Chuế Tế ( Ở Rể )

Chương 52: Vui Mừng (Phần Đầu)


Đọc truyện Chuế Tế ( Ở Rể ) – Chương 52: Vui Mừng (Phần Đầu)


Một ngày mồng ba tháng năm trời nắng đẹp.
Ninh Nghị cũng chẳng quan tâm lắm tới thời gian, sinh hoạt hàng ngày vẫn như thường lệ chạy bộ, ăn cơm, đi dạy học. Tuy vậy, mấy ngày nay thành Giang Ninh thực sự vô cùng náo nhiệt. Chỉ cần dạo chơi trên đường, thỉnh thoảng có thể chứng kiến mấy màn biểu diễn của một số thanh lâu. Chủ đề mọi người quan tâm bàn luận cũng là chuyện cô nương nào đạt được nhiều hoa nhất, hoặc có vụ đánh lộn tranh giành tình nhân nào xảy ra không. Cho dù chỉ là một sự việc bình thường, khi bàn tán những lúc trà dư tửu hậu thì cũng sẽ được thêm mắm thêm muối tăng thêm bao phần kịch tính.
Trong hai ba ngày này, Tô Đàn Nhi cũng khá bận rộn nên thường hay đi sớm về muộn. Tuy việc nàng làm có chút bí mật nhưng Ninh Nghị cũng phần nào đoán được, đại khái là có liên quan đến việc cung cấp hàng hóa vào trong cung. Gần đây, nhìn Tô Đàn Nhi làm ra vẻ mọi chuyện rất bình thường, nhưng thực sự đang thầm giải quyết việc theo chiều hướng đó, nàng muốn giao thương với triều đình, nên tìm cách tạo dựng mối quan hệ với bên Biện Lương… Đoán chừng cũng đã tìm ra hướng đi cụ thể.
Thời đại này buôn bán với triều đình được phân ra làm hai loại, sau hai hiệp nghị cầu hòa Đàn Uyên và Hắc thủy, nhu cầu vải vóc để bồi thường cho phương bắc rất lớn. Tuy triều đình không trả giá cao, nhưng cũng coi như là lãi ít mà bán được nhiều, hơn nữa tạo lập mối quan hệ với trong cung tổng thể cũng sẽ được vài chỗ tốt bù vào. Mặt khác, hiện tại triều đình đang tìm mua hàng hóa tốt ở khắp mọi nơi, nếu có vải vóc thượng hạng tiến cung, làm thông suốt con đường này về sau sẽ mang lại rất nhiều chỗ tốt.
Tô Đàn Nhi cũng không đơn thuần chỉ kì vọng vào việc này mà một mặt gầy dựng mối quan hệ, một mặt tiến hành đổi mới kỹ thuật, tìm kiếm đầu ra cho sản phẩm. Chuyện đột xuất nàng phải bí mật làm lần này có lẽ liên quan tới bên kỹ thuật sản xuất. Các nhà thương gia vẫn luôn giữ kín mỗi khi có việc gì đó phát sinh, ngoại trừ Tô Đàn Nhi, Tô Bá Dung e rằng cả những chưởng quỹ cũng không biết rõ việc này, mà thật ra, cũng không hẳn là quá bận rộn, nhưng do không cách nào buông lơi được thôi.
Ninh Nghị trước mắt vẫn chưa hiểu thấu ý định của Tô Đàn Nhi, mà chỉ là vài phỏng đoán qua những cuộc nói chuyện. Nhưng chính hoài bão to lớn của vị thê tử mới mười chín tuổi đầu ôn nhu hiền thục này lại khiến gã cảm thấy khâm phục. Sống trên đời ai không có ước mơ, chẳng qua là ước mơ lớn nhỏ khác nhau mà thôi, nếu có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này thì việc Tô Đàn Nhi chấp chưởng Tô gia sẽ không phải lo lắng. Dù cho hai phòng còn lại có ngăn cản quấy rối đi nữa cũng chỉ phí công vô ích.
Đây chính là sự khác biệt về tầm mắt, dẫu muốn ngăn cản cũng căn bản không có khả năng. Tô Đàn Nhi chẳng phải đi đường tắt gì, mà chính là tìm cách đổi mới kỹ thuật, sau đó biết cách nắm bắt lấy cơ hội, đây là phương pháp an toàn, chắc chắn. Tuy vậy, nói thế nào thì trong đó vẫn còn phần nào yếu tố may mắn. Ninh Nghị biết phụ nữ ở thời đại này một khi đã bắt tay vào làm chuyện gì thì phải đối mặt với rất nhiều thứ hơn nam nhân. Tô Đàn Nhi năm nay mới mười chín tuổi, chẳng biết nàng đã bắt đầu kế hoạch này từ bao giờ.
Tuy trong lòng Ninh Nghị Ninh Nghị rất tán thưởng việc nàng làm nhưng cũng không muốn xen vào nhiều. Ban ngày mồng một và mồng hai, tiểu Thiền theo Tô Đàn Nhi ra ngoài làm việc, sáng sớm ngày mồng ba nàng ăn mặc chỉnh chu đi theo Ninh Nghị đến học đường. Thật ra hai ngày nay Ninh Nghị cảm thấy tiểu nha đầu có chút kì quái, giống như có tâm sự, tối hôm qua khi đi dạo lơ nga lơ ngơ đến đụng vào gốc cây mới tỉnh lại. Bữa nay thỉnh thoảng cũng có chút thất thần, tất nhiên chỉ một vài lúc, còn phần lớn thời gian vẫn vui vẻ hoạt bát, theo sau gã líu ríu nói chuyện. Giữa trưa tan học cùng Ninh Nghị đi ra ngoài ăn trưa, nàng lén giấu một gói kẹo nhỏ vào ngực nhưng không ăn, thỉnh thoảng Ninh Nghị nhìn sang, nàng liền cố làm ra vẻ nghiêm chỉnh.
– Trong nhà… xảy ra chuyện gì sao?
– Dạ, aaaa
– Hai ngày nay ta thấy muội có gì đó là lạ… Nếu trong nhà có chuyện gì cứ nói, nếu có thể giúp ta nhất định sẽ giúp, không sao đâu…
Nghe Ninh Nghị nói vậy, tiểu nha đầu hơi thẹn thùng, sau đó ra sức lắc đầu.
– Không, không có việc gì, người nhà tiểu Thiền không sao… Thật sự không có chuyện gì…
Giọng điệu nhấn mạnh như vậy xong, bỗng chột dạ quay sang nhìn Ninh Nghị,
– Ưm, chuyện kia… chỉ là muội đang rất vui, tối hôm nay hẳn sẽ rất náo nhiệt. Mấy năm trước tiểu thư cũng dẫn bọn muội đi xem một lần, khi đó tiểu thư và bọn muội đều cải nam trang, tiểu thư giả trang trông khá là hợp, chứ muội và Quyên nhi thì… hì hì.
Ninh Nghị bĩu môi, chắc là chẳng việc gì đâu, nếu tiểu Thiền đã không muốn nói thì gã cũng không cần truy vấn:
– Vậy sao hôm nay tiểu Thiền không cải nam trang đi chơi?

