Chung Cực Lam Ấn

Chương 58: Không thể tin ai


Đọc truyện Chung Cực Lam Ấn – Chương 58: Không thể tin ai

Tô Khinh tràn ngập hiếu kì nhìn cái vòng tay lam nhạt trong túi vật chứng, ngắm ngắm, nghĩ bụng chắc Hồ Bất Quy đang chuyên tâm lái xe, y liền vươn vuốt heo định sờ một chút xem bây giờ nó sẽ xuất hiện tình trạng gì. Ai dè còn chưa chạm được vào thì vuốt heo đã bị Hồ Bất Quy đập rớt.

Mu bàn tay Tô Khinh tập tức nổi lên màu hồng nhạt, thấy Hồ Bất Quy vẫn chính trực nhìn về phía trước theo dõi tình hình giao thông, y cọ cọ cái mũi, ngượng ngùng rút tay lại.

Loa thông tin trên nóc xe truyền tới một giọng nói cứng nhắc: “Đội trưởng Hồ, đã tới nơi.”

Hồ Bất Quy nói: “Đã biết.”

Tô Khinh chớp mắt: “Anh cho người theo dõi nhà Đổng Tĩnh à?”

Hồ Bất Quy đáp lời, Tô Khinh bỗng nhớ tới tay súng bắn tỉa thần bí y gặp ngày hôm đó, vì thế câu hỏi tiếp theo đành nuốt xuống bụng không dám nói___ Nếu tay súng bắn tỉa kia còn đó, phải phái bao nhiêu người mới có thể ngăn cản gã giết người đây?

Trong lòng y có cảm giác toàn bộ sự việc đều mơ hồ khó phân, cảm giác quái dị như thể có một đôi mắt ở trong bóng tối nhìn y, không hề có hảo ý.

Cả nhà Đổng Kiến Quốc đều là người thường, vì sao lại có một nhân vật như gã bắn tỉa theo dõi nhà anh ta? Vì sao trên tay Đổng Tĩnh có một vật quan trọng như vậy mà đối phương lại không quan tâm đến? Chẳng lẽ là tiếp tục thí nghiệm, hay là còn dụng ý đặc biệt nào khác nhằm vào đội Quy Linh nữa?

Trở lại vấn đề ban đầu, Utopia trâu bò xưa nay huênh hoang là kiểu tín hiệu gì cũng có thể che chắn được, bộ dạng chẳng khác nào rùa nhỏ vô địch đội mai không kiêng nể gì ai, làm sao có thể để lộ ra loại tín hiệu quan trọng mà quái dị như thế, lại còn “trùng hợp” để cho bọn họ thu được?

Hơn nữa lũ Blouse trắng dở hơi kia đều là người tôn sùng chủ nghĩa thần bí, lúc nào cũng coi thần long thấy đầu không thấy đuôi là nguyên tắc hành động hàng đầu, đến cả cái lúc vắt giò lên cổ rút lui cũng còn không quên vơ sạch không để lại cho đối phương nửa hạt gạo mẻ, sao lần này lại không xử lý thi thể cho sạch sẽ đi?

Xác người có khó xử lý như túi nilon hoá học đâu, huống chi cho dù không dọn sạch kịp, chẳng lẽ cũng không kịp tháo hết mấy cái vòng trên tay đám “chuột bạch” xui xẻo này xuống hay sao?

Vụ án này cứ như là đặt vào tay bọn họ vậy.

Không đúng___ Tô Khinh nghĩ, nếu hôm đó y không đi, chỉ sợ mấy người Hồ Bất Quy không nhìn ra cái vòng kia có gì đặc biệt, thiết bị chỉ thị năng lượng cũ không có phản ứng gì với nó, nó sẽ giống như bao thuốc ví tiền trên người thi thể, bị bọc lại giao cho cơ quan công an.


Cho nên vụ án này phải là được đưa vào trong tay chính y mới đúng.

