Chung Cực Giáo Sư

Chương 73: Vay tiền có thể không trả?


Đọc truyện Chung Cực Giáo Sư – Chương 73: Vay tiền có thể không trả?

Trung học Chu Tước cùng trường cao đẳng trung học võ nhân vốn là quan hệ hữu nghị, hàng năm đều cử phái đoàn sang thăm tiến hành trao đổi học tập. Trong quá trình trao đổi, học sinh hai trường cũng sẽ tiến hành một vài cuộc thi giao hữu trong phạm vi nhỏ.

Thí dụ như thi diễn thuyết, đố vui tri thức, hoặc thi đấu về phương diện vận động như điền kinh chẳng hạn…

Cho nên, hiện tại Fujino Saburo đưa ra đề nghị thi đấu, mọi người cũng không thấy có gì là kỳ quái.

Vốn là nội dung cần có, chỉ có điều là do người ta nói trước mà thôi.

Vấn đề nằm ở chỗ, nếu như Phương Viêm ứng chiến… Phải chăng lớp hắn sẽ là đại biểu cho Trung học Chu Tước? Trung học Chu Tước có bằng lòng để ban 9 của Phương Viêm làm đại biểu?

Lúc trước đều là ban 1 phái học sinh tham gia thi đấu giao lưu.

– So cái gì? So như thế nào? – Phương Viêm hỏi.

– Ba loại: Trà đạo, thư pháp cùng đấu kiếm. – Fujino Saburo tràn đầy tự tin nói. – Nếu như chúng tôi thua, tôi sẽ thu hồi những lời vừa nói, đứng ra xin lỗi cậu trước mặt mọi người.

– Được. Cứ quyết định vậy đi. – Phương Viêm nói. – Chừng nào thì bắt đầu?

– Không gấp. – Fujino Saburo cười lạnh, tiểu tử này quá mức giảo hoạt. Hiện chỉ nói bên bọn họ thua thì phải bị trừng phạt thế nào, còn bên hắn thua thì hoàn toàn không nhắc đến. – Nếu như bên thầy thua thì sao?

– Bên tôi không có khả năng thua. – Phương Viêm khoát tay nói. Hắn cảm thấy đây là chuyện không thể nào, không đáng lãng phí thời gian để thảo luận.

Advertisement / Quảng cáo

– … Nếu thua thì sao? – Fujino Saburo nhẫn một bụng lửa giận. Phương Viêm tựa như cái bơm hơi, chỉ dăm ba câu, vù vù vù, bơm cho hắn thành một cái khí cầu căng tròn.

Phương Viêm nghĩ nghĩ, nó:

– Nếu như bên tôi thua, tôi cũng sẽ nhận lỗi với anh, hơn nữa còn thừa nhận lời anh nói “văn hóa Đường triều tại Nhật Bản” là chính xác.

– Một lời đã định. – Fujino Saburo nói.

Phương Viêm vén tay áo lên, hỏi:


– Chừng nào thì bắt đầu trận đấu? Chúng ta so trà đạo, thư pháp trước hay là đấu kiếm? Nếu không thì đấu kiếm trước đi, tất cả mọi người đều thích xem náo nhiệt. Chúng ta trước cứ náo nhiệt một phen?

Nhìn thấy Phương Viêm một bộ muốn đánh nhau, Fujino Saburo liền nói:

– Thầy Phương Viêm… Thầy muốn làm gì? Không phải tôi với thầy đấu, là học sinh của tôi và thầy đấu. Văn hóa Trung Hoa có được truyền thừa hay không không chỉ do những người thầy như chúng ta quyết định. Mà là do những thế hệ tương lai của quốc gia quyết định.

Fujino Saburo chỉ vào học sinh hai nước, nói:

– Bọn họ mới là người chứng kiến cùng hưởng lợi.

