Chứng Bệnh

Chương 49: Anh Trai Em Si Mê Một Ả Hồ Ly Tinh Tới Mức Không Thể Nào Kiềm Chế Nổi


Bạn đang đọc Chứng Bệnh FULL – Chương 49: Anh Trai Em Si Mê Một Ả Hồ Ly Tinh Tới Mức Không Thể Nào Kiềm Chế Nổi


Edit: Khang Vy
Sao lại thế này? Không phải Dụ Lạc Ngâm sắp đính hôn rồi sao?
Tại sao bây giờ Dụ Thời Điềm lại giới thiệu anh làm đối tượng xem mắt với cô?
Bạch Tầm Âm ôm một bụng đầy dấu chấm hỏi, nhưng lại ngại Dụ Thời Điềm đảm đương làm ‘bà mối’ đã gấp gáp tới vậy, Bạch Tầm Âm cũng chẳng thể mở miệng hỏi.
Cô chỉ có thể ngồi đối diện Dụ Lạc Ngâm, xấu hổ nói, “Trùng hợp quá.”
“Không trùng hợp.” Ngón tay Dụ Lạc Ngâm gõ nhẹ mặt bàn, bình tĩnh nói, “Là tôi muốn gặp em, vậy nên mới cố ý dụ dỗ đồ ngốc kia tổ chức buổi hẹn này.”

Không hổ là tác phong của Dụ Lạc Ngâm, điều khác biệt là bây giờ anh lại chủ động thừa nhận một cách dứt khoát.
Đến tận bây giờ, Bạch Tầm Âm mới hiểu ra trước đó mình đã hiểu lầm, người anh trai sắp đính hôn của Dụ Thời Điềm có lẽ là một người khác, trước đó đối phương cũng tới tiệc sinh nhật của cô nhóc, mà bản thân cô lại chỉ chú ý tới mình Dụ Lạc Ngâm mà thôi.

Nhưng kiểu phán đoán mịt mờ gây ra hiểu lầm này cũng không cần phải nói ra khỏi miệng.
Bạch Tầm Âm chỉ cảm thấy trong lòng bình tĩnh không ít, ít nhất thì không cần phải cảm thấy khó thở trước mặt Dụ Lạc Ngâm, cô ngước mắt nhìn người đàn ông trông như đã bị bỏ đói cả ngày trời, “Anh dụ dỗ Điềm Điềm kiểu gì?”
Từ trước tới giờ, chuyện mà Dụ Lạc Ngâm muốn làm chưa từng ‘thất bại’, Bạch Tầm Âm rất muốn biết làm thế nào mà anh có thể quen với việc đùa bỡn người ta trong lòng bàn tay như thế.
“Ừm, đơn giản lắm.” Người đàn ông lấy khăn giấy lau tay, nhìn cô cong mắt cười, “Con bé thích xen vào việc của người khác, còn thích nhọc lòng vì tôi, tôi chỉ cần ám chỉ với nó việc mình muốn tìm bạn gái là được.”
Dụ Thời Điềm thích giật dây bắc cầu cho người khác đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thể hiện trước mặt anh.
Bạch Tầm Âm im lặng một lát, lại hỏi.

“Vậy tại sao anh chắc chắn rằng tôi sẽ tới.”
“Bởi vì tôi thể hiện mình rất có hứng thú với em trước mặt con bé, cho nên con bé sẽ tìm mọi cách để giới thiệu chúng ta với nhau.” Dụ Lạc Ngâm cố tình nhần mạnh hai chữ ‘hứng thú’, mắt đen nhìn cô từ trên xuống dưới, ý cười nghiền ngẫm, “Nhưng mà, tôi rất tò mò, tôi là vì muốn gặp em nên mới tới đây, còn em là vì lý do gì?”

“Để tôi suy nghĩ nhé.” Mười ngón tay thon dài của Dụ Lạc Ngâm đan vào nhau, đáy mắt loé lên ánh sáng lạnh lẽo, “Thiếu đàn ông?”
Bạch Tầm Âm không nói gì, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt màu trà bình tĩnh không gợn sóng, “Dụ Lạc Ngâm, tôi thiếu đàn ông hay không, anh không rõ sao?”
Lời này của cô có ý gì? Bạch Tầm Âm trời sinh đã không thích vờ vịt, thà rằng xé rách mặt nhau nói thẳng còn hơn.