Còn có những cảm xúc truyền đạt vào trong đầu y nữa, hai lần trước đó đều là sợ hãi, có thể là cảm xúc giao động kịch liệt nhất khi nạn nhân sắp chết, mà lúc này cái vòng ấy lại được đeo trên tay một cô nhóc vui vẻ, bên trong nó sẽ có cái gì đây?

Tô Khinh nhìn chằm chằm cái vòng tay màu lam, trong lòng ngứa ngáy đến khó chịu.

Cơ mà sau khi Hồ Bất Quy dừng xe thì lại cực kì không phối hợp mà cầm túi vật chứng đựng vòng tay nhét vào túi áo trong.

Tô Khinh: “…”

Hồ Bất Quy bình tĩnh nói: “Xuống xe, gọi mọi người lên, mở họp.”

Tô Khinh: “Đội trưởng Hồ, thực ra anh chỉ muốn dụ dỗ tôi lục túi áo anh thôi đúng không?”

Hồ Bất Quy không nói gì, cùng tay cùng chân xuống xe, cùng tay cùng chân xoay người đi, cố gắng coi y là không khí.

Giữa phòng họp đặt ngang một khối thi thể___ Đổng Lương. Cánh tay cậu ta bị giải phẫu ra, để lộ vài thứ mà khi nhìn vào, dù biết người ta có mình cũng có nhưng ai nấy đều thấy ghê tởm. Lục Thanh Bách cầm một cái nhíp gắp ra một sợi dây trong suốt vừa nhỏ vừa dài trông như cước câu, đặt trên cái khay trong tay Tiết Tiểu Lộ.

“Đây là một loại vật chất đặc thù, theo bộ kĩ thuật nói thì nó ở trạng thái rắn, đồng dạng với chất môi giới MTC.” Lục Thanh Bách mệt mỏi nói, “Tô Khinh chắc đã thấy qua rồi.”

Tô Khinh nhìn chằm chằm cái dây câu kia một lát, gật đầu: “Dùng trong ‘thịnh yến Lam ấn’, gắn vào trên người Lam ấn và Khôi ấn, phụ trợ hấp thu cảm xúc, về loại chất chắc không khác lắm, nhưng mà cái đó thô hơn cái này nhiều.”

“Nokia cục gạch rồi cũng sẽ phát triển thành smartphone mà.” Hứa Như Sùng nói tiếp, “Để em nói cho, bây giờ chúng ta không thể suy đoán được loại chất môi giới trạng thái rắn này có quan hệ trực tiếp với việc thi thể đã chết qua bốn mươi tám giờ đứng lên hay không, thế nhưng đại khái cũng biết nó dùng để làm gì…”


Nói đến đây, y bỗng quay mặt đi hắt xì một cái thật kêu rồi ra sức hít mũi: “Đội trưởng Hồ, máy sưởi trong tổng bộ chẳng ăn thua gì cả, tối qua ở phòng thí nghiệm lạnh chết em rồi.”

Phương Tu trùng hợp ngồi bên cạnh lập tức cởi áo khoác ném vào lòng y: “Quả nhiên người đầu to đùi bé là không chịu được lạnh.”

Đầu to đùi bé căm giận lườm cậu ta một cái, há mồm vừa định nói đã lại bị một cái hắt xì khác ngắt ngang. Hồ Bất Quy khoát tay nói: “Thôi nào, nói chính sự trước đi. Họp xong Hứa Như Sùng về phòng nghỉ ngơi hết buổi chiều, không được vào phòng thí nghiệm nữa.”

“Vâng.” Hứa Như Sùng xoa xoa mũi, “Loại chất rắn môi giới này liên kết năng lượng tinh bên ngoài cơ thể với thân thể người, nó phát ra một loại sóng cảm xúc đơn có tác dụng khai thông, có thể che chắn các cảm xúc khác và chỉ rút lấy một loại riêng biệt. Song, nó không thể che chắn được năng lượng. Nói cách khác, sau khi vòng tay bên ngoài rút ra một chút cảm xúc biến thành năng lượng, thứ năng lượng này sẽ giống như dòng nước, một phần cất giữ trong năng lượng tinh, phần khác trở lại cái ống dẫn này.”

