Chung Cư Hạnh Phúc

Chương 3


Bạn đang đọc Chung Cư Hạnh Phúc – Chương 3


Photobucket
” Leng keng! Leng keng!”
Lưu Dư đang mơ màng thì nghe tiếng chuông trước cửa kêu vang. Nhưng có lẽ là vì quá buồn ngủ, cô không có ý định đứng lên, mà sự thật là vẫn chưa đứng lên. Nghĩ có lẽ là đang nằm mơ, cô tiếp tục mơ màng, đến cả động tác ngước nhìn lên cũng không có.
” Cốc, cốc, cốc!”
Cô vẫn còn đang nằm mơ sao? Nhưng vì sao tiếng chuông lại thành tiếng gõ cửa?
Ồn ào quá! Cô hơi cựa mình, tìm một tư thế thoải mái hơn. Nhưng điều không hay ho là người kia lại gọi tên cô.
” Tiểu Dư, Tiểu Dư, tỉnh dậy chưa? Chị đã vào rồi đây này.”
” Chưa dậy, cũng đừng đi vào.” Lưu Dư bán mộng bán tỉnh đáp lại.
Vu Hàn đẩy nhẹ cửa mà vào, thấy Lưu Dư vẫn nhắm chặt hai mắt, nằm trên giường không nhúc nhích. Chị mỉm cười, đi đến bên giường lay cô.
” Tiểu Dư, tỉnh, tỉnh….. C ó người tìm.”
Lưu Dư ‘thống khổ’ cố mở mắt, nhìn người đứng cạnh giường một lúc lâu, rồi mới hỏi:” Chị Vu Hàn, có việc sao?”
Cô vươn người, ngồi dậy. Đầu nghĩ có lẽ nên lập tức ngã lại trên giường mà tiếp tục ngủ.
” Có người tìm.”
” Nha.” Cô gật gù, su đó lập tức ngã xuống giường, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Vu Hàn sửng sốt, nhịn không được cười, rồi lại lay mạnh người cô, lần này lại còn kéo mạnh tay hơn.
” Tiểu Dư, có người tìm.”
Lưu Dư mở mắt ra, mờ mịt nhìn chị. Mãi lúc sau mới có phản ứng.
” Có nhân tìm em? Ai nha?”
” Khương Khắc.”
Cô lại ngây người, một lúc sau mới có phản ứng:” Ai a?”
” Khương Khắc.” Vu Hàn nghĩ cô không nghe rõ, vì thế phải trả lời thêm một lần.
Lưu Dư gãi mái đầu tóc rối, sau đó lắc đầu:” Không biết.” Rồi lại nghiễm nhiên ngã vào gối, nhắm mắt ngủ.
Nhìn hàng động của cô, Vu Hàn vừa bực mình vừa buồn cười.
” Sao lại không biết? Tối hôm qua, người ta còn giống mình xử lý tai nạn xe cộ, đã vậy còn đưa chị em mình về nhà, không nhớ sao?” Chị lại kéo Lưu Dư từ gối ngồi dậy.
” Tối hôm qua……” Cô buồn ngủ quá, đầu óc hoàn toàn bãi công.
” Đúng rồi, tối hôm qua, nhớ rõ sao?”
Lưu Dư cố gắng mở mắt, nhưng đành bất lực.
” Tiểu Dư? Rốt cuộc có tỉnh không?” Vu Hàn nhịn không được nâng tay vỗ hai má cô.
Người ta à, chỉ cần có thể lười là lười luôn.
Hơn một tháng trước, khi nàng vẫn là một nhân viên làm công ăn lương, cứ 7 giờ sẽ tự động bật dậy. Nhưng bây giờ, khi được kế thừa tòa nhà này, có cuộc sống vô ưu vô lo, không cần thức khuya dậy sớm nữa, cô càng ngủ muộn. Nếu chưa đến hơn 9 giờ sáng thì chưa mở mắt tỉnh ngủ.
” Hiện tại là mấy giờ?” Cô ngẩng đầu, cố mở mắt.
” 7 giờ rưỡi.” Vu Hàn trả lời.

7 rưỡi? Sớm như vậy? Rốt cuộc là ai rỗi hơi, sáng sớm tinh mơ đến làm phiền người khác. Cô lập tức xuống giường, đi đến bên cửa, trong đầu chỉ có ý nghĩ là nhanh chóng giải quyết chuyện này, để nàng lại có thêm một chút thời gian ngủ tiếp.
