Đọc truyện Chung Cực Giáo Sư – Chương 4: Các em đừng bắt nạt thầy, thầy vừa bị bắt nạt xong đấy!
“Tôi khen thầy giống Châu Nhuận Phát chứ có mắng gì đâu?
“Chẳng lẽ tôi không biết trông mình thế nào à?
Trịnh Kinh cảm thấy người này đang sỉ nhục IQ của mình. Thích xem người ta như kẻ ngu.
Bố ngu lắm à?
Nực cười, bố chỉ ham ăn thôi nhé.
“…”
Phương Viêm cảm thấy người này đúng là thực tế.
“Thầy Trịnh, thầy có thể không tin bản thân mình, nhưng thầy không thể gạt bỏ suy nghĩ về hình tượng ưu tú và vĩ đại của thầy trong lòng người khác được.
Phương Viêm nghiêm túc nói:
“Mị lực của những người đàn ông trưởng thành và thành công như thầy, chính là thứ mà những tên chỉ được cái đẹp mã như tôi không thể nào sánh được.”
“Thật thế ư?”
Nghe Phương Viêm nói thế, Trịnh Kinh không khỏi ễnh bụng mỡ của mình lên. Là phó chủ nhiệm xử lý mọi việc trong trường, phần lớn thời gian ông đều cảm giác mình rất hấp dẫn. Chẳng phải mấy cô nàng thư ký mới đến đều thích nói chuyện và nháy mắt với ông đấy à?
“Đúng thế.”
Advertisement / Quảng cáo
Phương Viêm gật đầu chắc nịch:
“Mục tiêu cuộc đời của tôi chính là muốn được như thầy Trịnh đây. Không biết khi nào tôi mới được như thầy. Có khi cả đời này cũng chẳng được ấy chứ.
– Thật ra… thầy cũng không khá lắm mà.
Trịnh Kinh đã có chút thiện cảm với Phương Viêm.
– Nhưng nơi này là trường học, làm thầy giáo trong trường, bình thường nói và làm việc đều phải chú ý một chút đến ảnh hưởng và hình tượng của bản thân. Thầy nghĩ đi, hôm nay thầy đến tới văn phòng của ai chứ? Đó là văn phòng của hiệu trưởng Lục. Thầy không được cô ấy cho phép đã cắt tỉa bình hoa của cô ấy…
– Thầy có biết hiệu trưởng Lục yêu thích mớ hoa cỏ kia thế nào không? Bình thường cô ấy không cho phép người nào dọn dẹp phòng của mình, cô ấy toàn tự tay nâng niu chăm sóc chúng. Thầy thì hay rồi, vừa đến đã cắt tỉa bậy bạ… Hiệu trưởng Lục không băm vằm thầy ra đã là may lắm rồi. Đúng rồi, tại sao hiệu trưởng Lục lại không xé xác thầy nhỉ?
– Có thể là vì… Hiệu trưởng Lục cảm thấy tôi tỉa đẹp đấy.
Phương Viêm khiêm tốn nói.
– Không thể nào.
Trịnh Kinh rất dứt khoát bác bỏ kết luận của Phương Viêm.
– Khả năng quan sát của hiệu trưởng Lục đáng sợ lắm. Thầy phét vừa thôi, người bình thường có thể lọt vào mắt cô ấy sao? Tôi thấy là vì thầy mới đến, không hiểu quy củ, hiệu trưởng Lục làm lãnh đạo cũng phải thông cảm cho nhân viên mới, đúng không? Nhưng đừng nên lặp lại, sau này thầy không thể lại phạm phải sai lầm như vậy nữa.
– Nhất định sẽ không đâu.
Phương Viêm vội vàng bảo đảm.
– Đúng rồi, chủ nhiệm Trịnh, tại sao tôi luôn có cảm giác thầy không ưa tôi thế nhỉ? Tôi vừa tới, không hiểu quy củ, có phải tôi làm sai chuyện gì chọc giận thầy hay không?
Trịnh Kinh lạnh lùng nhìn Phương Viêm, nói:
– Thầy có biết hiệu trưởng Lục là ai không?
– Phó hiệu trưởng trường trung học Chu Tước.
– Còn gì nữa không?
– Không biết.
– Không biết thì thầy không cần biết.
