Đọc truyện Chung Cực Lam Ấn – Chương 67: Rừng rậm thăm thẳm
“Xin mọi người an tâm nghỉ ngơi.” Quân nhân dẫn họ vào nói, “Học cách nghỉ ngơi cũng là một giai đoạn huấn luyện quan trọng. Tôi biết các vị đều là tinh anh, cả ngày không ngủ cũng không thành vấn đề, thời gian huấn luyện của chúng ta không dài, cho nên để đề phòng trường hợp này xảy ra, giờ tôi tuyên bố một quy tắc: Từ mười hai giờ đêm hàng ngày đến sáu giờ sáng ngày hôm sau, trừ khi đi WC thì không được tùy tiện rời khỏi phòng. Đương nhiên mọi người không cần lo lắng vấn đề chất lượng giấc ngủ, trong phòng chúng tôi đã trang bị máy cưỡng chế giấc ngủ rồi.”
Anh ta nói xong, dứt khoát lễ chào rồi xoay người rời đi, để lại cả đội Quy Linh trong phòng chú nhìn anh anh nhìn chú.
“Máy cưỡng chế giấc ngủ… là cái gì?” Tô Khinh cảm giác thấy mình như đang nhảy bungee giữa năm 1850 với năm 2100, nhảy lên lộn xuống đến mức não thiếu dưỡng khí.
“Là một loại máy hỗ trợ trị liệu chứng mất ngủ mới phát minh ra đấy.” Lục Thanh Bách nói đoạn, đặt mông ngồi lên giường, cứ thấy cái ván giường lung lay kiểu gì ấy, “Có thể tạo cảm giác mệt mỏi cực độ để người ta thả lỏng tinh thần, nghe thiên hạ đồn là hiệu quả lâm sàng khá tốt, được đưa vào sản xuất số lượng lớn rồi. Có điều giá thành chế tạo cao quá nên không thể lưu thông trên thị trường được.”
Thường Đậu ngáp một cái rất hợp thời, Lục Thanh Bách liếc nhìn cậu ta, thở dài: “Đồng chí Tiểu Thường, máy cưỡng chế giấc ngủ trong phòng này rõ ràng còn chưa khởi động mà, cậu ngấm thuốc sớm quá đấy.”
Cái ngáp lên đường được một nửa lại phải nuốt lại trở vào, Thường Đậu chớp đôi mắt to ngập nước tội nghiệp nhìn anh.
Đêm xuống, Tiết Tiểu Lộ cùng Tần Lạc vào buồng nhỏ được ngăn bằng mành vải. Những người khác lần đầu tiên ngủ giường chung, trước khi đi ngủ còn ngồi quây lại họp với nhau để quyết định vấn đề đầu thò ra ngoài hay chân thò ra ngoài, chưa họp ra kết quả gì thì đột nhiên phòng ốc tối om, tất cả cửa sổ tự động đóng chặt, tấm cách quang chất lượng cao hạ xuống, trong phòng lập tức xòe tay không thấy năm ngón.
Tô Khinh đang cầm cái cốc tráng men vẽ cờ đỏ năm sao viết “Vì dân phục vụ” uống nước, tí nữa thì dốc nước vào lỗ mũi.
Lục Thanh Bách nói: “Bây giờ máy cưỡng chế giấc ngủ khởi động rồi.”
Anh vừa dứt lời, tiếng ngáp bên cạnh lại vang lên. Lục Thanh Bách: “…”
Phương Tu lạnh lùng nói: “Thường Đậu, nằm xê ra, tôi không quen đi ngủ mà nằm gần người khác như thế.”
Thường Đậu lập tức cẩn tuân thánh mệnh ra sức nhích sang bên, lại vừa lúc đập cằm vào đầu Lục Thanh Bách đang khom lưng chui vào chăn. Lục Thanh Bách rên lên một tiếng, mãi nửa ngày mới mơ hồ bảo: “Thường Đậu, cổ cậu mất cân bằng phải không? Lắc tới lắc lui thế không sợ chấn động não à?”
“Vâng… Em xin lỗi!”
“Cậu va rơi xừ kính anh rồi đây này.” Lục Thanh Bách sờ soạng khắp nơi, “Đội trưởng Hồ, đừng có ngồi xuống đấy, ngồi gãy tan kính tôi giờ.”
“Tôi ngồi từ lâu rồi,” Hồ Bất Quy nói, “…Bác sĩ Lục, cậu nằm lệch đạp cả vào người tôi rồi đấy.”
Hồ Bất Quy đang nói chuyện thì cảm thấy có âm thanh ong ong chui vào tai như xuyên thẳng vào đầu anh. Âm thanh kia rất kì dị, nó vô cùng vô cùng nhỏ, nghe cẩn thận thì như không có, không làm ồn người khác mà lại như thể khiến người ta thả lỏng hơn. Cả người lâng lâng như thể được ngâm trong nước ấm.
