Chung Cực Giáo Sư

Chương 96: Cái tát vang dội!


Đọc truyện Chung Cực Giáo Sư – Chương 96: Cái tát vang dội!

Nhân loại thật là động vật phức tạp, đại đa số thời điểm họ nói không phải là vì muốn giải thích cái gì đó, mà là vì che dấu.

Mãi đến khi Trần Đại Hải dẫn người chạy tới, động cơ đằng sau việc Phương Viêm nói nhảm nhiều như vậy mới chính thức lộ nguyên hình.

Không thể không nói, bẫy rập mà ba người Trịnh Quốc Đống, Lý Dương cùng với nữ sinh tên là Tô Hạ kia liên thủ thiết kế rất có lực sát thương đối với Phương Viêm.

Gặp phải tình huống như vậy, Phương Viêm sẽ có một vài phương thức giải quyết vấn đề như sau:

Thứ nhất, lập tức trốn khỏi hiện trường. Đây là cách thông minh nhất, thực tế nhất khiến cho đối phương ôm một bụng ấm ức. Phương Viêm không “nhập vai”, tất cả cố gắng của bọn họ chẳng khác nào dùng giỏ trúc múc nước.

Thế nhưng, bị mấy đứa học trò ám toán một cái liền sợ hãi bỏ trốn, tức là vừa không có tiết tháo vừa không có mặt mũi, người tâm cao khí ngạo như Phương Viêm sao có thể chịu được chuyện như vậy?

Thứ hai, tẩn cho Trịnh Quốc Đống cùng Lý Dương một trận, sau đó báo cáo với nhà trường, nói hai người họ có ý đồ xấu với nữ sinh Tô Hạ… Nếu như Tô Hạ thật sự bị bọn họ phi lễ, Phương Viêm làm như vậy còn có vài phần thắng. Vấn đề là, Tô Hạ vốn là do bọn họ mời đến để hãm hại Phương Viêm, nếu như cô ta một mực khẳng định Phương Viêm có ý đồ xấu với mình, Trịnh Quốc Đống cùng Lý Dương vì bảo vệ cô ta mà bị Phương Viêm đả thương, như vậy, Phương Viêm có vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Thứ ba, chính là cách thức hiện tại mà Phương Viêm đang sử dụng: Khuấy đục nước.

Phương Viêm muốn dưới tình huống có người chứng kiến, bôi đen danh dự của hai người Trịnh Quốc Đống và Lý Dương.

Lúc trước, Chu Kiên cùng nữ sinh có quan hệ mập mờ, bị Trịnh Quốc Đống cùng Lý Dương phát hiện, hơn nữa còn chụp được hình ảnh mấu chốt nhất, khiến cho Chu Kiên trở thành bia ngắm cho mọi người chỉ trích, phải chật vật rời khỏi. Hiện tại, Phương Viêm có ý đồ xấu với nữ sinh, lại bị Trịnh Quốc Đống cùng Lý Dương phát hiện… Bất kể là giáo viên hay học sinh Chu Tước đều sẽ cảm thấy hoài nghi.

Vì cái gì mỗi một lần đều là giáo viên ngữ văn ban 9 có quan hệ thân mật với nữ sinh? Vì cái gì mỗi một lần vị giáo viên kia làm chuyện xấu đều đụng phải ba người Trịnh Quốc Đống, Lý Dương cùng Trần Đào?

Advertisement / Quảng cáo

Danh khí của Phương Viêm ở Chu Tước hiện tại như mặt trời ban trưa, vì trợ giúp học sinh của mình mà đánh kiếm khách Võ Nhân nhập viện, trong mắt các học sinh, hắn là “Thầy giáo soái nhất!”, “Thần thủ hộ học sinh”,… Đủ loại mỹ danh. Đám học sinh vô cùng ưa thích cùng tin cậy hắn.