– Văn hóa Trung Hoa có được truyền thừa hay không, người thầy có tư cách nói nhất. Nếu như thầy có năng lực thường thường thì làm sao có thể truyền dạy, giải đáp nghi vấn cho học trò? Anh là thầy, tôi cũng là thầy, không bằng chúng ta so đi? Đơn giản, trực tiếp.

Phương Viêm nghĩ, nếu tên này đáp ứng cùng hắn đấu kiếm, vậy thì trước tiên đánh gãy chân hắn ta, xem hắn làm thế nào để so trà đạo, thư pháp…

– Nếu như thầy muốn so, vậy thì thầy với tôi đấu một trận. Bất quá, phải sau cuộc tranh tài của các học sinh. – Fujino Saburo nói. Hắn biết rõ người Trung Hoa rất trọng sĩ diện, nhất định không chịu nổi phép khích tướng, bèn cười lạnh, nói. – Thầy Phương, thầy không có lòng tin đối với học sinh của mình?

Phương Viêm nhìn đám học sinh bên dưới, hỏi:

– Các bạn có lòng tin không?

– Có. – Học sinh ban 9 dùng sức hô. Cảm xúc vô cùng kích động xen lẫn phấn khởi.

– Anh xem. – Phương Viêm cười. – Bọn họ tràn đầy niềm tin, tôi càng tin tưởng gấp trăm lần. Nếu Fujino Saburo đã liên tục khiêu chiến, vậy thì chúng tôi cũng chỉ có thể tiếp chiến thư. Thật ra tôi không muốn làm như vậy đâu. Tại sao à? Tôi phải gánh lấy mạo hiểm rất lớn đấy. Nếu tôi thua, trong trường sẽ có vài người nói tôi vô năng, tìm cách muốn đá tôi ra ngoài. Còn nếu như thắng, đám người… nói tôi vô năng kia sẽ bảo rằng vì tôi mà quan hệ hữu nghị giữa hai trường bị phá hỏng, kết cục vẫn là đuổi tôi ra ngoài. Anh nói xem, tôi thắng tốt hay thua tốt?

– …

Bọn người Lý Tự Cường cùng Cổ Tư Đình nóng mặt. Bọn họ đã nghĩ kỹ, mượn cơ hội lần này đá tên oắt kia đi. Không ngờ Phương Viêm không đánh trả đối thủ, ngược lại lại tát lên mặt bọn họ trước.

– Người Trung Hoa chúng ta chú ý cái gì? Dĩ hòa vi quý. Nếu như học sinh của tôi thắng học sinh của anh, chắc chắn tâm trạng các anh sẽ không vui… So thì không so thắng, đánh thì đánh không lại, lúc đến thì vui mừng hớn hở, lúc đi thì buồn rầu, chán nãn. Trở về, người khác còn cho là chúng tôi đã làm gì các người đấy.

– Thắng bại chưa phân rõ, tôi tin tưởng học sinh của mình. – Fujino Saburo nói. Nghĩ thầm, vì sao tên này cứ muốn đâu cùng mình? Chẳng lẽ hắn thật sự là học phú ngũ xa (1), tài hoa hơn người?


(1) Thành ngữ, ý chỉ kiến thức sâu rộng.

Đúng lúc này, chuông tan học vang lên.

Dù cho đám học sinh Nhật Bản rất bất mãn với Phương Viêm, thế nhưng vẫn đứng lên, đồng loạt cúi đầu, lễ phép nói:

– Thầy vất vả!

Đoàn giao lưu Võ Nhân trật tự rời khỏi phòng học, ánh mắt Matsushima nhìn về phía Phương Viêm như có điều suy nghĩ.

Từ đầu đến cuối, Lục Triều Ca không hề có bất kỳ biểu lộ gì, khiến người khác không cách nào đoán được suy nghĩ thật sự của cô.

Đợi đến lúc người ngoài đi hết, trong phòng chỉ còn lại học sinh ban 9, Phương Viêm liền bước qua đóng cửa lại.

