Đọc truyện Chung Cư Của Các Ảnh Đế – Chương 166: Bất Ngờ Khó Lường Trên Đất Mỹ
Lần đầu tiên được đảm nhận vai chính trong một vở kịch, lại được diễn ở nhà hát lớn, sức chứa lên tới hơn một ngàn khán giả như Winter Garden, theo lý mà nói hẳn phải là chuyện khiến người ta phải vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Đó là nếu như không xảy ra việc ngoài ý muốn như lúc này.
Thẩm Triệt cùng tất cả diễn viên trong đoàn kịch ngồi trên sân khấu, hai tay ôm lấy đầu, mấy tên phần tử khủng bố mang theo súng đi tới đi lui trước mặt.
Chỉ cần hơi ngẩng đầu hoặc buông tay là ngay lập tức sẽ lãnh đủ, nhẹ thì bị quát nạt, nặng thì ăn ngay một cái quất.
Cả một khoảng thời gian dài thật dài, Thẩm Triệt đều cảm thấy mơ hồ, thật không nghĩ thể chất của mình lại suy nhược đến mức này.
Khán giả dưới sân khấu cũng đều bị bắt giao nộp di động, từng người một câm như hến lần lượt chen chúc bước lên.
Nhân viên hậu trường trong nhà hát cũng đều bị dồn tới dưới sân khấu, ngồi chen thành một hàng.
Mấy tên khủng bố tay mang súng đi qua đi lại trên lối đi nhỏ, lớn tiếng cảnh cáo.
Từ lúc vụ bắt cóc xảy ra đến giờ cũng không biết đã bao lâu, lúc này có lẽ cũng nửa đêm rồi.
Thẩm Triệt thầm tính sơ qua một chút.
Đám khủng bố này có tất cả mười lăm tên.
Năm tên ở trên khán đài lầu hai, còn lại đều ở lầu một, nhìn màu da và tướng mạo đặc trưng thì có vẻ không phải người da trắng, nhưng cũng không thiếu một hai gương mặt tây mũi lõ.
Bắt đầu từ một giờ trước đã bắt đầu nghe thấy tiếng loa cảnh sát kêu gọi đầu hàng ở bên ngoài nhà hát.
Thỉnh thoảng còn có một hai gã tiểu tốt chạy ra vào, lại quay về báo cáo lại gì đó với tên thủ lĩnh.
Tên đầu sỏ đi lên sân khấu, Thẩm Triệt cúi đầu, thấy bóng dáng gã đầu sỏ vừa vặn đứng trước mặt mình, không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Cũng may là tên đó không có quay sang cậu mà lại hướng về phía thính phòng, bắt đầu nói.
Cách phát âm tiếng Anh của hắn rất kỳ quái nhưng Thẩm Triệt nghe vẫn hiểu.
Đối phương giải thích đây là một cuộc báo thù nhắm vào chủ nghĩa bá quyền của nước Mỹ.
Ngọn đèn trên sân khấu dường như đã kích thích ham muốn được diễn thuyết của tay thủ lĩnh kia.
Hắn hùng hồn thuật lại, tóm lại chính là lên án tội ác chiến tranh mà nước Mỹ của bọn họ đã phạm phải.
“I know you’re innocent ordinary people.
You have your family, your love ones.
In our country there are people just like you.
But they’re living in hell.
You can idling your time in the theater, but they–they are keeping arlert everynight, for the American missile would hit the matany moment.
Tao biết chúng mày đều là dân thường vô tội.
Chúng mày có gia đình, thân nhân, có người mình thương yêu.
Ở đất nước của tao cũng có vô số những người giống như tụi mày, nhưng bọn họ lại phải sống trong địa ngục.
Tụi mày có thể tới đây xem kịch, thảnh thơi thư giãn còn bọn họ thì lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, sợ nửa đêm nào đó tên lửa của Mỹ từ trên trời sẽ bổ nhào xuống.”
Gã thủ lĩnh lại nói tiếp, bọn chúng không nhắm vào người da vàng và người da đen, cũng không nhắm vào người quốc tịch nước khác.