“Trong thân thể Đổng Lương không có khí quan cơ bản của hệ thống năng lượng tinh, cho nên cậu ta cũng không thể vận dụng được năng lượng này, vì thế chúng nó chỉ có thể chứa đầy căng trong chất môi giới rắn.” Lục Thanh Bách nói tiếp, sau đó cầm cái vòng tay mà hai người Hồ Bất Quy mang về soi ra ánh sáng dò xét như dò tiền giả___ Bên trong vòng tay dường như có chất lỏng nào đó mơ hồ lóe lên những hoa văn kì dị, hoa văn giống như Lam ấn, theo dòng chất lỏng kia mà chậm rãi di động.

Tô Khinh cau mày, trong lòng rất không thoải mái. Hoa văn lưu động này y rất quen thuộc, trên vai y hiện tại có một hình xăm biết di động như nó chứ đâu xa. Sinh ra không có mà chết phải mang theo, như một con lợn bị đóng dấu kiểm dịch.

Sau đó, Lục Thanh Bách tiếp tục nói: “Về chuyện này, tôi có thể suy đoán, tiểu Hứa, chú nói xem nó có giống một loại trạm trung chuyển năng lượng không?”

“Dường như nó chịu khống chế của điều khiển từ xa. Người ta có thể điều khiển chiếc vòng năng lượng bên ngoài có liên kết đặc thù với nó từ cự ly xa. Sau đó chất môi giới rắn bên trong thi thể đã mất vật tồn trữ năng lượng ngoài cơ thể sẽ biến thành một năng lượng tinh khác, năng lượng tinh này cùng với điều khiển từ xa tạo thành mạch kín, năng lượng trong nó chống đỡ thi thể đứng lên.”

Tô Khinh hỏi: “Cũng giống như khi đó trên lý thuyết là tôi đã chết, nhưng năng lượng còn sót lại trong năng lượng tinh lại đang hỗ động với một thứ gì đó nên vẫn còn sức sống, tại thời điểm kích phát song hạch, mới lợi dụng được năng lượng đó để chữa trị thân thể sao?”

Y nhíu mày, bỗng thấy chuyện này nghe vào tai có chút không thích hợp, liền nhịn không được hỏi: “Tôi đây chết đi rồi sống lại, dựa theo định nghĩa truyền thống của y học là người sống hay là người chết biết đi nhỉ?”

Bàn tay cầm chén của Hồ Bất Quy hơi dừng lại, tay kia bất chợt vỗ lên đầu y một cái không nhẹ không nặng.

Động tác này đến quá đột ngột khiến cho cả nhà há hốc miệng như Sparta, sau đó Hồ Bất Quy lầm lì hỏi: “Có đau không?”


Tô Khinh ôm đầu.

Hồ Bất Quy cúi đầu ngậm điếu thuốc: “Đau là được rồi, thế chẳng phải vẫn sống sờ sờ hay sao?”

Tô Khinh ngừng một lát rồi cười rộ lên: “Đội trưởng Hồ, anh đúng là vợ hiền vừa ôn nhu săn sóc lại vừa vạn năng, không cưới về nhà thì đáng tiếc quá.”

“…”

Cả nhà còn chưa thoát ra khỏi trạng thái Sparta đã lập tức đơ người như ngựa gỗ thành Troy.

Hồ Bất Quy liếc nhìn Tô Khinh, phát hiện ra y vẫn giữ nguyên bộ dạng như cười như không nửa thật nửa giả. Anh biết ngay mấy lời này của y nghe vào tai thì thật lắm, nhưng thực ra chỉ là đang nói đùa thôi. Thế là anh bực mình bình luận hai chữ: “Đánh rắm.”