” Tiểu Dư, không thay quần áo sao?” Vu Hàn kêu lên.
” Không cần.” Bởi vì cô lập tức sẽ trở lại.
” Nhưng……” Vu Hàn còn muốn nói cái gì, nhưng bóng dáng của Lưu Dư đã biến mất sau cánh cửa. Chị đứng ngốc ở đó một lúc, lập tức chạy ra ngoài.
Không kịp.
Vu Hàn đứng ở trước của phòng, thấy Lưu Dư đầu tóc rối bù, mặc chiếc áo ngủ nhân vật hoạt hình, hai chân không mặc quần (dài), thậm chí còn ngáp ngắn ngáp dài, tiêu sái đi vào phòng khách.
Thời gian nháy mắt đông cứng lại, Lưu Dư đình chỉ toàn bộ hành động.
Cô nhìn Khương Khắc, rốt cục nhớ Vu Hàn vừa mới nói với cô người kia là Khương Khắc. Quả thật tối hôm qua là anh giúp đỡ các cô trong vụ tai nạn, còn đưa mọi người trở về……
Úc! Trời ạ, là anh ta!
” A!” Cô hét lên một tiếng, xoay người chạy, nháy mắt trở lại trong phòng. Khuôn mặt đỏ bừng, nét buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
Ông trời, sao lại là Tổng giám đốc? Mới sáng sớm anh ta chạy đến nhà cô làm cái gì, tìm co có chuyện gì?
Cô lôi thôi như vậy, xấu xí như vậy, anh ta đã nhìn thấy hét rồi sao? Úc, quá mất mặt nha!
” Chị đã hỏi em có thay quán áo rồi mà?” Vu Hàn bất đắc dĩ mở miệng.
” CHị nên ra lện cho em chứ không nên hỏi ý kiến em!” Lưu Dư ngẩng đầu, vẻ mặt cầu xin.
Vu Hàn nhịn không được cười khẽ.
” Thật hay là trong chúng ta vẫn có người có thể cười được.” Nàng mân miệng, giả bộ khóc thút thít.
” Trừ bỏ đang mặc áo ngủ, tóc hơi rối, kỳ thật cũng không có gì nghiêm trọng lắm.” Vu Hàn an ủi cô, nhưng khóe miệng không ngừng run rẩy.
” Chị nên nói là em thiên sinh lệ chất (Trời sinh đã đẹp), cho dù ở bất kỳ thời điểm nào cũng đẹp.”
Vu Hàn nhịn không được cười lớn.
” Đừng có giớn nữa, bên ngoài còn có khách đây.” Chị nhắc lưu Dư.
” Chị thấy em còn có mặt mũi đi ra tiếp khách sao?” Lưu Dư trùm chăn quá đầu.
” Đương nhiên là có.” Vu Hàn cười, kéo chăn lên, giúc:” Nhanh lên, thay quần áo đi!”
” Không cần.” Lưu Dư ôm chặt chăn, nằm xuống giường.
” Không thể.” Vu Hàn thực thi chính sách ‘cưỡng chế’, kéo Lưu Dư dậy. ” Đừng quên hôm qua anh ta đã giúp chúng ta rất nhiều, không thể làm như vậy.”
” Là mọi người mà, chị ra tiếp anh ta không được sao?” Lưu Dư tiếp tục giãy dụa.
” Vấn đề là anh ta muốn gặp em nha.”
Lưu Dư đột nhiên không thể nói gì để chống đỡ.
” Anh ta muốn làm sao?” Cô bực mình hỏi.
” Em nên tự đi hỏi anh ta thì hơn.” Vu Hàn đẩy cô vào phòng thay quần áo.
” Chị Vu Hàn tỉ, đi maf~” Lưu Dư ôm tay chị, làm nũng.
” Không được là không được.” Vu Hàn cười khanh khách lắc đầu, sau đó gỡ tay cô ra. ” Thay nhanh lên, không thì cứ mặc đồ ngủ ra tiếp cũng được.” Chị nhăn mày, xoay người rời đi. ” Thật sự là một kẻ khiến người ta chán ghét! Rốt cuộc là anh ta muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn hậu tạ, muốn giảm tiền thuê nhà sao? Đường đường là Tổng giám đốc một công ty tư nhân lớn mà keo kiệt như thế, vậy dân chúng bình thường như mình muốn kiếm một ít tiền từ anh ta cũng không được sao! Đáng ghét!” Cô vừa lẩm bẩm, vừa cởi áo ngủ, thay vào quần bò, áo phông.