Nếu ở đây có người không phải dân Mỹ hoặc là người da vàng, da đen thì xin mời đứng lên, sau khi tay chân của hắn xác minh thân phận xong, hắn sẽ phóng thích những người này.
Dưới sân khấu có người đứng lên, tỏ ý rằng mình là người Cuba, đang sang đây du lịch.
Đám khủng bố xem xét hộ chiếu của ông ta một lúc, quả nhiên cũng không nuốt lời, liền thả ông ta ra.
Bắt đầu có người lục tục đứng lên theo.
Đa phần là người Tây Ban Nha, người Mexico và Hàn Quốc.
Chỉ cần xuất trình thứ gì đó có thể chứng minh thân phận, tay thủ lĩnh đều nhất nhất thả cho bọn họ rời đi.
Thẩm Triệt cảm thấy có người kẽ chạm vào vai mình.
Lặng lẽ ngồi cạnh cậu suốt từ đầu tới giờ chính là người bạn diễn đóng vai chính, Scott Fassbinder.
Thẩm Triệt cũng hiểu anh ta đang ra hiệu cho cậu chạy thoát thân.
Thẩm Triệt có chút do dự, lại cảm thấy bỏ rơi mọi người trong đoàn kịch mà chạy thoát một mình rất là bạc tình bạc nghĩa, nhưng nếu nói cậu không sợ chết rõ ràng là nói dối….
“Excuse me.” Đúng lúc này, trên hàng ghế thứ nhất trong thính phòng, một người đàn ông sợ sệt đứng lên, nói với tay thủ lĩnh đang đứng trên sân khấu.
“Tôi là người Mỹ, tôi cũng bằng lòng ở lại nhưng có thể thả vợ tôi đi được không.” Anh ta cúi đầu liếc nhìn người phụ nữ yếu ớt đã sớm đổ đầy mồ hôi lạnh.”Cô ấy đang mang thai.
Ít nhất trẻ con cũng là vô tội…”
Bụng người phụ nữ quả thực có hơi nhô lên, không giống như đang nói dối.
Người đàn ông ánh mắt cầu xin nhìn tay đầu sỏ khủng bố.
Thẩm Triệt không khỏi có chút lo lắng cho đôi vợ chồng trẻ này.
Tên thủ lĩnh đứng yên một lúc không nói gì, sau đó đi đến cạnh sân khấu nhún người nhảy xuống, đi đến trước mặt đôi vợ chồng kia.
“Trẻ con là vô tội, chính xác.
Muốn trách thì trách cha mẹ nó lại là công dân Mỹ.” Tên thủ lĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía mấy người ngoại quốc ở sau sân khấu đã được xác minh thân phận, đang chuẩn bị rời đi.
“Đợi đã.
Từ từ hãy thả chúng ra.”
Mấy tay thủ hạ dùng súng ngăn lại trước lối ra.
Vài người ngoại quốc nơm nớp lo sợ quay lại nhìn về phía tên thủ lĩnh.
“Không phải sợ.
Tao không có lật lọng.” Thủ lĩnh nhóm khủng bố cười liếc một cái về phía một nam một nữ đứng phía trước.
“Quý phu nhân của Ngài công dân Hoa Kỳ này đang mang thai, muốn tao thả ả ra.
Nếu trong số chúng mày có ai đồng ý thay thế ả ở lại, tao nghĩ có thể sẽ mở một con đường mà thả quý phu nhân này đi.
Đương nhiên, cho dù trong số chúng mày ai tình nguyện ở lại, tao cũng sẽ vẫn tuân thủ lời hứa ban nãy, sẽ không nhắm vào người ngoại tịch.
Ai tình nguyện thì giơ tay lên.”
Không một ai nhấc tay, cũng không ai dám hé răng nói nửa lời.
Ánh mắt mọi người đều tránh né ánh mắt khẩn cầu của người đàn ông sắp làm cha kia.
