Đọc truyện Chung Cực Lam Ấn – Chương 97
“Mười lăm năm trước, có một cô bé bị lén đưa tới nhà một bà lão neo đơn sống dựa vào trợ cấp xã hội ở nông thôn, bà lão đó họ Tiết. Bọn họ nói với người ngoài rằng cô bé là con nhà họ hàng của bà ấy, cũng coi như cháu gái bà, tên là Tiết Tiểu Lộ. Cô bé được một người đàn ông đưa đến, có người nói lúc đó người đàn ông này gọi cô bé là ‘Tiểu Chủy’.”
“Đã qua lâu quá rồi nên đương sự khó mà miêu tả lại được bộ dạng của người đàn ông kia, có điều may mà còn một tấm ảnh chụp được sườn mặt của hắn.”
Tô Khinh lấy một chiếc thẻ nhớ di động ra cắm vào máy tính.
Người chụp ảnh rõ ràng không chủ định muốn chụp người đàn ông kia vào khung hình, đối tượng của anh ta có lẽ là cái hồ trong thôn kia, chỉ có nửa người của gã đàn ông lọt vào ống kính. Hắn tháo kính đen trên mặt xuống, hàng mày hơi nhăn, ánh mắt đang nhìn về một hướng không xa nào đó. Tô Khinh phóng to phần mặt của hắn để cho nửa khuôn mặt chiếm nguyên cái màn hình, biểu cảm của y thoạt trông có chút phức tạp.
“Phí Triết còn đứa con gái nào khác sao?” Đằng sau Tô Khinh vang lên tiếng nói, Quý Bằng Trình chẳng biết vừa mọc ở đâu ra.
“Tạm thời tôi còn chưa moi ra……” Tô Khinh nói tới đây thì quay đầu lại lườm lão cháy mắt,“Sao cái lúc làm việc chả thấy lão đâu thế?”
Quý Bằng Trình cười thiếu muối:“Người già cả rồi, so ra phải kém mấy đứa trẻ trâu chúng bay chớ.”
Khấu Đồng nhíu mày:“Vì sao lúc đó lão ta lại đưa con ruột mình đi?”
Tô Khinh lấy một tập tài liệu định đưa sang cho hắn, nửa đường bị Hồ Bất Quy cướp đi. Anh làm bộ vô cùng nghiêm túc chính trực cúi đầu đọc kĩ.
Tô Khinh đành nói vo giải thích:“Mười lăm năm trước Phí Triết dính vào một vụ kiện. Một trung tâm thương mại xảy ra hỏa hoạn tạo thành sự cố dẫm đạp lên nhau, thương vong hơn một trăm người, về sau người ta điều tra ra khâu xây dựng khu thương mại bị ăn bớt vật liệu và hệ thống chống cháy gặp vấn đề nghiêm trọng có liên quan đến Phí Triết. Có người dùng internet phanh phui lão, thậm chí một bộ phận người nhà bị hại dũng cảm còn muốn đòi lão giải thích, náo loạn đến mức cuối cùng hình như thuê cả đầu gấu sát thủ tính sổ với nhau, cơ mà về sau chuyện này cứ thế chìm xuống, lặn không xủi tăm luôn.”
Quý Bằng Trình chậm rãi tiếp lời:“Theo ý cậu thì năm đó Phí Triết đưa con gái đi là vì muốn bảo vệ nó. Nhưng nếu thực sự như vậy thì vì sao lại để mặc cho người ta giết nó chứ ?”
“Mười lăm năm, con người sẽ đổi thay.” Tô Khinh nói.
“Trở nên không yêu thương con mình nữa sao?” Lục Thanh Bách cau mày, dừng một chút, lại nói,“Hoặc phải nói thế này, Phí Triết bây giờ với trước kia là cùng một người sao? Với quan hệ của lão với Utopia, không biết trên người lão có từng bị biến đổi gì về sinh lý không nhở? Xét từ phương diện khác, vì sao lão lại không cần đứa con này?”
“Con cái thường bị coi là sự kéo dài sinh mệnh của cha mẹ.” Khấu Đồng bỗng nhiên nói.
“Không nói cái này nữa.” Hồ Bất Quy ấn ấn đầu mi, ngăn lại cuộc nói chuyện càng ngày càng phát triển theo chiều hướng quái dị,“Bây giờ chuyện tôi muốn biết nhất là lực lượng nào đứng đằng sau chống lưng cho Utopia, lực lượng nào cung cấp tài chính và vũ khí cho bọn chúng?”
Tô Khinh thốt nhiên nhớ tới lời Trần Lâm từng nói với y____bản chất của Utopia, là về năng lượng.
“Bản chất của Utopia, là về năng lượng……” Y không nhịn được thốt ra lời.
Phương Tu ngẩn ra:“Ý cậu nói…có thể là một quốc gia?”
Quý Bằng Trình nở nụ cười:“Sao, cái gã Phí Triết này còn có quan hệ quốc tế nữa hả?”
“Từ từ,” Tô Khinh nhanh chóng mở ra một phần tài liệu khác,“Phí Triết từng du học ở nước N, sau khi lấy học vị giáo sư còn làm việc ở bên đó mấy năm.”
“Á à……” Khấu Đồng cười rộ lên, hàm ý không rõ.