Lời nói của Trịnh Kinh có vài phần sắc bén, cười lạnh nói:
– Nhưng sau này thầy phải tôn trọng hiệu trưởng Lục vào, đừng mơ đến chuyện cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Bằng không, ha ha…
– Thầy thương thầm cô ấy à?
Phương Viêm khẽ hỏi.
Trịnh Kinh giật thót, ông ta nhìn xung quanh một vòng, phát hiện không ai nghe được đối thoại của bọn họ thì mới yên lòng, tức giận nói:
– Phương Viêm, thầy đừng nói lung tung. Tôi làm sao có thể thích hiệu trưởng Lục được chứ?
– Chẳng lẽ có người khác thích cô ấy?
– Việc này không phải thầy nên biết. thầy cứ nhớ kỹ lời của tôi, cách hiệu trưởng Lục xa một chút, đừng làm những chuyện không biết tự lượng sức mình… Nếu không, chỉ sợ thầy sẽ thảm lắm đấy.
– Chủ nhiệm Trịnh.
Phương Viêm lôi kéo cánh tay béo của Trịnh Kinh, nói:
– Thầy cảm thấy tôi có xứng với hiệu trưởng Lục không?
– Đương nhiên là không xứng rồi.
Trịnh Kinh nói chắc nịch.
– Người xứng đôi với hiệu trưởng Lục, chỉ có thể nhân vật tiếng tăm nào đó.
– Người này là phải là rồng lượn trời cao, thầy ấy à, nhiều nhất chỉ là con có chạch trong ao nhỏ.
– Vậy thầy còn sợ gì chứ?
Phương Viêm vừa cười vừa nói.
– Con người tôi không có khuyết điểm gì rõ ràng, nhưng ưu điểm rất nhiều. Một trong số ấy chính là tự hiểu lấy mình. Tôi chỉ muốn nịnh bợ hiệu trưởng Lục, muốn cô ấy sau này chiếu cố tôi nhiều một chút… còn những chuyện khác, tôi chưa từng suy nghĩ qua, cũng không dám nghĩ. Một thầy giáo nghèo đi tán phó hiệu trưởng trường học, khác gì tự rước nhục vào thân chứ?
Advertisement / Quảng cáo
– Thầy nói cũng phải.
Trịnh Kinh gật đầu.
– Đi thôi, tôi dẫn thầy đi làm thủ tục, sau đó dẫn thầy đến ban chín ra mắt học sinh. Ban chín đấy là nơi làm người ta không bớt lo. Hãy cố gắng lên, nếu không qua được thời gian thử việc, thầy vẫn sẽ bị đuổi ra khỏi trường. Trường trung học Chu Tước không cho phép những người không đủ trình độ đứng lớp đâu.
– Đúng thế, không đủ trình độ thì làm sao có thể làm thầy giáo được chứ.
Phương Viêm phụ họa nói.
Trịnh Kinh đi mấy bước, sau đó ông ta xoay người nhìn chằm chằm vào Phương Viêm, nói:
– Tại sao tôi có cảm giác thầy đang mắng tôi thế nhỉ?
– Chủ nhiệm Trịnh, oan uổng quá… thầy là ngọn đèn sáng của tôi, là thần tượng của tôi, sao tôi có thể mắng thầy chứ?
…
…
Đồng phục học sinh của trường trung học Chu Tước rất đẹp.
Nữ sinh mặc áo trắng, váy ngắn sọc caro xanh đỏ. Vài nữ sinh mặc quần tất, còn đa phần toàn để lộ chân khoe đùi.
Nam sinh mặc áo sơ mi trắng quần đen, cũng thắt cà vạt khóa kéo màu đen, đi giày thể thao màu trắng, nhìn có vẻ rất thoải mái. Nếu như vào mùa thu đông, chỉ cần mặc áo khoác áo vest bên ngoài là được.
Phương Viêm đứng trên bục giảng nhìn học sinh phía dưới, còn các học sinh thì dùng ánh mắt tò mò quan sát Phương Viêm.
– Là học sinh mới tới à? Trông lớn thế nhỉ.
Có tiếng nói nhỏ giọng thầm thì.
– Dù hơi lớn nhưng rất đẹp trai.
– Oa, cười luôn kìa. Cười lên trông đẹp trai phết… đúng kiểu tôi thích luôn.