Sắc mặt Dụ Lạc Ngâm cứng đờ, nụ cười trên môi dần trở nên nhạt nhẽo.
“Nếu anh đã có thể khiến cho Điềm Điềm hẹn tôi ra đây, đương nhiên cũng có thể hỏi thăm vài chuyện của tôi từ con bé.” Bạch Tầm Âm nâng ly trà lên uống một ngụm, giọng nói lạnh nhạt mỉa mai, “Anh còn không rõ chuyện của tôi sao?”
Cô sớm nên nghĩ đến Dụ Lạc Ngâm là dạng người gì – bởi vì vốn dĩ cô đã rất hiểu anh.
“Em nói đúng.” Dụ Lạc Ngâm thở dài một hơi, lại không biết xấu hổ thừa nhận, “Tôi biết em không có bạn trai, nhưng tôi cũng không ngại việc bây giờ em có nhu cầu này.”
Điều khiến anh thực sự tức giận chính là việc Bạch Tầm Âm đưa ra quyết định ‘hẹn gặp’ ngày hôm nay.
Có đôi khi Dụ Lạc Ngâm cũng cảm thấy bản thân vô lý, rõ ràng là anh cố tình nói bóng nói gió để Dụ Thời Điềm hẹn người giúp mình, làm bà mối giúp mình, không kiêng nể gì lợi dụng đứa em gái không biết gì cả kia…
Nhưng khi Bạch Tầm Âm thực sự ‘như anh mong muốn’ tới đây ‘xem mắt’, Dụ Lạc Ngâm vẫn rất tức giận.

Trong lòng khó chịu không thôi, nhất là khi Bạch Tầm Âm còn trang điểm thật xinh đẹp thế này, trước kia, cô thậm chí còn không trang điểm.
Dụ Lạc Ngâm biết cô chưa trang điểm bao giờ, điều này có phải đại diện cho việc cô rất coi trọng lần xem mắt này không?
Bạch Tầm Âm nhìn sắc mặt thay đổi chóng vánh của Dụ Lạc Ngâm, ngón tay siết chặt ly pha lê, bất đắc dĩ nói, “Dụ Lạc Ngâm, rốt cuộc là anh muốn thế nào?”
Đúng vậy, rốt cuộc là anh muốn gì? Ngay cả bản thân Dụ Lạc Ngâm cũng không biết mình muốn đáp án thế nào.
Anh chỉ biết, mình vừa nhìn thấy Bạch Tầm Âm đã không nhịn được muốn cho không cô bản thân mình.
“Bạch Tầm Âm, đừng xem mắt nữa.” Cuối cùng, anh khẽ mở miệng, đẩy đĩa bò bít tết đã cắt xong tới trước mặt cô, ánh mắt không có cảm xúc gì cả, chỉ như đang tự thuật lại một việc, hoặc là, đang đưa ra một kiến nghị —
“Nếu em muốn tìm bạn trai, vậy thì hãy suy xét tôi xem.”
Đây là lần thứ ba bọn họ gặp mặt từ sau khi cô quay về Lâm Lan, hai lần trước, sắc mặt Dụ Lạc Ngâm còn lạnh như băng tỏ vẻ không quen biết cô.
Lần này lại… ‘đột ngột’ đưa ra yêu cầu ‘hẹn hò’ vậy sao?
Bạch Tầm Âm không khỏi kinh ngạc, đến bữa tối cô cũng chưa ăn, sau khi yên lặng một lúc thì gần như hoảng sợ xách túi bỏ chạy lấy người.
Quãng đường trở về, cô nghe thấy tiếng tim mình đập bất ổn kinh hoàng một cách rõ ràng.
Có lẽ, thời gian sáu năm thật sự có thể khiến một người thay đổi rất nhiều, mặc dù nhìn qua trông bề ngoài và khí chất không có gì thay đổi, nhưng chỉ có nói chuyện gần gũi, tiếp xúc mới có thể phát hiện ra manh mối.
Bạch Tầm Âm phát hiện, Dụ Lạc Ngâm của hiện tại so với sáu năm trước ngày càng mạnh mẽ, tâm tư thâm trầm, nam sinh trước kia thích ‘chơi thủ đoạn’ giờ lại càng dứt khoát không thèm che giấu…
Anh nhìn mình chằm chằm, lúc trắng trợn nói ra câu ‘suy xét’ mình kia, Bạch Tầm Âm không thể không xấu hổ thừa nhận rằng trong lòng mình thực sự có cảm giác bị đả động.
Điều đó có lẽ giống với tâm tình ‘thưởng thức’ đơn giản – thưởng thức sự ‘thổ lộ’ đầy cường thế của một người đàn ông có sức quyến rũ với mình.
Trong lòng rối bời, lúc trở về vừa hay A Mạc cũng đã tan làm, đang đắp mặt nạ ở nhà.

