Đọc truyện Chung Cực Nhân Loại – Chương 21: Quyết Định Nuôi Lớn Nó Xong Thịt A!
“Cạch!”Âm thanh cửa mở vang lên, từ bên ngoài Kim Huyền Ngọc mang theo quả trứng to đùng kia vào.
“Oa nha, trứng to quá a, không biết bỏ lên trảo thì có ngon không nữa!~”
“Này này, anh thế nhưng là phải bỏ ra cái giá không nhỏ để mua nó đấy! Chiên ấp la thì uổng lắm, chờ nó nở rồi đem đi kho cũng được!”
Nghe được âm thanh này cả bốn người trong phòng liền quay đầu lại nhìn về phía quả trứng.
Chỉ thấy Hoa Vô Tuyết cùng Ngọc nhi thì đang ngồi trò chuyện với nhau, còn tiểu nha đầu Kim nhi hiện đang ngồi trên đùi Lục Dạ, chiếc tai nghe quen thuộc của hắn cũng đang được đeo trên đầu nàng.
Không biết vì sao nhưng có vẻ tiểu nha đầu này rất thích chiếc tai nghe nên Lục Dạ cũng không keo kiệt cho nàng đeo nó.
Nhưng cũng vì không có chiếc tai nghe nên mái tóc của hắn hơi có phần rối bời rủ xuống.
Trong khi hai người Hoa Vô Tuyết cùng Ngọc nhi vẫn chưa nói gì thì tiểu nha đầu Kim nhi đã một mặt long lanh chỉ vào quả trứng khổng lồ kia, khóe môi còn chảy ra nước dải nói.
Nàng trong mấy ngày nay bị Lục Dạ tẩm bổ không ít đồ ăn, giờ đã trở thành một cái chân chính ăn hàng rồi.
Cả ba cô nàng Hoa Vô Tuyết, Kim Huyền Ngọc cùng Ngọc nhi nghe lời Kim nhi nói liền co giật long mày.
Xin nhờ đây thế nhưng là quả trứng mà Thiên Tôn cũng không phá được a, thế mà tiểu quỷ này lại muốn đem nó đi ốp la!
Qủa trứng có vẻ cũng nghe được lời nói nói của tiểu nha đầu mà hơi run lên.
Đúng lúc này âm thanh của Lục Dạ lại vang lên, hắn cười nói làm cả ba cô nàng cũng hơi thở phào khi nghe câu đầu nhưng đến câu sau thì cả ba nàng đều không nhịn được co giật khuôn mặt nhìn Lục Dạ đang nở nụ cười xấu xa kia, chúng ta nhằm rồi tên này mới là ác quỷ a.
Qủa trứng lúc đầu đã hết run rẩy thì sau khi nghe lời nói của Lục Dạ nó lại kịch liệt run lẩy bẩy, nếu không phải Kim Huyền Ngọc đang dùng Tiên lực giữ lấy nó thì có thể giờ nó đã lăn đi mà chạy trốn rồi.
“Thịt kho sao, nghe thật là ngon a.
Quyết định, nuôi lớn nó xong thịt a!”
“Đúng vậy, đến lúc đó chúng ta chia đôi như thế nào!”
“Đồng ý! Nhưng Lục Dạ ca ngươi phải làm món gì đó ngon ngon cho ta!”
Mặc kệ biểu hiện của quả trứng kia, cả hai tên ác ma một lớn một nhỏ cứ thế trò chuyện qua lại như chốn không người một kế hoạch cực kì tà ác!
“Trả lại cho chúng ta tiểu Kim nhi ngây thơ lúc đầu đây a!!”
Nhìn tình cảnh này cả ba cô nàng đều gầm thét trong lòng.
Rõ ràng lúc đầu Kim nhi rất ngây thơ cùng đáng yêu a, nhưng qua vài ngày bị tên Lục Dạ này đầu độc thì tiểu nha đầu giờ cũng rất xấu bụng a.
Thậm chí có vài lần cả hai người còn bầy kế hoạch trêu chọc Hoa Vô Tuyết khiến nàng đỏ mặt ngựng ngùng rồi dùng lưu ảnh ngọc lưu lại nữa chứ.