Tay thủ lĩnh quay sang người đàn ông, chép miệng tiếc nuối: “Người Mỹ có vẻ không được hoan nghênh cho lắm, nhỉ.”
“Tôi tình nguyện!”
Một giọng nói vang lên từ phía sau sân khấu.
Gã thủ lĩnh kinh ngạc xoay người, nhìn thấy một người thanh nhiên tóc xoăn đang ngồi bệt giữa sân khấu, đang chậm rãi giơ tay lên.
Fassbinder thở dài nhìn chàng trai trẻ chưa kịp suy nghĩ đã nhấc tay bên cạnh.
“Tôi là người Trung Quốc, đến đại học New York học tiến tu.
Hộ chiếu tôi để ngay trong túi ở sau cánh gà, cái ba lô Adidas màu đen.
Nếu ông không tin có thể cử người kiểm tra.” Thẩm Triệt nói.
Tay thủ lĩnh nhíu mi nhìn kỹ cậu, rồi sau đó đưa tay vân vê cằm.
Ngay sau đó, tay thủ hạ cầm chiếc ba lô Adidas đã quay trở lại, đem đồ trong ba lô giũ sạch ra sàn.
Thẩm Triệt thấy chiếc vòng tay rơi từ trong ba lô xuống đất, cả người liền vươn thẳng dậy.
Gã đầu sỏ cầm lấy hộ chiếu do thủ hạ đưa đến lật xem một chút, sau đó khép lại: “Cậu quyết định thế thật sao, anh bạn Trung Quốc?”
Thẩm Triệt gật đầu: “Xin hãy thả người phụ nữ kia đi.”
Người đàn ông quốc tịch Mỹ kia vô cùng cảm kích, liên tục nói “Thank you”.
Tay thủ lĩnh không nói gì, chỉ ném một ánh mắt cho thủ hạ.
Thẩm Triệt cảm thấy có người đi tới sau lưng mình, chợt cảm thấy không ổn, súng của kẻ kia đã giáng xuống một cái bịch.
Đối phương xuống tay vừa nặng vừa bất ngờ, Thẩm Triệt hoàn toàn không kịp phòng bị, cả người khuỵu xuống, báng súng kia lại liên tiếp bổ xuống sau gáy và lưng cậu, khiến cậu không thể nhấc người lên nổi.
Tay thủ lĩnh lại hỏi: “Mày suy nghĩ kỹ chưa?”
Thẩm Triệt vẫn khăng khăng không chịu khuất phục, cả người quỳ rạp trên mặt đất, cắn răng nói: “Tôi nghĩ kỹ rồi.”
Lần này là một tên lấy báng súng đánh mạnh lên nửa trái gương mặt Thẩm Triệt từ đằng trước.
Thẩm Triệt tức khắc cảm thấy một một mùi tanh mặn từ trong miệng phun ra, chỉ cảm thấy mặt mình đã bị đánh sưng vù.
“Tao khuyên mày nên suy nghĩ cho kỹ càng.”
“Tôi nghĩ kỹ rồi!”
Cứ như vậy đánh lên đánh xuống năm bảy lượt, tay thủ lĩnh rốt cuộc cũng bảo thủ hạ dừng tay, quay sang người phụ nữ trẻ mang thai, sức khỏe đã sắp chống đỡ không nổi kia nói: “Mày đi đi.”
Người đàn ông da trắng mắt nhìn theo mãi đến khi thấy vợ mình vất vả đi ra ngoài nhà hát rồi, lúc này mới như trút được gánh nặng, quay người cảm kích nhìn cậu thanh niên châu Á mặt mũi bầm dập trên sân khấu.
Thẩm Triệt cố sức khuỵu gối chống người lên, cả người vô cùng đau nhức.
Trong nhà hát hiếm có lúc nào lại im lặng như bây giờ, đúng lúc này tiếng chuông di động lại đột ngột vang lên.
“Hoa khôi trường gọi tới! Hoa khôi trường gọi tới!”
Thẩm Triệt vừa kích động vừa khẩn trương trợn mắt nhìn chiếc di động HTC nằm lăn lóc trên mặt đất.