Ngoài hành lang ồn ào náo nhiệt, thế nhưng trong phòng học lại lặng ngắt như tờ, dường như một cây kim rơi cũng có thể nghe rõ mồn một.

Nụ cười trên mặt Phương Viêm dần tan biến, vẻ mặt nghiêm túc nhìn bốn mươi học sinh trong lớp, nói:

Advertisement / Quảng cáo

– Các bạn có gì muốn nói không?

– Thầy Phương phản bác rất hay, rất diệu…

– Thầy Phương, so thì so, ai sợ ai chứ…

– Biển cả sao có thể sợ sông nhỏ? Cắn nuốt bọn họ…

– ——-


Phương Viêm không cười, ánh mắt dịu dàng nhìn đám học sinh bên dưới, nói:

– Trước mặt dân tộc khác, bất kể như thế nào, tôi cũng sẽ không thừa nhận những lời kia là đúng… Bọn họ muốn đánh vào mặt chúng ta, chẳng lẽ chúng ta cũng tự vả mặt mình? Tôi làm không được.

– Hiện tại đóng cửa lại rồi, ngồi ở đây đều là người mình, chúng ta nghiêm túc suy nghĩ một chút, nghĩ thật kỹ một phen, tại sao lại có câu nói như vậy? Văn hóa Đường triều tại Nhật Bản, văn hóa Tống triều ở Nam Hàn… Có phải ở một khía cạnh khác, bọn họ thực sự làm tốt hơn chúng ta?

– Chúng ta có thật sự tận tâm tận lực? Có thật sự không thẹn với lương tâm? Thời đại phát triển, khoa học kỹ thuật tiến bộ, chúng ta đã nhận được rất nhiều, càng ngày, chúng ta càng lớn mạnh. Nhưng đúng… Không phải có rất nhiều thứ quý báo bị vứt bỏ hay sao?

– Chúng ta Trung Hoa quốc hữu cái gì? Chúng ta có văn hóa nông nghiệp, chúng ta có Chư Tử Bách Gia, có “Cao sơn lưu thủy”, “Quảng Lăng khúc”, chúng ra có Pháp quốc tư họa Thái Cực cùng Bát Quái. Chúng ta có Thập nhị sinh tiếu, chúng ta có “Thi kinh” “Sở từ” cùng “Binh pháp Tôn Tử”. Chúng ta có ngày lễ truyền thống, có côn khúc, dự kịch, tương kịch, kinh kịch, bì ảnh hí, hoàng mai hí, chúng ta có tháp chuông Lâm viên Trường thành. Chúng ta có truyền thống Trung y, có m dương ngũ hành, có nghề cắt giấy, đúc tượng, thêu thùa, chúng ta có tứ đại phát minh: trù nghệ, khí cụ, y phục, trang sức… Các bạn không cách nào tưởng tượng được mức độ giàu có của chúng ta. Thế nhưng chúng ta có vì thế mà cảm thấy kiêu ngạo không?

Phương Viêm nhìn các học sinh, nói tiếp:

– Tôi không rõ vì sao những… người kia chỉ học được chút da lông lại dám chạy đến chỗ chúng ta khiêu khích? Là chúng ta rất dễ dãi, có thể lấn lướt được? Trong tình huống thế nào mà bọn họ lại cho rằng… Cho rằng chúng ta thật sự đã mất đi tất cả tinh túy văn hóa?

Đám học sinh im lặng không nói, trong lòng tự hỏi theo từng câu mà Phương Viêm nói ra.

Đúng vậy, vì cái gì mà đám người… Nhật Bản kia lại cho rằng bọn họ mới là người thừa kế chính thức văn hóa Đại Đường?

Bọn họ thật sự ưu tú như lời mình đã nói? Hay là, chúng ta thật sự đã tạo ra lỗ hổng trong việc kế thừa văn hóa Đường triều, trở thành trò cười trong mắt người khác?

Ta đã kế thừa cái gì?