Nhìn hai người đang bàn tán về quả trứng kia, cả ba nàng không nhịn được đưa ánh mắt thương hại nhìn về phía quả trứng như muốn nói “Chúc ra đi vui vẻ” vậy.
Qủa trứng thì khổ đến nổi khóc không ra nước mắt a.
Nó dù chưa nở ra nhưng lại cảm thấy thế giới bên ngoài cực độ nguy hiểm.
“Khụ khụ, Lục Dạ đừng đùa nữa! Ngươi mua quả trứng này thì chắc sẽ biết nó là gì mà đúng không?”Cuối cùng vẫn là Kim Huyền Ngọc hơi ho khan mở miệng phá tan kế hoạch của hai tên ác ma này.
Nếu không làm vậy thì chắc quả trứng kia sẽ sợ quá mà tự bạo mất.
Nhất thời ánh mắt của cả ba cô nàng đều tập trung về phía Lục Dạ, ngay cả tiểu nha đầu Kim nhi cũng tò mò.
“Hắc hắc, Tất nhiên là tôi phải biết nó là gì thì mới mua chứ, ta giàu nhưng cũng không có ngu!”
Lục Dạ cười hắc hắc, để tiểu nha đầu qua một bên rồi đứng dậy đi tới gần quả trứng to lớn đang run rẩy kia mà nói.
“Vậy rốt cuộc nó thuộc chủng tộc nào?”Cả ba cô nàng cùng lúc lên tiếng, các nàng thật sự rất tò mò nó là thứ gì vậy mà có thể bình an vô sự trước Thiên Tôn.
“Thứ gì sao? Oa haha, chỉ là một con thỏ mà thôi!”Lục Dạ chỉ mỉm cười nói một cách đầy thần bí rồi thu quả trứng kia vào trong Dạ Linh Châu.
“Thỏ?”
Cả ba cô nàng nghe hắn nói thế liền nghi hoặc suy nghĩ không tìm được đầu mối nào cả.
Theo trí nhớ của bọn họ thì không có loài thỏ yêu thú nào mạnh đến vậy a.
“Được rồi ngươi cũng nên trở về tiếp tục đấu giá đi! Đến khi nó nở thì ngươi sẽ gặp được thôi!”Lục Dạ móc ra một quả đan dược để vào tay Kim Huyền Ngọc rồi trở lại chiếc ghế của mình, hắn rất muốn biết 2 vật phẩm cuối cùng là thứ gì đấy!
“Ư…ừm…”Nghe hắn nõi vậy Kim Huyền Ngọc cũng đành nhịn lại lòng tò mò mà cầm lấy khỏa đan dược bỏ vào một bình ngọc rồi bước ra khỏi căn phòng.
Chằm chằm….
Kim Huyền Ngọc nhịn lại sự tò mò nhưng hai cô nàng cũng tiểu nha đầu Kim nhi thì lại không, cả ba nhìn chằm chằm hắn làm Lục Dạ nổi cả da gà.
“Này, đừng nhìn ta như thế, đến lúc nó nở thì các ngươi sẽ biết thôi!”Lục Dạ cười gượng nhìn ba người nói.
“Ừm!”Cả ba người thấy hắn thần thần bí bí chưa muốn nói thì cũng không ép nữa, cả bốn người lại tập trung ánh mắt về phía Kim Huyền Ngọc đang đứng giữa sàn đấu giá, họ cũng muốn biết hai món cuối là thứ gì
“Tiếp theo là vật phẩm áp chót của buổi đấu giá này, ta đoán nó sẽ làm nhiều người điên cuồng hơn cả vật phẩm cuối cùng này đấy!”Kim Huyền Ngọc lại mở lời với giọng nói thánh thót vang vọng khắp khán phòng, lời nói của nàng khiến tất cả cường giả có mặt ở đầy đều nổi lên sự tò mò.
Chỉ thấy hai tiên nữ lúc nãy lại bưng ra một món đồ được bao phủ trong một tấm vải màu đỏ khác.
“Phực!”
Kim Huyền Ngọc nhẹ nhàng kéo tấm vải mỏng đó xuống để lộ ra bên trong là một đoạn cỏ nhỏ màu xanh lam với các hoa văn thần bí lúc tối lúc sáng hiện lên.
