Chung Cực Đấu La Thế Hệ Mới [ Tự Viết ]

Chương 21 Lạc Ly


Bạn đang đọc Chung Cực Đấu La Thế Hệ Mới [ Tự Viết ] – Chương 21 Lạc Ly

Bắc Nguyệt rơi vào trầm mặc

“Được rồi, ta đi với các ngươi.” Đúng là Bắc Nguyệt vẫn còn chịu thỏa hiệp. Chính nàng cũng không sợ, cái gì mà thân phận công dân chính thức, thật sự là nàng cũng không thèm để ý tới. Nhưng nàng không muốn phá hư cuộc sống yên ổn của Thiên Hàn

Nhưng nàng đâu có biết Hoắc Trạm Dực và Hoắc Thiên Hàn là người không dễ chọc chút nào.

“Thật tốt quá, cám ơn ngươi, Nguyệt ” Na Na kích động, nàng muốn bước tới cho Nguyệt một cái ôm, lại bị nàng giơ tay lên chặn lại.

“Nhưng ta có một cái yêu cầu.” Bắc Nguyệt thản nhiên nói.

“Ngươi nói đi.”

” ta muốn tạm biệt đệ tử của ta.”

Na Na gật đầu ” Nên làm nên làm “

“Tốt, không còn gì khác. Đêm nay ta sẽ tạm biệt hắn. Các ngươi về đi, ngày mai tới đón ta.” Nói xong câu đó, Nguyệt liền trực tiếp đóng cửa lại.

Trở lại gian phòng, Bắc Nguyệt lặng yên ngồi trên ghế, một loại tâm tình buồn vô cớ không khỏi quanh quẩn trong lòng nàng. Từ khi thức tỉnh đến nay nàng vẫn luôn trong trạng thái đần độn, mấy năm thời gian, đối với nàng lại như trong nháy mắt, cũng không để lại cái ấn tượng khắc sâu gì.

Thẳng đến khi gặp Thiên Hàn không biết vì cái gì, từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn thì hắn cũng đã như một khối nam châm hấp dẫn lấy nàng. Cái loại cảm giác này phi thường kỳ diệu, có chút khó có thể hình dung. Hơn nữa mị lực vô hình không mong muốn nàng rời xa hắn – Hoắc Trạm Dực!


Nàng đột nhiên có một loại tâm tình… không muốn!

Khi nhìn thấy hắn mình sẽ phải nói với hắn như thế nào đây? Với tính cách của hắn, nhất định sẽ rất trông mong mà nhìn mình, rồi ôm lấy bắp đùi của mình mà rưng rưng, thậm chí sẽ chảy nước mắt không để cho mình đi.

Mà tới lúc đó, mình sẽ có thể cứng rắn rồi cứ như vậy ly khai không?

Đột nhiên, một loại cảm giác đau đớn lan tràn trong nàng. Nguyệt giật mình phát hiện, nếu mình gặp tình huống như vậy thì nói không chừng mình sẽ liều lĩnh mà lưu lại, vô luận muốn đối mặt cái gì cũng vậy.

” Con về rồi “

Nhập mật mã số nhà của mình lạ thật mật mã không phải sinh nhật của cha hắn mà là sinh nhật của người hắn, chắc chắn là của mẹ hắn rồi.

Hắn phóng vào nhà điều đầu tiên cậu làm chính là chạy đến phòng của Bắc Nguyệt.

Trên người Nguyệt lão sư có một loại khí tức đặc thù làm hắn cực kì ưa thích, làm cậu luôn nhịn không được mà luôn muốn thân cận với nàng.

Đi đến phòng thì thấy không có ai cả, phòng vô cùng sạch sẽ, cậu liền chạy qua phòng tu luyện nhưng cũng không có ai?

Nguyệt lão sư đi ra ngoài rồi sao?

Đúng lúc này, một tiếng vù vù rất nhỏ đột nhiên vang lên, một đạo quang ảnh phóng lên giữa phòng khách, chính là hình ảnh của Bắc Nguyệt.