Đằng sau bỗng vang lên một tiếng tách, ngọn lửa nhỏ trên bật lửa vụt sáng lên, Hồ Bất Quy tỉnh táo lại, quay đầu sang thì thấy Tô Khinh đứng trên mặt đất sờ sờ cái bàn: “Ông đây còn chưa kịp cất chén nước, bảo tắt đèn là tắt đèn ngay là thế quái nào, tốt xấu gì cũng phải báo một tiếng chứ.”
Hồ Bất Quy nhíu mày, hạ giọng hỏi: “Không phải tịch thu của cậu rồi sao, lại lấy cái mới ở đâu thế?”
Tô Khinh làm mặt quỷ với anh. Kết quả vừa tìm được chỗ để cốc thì cái bật lửa rởm một đồng một chiếc trong tay y lóe lên hai cái, tắt ngúm. Tô Khinh mắng thầm một tiếng, Hồ Bất Quy gõ gõ bên giường: “Bên này.”
Tô Khinh sờ sờ theo tiếng nói, lần mò cạnh giường hồi lâu mới sờ thấy cánh tay Hồ Bất Quy để đó. Y cấu nhẹ một cái lên cánh tay cuồn cuộn những thớ cơ rắn chắc đẹp đẽ khiến anh hít một hơi khí lạnh: “Cậu lại làm trò gì thế?”
“Tôi cấu thử xem có phải tay anh không thôi ấy mờ.” Tô Khinh nói như đúng rồi, sau đó cà rề trèo lên giường, chui vào chăn, mang theo một luồng hơi lạnh.
Không ai trong bọn họ biết trong ban huấn luyện ST này còn có thứ gì quái quỷ, lại đều không quen ngủ cùng nhiều người trên một chiếc giường, thành ra đều để nguyên quần áo. Thế mà không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, Hồ Bất Quy lại cứ thấy như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Tô Khinh xuyên thấu qua lớp áo lông dê. Trái tim anh lạc nhịp mấy hồi, tỉnh hẳn.
Lục Thanh Bách yên lặng không động đây, Thường Đậu chắc hẳn cũng đã ngủ say, Tô Khinh lại hầu như không chút buồn ngủ. Y xoa xoa tai, nhỏ giọng hỏi: “Tiếng gì đấy?”
“Chắc là máy cưỡng chế giấc ngủ.” Khi Tô Khinh nói chuyện, hơi thở vừa hay phả vào tai anh. Hồ Bất Quy run lên mấy cái không dễ phát hiện, có chút thiếu tự nhiên quay đầu đi, “Đừng nói nữa, ngủ sớm đi, mai còn phải huấn luyện.”
Thính lực của Tô Khinh rất tốt, ngay đến tiếng hít thở của Tiết Tiểu Lộ và Tần Lạc ở tận phòng ngăn y cũng nghe thấy rõ ràng. Mấy năm nay y ngủ rất ít rất nông, hơn nữa còn có tật xấu là trong phòng chỉ có một mình thì mới ngủ được___ Đồ Đồ Đồ cũng phải tách ra.
Âm thanh nhỏ mà máy cưỡng chế giấc ngủ phát ra đúng là có tác dụng thôi miên rất mạnh. Một lát sau, Tô Khinh cảm thấy thân thể tay chân nặng như đeo chì, vô cùng mệt mỏi.
Nhưng mệt mỏi thì mệt mỏi, khắc trước vừa nổi cơn buồn ngủ thì khắc sau đã bị tiếng thở hay tiếng trở mình của người khác đánh tan đi. Chẳng biết đã qua bao lâu, ở trong bóng tối dường như thời gian trôi chậm lại, Hồ Bất Quy ở bên cạnh cũng đã thở đều đều vững vàng, Tô Khinh vẫn mở to mắt nằm ngửa trên giường chung, thần kinh càng ngày càng căng thẳng.
Một đêm không ngủ chẳng tính là gì, một tuần không ngủ y vẫn có thể chống đỡ được, chẳng qua cái máy cưỡng chế kia rất gạt người, không biết nó hoạt động theo nguyên lý gì mà Tô Khinh dần dần cảm thấy tức ngực___ Như thể có cái gì đó đang ngăn cản hoạt động của năng lượng tinh.
Tô Khinh được hệ thống năng lượng tinh song hạch cung cấp năng lượng đã nhiều năm, đột nhiên tách khỏi sự cung ứng này liền chẳng khác nào người thường bị tiêm một liều giãn cơ, đến mở mắt và hô hấp đều không còn sức lực. Mà thần kinh căng thẳng cố tình lại không hề chịu mảy may ảnh hưởng, vẫn không khác cái dây đàn là bao.