Bạch Tầm Âm như nhìn thấy cứu tinh, một đống tâm sự trong lòng cũng trở nên bớt căng thẳng hơn, cô do dự một chút, vẫn không nhịn được kể chuyện đã xảy ra hai ngày hôm nay cho A Mạc nghe.
Chuyện bữa tiệc sinh nhật thì cô không nói, bởi vì trong tiềm thích, Bạch Tầm Âm cảm thấy nếu Dụ Lạc Ngâm đính hôn, cuộc sống của bọn họ sẽ không có liên quan gì tới nhau nữa, cho nên dứt khoát không nói gì về chuyện đó.
Nhưng trải qua trận ‘Hồng Môn Yến’ ngày hôm nay, Bạch Tầm Âm hiểu rõ, muốn không dính líu gì tới Dụ Lạc Ngâm, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.
A Mạc nghe cô kể lại, càng nghe càng mở to mắt, cuối cùng cũng dứt khoát xé lớp mặt nạ đang đắp xuống, khuôn mặt không hiểu sao lại rất kích động, “Đm? Cậu gặp Dụ Lạc Ngâm á? Còn nói Dụ Lạc Ngâm là anh trai của đàn em cậu quen bên Công Đại? Không phải sau khi trở về thì hai người gặp được ở tiệc sinh nhật sao? Hôm nay cậu ta còn cố ý sắp xếp bản thân làm đối tượng xem mắt của cậu?!”

Tuy rằng không biết A Mạc lặp lại lời mình nói một cách kích động làm gì, Bạch Tầm Âm vẫn căng da đầu gật một cái.
“Đúng là thế đấy.”
“Đm, vậy thì trước đây tớ hiểu lầm cậu ta thật rồi, vốn dĩ còn cho rằng cậu ta chó lắm…” A Mạc lau đi vệt nước trên mặt, lẩm bẩm nói, “Không nhìn ra, Dụ Lạc Ngâm lại là người si tình như vậy.”
Si tình? Bạch Tầm Âm nhíu mày, thế nào cũng không thấy từ này xứng đáng với Dụ Lạc Ngâm.
“Sáu năm nay, cậu ta đều không có bạn gái sao? Cậu trở về một cái là cậu ta muốn hẹn hò với cậu?” A Mạc cau mày, khách quan bình tĩnh phân tích, “Sao tớ lại cảm thấy kỳ lạ thế không biết? Âm Âm, hay là cậu ta muốn trả thù cậu?”
Bạch Tầm Âm sửng sốt, “Trả thù?”
“Đúng vậy, dù sao năm đó…” A Mạc xấu hổ dừng một chút, là người biết chút ‘chuyện nội bộ’, cô ấy nhìn Bạch Tầm Âm rồi thở dài, “Hai người học xa nhau đúng là rất thảm, tớ nghe bọn Lục Dã nói Dụ Lạc Ngâm sa sút tinh thần một thời gian khá dài.”
Sáu năm trước, lần cuối cùng Bạch Tầm Âm gặp mặt Dụ Lạc Ngâm chính là ngày công khai thư báo trúng tuyển, cũng là ngày mưa cô nói ra lời chia tay.
Cô vĩnh viễn nhớ rõ đôi mắt tối sầm lạnh lẽo của thiếu niên, dường như bản thân đã rút sạch ánh sáng ra khỏi mắt anh vậy.