“Thiên Hàn, ngươi đã trở về, có lẽ ngươi sẽ rất xúc động nên ta lưu lại một đạo Tinh Thần lạc ấn này. Lão sư phải rời đi.”

Quang ảnh trong Bắc Nguyệt, mang trên mặt là vẻ ôn hòa cùng không muốn, nàng giơ tay giống như là muốn chạm đến gương mặt của hắn.

“Lão sư vì một ít chuyện nên nhất định phải rời đi. Vốn định tạm biệt trước mặt ngươi nhưng lại sợ tâm tình không muốn làm ta không quyết định.

“Lần đầu tiên thấy ngươi lão sư đã cực kì thích ngươi, cho nên lão sư mới lựa chọn trở lại với ngươi, hy vọng có thể đi cùng ngươi phát triển. Thế nhưng thời gian tốt đẹp luôn ngắn ngủi đấy. Những đoạn thời gian đẹp này sẽ luôn làm bạn với lão sư, lần này, lão sư tuyệt sẽ không quên.

“Ngươi phải ngoan ngoãn nghe ba mẹ nói, dựa theo phương pháp lão sư dạy mà tu luyện. Lão sư để lại cho ngươi một dãy số hồn đạo thông tin. K hi đó nhất định lão sư sẽ trở lại gặp ngươi, vô luận đối mặt tình huống như thế nào lão sư cũng sẽ trở về. Cho nên ngươi phải cố gắng mà tu luyện nha.

“Ngươi phải tiếp tục luyện tập Long Thần Kinh Thiên, khi ngươi có thể nắm giữ nó hoàn toàn hẳn là sẽ có thể một mình đảm đương một phía rồi. Đừng khóc, nam tử hán đại trượng phu, không thể luôn rơi lệ.

Chúng ta chỉ là tạm thời phân tách, về sau nhất định còn có thể gặp lại đấy.

“Tốt rồi, đã nói nhiều như vậy a. Nếu nói thêm gì nữa có lẽ lão sư liền thật sự không nỡ rời đi mất. Dãy số hồn đạo thông tin ta đã chuyển tới chỗ cha ngươi, cũng đã tạm biệt nàng. Thiên Hàn, gặp lại.”

Quang ảnh Bắc Nguyệt vẫy tay với Hoắc Thiên Hàn, vành mắt nàng cũng đã đỏ lên.

” Lão Sư……” Hoắc Thiên Hàn phóng lên trước mà ôm Bắc Nguyệt nhưng chỉ là 1 cái ôm vô ích


” Mẹ lý do tại sao lại rời đi, papa rất nhớ mẹ….vậy nên đừng rời đi mà “

Thiên Hàn lẩm bẩm nói khóe mắt đỏ ửng cả lên. Mà lúc này Trạm Dực đã trở về thấy Thiên Hàn khóc thì sắc mặt khó coi mà chạy lại ôm Thiên Hàn vào lòng võ về

” Thiên Hàn sao con lại khóc? “

” Lão sư…..người rời đi rồi “

– Ngang!

Câu nói của Thiên Hàn như sét đánh ngang tai của hắn, rời đi! Nàng rời đi ròi sao, tại sao lại rời đi chứ? Ngực của hắn đau quá… cả hai ở chung chưa được bao lâu mà….nàng nghét hắn đến vậy sao? Hoắc Trạm Dực đau khổ mà ôm nỗi đau 1 mình….Bắc Nguyệt….chúng ta có thể gặp lại chứ?

……………….

Thiên Đấu tinh, học viện hồn sư sơ cấp thuộc viện nghiên cứu.

Bắc Nguyệt với một thân quần áo lam nhạt đứng người lên bước ra ngoài cửa. Hôm nay, nàng phải lên một tiết học.

Từ sau khi trở về Thiên La tinh, viện nghiên cứu đã tiến hành một loạt kiểm tra với thân thể nàng, mà kết quả kiểm tra lại làm chấn kinh tất cả mọi người, đó là bởi vì, tất cả vẫn bình thường như cũ.