Còn Trịnh Quốc Đống, Lý Dương và Trần Đào thì sao? Là nhóm ba người nổi danh quần là áo lượt. Nói người gặp người có lẽ hơi khoa trương, nhưng nếu như nói trong mười người có chín người rưỡi ghét thì khẳng định không hề nói ngoa.

Nếu như truyện này truyền ra ngoài? Giáo viên cùng các học sinh tin ai? Đáp án không cần nói cũng biết.

Trong vụ xung đột này, Phương Viêm ở vị thế cao hơn, hơn nữa hắn là người chính trực, đám người có tâm địa xấu xa như bọn Trịnh Quốc Đống căn bản không phải đối thủ của hắn.

Ví dụ như ông ngoại Lục Tĩnh của Phương Viêm, nếu như bọn Trịnh Quốc Đống, Lý Dương tố cáo ông có hành vi không đúng mực, không cần người khác phản ứng, chỉ sợ người thân của bọn họ sẽ ra tay đánh người trước…

Bọn Trịnh Quốc Đống muốn bôi đen Phương Viêm, nhưng thật ra là đang bê đá tự đập chân mình…


Chỉ cần có hoài nghi, ngày sau, Phương Viêm muốn giúp đỡ Chu Kiên cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Bọn họ hoài nghi Phương Viêm là người thứ hai bị vu oan, vậy… Chuyện của Chu Kiên phải chăng cũng có ẩn tình khác?

– Thầy đánh tôi thử xem? Có còn luật pháp không hả? – Trần Đại Hải tức giận quát. Lúc nói chuyện, hắn vội vàng dời đèn pin sang chỗ khác.

Trần Đại Hải hận Phương Viêm, nhưng cũng thực sự sợ Phương Viêm.

Thời điểm ban 9 phụ trách tiếp đãi đoàn giao lưu Võ Nhân, tuy hắn vẫn là chủ nhiệm ban 9, nhưng lại không xuất hiện tại hiện trường trận đấu. Cho nên hắn không thể tận mắt thấy Phương Viêm tiểu vũ trụ bộc phát ném Chiba Guddou lên không trung đánh cho một trận. Nhưng lúc đó, ở hiện trường có rất nhiều người chứng kiến, bọn họ kể lại công phu của Phương Viêm thần thông quảng đại cỡ nào, Trần Đại Hải cũng không thể không tin.

Ngốc Tử cùng hai bảo vệ kéo Trịnh Quốc Đống, Lý Dương và nữ sinh Tô Hạ kia lên bờ, lên tiếng hỏi:

– Chuyện gì đã xảy ra? Vì sao các em rớt xuống sông?

– Là Phương Viêm… – Trịnh Quốc Đống chỉ vào Phương Viêm mắng. – Là thầy ấy động thủ ném bọn em xuống sông Tước.

– Đúng, chính là thầy ấy. Thầy Phương Viêm còn động thủ đánh người… – Lý Dương phụ họa.

Tô Hạ che mặt khóc nức nở, thanh âm nghẹn ngào nói:

– Phương Viêm là cầm thú… Thầy ấy không bằng cầm thú…

Ngốc Tử kinh hãi, nhìn Tô Hạ hỏi:

– Bạn học này… Lời này của em là có ý gì?

– Phương Viêm phi lễ với bạn gái của em. – Lý Dương tức giận nói. – Nếu không phải bọn em đuổi đến kịp thời, bạn gái của em đã…

Ngốc Tử liếc nhìn Phương Viêm, bật thốt:

– Không thể nào?

Phương Viêm cười ha hả nói:


– Tôi cũng biết là không có khả năng.

Trần Đại Hải bị Ngốc Tử chọc tức, răn dạy nói:

– Ngốc Tử, anh nói rõ ràng cho tôi… Sao anh biết không thể? Làm sao anh biết Phương Viêm không phải là loại người không bằng cầm thú? Anh là nhân viên bảo vệ của trường, học sinh xảy ra chuyện anh không nhanh chóng điều tra thì thôi đi! Sao lại có thể dựa vào suy nghĩ chủ quan mà đưa ra phán đoán?