Hứa Như Sùng đành phải vội ho một tiếng cố gắng lôi lại cái đề tài đang có xu hướng chạy qua mùa xuân lùi vào quá khứ: “Ừm, tôi cũng đang hoài nghi, Utopia làm thực nghiệm này khả năng chính là mô phỏng quá trình song hạch. Bọn chúng tạo ra một năng lượng tinh bên ngoài cơ thể có thể che chắn các cảm xúc khác và kích thích vòng tuần hoàn khép kín… Song hiện tại xem ra vụ này không quá lý tưởng, vì mỗi cỗ thi thể vận chuyển đến chỗ chúng ta đều mang chất môi giới rắn trong người, thế nhưng chúng nó đâu thể lại đứng lên dạo một vòng được nữa.”

Lục Thanh Bách hai mắt sáng quắc nhìn Tô Khinh như thể muốn lột sạch y ra quăng lên bàn giải phẫu mổ xẻ ra xem thử, hắn âm u nói: “Đúng vậy, cho dù vì một nguyên nhân nào đó mà vị này đứng lên thành công, thế nhưng năng lượng đạt được lại chỉ đủ để chữa lành một chân cho cậu ta chứ không thể chữa trị đại não đã chết và các cơ quan khác.”

Hắn dùng tay không gỡ cánh tay Đổng Lương ra, đẩy kính mắt: “Trong bốn tổ chức trong cơ thể con người: biểu bì, mô liên kết, cơ thịt và hệ thần kinh, thì tổ chức biểu bì là dễ chữa trị nhất, tiếp theo đó là mô liên kết và cơ thịt, hệ thần kinh là khó khăn nhất. Nhân thể tứ chủng tổ chức, tổ chức thượng bì, mô liên kết, phải cần đến năng lượng cực lớn mà hiện tại chúng ta không thể đánh giá được, cùng với vài cơ chế khác nữa.”

“Cơ mà nhìn từ tình hình trước mắt thì đối phương đã thành công được ba phần tư rồi.” Hứa Như Sùng bi thống tổng kết, “Quả nhiên ở thời khắc cuối cùng trước khi bình minh đến, phe chính nghĩa sẽ rơi vào hoàn cảnh tệ hại hơn phe tà ác một chút… A a hắt xì!”

Hồ Bất Quy trầm ngâm một hồi rồi nói với Phương Tu: “Cậu lấy danh nghĩa đội Quy Linh xin ngành công an hỗ trợ điều tra xem Đổng Kiến Quốc, Đổng Lương và Đổng Tĩnh đã cùng tiếp xúc với người nào, lấy về đây một bản danh sách cho anh. Bộ kĩ thuật và các đồng chí bên sở chữa trị lại phải vất vả thêm một chút… Tiểu Hứa thì không cần, cho cậu nửa ngày nghỉ ngơi, sức khỏe là quan trọng nhất. Tô Khinh ở lại tổng bộ theo dõi sát sao tin tức truyền tới từ phía Đổng Tĩnh.”

Thế là sau khi tan họp, Tô Khinh an vị trước một đống thiết bị liên lạc và hệ thống hình chiếu theo dõi, nhàn cư vi bất thiện, thi thoảng liếc mắt nhìn màn hình theo dõi, thi thoảng mân mê nghịch hộp thuốc lá. Rất lâu về trước khi y mang theo thiết bị liên lạc trở về nhà xám thì cứ thấy thanh âm truyền ta từ tai nghe rất chi là thần kì, đến lúc này bản thân ngồi đây, mới phát hiện ra công tác này thực ra vô cùng nhàm chán.

Kiểu này là Hồ Bất Quy nhớ đến tối hôm qua y say rượu nên mới cố tình để thời gian cho y ngủ bù đây mà.

Lúc Tô Khinh đã mơ màng sắp ngủ thì cửa kêu đánh két một tiếng, y lập tức bừng tỉnh, quay đầu lại mới phát hiện ta là Đồ Đồ Đồ đang rón rén chui vào, trong tay còn cầm một cây bút vẽ. Sau khi bị Tô Khinh phát hiện, nó vội vàng giấu tay ra sau lưng, hai mắt đảo như rang lạc, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng thuyết minh bốn chữ: muốn làm việc xấu.


Tô Khinh bực mình vẫy tay với nó: “Lại đây, lại đang làm cái gì thế hả? Sao không học hành cho tử tế đi?”