Cây cỏ đó được để trong một chiếc lồng kính.
“Đó là!”Nhìn thấy thứ này không ít người có kiến thức liền đứng lên.
“Chắc mọi người ở đây cũng có vài người biết đây là thứ gì.
Nhưng ta vẫn sẽ giới thiệu một lần để mọi người cùng biết!”
“Đây là Tịnh Hồn Thảo! Một loại tiên dược Tôn cấp cực phẩm, có tác dụng khôi phục linh hồn bị thương nặng của Thiên Tôn và nhiều tác dụng về linh hồn khác! Nó chỉ thua kém Ngũ Đại Thần Thụ-Tịnh Tâm Thụ về khoản trị liệu một chút mà thôi!”
Kim Huyền Ngọc liền bắt đầu nói ra công dụng của nhánh cỏ nhỏ kia, không nghi ngờ gì nghe được công dụng của nó không ít người liền hít vào một hơi, linh hồn là thứ khó chửa nhất vậy mà thứ này có thể khôi phục linh hồn bị thương nặng của Thiên Tôn, đủ biết nó kinh khủng đến cở nào!
Ngay cả tên Liệt Dư đang âm trầm ngồi trong phòng khi nhìn thấy thứ này cũng lấp lóe ánh mắt.
“Nguyệt nhi, Ngũ Đại thần thụ mà Kim Huyền Ngọc vừa nói là thứ gì?”
Khác với những người kia nóng rực nhìn Tịnh Hồn Thảo, sự chú ý của Lục Dạ lại bị thu hút bởi một vài từ trong lời nói của Kim Huyền Ngọc.
“Ngũ Đại Thần Thụ chính là năm loại cây được trời đất thiên địa bồi dượng qua vô số năm tháng mà tạo nên, chúng có những công dụng khác biệt và mỗi cây thần thụ đều là bấu vật vô giá có thể cứu sống cả một thế lực.
Lý do nó được gọi là thần thụ cũng vì tính chất đặc biệt, mỗi loại thần thụ không thể xuất hiện cùng một thời điểm hai cây giống nhau được!”Nguyệt nhi chợt xuất hiện trên vai của Lục Dạ mà giải thích, qua khoảng thời gian này hắn cũng biết được chỉ có hắn nhìn thấy nàng nên không cần lo gì cả.
“Vậy cái Tịnh Tâm Thụ kia xếp thứ mấy trong Ngũ Đại Thần Thụ?”
Lục Dạ đặt ra câu hỏi mà cậu tò mò, Tịnh Hồn Thảo kia trị được cả linh hồn Thiên Tôn vậy mà cũng thua Tịnh Tâm Thụ thì cũng biết thần thụ là cở nào chí bảo.
“Tịnh Tâm Thụ đứng thứ 4 trong Ngũ Đại Thần Thụ!”
“Thứ 4 thôi sao?!”
Nghe câu trả lời ngắn gọn của Nguyệt nhi, Lục Dạ hứng thú thầm nghĩ, hắn lúc này cảm thấy rất hứng thú với cái gọi là thần thụ kia.
“Chắc bây giờ mọi người đều đã biết độ quý giá của Tịnh Hồn Thảo này rồi chứ, giá của nó cũng không rẻ đâu! Gía khởi điểm là 10 triệu tiên thạch, mỗi lần trả giá không được thấp hơn 1 triệu!!”
Lời nói của Kim Huyền Ngọc khiến cho rất nhiều thế lực dưới Tôn cấp bỏ cuộc, bọn họ cũng biết dù mình đấu giá thành công thứ này thì cũng không giữ được.
“Ta ra giá, 15 triệu!”
“20 triệu!”
“22 triệu!”
“….”
Cứ thế hàng loạt Tôn Cấp thế lực đồng loạt ra giá, chưa gì giá của cây Tịnh Hồn Thảo này đã lên tới 50 triệu con số khổng lồ.
Phải biết con số 50 triệu đã bằng tất cả tài sản của một thế lực Ngọc cấp rồi đấy!
“Chư vị, ta xin ra giá 80 triệu, xin chư vị nể mặt Liệt gia mà nhường thứ này cho tại hạ!”