Tô Khinh bắt đầu nhắm mắt lại yên lặng đếm dê, vừa đếm vừa ra sức lặp lại những lời Hồ Bất Quy nói với y ngày đó____ Người trong phòng này đều là đồng sự, đều là những người làm việc cùng mình, liều mạng cùng mình, phải tin tưởng bọn họ, chẳng qua chỉ là nhắm mắt lại ngủ một giấc thôi, chẳng qua chỉ là…
Nhưng y cứ càng nghĩ thì lại càng bất an, mãi đến lúc số dê đếm được đủ để ăn lẩu dê cả đời, Tô Khinh vẫn không ngủ được. Mà càng khó ngủ thì con người ta lại càng dễ nôn nóng, cứ như cái máy cưỡng chế giấc ngủ kia chỉ có thể lôi cơ thể y vào giấc ngủ đông, tác dụng trấn an tinh thần trong truyền thuyết hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Lại không biết bao lâu đã trôi qua, Tô Khinh nghe thấy tiếng thứ khí gì đó đang xì ra trong không trung. Y cố sức mở to đôi mắt khô khốc, liền thấy không biết từ lúc nào bên cạnh gối đầu đã lấp lóe một chiếc đèn đỏ bé xíu như thiết bị vừa được khởi động, sau đó trên ngọn đèn con vươn ra một cái ống dài phun khói trắng.
Lúc ấy Tô Khinh muốn ngồi bật dậy nhưng cơ thể không tài nào động đậy được. Y ngừng thở, dùng hết khí lực bú sữa mẹ mới nâng được một bàn tay bắt lấy cổ tay Hồ Bất Quy nằm cạnh. Nhưng không hiểu do Hồ Bất Quy ngủ quá sâu hay lực tay của y quá nhẹ mà anh không hề phản ứng gì, chỉ nghiêng người sang, vắt một tay lên lưng y, vô cùng tự nhiên ôm y vào lòng.
Động tác thì tự nhiên thế mà sức lực lại chẳng nhỏ, Tô Khinh đang khổ sở nín thở bị anh ôm một cái, thế là lập tức sặc lên thở ra. Y bi phẫn nghĩ, người khác đều động đậy được là thế nào?
Tô Khinh vừa không để ý một cái đã hít vào không ít khói trắng, thứ này có màu mà lại không có vị, ngửi vào cũng không thấy có cảm giác không thoải mái nào. Song nó tràn ngập khắp nơi, càng ngày càng nhiều, cuối cùng cả phòng như đều ngập chìm trong khói trắng.
Ngay mới đầu Tô Khinh đã thấy có áp lực rất nhỏ đè nặng lên huyệt Thái Dương, dần dà áp lực kia càng lúc càng lớn, cuối cùng quả thực như chú Kim Cô siết chặt đầu y khiến cho mồ hôi tuôn ra đẫm trán. Y muốn giãy dụa, lại hoàn toàn mất đi quyền khống chế với cơ thể mình, trước mắt là một màu trắng xóa, đầu lưỡi bị cắn ra máu tươi, sau cùng, tất cả cảm giác đều biến mất, chỉ còn lại áp lực lớn vô cùng như muốn ép đầu y vỡ nát.
Tô Khinh cảm giác như đầu mình sắp nổ tung ra, không ngờ sau một cơn hoa mắt thì thân thể thả lỏng hơn ra, áp lực biến mất. Y phát hiện bên cạnh không có ai, chỉ có mình y nằm trong một khu rừng rậm rạp bát ngát, đỉnh đầu là lá cây che khuất ánh mặt trời, vài tia nắng lọt xuống từ kẽ lá chiếu lên mi mắt y mang tới chút ấm áp, không khí vẫn còn khói trắng bao trùm chưa tan.
“Không bình thường.” Y nghĩ bụng, sau đó muốn đứng lên, vừa đứng lên đã ngã xuống đất. Tô Khinh ngạc nhiên nhìn tay chân mình, cả người y mềm nhũn không xương, cứ như vừa trúng Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, đầu lưỡi còn nguyên mùi máu nhắc nhở cơn khổ sở phải chịu vừa rồi.
Đấu tranh tại chỗ nửa ngày y mới lắc lư bám vào thân cây đứng lên, duỗi duỗi bàn tay một chút, cảm giác khi đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay chân thực không giống hàng giả, nhưng lại cũng không giống như là thật. Bởi vì Tô Khinh nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thông, làm sao y có thể bị đưa từ căn phòng kín mít kia tới khu rừng này chỉ trong nháy mắt như thế được.
Đúng lúc này, xuyên qua một trảng cây không cao lắm, Tô Khinh thấy có người ngồi dậy phía xa xa đang ngẩng đầu nhìn sang phía này đối mắt với y, chính là Hồ Bất Quy.
Hồ Bất Quy nhìn qua có chút mơ hồ, vừa nhìn thấy y thì hỏi theo phản xạ: “Tô Khinh? Cậu ở đó làm gì thế?”
Tô Khinh bán thân bất toại đi sang đó, đầu gối run như cầy sấy, đi được hai bước thì chúng nó không chống đỡ được sức nặng của y nữa, mềm oặt, cả người y quỳ rạp xuống. Hồ Bất Quy lập tức hành động khiến cho y ghen tị vạn phần, anh khỏe mạnh như vâm nhảy bật khỏi mặt đất chạy đến trước mặt y: “Sao thế này? Cậu làm sao vậy?”
Ngay phút chốc bàn tay của Hồ Bất Quy chạm vào tay Tô Khinh, khói trắng trước mặt y tiêu tán.