Đọc truyện Chung Cư Số 5 – Chương 16: Thiên kiếm
An Á cảm thấy Nguyệt Nga hỏi rất lạ: “Anh ta không thích cậu thì sao lại tới gặp cậu? Lại nói đêm đó các cậu đóng giả thành thật, tớ đều nhìn thấy hết, chẳng nhẽ điều này cũng không tính là thích à?”
Nguyệt Nga không lên tiếng, chỉ yên lặng đánh giá An Á, trong mắt đó có điều gì đó mà An Á không hiểu thấu được. Một lát sau, cô ấy giận dữ nói: “An Á, cậu nghĩ đơn giản quá.”
“Đơn giản à? Thế nào là đơn giản? Ôi chao, cậu nói rõ lời của cậu ra một chút được không? Cậu và Lâm Hạo là thế nào?” An Á càng nói càng bị cô ấy khiến cho mơ hồ.
“Chẳng thế nào cả, tớ chỉ cảm thấy người anh ấy thích không phải là tớ.”
“Cậu thổ lộ với anh ta sau đó bị từ chối rồi à?”
“Không, tớ không thổ lộ. Thật ra tối đó tớ cũng rất hi vọng anh ấy sẽ hôn tớ, nhưng anh ấy lại không hôn, vì thế… Tớ chủ động hôn anh ấy.” Mặt Nguyệt Nga đỏ lên, nhưng ánh mắt lại kiên quyết, hiển nhiển là không hề hối hận về hành động của mình.
“Đây đã là thổ lộ rồi, còn là cách thức thổ lộ mạnh mẽ hơn cả ngôn ngữ ấy chứ, cậu thật dũng cảm.” An Á hoàn toàn bội phục với việc Nguyệt Nga to gan thổ lộ thế này, cô cũng rất thưởng thức tính cách dám yêu dám hận của Nguyệt Nga, không như cô, luôn luống cuống với chuyện tình cảm.
“Nhưng anh ấy không trả lời tớ.” Mặt Nguyệt Nga vẫn đỏ nhưng lại có vẻ ai oán: “Nếu một người đàn ông được người con gái mình thích hôn thì sao có thể thờ ơ được? Tuy rằng anh ấy không nói gì nhưng tớ có thể cảm giác được anh ấy từ chối tớ, còn mạnh mẽ hơn cả ngôn ngữ.”
“Ôi chao, cậu nghĩ nhiều quá thôi. Tình hình lúc đó cậu bảo làm sao mà anh ấy đáp lại cậu được? Trần Chí Huy cầm dao trốn sau lưng đấy…! Lâm Hạo là cảnh sát, phản ứng đầu tiên của anh ấy chắc chắn là bảo vệ cậu và để ý Trần Chí Huy, nào còn tâm tư mà suy nghĩ chuyện khác chứ?”
Nghe An Á nói xong, Nguyệt Nga cẩn thận nghĩ ngợi, sắc mặt hòa hoãn hơn, khóe môi hơi cong: “Cậu nói cũng có lý, có lẽ thế nhỉ?”
Nhìn dáng vẻ chợt buồn chợt vui của cô ấy, An Á không nhịn nổi cười: “Nếu không thì vậy đi, lần sau cậu thử lại lần nữa, cứ lao vào Lâm Hạo ấy, sau đó cưỡng hôn, ‘bá vương ngạnh thượng cung’ gì gì đấy nữa, chắc là có thể thử ra được nhỉ.”
“Thôi thôi! Cậu viết tiểu thuyết nhiều quá nên đầu hỏng rồi à? Tuy tớ thích anh ấy nhưng cũng đâu đến nỗi cơ khát vậy được.” Nguyệt Nga gõ lên đầu An Á một cái, đuôi mày không che hết được sự vui vẻ.
Cơm nước xong xuôi với Nguyệt Nga, An Á trở lại tòa soạn, hôm nay có triển lãm khoa học kỹ thuật, đồng nghiệp trong tổ đều đã đi phỏng vấn rồi, trong văn phòng còn rất ít người. Cô trở lại chỗ ngồi, bật máy tính lên, quyết định nhân lúc rảnh rỗi sửa soạn mấy bản thảo phỏng vấn, bằng không lát nữa mấy đồng nghiệp về thì sẽ bận rộn vô cùng.
Đang xem bản thảo, Đông Tử ban biên tập mục làm đẹp ngồi trước cô đột nhiên quay lại gõ lên bàn cô: “An Á, ăn chưa?”
Đông Tử phụ trách thiết kế trang bìa và minh họa, đến sớm hơn cô một năm, là trạch nam tiêu chuẩn, ngoại trừ đi làm thì bình thường đam mê của anh ta là ở nhà chơi game và xem mâng, tính cách có hơi khó chịu, nhưng lại trò chuyện rất hợp với An Á.
“Giữa trưa anh chưa ăn à? Biết vậy tôi đã mua cơm lên cho anh rồi.” An Á lấy một thanh chocolate trong ngăn kéo ra đưa cho anh ta.