Tự nhiên Hồ Bất Quy cảm thấy nụ cười của Khấu Đồng đáng ghét khó tả, nhìn kiểu gì cũng thấy không thật lòng, vẻ mặt lúc nào cũng ý tứ sâu xa, trong lòng thầm nghĩ đã thành tội phạm truy nã rồi, còn làm bộ làm tịch cho ai xem không biết ?
“Sao nào?” Tô Khinh hỏi.
“Nước N này rất thú vị.” Khấu Đồng nói,“Một quốc gia hay vùng lãnh thổ có rất nhiều người, già trẻ gái trai, đủ loại giai tầng, đủ loại trình độ, người tốt kẻ xấu không biết bao nhiêu mà kể, xét về cá nhân mà nói thì cực kì khác nhau. Thế nhưng dù vậy, những người trong cùng một nước vẫn có đặc điểm chung nhất định, chúng bắt nguồn từ địa lý, lịch sử, huyết thống……”
“Bác sĩ Khấu có thể nói vào trọng điểm luôn không?” Hồ Bất Quy lạnh lùng ngắt lời hắn.
Khấu Đồng sờ sờ mũi mỉm cười hiền huệ, vẽ lên giấy một hệ tọa độ thông thường và một đường cong tiêu chuẩn:“Giả thiết hai trục tọa độ này tượng trưng cho các loại tư liệu sản xuất, đường cong này là giới hạn khả năng sản xuất….ừm, ý nói……”
“Cái này em biết. Ý là nếu phân phối toàn bộ tư liệu sản xuất của một quốc gia dựa theo một tỉ lệ nào thì sẽ có lượng sản phẩm tương ứng với tỉ lệ đó. Bất luận bọn họ phân phối tư liệu sản xuất kiểu gì thì cũng sẽ không sản xuất được lượng sản phẩm vượt ra ngoài đường cong này.” Thường Đậu chen vào từ bao giờ không rõ.
“Ừ thì cậu biết.” Phương Tu dẹp cậu nhóc sang một bên.
Thường Đậu đẩy cặp kính lệch, kéo khóa miệng, đảo mắt nhìn quanh, không dám nói gì nữa.
“Tài nguyên của nước N rất hữu hạn, vị trí địa lý cũng không đẹp, thiên tai liên miên, có thể nói là không thích hợp cho con người cư trú.” Khấu Đồng không nói lời vô nghĩa, thu lại nét cười, không dừng nét bút,“Thế nhưng bất luận là nhân khẩu hay trình độ khoa học kĩ thuật, bọn họ vẫn đứng ở tốp cao trên toàn thế giới, mật độ dân lớn, trình độ cực cao, nhu cầu vật chất càng ngày càng tăng mạnh, mà tài nguyên của quốc gia thì càng ngày càng giật gấu vá vai. Lằn ranh khả năng sản xuất nhất định phải nới rộng, mà để làm được điều đó thì chỉ có hai phương pháp : hoặc là gia tăng tài nguyên, hoặc là dựa vào khoa học kĩ thuật.”
“Trình độ khoa học của nước N đã cực kì phát triển, nếu mọi người chú ý thì có thể thấy chỉ số tăng trưởng kinh tế của họ đã đình trệ nhiều năm, cả nhà nói xem, họ sẽ nghĩ thế nào ?”
“Bọn họ sẽ nghĩ mọi cách phát triển tài nguyên.” Tần Lạc nhíu nhíu mi,“Việc này…có thể đoạt lấy từ các nước khác, chiến tranh…hoặc là…khai phá ra một con đường khác để có được tài nguyên và nguồn năng lượng.”
“Chẳng phải nước N vẫn đang lấp biển tạo ruộng đồng đấy à?” Lục Thanh Bách hỏi.
“Đúng vậy, cho nên bây giờ bọn họ lại đang khai phá dầu mỏ trên thân thể con người.” Tô Khinh cười lạnh một tiếng, lôi thuốc lá trong hộp ra rồi sờ sờ bật lửa trong túi quần, bên cạnh lập tức vươn ra một bàn tay cầm bật lửa, Khấu Đồng vô cùng tự nhiên châm thuốc cho y. Tô Khinh hơi sửng sốt, mặc dù có lúc thần kinh của y thô như cái dây thừng nhưng bản thân không phải người sơ ý, y đã sớm phát giác ra giữa tên này và đội trưởng nhà mình có cái gì quai quái rồi.
Hồ Bất Quy lập tức bối rối, có Khấu Đồng ở đó, anh không biết bây giờ có nên vê tắt điếu thuốc trên tay Tô Khinh đi không. Ánh mắt anh rơi xuống nửa hộp thuốc lá y để lộ ra trong túi quần, thấy nó lại bẹp hơn không ít. Rốt cuộc ba giây sau, đội trưởng Hồ quyết định không thèm thi đua hiền lương thục đức với bác sĩ Khấu nữa, anh duỗi tay ra lấy mất điếu thuốc của Tô Khinh:“Điếu này để mai đi.”
Tô Khinh quen nếp chỉ liếc mắt nhìn anh, không cãi nửa lời.
Khấu Đồng rất chi là quan tâm săn sóc kéo đề tài quay lại:“Mấy người nói xem….trong nhóm các nước tiếp theo thừa nhận tính hợp pháp của Utopia liệu có nước N không?”
Tô Khinh hơi ngẩn ra rồi lập tức nở nụ cười, hai người liếc nhau như hai con cáo già chính hiệu, đoạn, Tô Khinh nói:“Tôi có mấy tên bạn xấu là hacker yêu nước, mai sẽ đi liên hệ một chút thử coi sao.”