” Em thật nghĩ như vậy?” Tiếng Vu Hàn từ ngoài vọng vào.

” Nghĩ cái gì?” Lưu Dư đi ra từ phòng thay đồ, hỏi chị.
” Nghĩ anh ta vì báo đáp mà đến?” Sắc mặt Vu Hàn quái dị.
” Ai mà biết.” Cô xem thường.
” Nhưng tại sao anh ta không gặp chị hoặc chị Thiến, đòi nhìn thấy em? Mà lại muốn gặp mặt trực tiếp?” Vu Hàn hỏi nàng.
” Đương nhiên là vì em mới là chủ nhà nha.” Cô đương nhiên trả lời.
” Nhưng trên đường về nhà tối qua, trong cuộc trò chuyện, cũng thấy anh ta hình như không biết điều này.” Vu Hàn nói.
” Thật vậy?” Cô ngập ngừng.
” Mà nếu như anh ta biết toàn bộ mọi người trọ tại khu nhà chung cư này, anh ta làm chi lại qua tâm em có việc hay không?” Vu Hàn cố làm rõ điểm này.
Lưu Dư nhíu mày, lại nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, lộ ra biểu tình ‘Không biết’.
” Vậy sao sáng sớm ngày ra anh ta lại đến nhiễu giấc ngủ của người khác, có đại sự gì?” Cô khó chịu nói.
Vu Hàn nhịn không được khẽ thở dài một hơi, lại lắc đầu. Chẳng lẽ chị ám chỉ như thế mà cô còn không hiểu sao?
” Chị thì lại thấy anh ta hình như có ý với em đấy.” Chị nói thẳng.
” Có ý gì?” Lưu Dư khó hiểu quay đầu nhìn chị.
Vu Hàn ai thán, rốt cục phát hiện cô nàng đáng yêu, có nhân duyên, (Ở đây ta có thể hiểu là được nhiều người yêu mến) Lưu Dư có một khuyết điểm, chính là phản ứng trì độn với tình yêu. Chị hít sâu một hơi, đổi sang phương thức nói chuyện trực tiếp.
” Chị lại thấy anh ta thích em.” Như vậy là rõ ràng rồi chứ?
Lưu Dư sửng sốt, ngây người, lặng thinh, cô trừng mắt nhìn sau đó cứng họng rồi lại nhìn Vu Hàn, không thốt nên lời.
” Ha! Ha ha!” Cô đột nhiên ầm ĩ cười to.
Vu Hàn thấy cô bất thình lình cười to như vậy thì hoảng sợ, lập tức lấy tay vỗ ngực nhíu mày.
” Làm chi?”
” Chị Vu Hàn, không cần đùa như thế ah~ Người như anh ta sao có thể thích em được, anh ta là Tổng giám đốc nha! Vi Tổng giám đốc ‘Thần long kiến thủ bất kiến vĩ’ nha!” Làm cô thiếu chút bị lừa.
” Nhưng Tổng giám đốc cũng là người nha.” Vu Hàn nhịn không được nhíu mày.
Lưu Dư nghe vậy, sững sờ một chút. Đúng rồi, Tổng giám đốc cũng là người nha, dù đã như vậy làm sao có thể?
Không đúng! Không đúng! Anh ta cũng là người nhưng không giống cô, cả hai thuộc hai thế giới khác nhau, tựa như cá trong nước, chim trên trời, làm sao có thể cùng một chỗ!
Cô dùng sức lắc lắc đầu:” Tóm lại, vốn không thể có chuyện như thế!”
” Trên đời này vốn dĩ không có chuyện gì là không có khả năng xảy ra!” Vu Hàn kiên định.
Lưu Dư lắc đầu, lại vẫy vẫy tay, ra vẻ ‘Đó là chuyện không có khả năng’.
” Đi thôi.” Cô kéo tay Vu Hàn, mỉm cười mở miệng:” Chị giúp em, cùng quay lại xem cái vị đại Tổng giám đốc kia rốt cuộc vì đại sự gì mà tìm chủ nhà bé nhỏ này.”