“Nào có cách nào nữa đâu, chủ nhiệm Ngụy nói ngày mai phải giao bìa kỳ này cho anh ta, đêm nay chắc chắn tôi phải tăng ca rồi. Hôm qua vất vả lắm mới hẹn được mấy em gái đánh Dota, hôm nay đành lỡ hẹn rồi, chẳng trách mãi đến giờ tôi vẫn chưa có bạn gái.” Đông Tử vừa gặm chocolate vừa đau khổ nói.
“Anh không nghe người ta nói à? Dota hủy cả đời, ‘Thần phá hoại hắc ám’ diệt ba đời, anh ngâm mình trong thế giới hủy diệt thế này, đáng đời anh độc thân.” An Á trêu ghẹo anh ta.
“Ôi chao, mấy cô gái các cô không hiểu nghệ thuật và sự vĩ đại của mấy trò chơi này đâu, không nói chuyện này nữa. Tôi nghe nói cô muốn tham gia giải Tinh Hải à?” Đông Tử bĩu môi nói.
“Đúng thế.” An Á gật đầu. Nói về chuyện giải Tinh Hải, tâm trạng của cô tháp thỏm không yên, bản thảo đã viết xong, cô đã giao một phần cho Ngụy Khải Minh xem qua, nhưng cô lo lắng lần này sẽ rơi vào kết quả không vui lần nữa.
“Mọi người dã quen thân vậy rồi mà sao cô kín miệng thế. Nghe nói Tinh Hải lần này sẽ có rất nhiều tác giả nổi danh tham gia, cái người có bút danh ‘Thiên Kiếm’ được gọi là đại thần đó cô đã nghe nói chưa? Theo nguồn tin đáng tin cậy, lần này anh ta cũng muốn tham gia đấy.”
“Hở, Thiên Kiếm à?” Tin tức này như sét giữa trời quang đánh trúng An Á. Thiên Kiếm là tác giả khoa học viễn tưởng có tiếng ở thành phố T, lượng tiêu thụ sách cũng rất tốt, hai năm liền được giới truyền thông đánh giá là một trong “Mười cây bút vàng”. Theo lý mà nói thì tác giả nổi danh như anh ta không dần dựa vào Tinh Hải để tăng danh tiếng chứ, chắc chắn là anh ta phải tham gia Hãn Tinh luôn mới đúng.
“Nếu Thiên Kiếm dự thi thì tôi thi cũng chỉ làm trò đùa rồi.” An Á chán nản, thất vọng lắc đầu.
Lúc này, cửa phòng chủ nhiệm Ngụy mở ra, một người đẹp tóc ngắn bước ra ngoài, An Á nhận ra cô ấy là người ở trong phòng chủ nhiệm Ngụy hôm đó, bèn cười với cô ấy. Cô gái kia cũng nhận ra An Á, bèn gật đầu với cô ấy rồi rời khỏi văn phòng.
“Chậc chậc, xinh đẹp thật đấy, không hổ là quản lý PR của công ty Hoàn Thái, còn đẹp hơn cả minh tinh.” Đông Tử nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô ấy, mắt lóe sang, người còn ở đây nhưng hồn thì đã sớm đi theo cô gái kia rồi.
“Nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của anh kìa, nhỏ hết cả nước miếng kìa. Sao nào, anh biết cô ấy à?” An Á hỏi Đông Tử.
“Ừ, có điều chỉ là tôi quen biết cô ấy nhưng cô ấy không quen biết tôi. Cô ấ tên Tử Phỉ, là quản lý bộ phận PR của công ty truyền thông Hoàng Thái. Lần này giải Tinh Hải do Hoàn Thái phụ trách đấy, bọn họ là đối tác của chúng ta.” Đông Tử trả lời.
“Thì ra là quản lý PR bên Hoàn Thái, chẳng trách khí chất xuất chúng như thế.” An Á hâm mộ không thôi.
Đang nói thì máy riêng trên bàn đột nhiên vang lên, An Á vội vàng nhấc lên nghe.
“Tiểu Viên, bây giờ cô rảnh không?” Giọng chủ nhiệm Ngụy vang lên.
“Có, chủ nhiệm Ngụy.”
“Cô đến văn phòng tôi, tôi có chút chuyện muốn bàn với cô.”
“Vâng, tôi tới ngay đây ạ.”
Nói xong An Á rời chỗ ngồi vào văn phòng của Ngụy Khải Minh.
Ngụy Khải Minh đã gõ chữ với tốc độ cực kỳ nhanh trên máy tính, nghe tiếng cô vào cũng không ngẩng đầu lên đã nói: “Cô ngồi đó trước đi, chờ tôi gửi email này đã.”
“Vâng.” An Á ngồi đối diện anh ta, cô thấy một tờ đơn xin dự thi Tinh Hải để trên bàn.
Một lát sau, cuối cùng Ngụy Khải Minh cũng gửi xong email, anh ta ngẩng đầu nói với An Á: “Bản thảo dự thi của cô tôi đã xem qua rồi, viết khá được, đây là đơn xin dự thi Tinh Hải, cô cầm về điền thông tin rồi kèm bản thảo giao cho tôi.”
