Chung Cực Giáo Sư

Chương 103: Chúng ta muốn vinh dự! Chúng ta muốn chiến đấu!


Đọc truyện Chung Cực Giáo Sư – Chương 103: Chúng ta muốn vinh dự! Chúng ta muốn chiến đấu!

Xác thực sắp xảy ra chuyện lớn.

Đúng như lời Vương Huy nói, học sinh Võ giáo vô cùng đoàn kết. Hiện tại là giờ cơm, phần lớn học sinh đều tụ tập ở căn tin hoặc tiệm cơm ở cổng. Nghe nói học sinh trường mình bị người đánh, vô số học sinh Võ giáo từ bốn phương tám hướng tụ về.

Sở Tương Tình – Tiệm cơm vốn chẳng có danh tiếng gì thoáng cái trở thành tiêu điểm đường Thiên Phủ.

Ai chưa từng huynh đệ tình thâm, chứ nghĩa đi đầu? Ai chưa từng có tuổi trẻ sôi trào nhiệt huyết? Ngang ngạnh khinh cuồng?

Học sinh Võ giáo Huy Hoàng tụ tập ngày càng nhiều trước cửa Sở Tương Tình, cũng hấp dẫn rất nhiều… Học sinh vây xem. Tổ kỷ luật Võ giáo Huy Hoàng cùng Khoa bảo vệ Trung học Chu Tước cũng bị kinh động. Khoa bảo vệ Trung học Chu Tước cố gắng giải tán học sinh trường mình, không để bọn họ bị cuốn vào trận chiến đột ngột phát sinh này. Tổ kỷ luật Võ giáo Huy Hoàng nghe xong nguyên nhân mọi chuyện, biết được học sinh trường mình bị người không rõ danh tính đánh, lập tức hùng hùng hổ hổ lập thành nhóm đi trả thù, tuyên bố muốn nghiền xương đối phương thành tro đem nấu thuốc uống.

– Huấn luyện viên, chính là căn phòng đó. Bọn Vương Huy còn bị bắt lại. – Một tên nhóc bốn mắt chạy ra, chỉ về phía căn phòng gần cửa sổ, nói với Huấn luyện viên Trương Sâm bên cạnh.

Trương Sâm đã từng ba lần đạt quán quân Tán thủ (1) Hoa Thành, sau khi xuất ngũ thì đến hỗ trợ cho Võ giáo do bằng hữu sáng lập. Bởi vì thực lực vượt trội, hơn nữa còn là người rất biết nói nghĩa khí, cho nên hắn rất có uy tín ở Võ giáo Huy Hoàng. Có đôi khi, chuyện mà đám người phó hiệu trưởng, hiệu trưởng không giải quyết được, chỉ cần đẩy hắn ra là có thể có được đáp án thỏa mãn.

(1) Tán thủ là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu). Bản thân môn tán thủ lại được phân chia ra 3 dạng:

– Tán thủ Thể thao (Sport Sanshou, Chinese Kickboxing): Đòn thế thể thao;

– Tán thủ Dân sự (Civillian Sanshou): Đòn thế dân sự;

– Tán thủ Quân sự (Military Sanshou, AKA Qinna Gedou): Đòn thế dành cho quân đội.

(Nguồn: Wikipedia)

Trương Sâm có một thói xấu: Mê rượu. Mỗi lần đều uống đến say khướt, mà đã say thì gây ra không ít chuyện.

Advertisement / Quảng cáo

Cho nên hắn công tác tại Võ giáo Huy Hoàng gần mười năm thế nhưng vẫn chỉ là một Huấn luyện viên Tán thủ. Đương nhiên, trước kia là thực tập, sau đó là thâm niên, giờ là chiêu bài, coi như có thăng cấp chút ít.

Cũng chính bởi vì hôm nay có sự xuất hiện của Trương Sâm, cho nên Võ giáo Huy Hoàng mới có nhiều người tụ về trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Trương Sâm nấc lên một cái, híp mắt nhìn về phía cửa sổ trên lầu, hỏi:

– Mấy người?

– Ba tên. – Bốn mắt trả lời.

– Rất khó giải quyết?


– Khá… lợi hại. – Bốn mắt cảm thấy mình vẫn nên nói cặn kẽ một chút, bằng không lỡ như phía bọn họ có người chịu thiệt thì hắn lại phải trách nhiệm. – Chỉ có hai người động thủ, đám Vương Huy đã bị đánh ngã.