Một tay khủng bố đi tới cầm di động tắt đi, xong còn đạp một cước lên chiếc di động nữa.
Thẩm Triệt căm phẫn trừng mắt nhìn tay khủng bố, ánh mắt như muốn phát hỏa luôn!
Từ trước tới nay, cậu chưa bao giờ từng không nghe điện thoại của hoa khôi trường gọi đến cả, đây vẫn là lần đầu tiên, cũng không biết sau này sẽ bị Tần Tu trừng phạt thế nào nữa.
Đó là, nếu như còn có thể gặp lại người ấy…
Thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp.
Thẩm Triệt cũng không biết đã qua bao lâu rồi, mãi đến khi mí mắt bắt đầu đánh nhau.
Mấy hôm trước ngay cả ban đêm cậu cũng không nghỉ ngơi, vừa nãy còn bị mấy gã béo dần cho một trận, cơn buồn ngủ liền nặng nề kéo tới.
Fassbinder có chút kinh ngạc nhìn chàng trai trẻ bên cạnh mình đang quỳ trên mặt đất, đầu cúi xuống ấy vậy mà dễ dàng tiến vào mộng đẹp.
Ngay cả một tên khủng bố đi ngang qua cũng phải thán phục.
Thẩm Triệt mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên giường, đỉnh đầu là trần của căn nhà số 20-3 tòa nhà A quen thuộc.
Không có nhà hát Broadway, không có phần tử khủng bố.
Hóa ra đều là mơ!
Cậu thanh niên tóc xoăn hớn hở rời khỏi giường, vừa mở cửa ra liền thấy Âu Triết Luân đang ngáp ngắn ngáp dài mở cửa phỏng đối diện bước ra.
Đi xuống lầu, ngoài ban công là sư phụ Hạ Lan Bá, vẫn bộ dáng ấy, đang luyện nhấc cao chân thành một đường gạch thẳng tiêu chuẩn.
Khải đại thủ thì thắt cà vạt đi xuống lầu, áo sơ mi trắng cùng quần âu Hugo Boss như thường lệ, chói lóa đến mù mắt.
Thẩm Triệt nhìn cảnh tượng quen thuộc đầy thân thương trước mắt, lại nhớ tới cơn ác mộng kinh hoàng tại New York không khỏi có chút lệ tuôn rơi.
Trong nhà chỉ duy nhất không trông thấy Tần Tu.
Thẩm Triệt uống Coca, hỏi: “Tần Tu đâu rồi? Sớm vậy đã tới công ty rồi sao? Hay là đi theo đoàn đóng phim rồi à?”
“Ai?” Âu Triết Luân đứng trước gương lớn quay đầu lại.
Thẩm Triệt ngẩn người: “Tần Tu ấy.”
Âu Triết Luân nhìn cậu cổ quái: “Tần Tu là đứa nào?”
Thẩm Triệt cười phá lên: “Anh tính lừa ai vậy? Đừng có giả bộ nữa!”
Hạ Lan Bá từ ngoài ban công đi vào, nâng nâng kính nhìn Thẩm Triệt từ chân lên đầu: “Thẩm Nhị, chú mày mộng du đấy à? Nhà chúng ta có bốn người, lấy đâu ra ai nữa?”
Thẩm Triệt giật mình.
Vẻ mặt Âu Triết Luân cùng Hạ Lan Bá không có vẻ như đang nói dối.
Khải Mặc Lũng xem chừng cũng hoàn toàn không có phản ứng gì với cái tên Tần Tu.
Cậu bỗng nhiên cảm thấy có gì không ổn, vội chạy lên lầu, vừa vào cửa liền để ý đồ bày trên giá sách có điểm bất thường.
Không có mấy bộ sách những tác phẩm vĩ đại của Tần Tu, bên trên chỉ trơ trọi mấy cái DVD của chính mình.
Chuyện này là thế nào?
Cậu vội mở tủ quần áo ra, sau đó giật thót mình – trong tủ quần áo tất cả đều là hàng taobao.