“Bài hôm nay xong rồi, cháu đang chơi với chú Trình ca mà.” Đồ Đồ Đồ vô liêm sỉ trèo lên đầu gối y, cái mông bị véo một cái. Nó vặn vặn mông, không để ý, còn lấy một chiếc di động giơ ra, “Cho chú xem tranh của chú Trình Ca này.”

Tô Khinh thản nhiên liếc tới cái điện thoại trong bàn tay bé nhỏ của Đồ Đồ Đồ, bụng nghĩ cái người tên Trình Ca này tuy rằng không dễ giao tiếp cùng nhưng những thứ vẽ ra lại khá là đáng tin. Cậu ta thông minh sáng tạo lúc cần thông minh sáng tạo, không hề quá đáng, còn có thể khiến cho người ngoài nghề như y nhìn vào cũng biết được mình vẽ cái gì.

Trình Ca vẽ tất cả mọi thứ, con người, phong cảnh, đến cái gạt tàn đựng vỏ táo cũng không tha… Bỗng nhiên, Tô Khinh giật nảy mình cầm chặt cổ tay Đồ Đồ Đồ: “Từ từ, đừng động đậy.”

Màn hình vừa lật đến một bức vẽ cảnh vật. Trong tranh là những phòng ở bỏ không, con ngõ nhỏ chật chội, còn có ống khói, màu nền xám xịt khiến cho người ta nhìn vào thấy có chút áp lực nặng nề… Không, chuyện này không phải là trọng điểm, trọng điểm là cái cảnh trong bức họa này rất quen thuộc với Tô Khinh, y vừa mới ở đó về___ Là nhà của Đổng Kiến Quốc.

“Bức tranh này cháu cho ai xem rồi?”

Hẳn là vì biểu cảm của Tô Khinh rất nghiêm túc, Đồ Đồ Đồ hơi hơi sợ hãi, chớp mắt nói: “Không… Chưa có ai.”

Tô Khinh chần chừ một chút: “Đi, đi lấy bức tranh gốc đến cho chú, đừng kinh động bất kì ai.”

Đồ Đồ Đồ ngoan ngoãn trượt xuống khỏi đầu gối Tô Khinh muốn đi ra ngoài, nửa đường lại bị y giữ lại__ Gần đây Trình Ca không hề rời khỏi tổng bộ đội Quy Linh, vậy làm thế nào cậu ta có thể vẽ bức tranh này? Là bản thân cậu ta có vấn đề, hay là người nào đó ở bên cạnh cậu ta có vấn đề đây?

Tô Khinh tóm vai Đồ Đồ Đồ, cúi người nhỏ giọng nói: “Thôi, không nên, cháu xóa ảnh chụp đi, đừng nói với ai hết.”

Tuy tuổi của Đồ Đồ Đồ còn rất nhỏ, nhưng nguy hiểm mà nó phải đối mặt lại nhiều hơn đại đa số người trên thế giới. Nó cơ hồ có một bản năng cẩn thận với nguy hiểm khác thường mà vượt trên lứa tuổi. Lúc này nghe vậy, nó lập tức xóa bỏ ảnh chụp trên điện thoại, còn ba hoa nói: “Hoàng thúc, thúc yên tâm đi, miệng trẫm kín lắm.”

Tô Khinh hơi trầm sắc mặt xoa đầu Đồ Đồ Đồ mà nói: “Vậy hoàng thượng cũng đừng quên thân hiền thần xa tiểu nhân, trừ thần ra, không được tin tưởng ai khác.”

Đồ Đồ Đồ đảo mắt: “Nhiếp chính vương, ngay cả Hồ tướng quân cũng không được sao?”

Trên khuôn mặt của Tô Khinh không còn ý cười, sống mũi cao thẳng hắt bóng xuống gò má, khóe mắt đuôi mày xinh đẹp trở nên sắc bén khác thường. Y nói rất nhỏ rất nhỏ, như thể chỉ cần lớn tiếng thì sẽ thổi tin tức bay đi mất: “Trừ ta, ai cũng không được.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.