Trương Sâm tỉnh táo lại, cười cười nói:

– Thú vị. Không ngờ là cái ao nhỏ của chúng ta lại có mấy cái cường long sang sông… Hô bảo bọn họ đầu hàng, gọi họ xuống đây. Chúng ta cùng đám người đó luyện tập một chút.

Vì vậy, đám học sinh Võ giáo Huy Hoàng liền đứng dưới lầu lớn tiếng khiêu chiến.

– Tên nào đánh người trên lầu, mau xuống đây…

– Xuống đây đại chiến 300 hiệp với bổn đại gia, đừng làm rùa đen rút đầu…

– Còn không đi xuống là bọn ta xông lên đấy, đến lúc đó đừng trách ra tay quá nặng…

– —–

– Bảo các cậu xuống kia kia… Phải làm sao bây giờ? Sợ là bọn họ không chịu bỏ qua rồi. – Nghe được tiếng quát tháo dưới lầu, mặt Hứa Tân tràn đầy sợ hãi, gấp đến độ xoay quanh trong phòng bao.

Vương Huy cùng đám anh em của mình nằm trên mặt đất liếc nhìn nhau, trong mắt có trêu tức cùng khoái cảm đại thù sắp được báo.

– Bọn họ sắp xúi quấy. – Đám người dùng ánh mắt trao đổi.

– Khinh người quá đáng. – Phương Viêm đứng cạnh cửa sổ, nhìn đám học sinh Võ giáo miệng đầy lời thô tục, nói.

– Đúng là khinh người quá đáng. – Phương Anh Hùng phụ họa.

– Từ khi nào mà Phương gia chúng ta bị người khi dễ thảm như vậy? Chúng ta đường đường là truyền nhân Phương thị Thái Cực, đã bao giờ bị người ta chỉ vào mũi mắng kiểu đó? Chúng ta muốn vinh dự, chúng ta muốn chiến đấu, chúng ta tuyệt đối không thể làm rùa đen rút đầu.

– Đúng, chính là như vậy. – Phương Anh Hùng cùng Phương Hảo Hán liên tục gật đầu.

– Chuyện này không thể cứ để như vậy được. – Phương Viêm nói.

– Nhất định không thể. – Phương Anh Hùng cùng Phương Hảo Hán lộ vẻ kích động.

Phương Viêm lại nhìn xuống dưới cửa sổ mặt, ánh mắt hung ác, giọng điệu lạnh lùng nói:

– Báo cảnh sát!


– Aiz… – Phương Anh Hùng đáp. Nhanh nhẹn rút điện thoại từ trong túi ra. Hai người phối hợp ăn ý, suốt quá trình không hề có chút nào khựng lại.

Hứa Tân vốn còn muốn khuyên Phương Viêm chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, sau đó bảo hắn đi ra ngoài nói vài lời xin lỗi mểm mỏng, đồng ý bồi thường tiền thuốc men cho những học sinh này, lại bày thêm mấy bàn rượu và thức ăn, miễn một lần chịu khổ da thịt.

Nghe thấy Phương Viêm nói cái gì mà Phương gia rồi còn đường đường là truyền nhân Phương thị Thái Cực, hắn thầm kêu hỏng bét, xem ra hôm nay khó tránh khỏi một hồi ác chiến, mọi chuyện đang phát triểu theo chiều hướng không khống chế được.

Thế nhưng… Sao lại báo cảnh sát rồi? Đó không phải lời thoại mà hắn cố gắng khuyên giải sao? Tự các người nói ra, tôi còn khuyên nữa chẳng phải rất ngu ngốc, vô dụng hay sao?

Ngay khi Hứa Tân còn muốn xác nhận xem mình có nghe lầm hay không, Phương Anh Hùng đã lấy điện thoại di động ra gọi cho cảnh sát.

– Đồng chí cảnh sát, đồng chí cảnh sát mau đến cứu mạng… Tôi cùng vài người bạn đến tiệm cơm ăn cơm thì bị lưu manh bao vây… Bao nhiêu người hả? Có vài trăm người. Bao vây toàn bộ tiệm cơm… Ở đối diện Trung học Chu Tước, cổng trường học xảy ra chuyện ồn ào như vậy sẽ gây ảnh hưởng không tốt. Đúng đúng, bọn họ la hét muốn xông lên rồi, chúng tôi liều mạng chặn cửa không để cho bọn họ tiến vào… A….