Thẩm Triệt vội vã chạy xuống lầu: “Tần Tu cùng khóa, cùng khoa diễn xuất của Canh Ảnh với em mà! Người mới số một khoa diễn xuất.
Sao các anh lại không biết cơ chứ?”
Ba người quay sang nhìn nhau, vẻ mặt chẳng hiểu cậu đang nói gì.
Thẩm Triệt luống cuống, vội vàng đăng nhập trang web của trường.
Cậu nhớ rõ trước đây Tần Tu có diễn vai hề trong vở kịch《The King Liar 》có rất nhiều người từng xem.
Topic thảo luận chắc hẳn vẫn còn trong diễn đàn.
Lục tung hơn mười trang rốt cuộc cũng tìm thấy.
Thẩm Triệt vội vã mở ra, cẩn thận kéo xuống.
Không có…
Chẳng ở đâu có cái tên Tần Tu, thậm chí bình luận về vai hề xuất sắc kia cũng đều không có.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?! Thẩm Triệt co người ngồi trên sô pha, ngây ngốc nhìn trần nhà, cảm thấy cả thế giới này như quay cuồng chao đảo.
Tần Tu đâu rồi, hoa khôi trường của cậu đâu rồi? Tạo sao lại không có một chút tung tích nào thế này…
Đây mới đúng là cơn ác mộng! Nếu là như thế này, cậu thả trở lại cái thế giới bị đám khủng bố kia bắt cóc làm con tin còn hơn.
Cho dù giây tiếp theo có thể chết dưới họng súng, nhưng ít ra trong thế giới đó còn có Tần Tu.
Có Tần Tu, thế giới của cậu mới trọn vẹn.
Cho tôi quay về đi!
Cho tôi quay về đi!
“Cho tôi quay về đi!!”
Thẩm Triệt thét lên, mở choàng mắt.
Ánh đèn sân khấu đang chiếu lên lên người cậu.
Rất nhiều ánh mắt trong thính phòng đều kinh ngạc nhìn cậu.
Cậu nhìn thấy người đàn ông trẻ sắp làm cha kia, đúng lúc này gáy lại bị đánh mạnh một cái: “Yên lặng!”.
Cậu bổ nhào về trước, sự đau đớn của hiện thực lại khiến trái tim cậu vui mừng khôn xiết.
Thật may! Thật may mắn! Hóa ra là nằm mơ! Cả đời này cậu không muốn gặp một cơn ác mộng khiến cậu sợ hãi đến thế này nữa! A di đà phật!!
Thẩm Triệt không biết mình đã mê man bao lâu, có lẽ hiện tại ngoài kia đã là buổi sáng.
Cục diện giằng co này không biết còn kéo dài bao lâu nữa.
Trong suốt lúc đó, chỉ có một người đàn ông bị áp tải vào toilet.
Mục đích của đám khủng bố này có vẻ như không phải thực sự muốn nhuộm máu nhà hát mà là muốn trao đổi con tin với cảnh sát.
Xem ra, cảnh sát đang giam giữ đồng bọn rất quan trọng của chúng.
Giằng co cho tới tận lúc này, trong suốt thời gian đó trong đám phần tử khủng bố cũng có không ít tên đã bắt đầu mệt mỏi.
Tay thủ lĩnh bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn tuyên bố nếu cảnh sát còn cố kéo dài thời gian, không chịu đưa ra câu trả lời rõ ràng thì cứ qua một giờ hắn sẽ giết một con tin.
Bầu không khí trong rạp hát bỗng trở nên cẳng thẳng ngột ngạt.
Tất cả mọi người đều cúi gằm mặt, sợ bị gã trùm khủng bố nhắm tới mình.
Cảnh sát vẫn ở bên ngoài kêu gọi đám khủng bố đầu hàng, nói đã liên hệ với người có trách nhiệm.
Tay thủ lĩnh nóng nảy nói với cái di động: “Tao muốn nói chuyện trực tiếp với người phụ trách! Nếu không,” nói xong liền kéo một người đàn ông da trắng trong tầm với lại.