…
Trịnh Kinh hắng giọng một cái, cũng áp chế lời bàn tán xôn xao phía dưới rồi nói:
– Các học sinh thân mến, tôi giới thiệu cho các em biết một chút, vị đứng ở bên cạnh tôi chính là thầy Phương Viêm mới tới. Sau này thầy Phương Viêm sẽ dạy ngữ văn của lớp các em.
Ầm…
Cả lớp ồ lên!
– Là thầy giáo ư? Có nhầm hay không?
– Em còn tưởng rằng đấy là học sinh, còn trẻ như vậy sao có thể làm thầy giáo của bọn em được chứ? Trường học đã bỏ rơi ban chín của bọn em à?
– Oa, tốt quá, nguyện vọng của mình sẽ được thực hiện. Đêm qua mình còn đang cầu nhất định phải cho lớp chúng ta một thầy ngữ văn đẹp trai…
……
– Im lặng, im lặng nào.
Trịnh Kinh liên tục vỗ vào mặt bàn giáo viên. Việc này vốn phải do thầy chủ nhiệm giới thiệu thầy giáo mới cho các học sinh biết, nhưng bởi vì ông ta và Phương Viêm trò chuyện tương đối ăn ý, cho nên ông ta tự mình tới đây. Không nghĩ tới những học sinh này không nể mặt ông, đè giáo viên mới ra hỏi đủ thứ, làm cho ông ta cảm thấy mình hơi khó xử.
– Tôi nói cho các em biết, đừng thấy thầy Phương Viêm trẻ tuổi, nhưng thầy ấy là một giáo viên giỏi. Các em sẽ hiểu rõ về chúng trong quá trình học.
– Trường học không chỉ không bỏ rơi các em, hơn nữa còn đặc biệt coi trọng các em… Cho nên chúng tôi mới đặc biệt mời thầy Phương Viêm tới đảm nhiệm khóa ngữ văn của các em. Tôi hi vọng các học sinh sau này phải chăm chỉ cố gắng, đạt được thành tích càng xuất sắc hơn trước dưới sự hướng dẫn của thầy Phương Viêm. Đại học Thủy Mộc đang nằm trong tầm tay của các em.
Lo lắng các học sinh hỏi những vấn đề kỳ lạ, Trịnh Kinh quyết định nhanh chóng rời khỏi phòng học.
Ông ta xoay người liếc mắt nhìn Phương Viêm, nói:
– Thầy Phương Viêm, nơi này giao lại cho thầy đấy. Thầy và các học sinh làm quen với nhau đi, cố gắng giao tiếp thật tốt. Tôi tin tưởng, các em học sinh nhất định sẽ thích thầy.
– Vâng. Cảm ơn chủ nhiệm Trịnh.
Phương Viêm cảm kích nói.
Đưa tiễn Trịnh Kinh ra cửa, đợi đến khi Phương Viêm lại đi vào phòng học, sau đó đối mặt với mấy chục đôi mắt tò mò nhìn mình.
Phương Viêm muốn hát.
Advertisement / Quảng cáo
Trường học chúng ta là vườn hoa, đóa hoa trong vườn hoa thật đẹp
Chị lớn nhanh lên nhanh lên, em gái không nên lẩn tránh.
Tay nắm tay mà hát lên bài hát trẻ em, cuộc sống của chúng ta thật nhiều vui vẻ
Trẻ con ha ha trẻ con ha ha
Cuộc sống của chúng ta thật nhiều vui vẻ
Không thể không nói, với ánh mắt sắc bén của Phương Viêm, hắn ta đã phát hiện ra trong lớp có mấy nữ sinh đặc biệt xinh đẹp. Việc này làm cho hắn càng chờ mong mãnh liệt vào nghề nghiệp của mình sau này.
– Là giáo viên thật ư sao? Nhìn có vẻ không giống.
– Xong đời, trường học quả nhiên buông bỏ chúng ta. Mình phải gọi điện cho cha mình bảo phải chuyển ban. Không, là chuyển trường.
– Này, Phương Viêm, thầy là con khỉ do Quan Thế Âm mời tới sao? Thầy tới chơi với chúng em à?
…
Tiếng giễu cợt và chất vấn không ngừng vang lên, không ai tin tưởng Phương Viêm sẽ là thầy giáo đạt tiêu chuẩn.
– Các em đừng có bắt nạt tôi.
Trong lòng Phương Viêm cảm thấy oan ức vô hạn. thầy ta nhìn các học sinh phía dưới, nói:
– Tôi vừa mới bị ăn hiếp xong.