Phương Anh Hùng để lại một chữ “A” cuối cùng vừa dài vừa hàm súc, khiến cho người nghe phát huy trí tưởng tượng vừa cao vừa xa, sau đó rất quyết đoán cúp điện thoại.

– ——

Phanh!

Cửa phòng bao lần nữa bị người đá văng.

Một đám người mặc đồng phục cảnh sát xông vào phòng bao, lớn tiếng la hét:

Advertisement / Quảng cáo

– Ngồi xổm xuống, ngồi xổm xuống, toàn bộ ôm đầu ngồi xổm xuống…

Phương Viêm lập tức giơ cao hai tay, ngồi chồm hổm xuống, Phương Anh Hùng cùng Phương Hảo Hán cũng học theo, ngồi xổm bên cạnh Phương Viêm. Hứa Tân còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một cảnh sát xông lại đè một bên mặt áp sát xuống đất.

– Chuyện gì xảy ra? Những người này là sao? – Một vị cảnh sát trung niên chỉ vào đám Vương Huy nằm té trên mặt đất, hỏi.

– Đồng chí cảnh sát, các vị bắt nhầm người… bắt nhầm người… – Phương Anh Hùng nhoẻn miệng cười, nói. – Chúng tôi là người bị hại. Mấy người chúng tôi đều là người bị hại.

– Cậu là người bị hại? – Ánh mắt cảnh sát trung niên tràn ngập địch ý, thầm đánh giá tên oắt mập mạp trước mắt. – Cậu là người bị hại thì bọn họ là cái gì?

– Bọn họ là người hành hung. – Phương Anh Hùng thản nhiên nói. – Bọn họ xông vào phòng bao muốn đánh người, bị chúng tôi ngăn cản.


– Đánh ai?

– Đánh tôi. – Phương Anh Hùng nói, rồi chỉ sang Phương Viêm cùng Phương Hảo Hán. – Cả bọn họ nữa.

Cảnh sát trung niên cười lạnh, nói:

– Cậu không chỉ ngăn cản thành công, còn đánh ngược bọn họ một trận, đúng không?

– Đúng, chính là như vậy. – Phương Anh Hùng gật đầu.

Nghĩ thầm: Tố chất cảnh sát thời nay cao thật đấy, vừa mới đến hiện trường mà đã nhìn rõ chân tướng.

BA~!

Cảnh sát trung niên vỗ mạnh lên mặt bàn, tức giận quát:

– Cậu tưởng đây là phim hành động hả? Bọn họ kéo nhiều người như vậy đi đánh cậu… Kết quả bị cậu đánh thành cái dạng này?

– Sự thật chính là như vậy. – Phương Viêm nói. – Bọn họ chạy tới đòi đánh người, kết quả bị chúng tôi phòng vệ thành công. Sau khi đánh thua, bạn học của mấy người này liền bao vây tiệm cơm… Bọn họ đều là học sinh của Võ giáo Huy Hoàng.

Phương Viêm chỉ biết đại khái về Võ giáo Huy Hoàng nhưng hắn dám chắc cảnh sát nhận được báo động có thể tới nhanh như vậy, hiển nhiên là cảnh cục ở cách đây không xa, hẳn là đối với Võ giáo Huy Hoàng, bọn họ có nhận thức vô cùng sâu sắc.

Vừa nghe Phương Viêm nõi xong, sắc mặt cảnh sát trung niên thoáng dịu lại.

– Tôi sẽ không nghe lời một phía từ các người. Chuyện này chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng.

– Chúng tôi còn có chứng cớ. – Phương Viêm lại nói.

Hắn chỉ chỉ Phương Anh Hùng, nói tiếp:

– Là bằng hữu của tôi báo cảnh sát, các người có thể thẩm tra dãy số trên tổng đài…

Cảnh sát trung niên quay sang nhân viên cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh, khẽ gật đầu. Người nọ lập tức gọi điện thoại hỏi tổng đài. Không bao lâu sau, dãy số báo cảnh sát được gửi đến. Bọn họ bấm gọi dãy số kia, điện thoại trong túi quần Phương Anh Hùng liền vang lên.