Kỳ thật cũng không phải là việc gì lớn, Khương Khắc chỉ là giúp Lưu Dư tìm một công việc mà thôi. Đây là nguyên nhân khiến anh sáng sớm chạy đến nhà cô.
Tối hôm qua, đột nhiên nghe thấy cô không có việc làm thì càng cảm thấy tự trách. Anh không biết cô rời khỏi ‘Bảo Á’ đã hơn một tháng đến nay vẫn xếp hàng chờ việc, mà nguyên nhân là vì anh làm hại. Cho nên anh cảm thấy mình ‘tất nhiên’ phải có trách nhiệm.
Thật ra, đó là lý do khách quan mà thôi. Thực sự, anh cốt là muốn tạo cơ hội cho hai người ở chung.
Từ tối qua, anh đã suy nghĩ rất lâu, đã vậy còn lập hẳn ra kế hoạch theo đuổi cô nàng. Mà mỗi kế hoạch không những duy mĩ ( Đẹp như mơ =]]) mà còn lãng mạn. Đều là phụ nữ, khẳng định sao thoát khỏi anh.

Nhưng kế hoạch nào cũng có một vấn đề, chính là phải có thời gian.
Anh thật sự bề bộn nhiều việc, về Đài Loan khoảng hai tháng thì cuối tháng lại phải bay đi Mỹ, rồi lại Âu Châu. Mà để về Đài Loan thì đó là chuyện của ba bốn tháng sau rồi.
Tại cái loại tình huống này, anh làm sao có thời gian theo đuổi mỹ nhân đây? Bởi vì cái loại cuộc sống như thổ dân du mục này, vì công tác mà anh mới gặp được Lưu Dư.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ buông tha?
Đương nhiên là không! Bằng không sao giờ anh lại xuất hiện ở đây?
Bất quá cũng nói lại, anh đã tưởng tượng ra mọi loại tình huống gặp gỡ giữa hai người, nhưng cũng không nghĩ đến lại thấy Lưu Dư trong tình trạng tóc rối bù, gương mặt không sửa soạn, mặc quần áo ngủ in nhân vật hoạt hình đứng trước mặt anh.
Nhớ bộ dạng vừa rồi của cô, khóe miệng Khương Khắc không tự chủ được mà cong lên. Cô cực kỳ đáng yêu.
Trừ cái đó ra, anh còn phát hiện ra một việc. Đó là chân cô rất ‘được’, vừa thẳng lại trắng nõn, làm nhãn tình anh sáng lên =.=.
Qua một lúc, tiểu giai nhân đáng yêu rốt cuộc lại xuất hiện rồi. Bộ quần áo in nhân vật hoạt hình đã thay bằng áo phông, quần bò.
Về phần đầu tóc, mà cũng kỳ thật, chỉ nhờ mấy chiếc kẹp cảm giác đã khác trước hoàn toàn. Vừa năng động lại vừa đáng yêu.
Theo thói quen cùng lễ phép, anh đứng dậy từ ghế sofa nhẹ nhàng gật đầu với hai người.
” Thật ngại quá, để anh chờ lâu như vậy, thậm chí cả trà nước cũng chưa chuẩn bị.” Vu Hàn áy náy mỉm cười, sau đó xoay người bước vào phòng bếp bỏ lại hai người.
” Chị Vu Hàn.” Lưu Dư nhịn không được kêu lên, hy vọng chị đừng để cô ở lại một mình với anh ta. Nhưng Vu Hàn lại quay đầu mỉm cười, rồi lập tức biến vào phòng bếp.
Hiện tại nên làm cái gì bây giờ???
———- BỔ SUNG THÊM ———-
Lưu Dư luống cuống chân tay đứng trước mặt Khương Khắc, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
” Mau ngồi đi.” Anh mở miệng, chắc hẳn những người không biết chuyện sẽ nhầm lẫn anh mới là chủ nhân.
Lưu Dư ngoan ngoãn ngồi vào ghế sofa đối diện anh, hai tay nắm gấp gáp trên đầu gối, nhìn y chang nhân viên chờ đợi Thủ trưởng phát biểu.
” Đừng khẩn trương như vậy. Đây là nhà em, không đúng sao?” Khương Khắc mỉm cười nói.