Mỗi khi nhớ tới ánh mắt đó của Dụ Lạc Ngâm, trái tim Bạch Tầm Âm lại cảm thấy đau đớn.
Cho nên, cô cố tình tránh nghe mọi tin tức về Dụ Lạc Ngâm, hèn nhát tới mức chính cô cũng coi thường bản thân mình.
Giờ phút này, nghe thấy A Mạc nhắc lại về năm đó, dường như một góc cuốn sách đã bị lớp bụi che kín lại được tìm thấy.
Bạch Tầm Âm ngước mắt nhìn A Mạc, ý bảo cô ấy nói tiếp.
“Ừm, Âm Âm, cậu cũng biết tớ không học ở đây nên cũng không biết rõ lắm mà.” A Mạc gãi đầu, “Nhưng tớ vẫn chơi khá thân với bọn Lục Dã Lê Uyên, còn từng nghe bọn họ nhắc tới mấy lần.”
“Hình như là Dụ Lạc Ngâm vào Lan Đại, chơi còn rất dữ, có mấy lần còn kinh động tới mẹ cậu ta – à phải rồi, suýt chút nữa quên nói với cậu, cậu đoán xem mẹ Dụ Lạc Ngâm là ai? Cố Uyển! Là Cố Uyển đấy! Là vị giáo sư cậu hâm mộ đấy!”
Ánh mắt Bạch Tầm Âm khẽ chớp, cười khẽ một tiếng giả vờ kinh ngạc.
Cũng may, suy nghĩ của A Mạc lại không dừng trên người ‘Cố Uyển’ lâu lắm, tiếp tục kể lại, “Sau đó không biết tại sao, Dụ Lạc Ngâm lại sống chết không chịu học nữa, sau khi khai giảng hơn một tháng, cậu ta nhất quyết muốn thôi học học lại lớp 12 lần nữa.”
Đây là lần đầu tiên nghe thấy tin tức Dụ Lạc Ngâm học lại, lồng ngực Bạch Tầm Âm khẽ rung lên, bất giác ngẩng đầu lên nhìn A Mạc.
“Haizz, tin này cậu cũng không biết mà đúng không?” A Mạc ôm lấy bả vai Bạch Tầm Âm, nhẹ nhàng vỗ vai cô an ủi –
“Mãi sau này tớ cũng mới biết được, Lục Dã nói người nhà Dụ Lạc Ngâm cũng không lay chuyển được quyết định của cậu ta, nói thôi học là thôi ngay, bỏ liên minh C9* để quay về Tam Trung học lại lần nữa, đúng là một kẻ điên.”
(*được coi là ‘Ivy League’ của Trung Quốc, bao gồm các trường: Đại học Phúc Đán, Học viện Công nghệ Cáp Nhĩ Tân, Đại học Nam Kinh, Đại học Bắc Kinh, Đại học Thanh Hoa, Đại học Giao thông Thượng Hải, Đại học Khoa học và công nghệ Trung Quốc, Đại học Giao thông Tây An, Đại học Chiết Giang.)
“Một năm sau thi lại, cậu ta đăng ký vào trường y khoa, không học Lan Đại.”
“Bọn tớ còn đoán cậu ta muốn học y nên mới thi lại, nhưng thật ra Lan Đại cũng có khoa y mà, cùng lắm thì chuyển khoa chứ sao đâu, cậu ta cứ nhất quyết phải thi vào trường nào, chắc học lại cũng vì vậy.”
“Mà nói tiếp, tớ cũng bội phục Dụ Lạc Ngâm thật đấy, làm gì cũng tàn nhẫn, không để lại đường lui cho mình.”

Bạch Tầm Âm ngẩn ngơ nghe xong, thế mới biết thì ra ‘ước định’ vào Lan Đại của hai người bọn họ, cuối cùng một người cũng không thành.
Đúng là hoang đường.
Nhưng A Mạc không hiểu rõ Dụ Lạc Ngâm, anh chính là người theo đuổi sự hoàn mỹ.