Đúng lúc này từ căn phòng số 105 của vang lên âm thanh của Liệt Dư khiến cho cả khán phòng bỗng chốc chìm vào im lặng trong giây lát.
“Thì…thì ra là Liệt Dư công tử, nếu công tử đã thích thì Thiên Viêm Tông ta xin nhường lại.”
Vài giây tĩnh lặng ngắn ngũi, một tên đại diện cho Thiên Tôn cấp thế lực liền chấp tay nói, có hắn làm mẫu mấy cái tôn cấp thế lực khác cũng không chậm trễ mà làm theo.
Bọn họ tuy có thể chím một góc ở Đại Thiên Giới nhưng đối đầu với Đế Vương Cấp thế lực như Liệt gia thì còn kém xa lắm.
“Vậy thì chúc mừng Liệt Dư công tử, Tịnh Hồn Thảo này thuộc về ngươi!”
Cuối cùng thấy không còn ai dám ra giá nữa Kim Huyền Ngọc liền cao giọng tuyên bố, nàng thì thầm vào tay hai tên tiên nữ kia rồi đưa Tịnh Hồn Thảo cho họ.
“Ken két….”Tên Liệt Dư ngồi trên ghế nhìn thấy cảnh này liền nghiến răng ken két, hắn đã đấu giá rất nhiều đồ chỉ để có cơ hội gặp mặt Kim Huyền Ngọc một lần thế nhưng nàng từ đầu đến cuối vẫn chưa từng nhín về phía này một cái.
“Liệt Dư đại nhân đây là Tịnh Hồn Thảo của ngươi!”Cửa phòng mở ra hai tên tiên nữ kia liên đem theo Tịnh Hồn Thảo vào đưa đến trước mặt Liệt Dư.
“Haha, nếu tiểu thư các ngươi không đến thì các ngươi ở lại bồi bổn công tử một chút đi!”
Ngay khi hai nàng định nhận Tiên Thạch rồi rời đi thì tên Liệt Dư này bất chợt đứng lên, hắn cười lạnh muốn kéo lấy hai người.
“Hừ!”
Cả hai người tuy có tu vi Thái Ất nhưng vẫn không phản ứng kiệp với tốc độ của Liệt Dư, ngay khi hai nàng sắp bị hắn nắm lấy thì một tiếng hừ lạnh trong không gian liền vang lên.
“Tiểu tử, Vạn Giới Các không phải nơi để ngươi tác quái! Nếu có lần sau lão phu cũng sẽ không nể mặt phụ thân ngươi!”Từ trong không gian một âm thanh mang theo vô tận uy áp cùng một tia đế uy liền hàng lâm trên người Liệt Dư khiến hắn mồ hôi lạnh chảy ròng.
Hắn quên mất đây là Vạn Giới Các, hành động vừa rồi không khác gì đang muốn gây chiến với Vạn Giới Các cả, nếu thật sự bị Vạn Giới Các nhắm đến thì dù có mười cái Liệt gia cũng không đủ hắn trốn.
“Mong…mong tiền bối tha thứ, vãn bối chỉ là nhất thời không kìm được cảm xúc của mình!”Liệt Dư chấp tay cúi đầu nhận lỗi.
“Hừ!”Theo một tiếng hừ lạnh vang lên tất cả uy áp trên người hắn liền biến mất.
Liệt Dư giờ cũng biết điều hơn, hắn ném một cái nhẫn trữ vật về phía hai tiên nữ kia rồi trở lại ghế ngồi của mình, giờ hắn cũng không còn gan nhắm vào hai nàng nữa a.
Ở trong hư không một ông lão trung niên nhìn Liệt Dư ánh mắt lóe lên vẻ chán ghét, nếu Lục Dạ ở đây hắn nhất định sẽ nhận ra ông lão này không ai khác chính là Lâm lão luôn đi theo bên người Kim Huyền Ngọc.
“Tên này lòng dạ quá không tốt, lần sau phải cảnh báo tiểu thư nên tránh mặt hắn!”
Lẩm bẩm một tiếng Lâm lão liền lại nhắm mắt dưỡng thần trong hư không vô tận này.