Điều này nàng đương nhiên biết, nhưng vấn đề là nàng cũng không có biện pháp khống chế nha.
Đùa gì chứ, anh ta là Tổng giám đốc nha! 99% cả đời khó gặp một vị Tổng giám đốc, mà có cơ may như nàng, một đối một gặp gỡ, không lo lắng sao được?
Huống chi trọng yếu nhất là cùng vị Tổng giám đốc này còn có một tầng quan hệ sâu xa. Mà chính xác là ‘Thù mới hận cũ’.
” Tổng giám đốc, ân…… Ngài hảo, không biết sáng sớm ngài tới chơi là vì……” Cô thật cẩn thận mở miệng hỏi, bất tri bất giác còn dùng kính ngữ.
Tổng giám đốc? Ngài?
Anh nhíu mày:” Không cần khách khí với anh như vậy.”
” Nha.” Cô lập tức gật đầu xác nhận, nhưng lại hỏi:” Ngài tới là có chuyện gì đâu?”
Cô vẫn gọi ‘ngài’. Anh bất đắc dĩ thở dài một hơi. Xem ra phải tốn ít thời gian để thuyết phục cô mới được. Bất quá, ít nhất thì cô cũng không còn sợ anh nữa, có thể xem như một khởi đầu tốt đi?
” Anh muốn giới thiệu cho em một công việc.” Anh đi thẳng vào vấn đề.
” A?” Không nghĩ sẽ nghe một đáp án như vậy, Lưu Dư ngây người ngẩn ngơ.
” Ngày hôm qua nghe nói em vẫn chưa tìm được việc làm, nên anh quyết định giúp em. Nguyên nhân mà em mất việc cũng là lỗi của anh.”
” Không, không phải như thế.” Cô lập tức lắc đầu.” Lần trước đổ cafe lên người ngài, đều là do tôi không đúng, đều là lỗi của tôi.” Nói xong, cô càng thấy ngượng. “Xin lỗi, kỳ thật, tôi luôn muốn giải thích.”
” Anh cũng có lỗi. Nếu như anh cẩn thận một chút thì mọi việc sẽ không như thế. Nhưng dù thế nào thì anh cũng làm em mất việc. Đó là sự thật, cho nên anh muốn giới thiệu cho em một công việc mới.”
” Không, không cần, tôi…”
” Đừng vội cự tuyệt, ít nhất nếu muốn vậy, thì hãy chờ anh nói rõ đã, được chứ?” Khương Khắc ngắt lời cô.
” Nhưng tôi…”
” Tiểu Dư, vì sao không muốn nhận ý tốt của Khương tiên sinh? Lúc trước, không phải em muốn tìm việc sao?” Vu Hàn bưng ba chén trà đi ra từ phòng bếp.
” Đó là bởi vì em rất chán. Nhưng giờ em muốn tới quán ăn của chị Thiến để phụ giúp.” Lưu Dư quay đầu, trả lời chị.
” Trong tiệm đã có chị và chị Thiến, người giúp việc cũng đã đủ rồi.” Vu Hàn đặt khay xuống, lập tức ngồi bên người cô.

” Tuy đã đủ người, nhưng không phải cũng mệt chết sao? Nếu như có em phụ, hai chị cũng có thời gian nghỉ ngơi.” Cô cũng từng đến tiệm của Khúc Thiến, thấy hai người bận rộn làm việc.
” Nhưng em có nghĩ về một vấn đề?” Vu Hàn nói.
” Vấn đề gì?” Cô sửng sốt.
” Với tính cách của chị Thiến thì tuyệt đối sẽ không cho làm không công. Nếu em cứng rắn muốn hỗ trợ thì chị ấy sẽ trả lương, em muốn nhận tiền sao?” Vu Hàn hỏi.
” Đương nhiên là không.” Cô không do dự, lập tức lắc đầu.
” Nhưng nếu chị Thiến nhất định bắt nhận thì sao?”
Lưu Dư ngây người, lấy cá tính của chị Khúc Thiến, chị nhất định sẽ làm như vậy.
” Vậy thì em cứ nhận tiền, sau đó lại dùng nó mua đồ cho Tiểu Cương.” Cô trả lời.