“Anh cảm thấy bản thảo khá thật ư?” An Á do dự hỏi.
“Sao thế? Có vẻ như cô không mấy tin tưởng vào bản thân thì phải?”
“Tôi nghe nói Thiên Kiếm cũng muố dự thi, nói thật ra nếu anh ta dự thi thì chắc lần này tôi không có hi vọng gì rồi.” An Á thẳng thắn bộc lộ nỗi lo của mình, với Ngụy Khải Minh, ngoại trừ tôn kính, cô còn có một phần tin tưởng, không chỉ vì anh ta tuyển cô vào tòa soạn mà còn vì khí chất ổn trọng chính trực trên người anh ta khiến cho người khác bất giác cảm thấy tin cậy.
“Tin tức của cô nhanh nhạy đấy. Đúng vậy, Thiên Kiếm muốn tham gia Tinh Hải lần này, nhưng cô là cô, anh ta là anh ta, mọi người đều nói chuyện bằng thực lực, danh tiếng không có ý nghĩa gì cả.” Ngụy Khải Minh mỉm cười nói.
“Nhưng tôi cảm thấy thực lực của mình kém xa người ta.”
Nụ cười của Ngụy Khải Minh ra vẻ hiểu ý, anh ta tháo kính xuống, lấy vải lau sạch kính, giọng điệu chậm chạp: “Như vậy đi, tôi kể với cô một chuyện. Trước kia có một cậu nhóc thầm mến một nữ sinh, nhưng nữ sinh ấy lại thích một nam sinh khác rất ưu tú, nam sinh kia cao ráo đẹp trai, thành tích tốt. Cậu nhóc tự biết không bằng người ta, chỉ có thể âm thầm cố gắng, thề phải thi đỗ nghiên cứu sinh, cho rằng như thế nữ sinh kia sẽ chú ý tới mình.”
“Về sau thì sao? Cậu nhóc kia có thi đậu không?” An Á hỏi. Tuy rằng cô không rõ về mục đích câu chuyện này của Ngụy Khải Minh nhưg cô vẫn không kìm nổi tò mò. Đây là câu chuyện về Diaosi(*) điển hình yêu thầm nữ thần, khiến người nghe tò mò không biết Diaosi cuối cùng có thành công hay không.
(Diaosi (điểu ti) là tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại
Ngụy Khải Minh gật đầu: “Ừ, sau đó cuối cùng cậu ta cũng thi đỗ.”
“Vậy cậu ấy có giành được trái tim cô nữ sinh kia không?”
Khóe môi Ngụy Khải Minh cong lên: “Không, từ đầu tới cuối nữ sinh kia vẫn chỉ yêu chàng nam sinh ưu tú nọ. Nhưng vì cậu nhóc kia có kiến thức về khoa học vật lý nên cuối cùng đã trở thành tác giả khoa học viễn tưởng, sau đó còn trở thành biên tập một tạp chí, cuối cùng cậu ta lại nhận ra tuy mình không đạt được tình yêu nhưng lại tìm được tình yêu sự nghiệp cả đời cho mình.”
An Á nhận ra được vẻ đắng chát khó thấy trong nụ cười của Ngụy Khải Minh, cô đột nhiên tỉnh ngộ, bèn hỏi: “Chủ nhiệm Ngụy, cậu nhóc mà anh nói không phải là anh đó chứ?”
Vẻ mặt Ngụy Khải Minh càng thêm vui vẻ: “Cô cứ tạm thời cho đó là tôi đi. Thật ra tôi muốn nói cuộc đời này rất kì diệu, thượng đế đóng một cánh cửa của cô thì sẽ mở một cánh cửa khác ra cho cô, nhưng điều kiện tiên quyết chính là cô phải cố gắng không ngừng. Tôi đã đọc văn cô viết, bằng vào con mắt của mình, tôi cho rằng đây là một tác phẩm ưu tú, nếu cô lùi bước chỉ vì Thiên Kiếm tham gia thì cô quả thật là có lỗi với sự nỗ lực của bản thân. Tiếp nữa, lui một bước mà nói thì cho dù cô bại bởi Thiên Kiếm thì đây cũng là một kinh nghiệm quý giá, phải biết rằng nhiều nhà xuất bản đều chú ý vào các tác phẩm thi đấu. Giải đặc biệt chỉ có một nhưng không có nghĩa rằng giải hai giải ba không phải là tác phẩm xuất sắc.
Nghe anh ta nói, trong lòng An Á như có dòng nước trong chảy qua, sự bối rối vì không biết giải quyết thế nào đã được cọ rửa sạch sẽ, ý chí chiến đấu lại cháy lên lần nữa, cô lại càng cảm kích anh ta. “Cảm ơn anh, chủ nhiệm Ngụy, tôi biết phải làm thế nào rồi. Tôi sẽ cố gắng.”
“Như vậy mới tốt, ngày mai có thể giao bản thảo chứ?”
“Ngay mai à? Vội thế ư? Chẳng phải còn cách ngày giao bản thảo hơn hai tháng sao?” An Á kinh ngạc.