Bởi vì chướng mắt với khoa y của Lan Đại cho nên dù phải học lại cũng phải thi vào lựa chọn tốt nhất, anh có thể vì thứ ‘tốt nhất’ mà không từ thủ đoạn, không màng tất cả…
Nhưng cô là lựa chọn tốt nhất của anh sao?
Vì sao sáu năm qua rồi, Dụ Lạc Ngâm vẫn còn nói những lời đó với cô chứ?
Từ trong lời kể của A Mạc, trong đầu Bạch Tầm Âm mơ hồ phác hoạ ra hình ảnh thiếu bị mình ‘vứt bỏ’, vẫn hành động liều lĩnh, cuồng vọng theo đuổi mộng tưởng của mình như cũ.
Cô cảm thấy có chút may mắn vì tính cách không bị ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì của Dụ Lạc Ngâm, điều này sẽ mài giũa câu, biến nh trở nên toả sáng.
“Âm Âm, tớ có hơi lo lắng, tâm tư của Dụ Lạc Ngâm quá sâu.” A Mạc nói hết những điều mình biết xong, vẫn bất an nhìn cô, “Cậu còn thích cậu ta không? Muốn ở bên cậu ta không?”
Bạch Tầm Âm im lặng một lát, chỉ trả lời câu hỏi sau, “Không muốn.”
Cô hiểu rõ bản thân mình là người như thế nào – trời sinh đã khuyết thiếu năng lực đồng cảm, mấy năm gần đây lại càng trở nên lạnh nhạt, chút dịu dàng ngoan ngoãn hồi cấp ba cũng không còn sót lại chút nào, cực kỳ không có cảm giác an toàn.
Bạch Tầm Âm không thể nào tưởng tượng ra cảnh mình lại lần nữa ở bên Dụ Lạc Ngâm, hơn nữa còn duy trì mối quan hệ ‘an toàn ổn định’, cô rất sợ hãi.
Bởi vì trước kia, là cô không cần Dụ Lạc Ngâm, Bạch Tầm Âm sợ bản thân mình bây giờ gai góc sắc nhọn, rồi sẽ làm tổn thương anh lần nữa.