Ngốc Tử ngượng ngùng cười, nói:

– Tổ trưởng Trần, thầy đừng nóng giận… Chuyện này chúng tôi sẽ điều tra rõ mà.

Ngốc Tử nhìn Tô Hạ, hỏi:

– Bạn học, em nói thầy Phương Viêm làm… Em có chứng cứ không?

– Em… – Tô Hạ liếc nhìn Trần Đào đang đứng sau lưng Trần Đại Hải, thấy hắn lắc đầu, cô liền nói. – Không có.

– Các em có không? – Ngốc Tử quay sang nhìn Trịnh Quốc Đống cùng Lý Dương hỏi.

Advertisement / Quảng cáo

– Cái này còn cần chứng cớ sao? – Trịnh Quốc Đống bị tên bảo vệ này chọc tức. – Chúng tôi chính là chứng cứ… Tôi cùng Lý Dương tận mắt nhìn thấy, Tô Hạ là người bị hại, lời của bạn ấy không phải chứng cớ sao?

– Vì sao không thể nói là các em liên hợp hại tôi? – Phương Viêm mỉm cười nói. – Các em đuổi thầy Chu Kiên đi, giờ lại muốn dùng cùng 1 cách đuổi tôi đi… Thật sự là tâm ngoan thủ lạt mà.

Đám người Ngốc Tử liếc nhau, lúc này mới nhớ ra bọn Trịnh Quốc Đống không phải lần đầu làm chuyện như vậy. Một thời gian ngắn trước đó, chẳng phải bọn họ cũng dùng cách này đuổi một giáo viên ngữ văn sao?

Ngốc Tử ánh mắt hoài nghi nhìn bọn Trịnh Quốc Đống, nói:

– Chuyện này rất nghiêm trọng, vẫn nên để lãnh đạo trường xử lý thì hơn.

Trịnh Quốc Đống liếc mắt hỏi ý kiến Trần Đại Hải, Trần Đại Hải lắc đầu, nói:


– Đã trễ thế này, trước đừng nên làm kinh động đến lãnh đạo trường, tôi đề nghị phòng bảo vệ điều tra bước đầu, sau khi có kết quả, lại báo cáo với ban lãnh đạo sau.

Chỉ cần chuyện này vẫn do phòng bảo vệ khống chế, bọn Trần Đại Hải sẽ nắm quyền chủ động. Ai bảo trưởng phòng bảo vệ – Triệu Đại Trụ – là người nhà bọn họ chứ?

Lại nói, Trần Đại Hải phát giác tình huống rất bất lợi với phe mình. Hiện tại trong tay họ không có bất kỳ thứ gì có thể định tội được Phương Viêm, trong khi đó, thanh danh của Trịnh Quốc Đống cùng Lý Dương lại quá thối, ngay cả Tô Hạ… Thanh danh trong trường cũng không có gì là tốt đẹp.

Ông nói ông có lý, bà nói bà có lý. Kết quả cuối cùng là người này không làm gì được người kia.

Quan trọng nhất là nếu chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ Trịnh Quốc Đống cùng Lý Dương phải chịu thiệt.

Nghĩ đến đó, Trần Đại Hải cũng có hơi tức giận. Mấy đứa này… Ngày thường sao lại không biết tiết chế một chút chứ hả?

Các em có biết đầu năm nay người xấu muốn làm chuyện xấu có độ khó cực cao không?

– Được, tôi đi gọi điện cho trưởng phòng Triệu báo một tiếng. – Ngốc Tử nói.

Chuyện lớn như vậy, một bảo vệ nhỏ như hắn gánh không nổi. Cần trưởng phòng ra mặt mới giải quyết được.

Phương Viêm vỗ vỗ bả vai Ngốc Tử, nói:

– Phải điều tra nhanh một chút, cho tôi một cái công đạo.

– Nhất định nhất định. – Ngốc Tử gật đầu.

