lộ vẻ không tin hiệu quả của nó đâu.”
Nghe Dương Sơ Tuyết nói ra khó khăn tiêu thụ sản phẩm hiện tại, Tiêu Hạo trầm ngâm chốc lát rồi bảo.
“Em hiện tại có ở công ty mới không? Anh đến đó một chuyến, đưa anh cái địa chỉ đi.”
“Ok ông xã, để em nhắn tin cho anh cái địa chỉ công ty, nếu được thì anh dẫn theo Yên Yên cùng Du Du nha.”
Điện thoại chuông tin nhắn vang lên, nói chuyện một lúc, Tiêu Hạo cũng gác máy nói với hai nữ.
“Hai em đi cùng anh đến chỗ Tuyết nhi công ty mới của chúng ta không? nàng ấy bảo anh mang mấy em theo cùng này.”
Hai nữ cùng nhau gật đầu theo Tiêu Hạo rời khỏi quán KFC.
Dùng GPS định vị địa chỉ Dương Sơ Tuyết gửi cho mình, Tiêu Hạo lái xe khoảng gần 20 phút thì đến. Khi nhìn thấy quy mô công ty mới của mình, Tiêu Hạo cũng có chút sợ hãi thán phục mà than thở.
“Tuyết nhi quả nhiên là bà hoàng trong thương trường, chỉ có mấy buổi mà đã mua đứt một chỗ vị trí ở trung tâm tỉnh thành.”
Hai nữ cũng gật đầu tán thành.
“Chị Tuyết năng lực làm ăn quả thật rất xuất sắc, chúng ta cùng vào đi thôi ông xã.”
“Tuân lệnh hai vị phu nhân.”
Đỗ xe ở 1 góc trên đường, Tiêu Hạo cùng hai nữ tiến vào công ty. Mấy cái bảo an thấy có 3 người mặc đồng phục học sinh tiến vào vội vàng đưa tay ngăn lại hỏi.
“Mấy đứa là đến đây tìm ai?”
Tiêu Hạo thấy cách ứng xử cùng nhân phẩm, thái độ đám bảo an này rất tốt, cũng không hề tức giận khi bị ngăn lại mà từ tốn trả lời.
“Bọn em đến là tìm Dương tổng giám đốc.”
Mấy cái bảo an thấy vậy thầm nghĩ chắc là mấy đứa em của Dương tổng nên cũng không nói thêm cái gì mà thả cho vào.
Tiêu Hạo ba người khi bước vào trong thì cũng bị không gian cho hết sức kinh ngạc. Mặc dù là mới mua đứt lại chỗ này nhưng cách bài trí cùng không gian đúng là vô cùng thích hợp làm công ty.
Tiêu Hạo ba người dự định lên lầu, một cái nữ nhân ăn mặc thư ký đồng phục vừa từ thang máy bước ra có chút ngạc nhiên hỏi.
“Mấy em là đến công ty tìm ai?”
“Là tìm Dương tổng giám đốc.”
Nghe Tiêu Hạo trả lời, nữ thư ký có chút nhíu mày.
“Là có hẹn trước hay sao?”
Tiêu Hạo ba người lắc đầu, nữ thư ký mới trả lời.
“Vậy thì xin lỗi, hiện tại Dương tổng đang họp cùng hội đồng cao tầng công ty. Vì công ty cũng vừa mới thành lập nên cần củng cố lại bộ máy nên mấy em cũng thông cảm. Phiền phức đợi một chút nữa, chắc cũng họp gần xong rồi.”
Tiêu Hạo cũng không trả lời nữ thư ký mà hỏi Ninh Tuyết Yên.
“Tìm được chưa em?”
“Lên lầu 5, chị Tuyết đang ở trong phòng họp.”
Ba người bước vào thang máy ấn nút lên lầu 5, nữ thư ký thấy vậy cho là ba người đến quấy rối nên vội vàng chạy vào ngăn cản.