Tựa hồ tất cả dụng cụ tại trên người nàng đều không nhạy, thậm chí kiểm tra trên người nàng còn không có bất kì năng lượng chấn động nào.

Điều tra đã tiến hành mấy tháng, cuối cùng cũng không hề phát hiện. Nếu không phải vệ tinh đã quay được nàng thấy việc nghĩa hăng hái làm thì chỉ sợ tất cả mọi người sẽ cho rằng đây chỉ là một vị bình thường.

Nhưng trên thực tế, nàng sao có thể là một vị bình thường đây? Mà nàng cũng đã mất trí nhớ, căn bản là nhớ không nổi quá khứ của chính mình. Làm sao bây giờ đây?


Sau khi viện nghiên cứu trải qua nghiên cứu thì quyết định đầu tiên chính là Bắc Nguyệt sẽ không thể rời khỏi Thiên Đấu tinh, thậm chí không thể ly khai phạm vi khống chế của viện nghiên cứu, để tránh xảy ra vấn đề họ cần phải tiến hành quan sát nàng thời gian dài. Mà cái việc quan sát này lại là sáu năm lần thứ hai. Trong sáu năm này nàng sẽ không thể ly khai viện nghiên cứu.

Một gã lão sư cổ võ hệ cho dù ở bất kì học viện nào cũng không thể nổi tiếng, bởi vì hiện tại, những đứa nhỏ nguyện ý học tập cổ võ thuật đã rất ít rồi, thậm chí chỉ có sơ cấp học viện mới có môn học này. Trung cấp trong học viện thì đại đa số đều là dạy học sinh như thế nào sử dụng hồn lực điều khiển Hồn Đạo Khí, như thế nào thao tác Cơ Giáp, như thế nào luyện chế Đấu Khải… vân vân.

Hơn nữa, trên người Bắc Nguyệt có tính không xác định rất lớn, cho nên cuối cùng nàng đã bị điều đến nơi này, trở thành một gã cổ võ hệ lão sư tại học viện sơ cấp.

Khi nàng vừa tới học viện liền đưa tới một mảnh oanh động. Thật sự là quá đẹp! Một đại mỹ nữ tuyệt sắc như vậy tới đã làm tất cả lão sư của học viện kinh ngạc.

Một ít nhân viên của viện nghiên cứu cũng theo Bắc Nguyệt đến nơi này, hơn nữa họ cũng hạ mệnh lệnh nghiêm khắc: Bất luận kẻ nào chưa được Bắc Nguyệt đồng ý thì sẽ không được tới gần phạm vi mười mét quanh nàng.

Viện nghiên cứu đương nhiên là vì vấn đề an toàn của mọi người, đây chính là một người tay không đánh tan chiến hạm a! Nếu nàng không thích người nào đó tới gần nàng, kết cục sẽ như thế nào thì ai cũng không thể đoán trước. Cho nên, thậm chí Nguyệt còn có một gian phòng làm việc riêng biệt tại đây.

Hôm nay là ngày chính thức khai giảng, nàng cũng phải lên tiết học đầu tiên của mình rồi. Nàng chịu trách nhiệm trên khóa cổ võ của hai lớp.

Sở dĩ nàng lựa chọn làm lão sư, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Bắc Nguyệt rất nhớ Thiên Hàn, thấy mấy đứa nhỏ cùng tuổi với hắn nói không chừng có thể nhớ lại hắn đủ loại.

Chính là một cái nguyên nhân đơn giản như vậy thôi.

Khóa học cổ võ tiến hành tại sân vận động. Mà hôm nay đi học là đệ tử ban nhất của sơ cấp học viện, cũng chính là đám đệ tử mới vừa vào học.

Khi Bắc Nguyệt đi vào sân vận động, đám học sinh của nàng tự nhiên mà trỏe nên yên tĩnh.

Một bộ đồng phục màu lam nhạt, một mái tóc dài màu đen buộc thành đuôi tóc rủ xuống ở sau đầu. Một làn da trắng nõn, một đôi mắt trong suốt màu đen. Giờ khắc này, có thể nói là tiếng kim rơi trong sân thể dục cũng có thể nghe được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.