Cô không muốn làm anh tổn thương.
*
Nhưng mà may thay, sau khi Bạch Tầm Âm hạ quyết tâm, Dụ Lạc Ngâm cũng không quấy rầy cô.
Lời đề nghị tối đó chỉ thoáng qua như hoa trong gương, như trăng trong nước, anh lại biến mất khỏi sinh mệnh của cô.
Thỉnh thoảng chỉ có Dụ Thời Điềm gọi điện thoại tới hỏi cô và Dụ Lạc Ngâm thế nào rồi, ban đầu Bạch Tầm Âm chỉ trả lời qua loa lấy lệ, sau đó trầm mặc nói, “Không hợp.”
Cô đã quen với việc một mình rồi.
Cũng may, Dụ Thời Điềm không phải cô gái không biết điều, chỉ thở dài hai tiếng than thở đáng tiếc rồi cũng không hỏi gì nữa.
Bạch Tầm Âm tiếp tục bình tĩnh học tập và chuẩn bị cho kỳ thi, cho tới tháng tư, cánh hoa đào bay khắp nơi, cô đã hoàn thành kỳ thi và chính thức bước vào Lan Đại với tư cách ‘sinh viên lớn tuổi’.
Nói là sinh viên, nhưng Lý Thừa Phong rất coi trọng cô, cũng rất ấn tượng với những luận văn nghiên cứu và kết quả các hạng mục mà cô làm trước đây.
Cho nên khi Bạch Tầm Âm đưa ra ý muốn xin vào viện nghiên cứu, ông cũng không hề do dự đồng ý.
Người học lên tiến sĩ tham gia vào viện nghiên cứu sẽ trở thành nhân viên nghiên cứu quốc gia, sẽ nhận được đãi ngộ phúc lợi của Nhà nước.
Lâm Lan là một thành phố mới phát triển, cực kỳ chú trọng vào đào tạo nhân tài, sau khi Bạch Tầm Âm ký kết hợp đồng cũng được phân phòng ở.
Giá cả và vị trí đều toạ lạc ở đoạn đường tốt nhất, thậm chí sau khi cô sử dụng quỹ dự phòng xong cũng không phải trả khoản vay mua nhà hàng tháng.
Tuổi còn trẻ đã có ‘nhà riêng’, lúc nhận chìa khoá nhà, Bạch Tầm Âm còn có chút hoảng hốt.
“Ôi trời, phòng này không tồi chút nào!”
Lúc A Mạc tới giúp cô chuyển nhà, vừa tham quan vừa cảm thán, “Bảo sao các cụ lại nói học nhiều thay đổi vận mệnh! Bé cưng à, tớ hâm mộ cậu chết mất!”
Nói là chuyển nhà, thật ra cũng chẳng có gì phải chuyển cả, nhiều năm như vậy, tới một chỗ ở cố định Bạch Tầm Âm cũng không có, đồ đạc chỉ hai cái vali mà thôi.
Phòng mới xây xong nên vẫn đang trong giai đoạn hoàn thiện, cũng không có đồ gia dụng gì cả, còn phải tự mình đi mua.
May là tuần sau mới chính thức đi làm ở viện nghiên cứu, cô vẫn còn thời gian rảnh rỗi đi xem và mua đồ.
“Âm Âm, cậu xem nhóm chat của lớp chúng ta này.” Trong lúc đi mua đồ, A Mạc cúi đầu nhìn điện thoại thì thấy nhóm lớp đang nói chuyện phiếm, không nhịn được cười, cô ấy cũng biết Bạch Tầm Âm đã thoát khỏi nhóm từ năm đó, cho nên dứt khoát đưa cho cô coi, “Xem này, bọn họ tổ chức họp lớp đấy, không biết là ý ai nữa.”
Thật ra cuộc sống cấp ba là khoảng thời gian rất có kỷ niệm cũng rất có ý nghĩa, nhưng lớp bọn họ lúc trước chỉ là một đám học sinh ‘mũi nhọn’ gom lại, đến thời gian ngắn ngủi để yêu thương nhau cũng không có, có gì hay là họp lớp chứ?
Có lẽ, họp lớp chỉ là một thói quen mà thôi.
Bạch Tầm Âm tuỳ ý nhìn lướt qua rồi thu hồi ánh mắt.
A Mạc thuận miệng hỏi, “Hình như hẹn ăn ở Ngọc Lâu Xuân… cậu có đi không?”
Bạch Tầm Âm không hề do dự, “Không đi.”
Bạn bè năm đó cô cũng không nhớ mấy người, đi làm gì? Hơn nữa, trời sinh con người đã có bản năng né tránh xấu hổ, cô không muốn gặp lại Dụ Lạc Ngâm một cách ngượng ngùng như vậy.
Hai người đi dạo quanh trung tâm thương mại một buổi trưa, mua không ít đồ cho phòng mới, rồi sau đó lại chọn đồ dùng hàng ngày, A Mạc bướng bỉnh kéo Bạch Tầm Âm tới khu đồ trang điểm, chọn cho cô một đống mặt nạ dưỡng da.”
“A Mạc.” Bạch Tầm Âm chỉ cảm thấy không thể nói lý, dở khóc dở cười, “Tớ có mỹ phẩm dưỡng da rồi.”
“Có mỹ phẩm dưỡng da rồi thì cũng phải đắp mặt nạ! Mặt nạ chính là khuôn mặt thứ hai của con gái đấy hiểu không?” A Mạc trừng cô, nghiêm túc dạy dỗ, “Học sinh giỏi của tớ à, cái khác tớ không cãi cọ với cậu, nhưng mà chuyện trang điểm dưỡng da này thì cậu phải nghe tớ, cậu đã sắp 25 rồi đấy, con gái qua 25 tuổi sẽ già rất nhanh, huống hồ cậu còn làm việc với cường độ cao ở viện nghiên cứu nữa, chẳng lẽ không biết chăm sóc bản thân sao?”
Bạch Tầm Âm sửng sốt một lát, sau đó, cô gái nhỏ chưa từng hiểu biết về mỹ phẩm dưỡng da yên lặng mua một đống mặt nạ lớn nhỏ.
Dù sao, ai cũng có lòng yêu cái đẹp.
Bạch Tầm Âm chưa từng để ý tới dung mạo của mình, mỗi ngày đều có người khen cô xinh đẹp cũng chẳng ảnh hưởng, nhưng cũng không đại diện cho việc cô đồng ý trở nên xấu xí.
Chờ tới lúc chạng vạng quay về nhà mới, một mình nằm trên sofa cảm thấy cô đơn, Bạch Tầm Âm mới lấy mặt nạ ra đắp.
Hẹn giờ mười lăm phút, lúc Bạch Tầm Âm dựa vào sofa nghỉ ngơi, điện thoại bên cạnh lại vang lên.
Cô nhắm mắt, không hề suy nghĩ nghe máy, giọng nói ngọt ngào thánh thót của Dụ Thời Điềm truyền ra, “Chị yêu ơi, nhà mới của chị đã dọn xong chưa?”
Đầu ngón tay Bạch Tầm Âm chuẩn xác nhấn mở tắt loa ngoài, rầu rĩ ‘ừm’ một tiếng.