“Nè, mấy em làm gì vậy? chị đã nói là Dương tổng đang họp không thể tiếp mấy em được, đừng có đùa với chị như vậy chứ.”
Nghe nữ thư ký thanh âm có chút lo lắng khuyên can, Tiêu Hạo nghi ngờ hỏi.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mà lại mở cuộc họp lúc này đây?”
Thấy nữ thư ký không muốn trả lời, Tiêu Hạo bồi thêm một câu.
“Cô cứ nói đi, tôi là công ty này ông chủ, có việc gì tôi sẽ đứng ra giải quyết.”
Nữ thư ký nghe vậy, đang muốn mở miệng nói gì, thang máy cũng mở ra dừng lại ở lầu 5, Tiêu Hạo cùng hai nữ đi ra ngoài, cô nữ thư ký cũng vội chạy theo ngăn cản lại.
Khi đến phòng họp, Tiêu Hạo 4 người nghe được tiếng tranh luận giữa một nhóm người cùng Dương Sơ Tuyết.
Trong phòng họp, Dương Sơ Tuyết sắc mặt có chút khó coi chất vấn.
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào? làm sao sản phẩm lại bị cấm buôn bán trên mấy trang web thương mại điện tử rồi?”
Một nữ nhân trẻ tuổi mang cặp kính dày nhìn trên laptop kết quả mà bất đắc dĩ.
“Dương tổng, chuyện này chúng tôi quả thật không có cách nào à. Là do có người báo cáo sản phẩm của chúng ta mang tính chất lừa đảo nên bị phong cấm rồi. Kể cả công ty chúng ta cũng bị mấy cái website cho vào danh sách đen.”
Dương Sơ Tuyết tâm trạng vô cùng phiền muộn, quay sang hỏi bộ phận nhóm nữ nhân viên sale.
“Phía bên bộ phận sale tình hình thế nào?”
Mấy nữ nhân viên sale cũng lắc đầu báo cáo sản phẩm không ai chịu tin dùng, thậm chí còn có người chặn tin nhắn cùng báo cáo lừa đảo.
Nhìn thấy công ty trước mắt khốn cảnh, Dương Sơ Tuyết càng đau đầu, dùng tay xoa xoa huyệt thái dương. Thời điểm này, giám đốc bộ phận nhân sự cũng là một người bạn thời đại học của Dương Sơ Tuyết lên tiếng.
“Sơ Tuyết, chuyện này mình cũng không biết giúp thế nào nữa. Phía bộ phận nhân sự tuyển dụng mình chỉ gom được bao nhiêu đây người có thể giúp được công ty mới của cậu. Cá nhân mình nghĩ thì vấn đề này xuất phát từ chính sản phẩm của chúng ta ấy, nếu không có một cái hiệu quả thực tế để chứng minh thì không thể nào làm khách hàng tin dùng được cả.”
“Ngoài ra công ty chúng ta vừa mới thành lập, uy tín cùng thương hiệu đều là zero, việc đầu tư chi phí ngày đầu tiên cho quảng cáo mình thấy vô cùng không đáng.”
“Mà mấy chục cá nhân cũng vì lời nói của mình mà bị thuyết phục mới đến đầu quân cho công ty mới của cậu. Mình rất hy vọng là đánh cược đúng, nhưng tình hình hiện tại vô cùng khó khăn, nếu muốn thắng ván cược này, chúng ta cần phải nghĩ biện pháp vượt qua giai đoạn hiện tại. Nếu không thì công ty sẽ nhận thua lỗ, chúng ta danh tiếng cũng bị triệt để hủy.”
Dương Sơ Tuyết cũng nghe ra được bạn mình trong lời nói cùng sẻ chia hoạn nạn, nội tâm có chút cảm động.