– Ngốc Tử… – Trần Đại Hải phẫn nộ quát.

– Chúng tôi nhất định sẽ theo lẽ công bằng mà làm. Theo lẽ công bằng mà làm. – Ngốc Tử vội vàng đổi giọng.

– ——-

Mọi chuyện đúng như Phương Viêm đoán trước, bởi vì Trịnh Quốc Đống, Lý Dương cùng “người bị hại” Tô Hạ không đưa ra được bất kỳ chứng cớ nào, cho nên chuyện này cũng không cách nào giải quyết.

Bởi vì có sự tham gia của phòng bảo vệ, tin đồn Phương Viêm có ý đồ phi lễ Tô Hạ vẫn lan truyền trong Trung học Chu Tước.

– Cái gì? Thầy Phương Viêm phi lễ Tô Hạ? Trời ạ, chuyện đó không thể nào?

– Là tự Tô Hạ tưởng tượng ra chứ gì? Cũng không nhìn lại mình xem là cái dạng gì…


– Thanh danh Tô Hạ thối như vậy, người cũng không đẹp đẽ gì… Thầy Phương Viêm sao lại vừa mắt cô ta? Tô Hạ còn không đẹp bằng mình đây này…

– ——-

Tô Hạ vốn rất nổi tiếng trong trường. Vẻ ngoài xinh đẹp, trang điểm theo phong cách gợi cảm, là đại tỷ của một đám đàn em trong trường. Tần suất cô ta đổi bạn trai còn nhanh hơn thay đồ, sau này, quen với Lý Dương mới tạm thời ổn định.

Sau chuyện bị Phương Viêm phi lễ, thanh danh của cô ta thoáng cái nhảy lên nóc nhà. Hơn nữa, có người còn đặt tên cho sự kiện lần này: Huyễn Tưởng Môn.

Ý nói, chuyện này hoàn toàn là do gái mê trai Tô Hạ tự ảo tưởng, vì để hấp dẫn sự chú ý của Phương Viêm.

Thanh danh của Trịnh Quốc Đống cùng Lý Dương quá kém, bản tính lại hung hăng, Tất cả mọi người đều không muốn bàn tán về bọn họ. Ngược lại, hai người bọn họ không bị ảnh hưởng quá lớn.

Tiết thể dục, Tô Hạ cùng một đám bạn xúm xít đi xuống sân thể dục.

Advertisement / Quảng cáo

– Tô Hạ. – Một âm thanh trong trẻo truyền tới.

Tô Hạ xoay người về phía âm thanh kia, nhìn thấy trên bậc thang của khán đài trong sân bóng rỗ có một cô gái đang ngồi, xinh đẹp đến mức không chân thật.

Cô gái kia mặc đồng phục Chu Tước, tóc dài xõa trên vai. Một bên tai cô đang đeo tai nghe, cái tai nghe còn lại được cô cầm trong tay để thuận tiện nói chuyện.

Mặt không trang điểm, trên người cũng không có bất kỳ vật trang sức gì, nhưng khí chất tự nhiên toát ra từ cô vẫn khiến người ta có cảm giác quên đi Trần thế.

Tần Ỷ Thiên!

Đại danh đỉnh đỉnh Tần Ỷ Thiên!

Tựa như bị người điểm huyệt, Tô Hạ dừng bước, bạn bè bên cạnh cô ta cũng đều dừng bước. Hô hấp của tất cả mọi người thoáng chậm lại, mắt cũng không nháy một cái, nhìn chằm chằm vào nữ sinh đang ngồi trên bậc thang kia.

– Lại đây. – Tần Ỷ Thiên hô.

Tô Hạ liếc nhìn đám bạn bên cạnh, cuối cùng vẫn chủ động đi đến chỗ Tần Ỷ Thiên ngồi, bày ra khuôn mặt tươi cười nói:

– Ỷ Thiên học tỷ, tỷ tìm tôi?

Bốp…

Tần Ỷ Thiên tát một cái vào mặt Tô Hạ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.