Mấy hôm trước Dụ Thời Điềm gọi điện thoại hẹn cô ra ngoài uống trà, cô đã nói chuyện chuyển nhà với em ấy luôn, cuộc điện thoại này đúng là trùng hợp.
“Vậy em qua thăm chị nha!” Dụ Thời Điềm hứng thú nói, “Vừa hay em mua bánh bao chiên Cẩm Ký.”
Cẩm Ký là một chuỗi cửa hàng bán bánh bao chiên, lúc hai người còn ở phương Bắc đều rất thích ăn cái này.
Bạch Tầm Âm nghe vậy lập tức cảm thấy đói bụng.
Cô không hề do dự đồng ý, sau đó xé mặt nạ xuống gửi địa chỉ cho Dụ Thời Điềm.
Có lẽ là cô gái nhỏ ở khá gần đây, mười lăm phút sau, ngoài cửa đã truyền tới tiếng gõ cửa.
Bạch Tầm Âm đã thay quần áo mặc nhà vội chạy ra mở cửa, bên ngoài là Dụ Thời Điềm xách theo mấy cái hộp cười tủm tỉm.
“Chị yêu của em mới rửa mặt xong đấy à? Trắng mềm thế không biết!” Dụ Thời Điềm còn chưa vào cửa đã nói ngọt, sau đó, rõ ràng là lần đầu tiên vào nhà người ta lại giống như không thầy dạy cũng hiểu, chủ động ngồi khoanh chân trên thảm trước bộ sofa rồi bày đồ ăn lên bàn.
“Chị yêu tới đây ăn nào.”
Bạch Tầm Âm đi qua ngồi đối diện cô nhóc, khuôn mặt dịu dàng nhìn Dụ Thời Điềm, “Hôm nay ân cần thế, em phạm sai lầm gì à?”
“Haizz.” Dụ Thời Điềm thở dài, tay nghịch vỏ hộp, “Không phải em chủ động tới tạ lỗi với chị sao?”
“Tạ lỗi?” Bạch Tầm Âm cầm thìa nhựa múc canh uống một ngụm, hơi nóng, mơ hồ hỏi lại, “Tạ lỗi gì thế?”
“Em đã nghĩ kỹ rồi, đáng ra em không nên giới thiệu anh trai cho chị.” Dụ Thời Điềm không nhịn được thở dài, “Em biết hai người không hợp là do tính chó kia của anh em mà.”
Động tác trên tay Bạch Tầm Âm khựng lại, nhàn nhạt hỏi, “Vì sao?”
“Kể thì đúng là ngại thật, nhưng em cảm thấy anh trai em chưa quên được bạn gái cũ, giới thiệu hai người qua loa như vậy là em sai.” Dụ Thời Điềm nhíu mày, phẫn nộ đập bàn, “Nhưng ai bảo lúc anh ấy thấy em lướt wechat lại nói chị xinh đẹp, còn bảo mình muốn tìm bạn gái cơ chứ!”
“…” Trong lòng Bạch Tầm Âm căng thẳng, hỏi lại, “Bạn gái cũ?”
“Đúng vậy, trừ nguyên nhân này ra, em nghĩ không ra lý do nào khác cả — đương nhiên cũng có khả năng là chị ngứa mắt anh ấy.” Dụ Thời Điềm rất có tự tin với Bạch Tầm Âm, bất đắc dĩ nhún vai, “Nếu không sao em lại nói anh ấy tính chó chứ, nếu không quên được thì đừng có bảo em giới thiệu làm gì.”
Bạch Tầm Âm cười miễn cưỡng, đột nhiên cảm thấy ăn không vô nữa, canh ngọt tới mấy cũng thành chua, vừa chua vừa khó chịu.
Dụ Thời Điềm đánh giá sắc mặt của cô, khẽ nói, “Em xin lỗi chị.”
Bạch Tầm Âm lắc đầu, “Không trách em.”
“Đúng vậy, muốn trách cũng phải trách ông anh trai em!” Dụ Thời Điềm nắm tay thanh đấm, thuận nước đẩy thuyền ăn vạ Dụ Lạc Ngâm, “Không hiểu anh em bị cái gì nữa, bao nhiêu năm rồi cũng không quên được bạn gái cũ, em thấy chắc chắn cô ta là cái đồ hồ ly tinh!”
“… Hồ ly tinh?”
“Đúng vậy, hồ ly tinh, lúc học cấp ba anh em có quen một người.” Dụ Thời Điềm nghiêm túc nói, “Chị thấy anh em rồi đấy, điển hình cho kiểu người phúc hắc thâm trầm, thế mà lại trói mình trên một người nhiều năm như vậy, sau khi tốt nghiệp cấp ba cũng chẳng yêu ai cả, trong lòng chỉ có mỗi mình cô ta, đúng là giỏi thật, không phải hồ ly tinh thì là gì nữa?”