“Thúy Vân, cảm ơn cậu. Mình không nghĩ đến khi mình mời chào cậu vào công ty thì cậu lại không chút do dự đồng ý giúp mình. Nhưng tình cảnh công ty trước mắt mình cũng không biết giải quyết thế nào. Tiền lương thì có thể chi trả cho nhân viên, nhưng vấn đề là việc xây dựng thương hiệu từ ban đầu cũng bị dính vết bẩn, sau này muốn đánh vào thị trường lớn rất khó đứng vững gót chân. Nếu cậu cảm thấy không ổn thì bây giờ rút lui vẫn còn kịp đấy.”
Phùng Thúy Vân khẽ lắc đầu cười mắng.
“Cậu vẫn là ngốc đơn thuần như thời đại học vậy, mình không hiểu được với tính cách của cậu làm sao có thể quản lý một nhóm sản nghiệp từ xa được nữa. Lời này của cậu mình cũng không muốn nghe lại lần thứ 2. Trong lớp học, chúng ta là bạn bè chị em tốt, trong công việc chúng ta bây giờ là đồng nghiệp họa phúc cùng hưởng.”
Dương Sơ Tuyết lộ vẻ bất đắc dĩ quyết định.
“Nếu dự án này cậu cảm thấy bất khả thi mà nói, mình nghĩ nên tạm thời trì hoãn lại ít thời gian. Cậu từng làm việc tiếp xúc bên ngoài nhiều năm, chắc cũng kinh nghiệm nhiều hơn mình. Cậu đưa ra quyết định đi, việc này mình cũng không biết nên làm thế nào nữa.”
Phùng Thúy Vân nghe vậy khẽ thở dài.
“Mình cũng muốn nói sự thật là dự án về sản phẩm này là không thể thực hiện, bây giờ thất bại thì cũng là trong dự liệu. Tình hình thực tế đã không thể vãn hồi lại, vậy thì cho ngừng kinh doanh thôi.”
“Ai nói với cô là sản phẩm của tôi sẽ ngừng kinh doanh?”
Lúc này, Tiêu Hạo cũng nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện ở ngoài, sắc mặt có chút khó coi bước vào phòng mở miệng nói chuyện.
Khi trong phòng mấy thành viên công ty nhìn thấy người đến là 1 nam 2 nữ mặc đồng phục học sinh, cả đám ánh mắt quái dị cùng không hiểu.
Vị nữ thư ký kia cũng chạy đuổi theo kịp vào phòng mà thở gấp nói.
“Dương tổng, các vị, thật có lỗi, em muốn ngăn lại nhóm học sinh này nhưng lại không được.”
Dương Sơ Tuyết thấy 3 người đến, nội tâm vui mừng, vừa muốn nói cái gì lại bị Phùng Tuyết Vân sắc mặt trầm xuống quát lên.
“Ở đâu ra một cái nam sinh vắt mũi chưa sạch chạy đến đây? không ở trường học cho tốt mà chạy đến chỗ làm việc của người khác phá rối, có hay không được gia đình giáo dục đàng hoàng đây?”
Tiêu Hạo khẽ nhíu mày, bị con nhỏ này hàm ý mắng là đồ vô học cảm thấy vô cùng không thích hừ lạnh một tiếng.
“Hừ, công ty của ông đây không phải thứ mèo hoang chó dại có thể đến muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm. Sản phẩm công ty có không tiêu thụ được hay kinh doanh hiệu quả đều do ông đây quyết định, không đến lượt hạng người không tên tuổi như cô có thể xen vào.”
Tiêu Hạo lúc đầu dự định cũng không nhúng tay vào việc kinh doanh của bà xã mình, nhưng hiện tại bản thân lại thay đổi chủ ý: Cảm thấy kinh doanh đã khó khăn như vậy, thế thì để Hạo ca đến làm rung chuyển thương giới đi thôi, Hạo ca sẽ để cho thương giới biết, cái gì mới là chân chính nghệ thuật kinh doanh.