– Tôi còn có bằng chứng khác. – Phương Viêm nói.

Hắn rút điện thoại di động của mình ra, ấn mở video, chỉ vào hình ảnh đám học sinh của Võ giáo Huy Hoàng đứng ở dưới lầu điên cuồng khiêu chiến, nói:

– Anh nhìn xem, anh nhìn xem… Những học sinh này nói gì vậy chứ? Nào có người đối xử với thầy giáo như vậy? Cho dù tôi không phải thầy giáo thì bọn họ cũng không thể mắng người khác vậy được? Nếu tôi xúc động chạy xuống, tối nay chẳng phải có án mạng rồi sao?

– Đứng ở lập trường người thầy, đương nhiên là muốn bảo hộ học sinh của mình thật tốt, không để bọn họ chịu bất cứ thương tổn gì. Thế nhưng cũng không thể cứ bỏ qua như thế, nói cách khác, những học sinh này… Chẳng phải là sau này sẽ làm gia tăng lượng công việc cho các vị sao? Đúng không? Tôi không thể trơ mắt nhìn học sinh của mình sa đọa đến nước này.

– Cậu là thầy giáo? – Cảnh sát trung niên nhìn về phía Phương Viêm, hỏi.

– Đúng. Tôi gọi là Phương Viêm, là giáo viên ngữ văn của Trung học Chu Tước. – Phương Viêm nói


Hắn biết, đại đa số thời điểm, người ngoài luôn có hảo cảm với người làm nghề giáo viên.

Cảnh sát trung niên mừng rỡ, chỉ vào Phương Viêm, cười nói:

– Cậu chính là thầy Phương Viêm? Thầy Phương Viêm ban 9?

– Anh biết tôi? – Phương Viêm khó hiểu hỏi.

– Kiều Lỗi, học sinh ban 9, thầy Phương có biết không?

Phương Viêm cẩn thận quan sát vị cảnh sát trung niên trước mặt, nhìn thấy chân mày hắn có vài phần tương tự Kiều Lỗi, cao hứng nói:

– Anh là bố của Kiều Lỗi?

Advertisement / Quảng cáo

Kiều Chấn Nghiệp ngượng ngùng cười, nói:

– Tôi là chú Kiều Lỗi… Bố mẹ nó công tác ở nước ngoài, rất ít khi trở về. Kiều Lỗi ở nhà của tôi, ngày thường không ít lần nhắc đến… sự tích anh hùng của thầy Phương. Mấy cái đứa này vậy mà dám khi dễ thầy Phương, thật sự là đốt đèn trong hầm cầu (2)… Muốn chết thật mà.

(2) Đại loại là tìm chết.

– Hóa ra là như vậy. – Phương Viêm mỉm cười, nói. – Chuyện tối hôm nay…

Kiều Chấn Nghiệp liếc nhìn đám người Vương Huy, nói:

– Học sinh Võ giáo Huy Hoàng đánh nhau đã sớm trở thành chuyện thường ngày ở huyện, chúng tôi xử lý loại chuyện như này cũng không phải lần một lần hai… Thầy Phương yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho chúng tôi giải quyết là được.

– Khổ cực các vị. – Phương Viêm cảm kích nói.

Vương Huy cùng các bạn học của hắn bị cảnh sát mang đi, cùng với Trương Sâm – Huấn luyện viên Võ giáo Huy Hoàng kéo người đến gây sự. Bởi vì những học sinh kia là do hắn mang đến, lớn tiếng chửi bậy cũng là do hắn yêu cầu.

Lúc này, đám học sinh Võ giáo Huy Hoàng tựa như Quần Long Vô Thủ, cả bọn đứng ngốc tại chỗ, không biết nên ứng phó thế nào với cục diện trước mắt.

Phương Viêm bước ra từ tiệm cơm, trực tiếp đi thẳng vào “trận thế” của học sinh Huy Hoàng.

Ban đầu đám học sinh còn kiên trì thủ vững, không bao lâu ra đã tản ra nhường đường.

Phương Viêm đi ngang qua đám người, cảnh tượng này giống như là học sinh Võ giáo Huy Hoàng xếp hàng nghênh đón anh hùng chiến thắng trở về.

Phương Viêm phất phất tay, hô:

– Tất cả mọi người trở về đi, trở về đi, học sinh… quan trọng nhất tựu là học tập thật tốt…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.