“Năm phút nữa chúng mày chờ mà đi giải thích với thân nhân người chết đi!”
Đối phương đang rất nóng nảy, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ súng.
Thẩm Triệt cúi đầu không dám nhìn nữa, đúng lúc này tiếng súng đột ngột vang lên!
Thẩm Triệt tưởng rằng người đàn ông da trắng kia đã bị giết, nhưng tiếng súng vẫn vang lên không ngừng.
Đèn trên sân khấu pằng pằng mấy tiếng bị bắn bể.
Trong rạp hát phút chốc trở nên tối đen, chỉ có ánh sáng từ đèn pin chiến thuật lóe sáng.
Thẩm Triệt còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì Fassbinder ở bên cạnh đã dùng một tay ấn cậu ngã nằm ra sàn sân khấu.
Rối loạn,giằng co chưa đến năm phút đồng hồ thì mọi thứ dần yên tĩnh trở lại.
Trong bóng đêm, ngoại trừ ánh sáng từ đèn pin chiến thuật còn có thể nghe thấy một giọng Mỹ trôi trảy đậm đặc âm cong lưỡi và giọng mũi.
“Clear!”
“Is anybody hurt?”
Dưới ánh sáng của đèn pin, Thẩm Triệt nhìn thấy được mấy chữ cái S.W.A.T.
trên trang phục của các đặc công.
Tất cả khán giả trong rạp hát đều không kìm được kích động: “Oh God!”, “Thank godness!”
Kết thúc rồi.
Thẩm Triệt thở ra một hơi.
Mình còn sống.
***
Thẩm Triệt tìm lại vòng tay cùng hộ chiếu của mình.
Hiện trường toàn là máu tanh và xác chết, khung cảnh hỗn loạn.
Cậu cũng không thể tìm lại những đồ đạc khác nữa, chỉ đành theo dòng người đi ra ngoài rạp hát.
Buổi biểu diễn đầu tiên chính là đêm Giáng Sinh.
Lúc ra khỏi nhà, trời vẫn còn tối thế nhưng cũng đã là sang lễ Giáng Sinh.
Ngoài trời có tuyết rơi.
Bên ngoài rạp hát chen chúc toàn người là người.
Ngoài cảnh sát cùng nhân viên y tế, còn lại đa phần là gia đình, người thân của các con tin.
Thẩm Triệt nhìn bốn xung quanh, người nhà, người yêu của các con tin ôm chầm lấy mà khóc mà cười.
Thẩm Triệt chỉ mặc độc bộ đồ diễn mỏng manh, tại đây, trên con phố nơi đất khách quê người này cậu bất chợt cảm thấy mình thật cô độc.
Mọi người gọi to tên người thân, người yêu của mình.
Trong phút ngẩn ngơ, Thẩm Triệt tựa như cũng nghe thấy có người gọi tên mình, sau đó đột nhiên dừng bước lại.
Là Thẩm Triệt.
Có người gọi cậu là Thẩm Triệt, chứ không phải Thẩm Bạc Đăng!
Thẩm Triệt gần như không tin nổi vào lỗ tai mình, nôn nóng quay đầu hướng về phía tiếng gọi kia phát ra.
Giữa đám người ồn ào nhốn nháo, nhưng cậu vẫn nhận ra dáng người tuấn dật như hạc giữa bầy gà kia đang chen lấn giữa đám đông, tìm cách tới chỗ cậu.
Thẩm Triệt tròng mắt đỏ hoe, nhìn Tần Tu ăn mặc cũng rất mỏng manh, chạy vội lại ôm người kia chặt thật chặt.
“Sao cậu lại sưng phù thế này?!” Giọng nói tức giận của Tần Tu vang lên bên tai Thẩm Triệt, át đi hết thảy những thanh âm ồn ào của đêm Giáng Sinh.
“Cậu bị đánh sao?! Tại sao bọn chúng không đánh ai khác mà lại đánh cậu?!”