Uống Cocacola của Mỹ, xem Anime Nhật Bản, chơi Blizzard, hát nhạc Hàn, lái ô tô Đức… Đường thi Tống từ, chúng ta biết mấy bài? Tư tưởng của lão Trang… Lão Trang là ai? Tư tưởng ở đâu? Tứ đại danh tác… Xem được mấy trang? Cờ vua cờ vây… Đánh được mấy ván?

Chúng ta cảm thấy bò bít-tết, cơm Tây là thực phẩm đắt đỏ, chẳng lẽ tám món ăn nổi tiếng của Trung Hoa mấy ngàn năm không phải là tinh hoa?

Là người Nhật Bản sai? Hay chúng ta sai?

– Nếu như người Nhật Bản thắng, bọn họ thắng được danh dự. Nếu như chúng ta thua, chúng ta sẽ mất đi cốt khí.

Phương Viêm đứng trên bục giảng, cúi người thật sâu với đám học sinh của mình:

– Xin nhờ các bạn, nhờ các bạn hung hăng giẫm nát bọn họ dưới chân.

– ——-


Lục Triều Ca không nói chuyện, Phương Viêm cũng không nói.

Cô đang ghi một phần bản thảo, bàn tay trắng nõn cầm một cây bút máy màu đen, từng hàng chữ nhỏ nhắn,xinh đẹp hiện ra trên trang giấy, thoạt nhìn khiến cho người ta có cảm giác cảnh đẹp ý vui.

Người càng đẹp mắt hơn.

Lục Triều Ca thật sư là một mỹ nữ khó gặp. Tay như cỏ mềm, da trắng nõn nà, dáng người lồi lõm, đầy đặn, mặt mày tinh xảo, không một chút khuyết điểm.

Hôm nay cô mặc một thân đồng phục màu đen, bên trong lộ ra một chiếc sơ mi cổ trụ màu vàng nhạt, hai chiếc nút không được cài lại để lộ một phần chiếc cổ trắng nõn.

Càng động lòng người hơn chính là khí chất cao ngạo, lạnh lùng của cô, dường như tất cả mọi thứ đều khôn tồn tại trong mắt cô. Cô là thiên nữ, tất nhiên không vướng bụi trần.

Nếu nói về tuổi tác, Tưởng Khâm xếp thứ nhất. Còn nói về khí chất, Tần Ỷ Thiên vô địch.

Advertisement / Quảng cáo

Vẻ ngoài thùy mị… Lục Triều Ca không có đối thủ. Bạo lực dã man… Diệp Ôn Nhu độc cô cầu bại, hơn người khác cả vạn dặm chứ chẳng chơi.

Phương Viêm rất ít khi thấy Lục Triều Ca mặc quần áo thường ngày, đương nhiên, cô mặc trang phục công sở quả thực là đẹp mắt.

Cạch!

Cuối cùng Lục Triều Ca cũng đóng nắp bút, kế đó, cô bưng tách trà trước mặt lên, bắt đầu uống.

Phương Viêm cũng bưng trà lên uống, cứ như hai người cạn ly, muốn một hơi uống cạn.

Lục Triều Ca liếc nhìn Phương Viêm bằng ánh mắt sắc bén, nói:

– Tôi đã thuyết phục ban giám đốc cùng lãnh đạo nhà trường, đồng ý để anh dẫn học sinh ban 9 của Trung học Chu Tước khiêu chiến với đoàn giao lưu Võ Nhân.

– Không đồng ý cũng không được mà. – Phương Viêm cười. – Bọn họ là tìm đến tôi.

– Nếu như anh thua, tôi sẽ… đuổi cổ anh đi. Nếu như anh thắng, tôi đáp ứng một điều kiện của anh. – Lục Triều Ca nói.

– Điều kiện gì? – Phương Viêm mừng rỡ hỏi. – Tôi có thể mượn tiền mà không cần trả lại hay không?

– …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.