‘Hồ ly tinh’ Bạch Tầm Âm yên lặng lắng nghe mà không nói gì.

Tuy rằng có chút không nên, nhưng cô vẫn tham lam muốn nghe được chuyện về Dụ Lạc Ngâm trong miệng người khác.
“Đấy là lần đầu tiên em thấy anh trai em để ý tới một người như vậy đó, tò mò dáng vẻ hồ ly tinh kia là thế nào quá.” Dụ Thời Điềm đặt tay trên đầu gối, nghiêng đầu bổ sung, “Chị cũng không biết đâu, tốt nghiệp một cái là hồ ly tinh kia chia tay với anh trai em, khoảng thời gian ấy anh em gần như phát điên, làm cả gia đình gà chó không yên, ngay cả bác cả…”
Dụ Thời Điềm nói tới đây mới ý thức được mình nói quá nhiều, suýt chút nữa đã nói toạc việc nhà ra ngoài.
Đôi mắt trong suốt của Bạch Tầm Âm không chớp lắng nghe, Dụ Thời Điềm có chút ngượng ngùng ngậm miệng.
“Ha ha, em nói nhiều rồi, tóm lại thì chị đừng so đo với anh ấy nha.” Dụ Thời Điềm đưa một miếng bánh bao tới bên miệng Bạch Tầm Âm, kiên định nói, “Ngã một lần thì mới khôn ra, sau này em sẽ không giới thiệu ai cho anh em nữa!”
Mà ‘hồ ly tinh’ cô nhóc chửi mắng một trận lại đang ngồi đối diện, mặt không biểu cảm cắn miếng bánh bao, sau đó chết lặng nuốt vào trong bụng.
Ăn miếng này, lại nhớ về những chuyện quá khứ của Dụ Lạc Ngâm mà mình vừa nghe được, chỉ một chút thôi nhưng cũng đủ làm dạ dày cô trướng đau.
Tác giả có lời muốn nói:
Âm Âm: Tra nữ? Hồ ly tinh? Meo meo meo!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.