” Nhưng dù là vậy, vẫn khiến chị Thiến thu vào ít hơn, không phải sao? Em cũng rõ giờ chị Thiến liều mình kiếm tiền, dành tiền là vì cái gì.” Mắt lạnh nhìn Lưu Dư. Lưu Dư nhăn mặt.
Nguyên nhân khiến chị Thiến làm chỉ có một, đó là vì chữa bệnh cho Tiểu Cương.
Kỳ thật nếu chị Thiến cần tiền, cô có thể hỗ trợ. Nhưng chị Thiến quật cường không chịu nhận sự giúp đỡ của bất kỳ ai, nên mới vất vả như thế.
Ai, tóm lại một câu, không thể tới tiệm làm việc. Như vậy là phải tiếp tục cuộc sống nhàm chán?
Ngẫm lại, Lưu Dư liền nhịn không được run run. Cô lại nhìn Khương Khắc, lần đầu tiên suy nghĩ, có nên nhận ý tốt của anh ta hay không? Tuy không biết anh ta định giới thiệu cho cô việc gì, nhưng nhớ tới cuộc sống nhàm chán trong tương lai, cô lại thấy sợ hãi. Tốt nhất là vẫn nên tìm việc.
” Anh muốn giới thiệu việc cho tôi?” Cô mở miệng hỏi. Thần sắc ngạc nhiên, có gì hoài nghi cùng không xác định.
” Đúng rồi.” Anh gật đầu, xác định.
” Vậy có thể hỏi một chút về nó không?”
” Sở trường của em là cái gì?” Anh chỉ nhìn cô, không đáp lại.
” A? Sở trường?”
Khương Khắc mỉm cười:” Anh tính cho em đến Tổng công ty tại Đài Bắc đi làm. Bất quá còn chưa thể xác định chức vụ, bởi vì muốn hỏi em nói sở học, sở trường gì để anh có thể an bài.”
” Như vậy được không?” Cô sửng sốt một chút, mở miệng hỏi. Này không phải chứng tỏ là anh lạm dụng chức quyền sao? Mà cô lại đi cửa sau?
” Có ý gì?”
” Tôi không tham gia thi tuyển, cũng không có giấy gọi, cứ như vậy mạc danh kỳ diệu (Không thể giải thích, không thể tin được) mà đến công ty làm việc, không sợ nhàn thoại (Đồn đại) sao?
“Nói xấu anh sao?” Anh nhíu mi.
” Ách, là nói tôi.”
” Vấn đề này thì yên tâm, chỉ cần giải thích là từ Đào viên nhà xưởng chuyển lên là ổn.” Anh ngừng một chút, lại hỏi:” Chức vụ cũ bên nhà xưởng là gì?”
” Nhân sự. Tôi phụ trách tính toán tiền lương cho nhân viên.”
” Nhân sự sao?” Khương Khắc trầm ngâm.
” Kỳ thật, ngoài nhân sự, thỉnh thoảng tôi cũng sang làm việc bên Hành chính Tổng hợp. Cho nên hôm ấy mới làm đổ cafe lên người ngài.”
” Học khoa nào ở trường đại học?” Anh lại hỏi. Lưu Dư xấu hổ.
” Tư tấn.” Cô le đầu lưỡi trả lời, nhịn không được bỏ thêm một câu” Tôi học tập không được chăm chú cho lắm.”
Khương Khắc nghe vậy liền cười.
” Vì sao lại làm việc không đàng hoàng?” Anh cực kỳ hứng thú.
” Còn không phải bởi vì……”
Nhắc tới chuyện này, Lưu Dư ‘nha’ lên, cái tính điên lại được dịp bùng phát. Cô bắt đầu điên cuồng kể về vụ án đầy huyết lệ, nói đến khi Vu Hàn đã rời khỏi nhà đến tiệm Khúc Thiến mà vẫn chưa ngừng.
Khương Khắc thủy chung mỉm cười nghe cô kể, thậm chí điện thoại trong túi rung lên vài lần cũng không thèm để ý.
Cứ như vậy, anh chỉ lẳng lặng nghe cô kể, mỉm cười nhìn khuôn mặt đáng yêu đang hăng say đến mi phi sắc vũ. Cho đến khi giữa hai người không còn khoảng cách về thân phận, mà cũng đã quen sự thân cận của đối phương.
Tình yêu đang vụng trộm nảy mầm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.