– Ah…
Hôm nay tiểu Thiền diện đồ rất xinh, một bộ quần áo mùa hè trắng tinh có điểm xuyết vài bông hoa, dáng vẻ nhu thuận đáng yêu. Lúc này nàng cúi đầu, tỏ vẻ hơi bối rối.
– Cũng không nhất định phải thay đổi trang phục mà, tiểu Thiền đã chuẩn bị cả buổi sáng rồi đó…
– Vậy thì không đổi nữa…
Ninh Nghị phất phất tay, vẻ mặt của tiểu Thiền mới hết khẩn trương, thò tay nắm chéo áo Ninh Nghị lẽo đẽo theo sau lộ ra cổ tay trắng nõn:
– Cô gia thật tốt… anh minh thần võ nha…
– được cái “viết không hay, nắm cày không thạo”(1)
Ninh Nghị phá lên cười.
Giờ vẫn còn sớm, đêm nay Giang Ninh không đóng cửa thành, phần lớn những đoàn người đến Bạch Lộ châu xem biểu diễn đều tụ tập lúc hoàng hôn, khi đó thuyền hoa, xe hoa tập trung diễu hành cùng đi. Vì vậy nên vào buổi chiều có nhiều người đi ra ngoại thành, các loại hàng rong, gánh xiếc vào lúc này cũng theo sau . Buổi tối có rất nhiều người không thể vào được hội trường chính, phải ở những khu vực lân cận thưởng thức mấy trò tiêu khiển, đợi đến khi màn biểu diễn trong hội trường kết thúc mới theo thuyền hoa trở về, dọc đường đi cũng có thể thưởng thức không ít màn ca múa của giai nhân.
Ninh Nghị vẫn chưa định đi Bạch Lộ châu, vì gã chẳng muốn ủng hộ mỹ nữ nào nên mang theo tiểu Thiền một đường ghé qua sạp cờ của Tần lão. Hôm nay Tần Tự Nguyên không đi tham gia náo nhiệt, nhưng nghe đâu Khang Hiền vẫn có đi.
Buổi chiều cạnh bờ sông, từng cơn gió nhẹ thổi qua, hàng dương liễu khẽ đung đưa, từng đợt sóng dập dờn vỗ vào mạn sông. Ninh Nghị vừa chơi cờ vừa chuyện phiếm với Tần lão. Tiểu Thiền ngồi trên cái ghế ở bên cạnh, đôi chân nhỏ dưới làn váy trắng khẽ đá đá, hai chiếc hài xinh xinh nhẹ đung đưa qua lại. Nàng vừa ngắm phong cảnh vừa nghiêng đầu hát, chính là bài mà Ninh Nghị đã dạy: trăng sáng bao giờ có, cảm giác thật nhẹ nhõm thư thái. Hôm nay nàng không đeo khăn trùm đầu, mái tóc theo gió nhẹ bay bay, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên nhưng cũng có chút thành thục.
Tiếng ca cạnh bờ sông hòa theo làn gió, giai điệu cộng hưởng với tiếng gió, tiếng sóng vỗ nhịp nhàng vang vang. Tần lão cười nói:
– Điệu hát này tuy có chút kỳ quái, nhưng tiểu Thiền cô nương hát thật là êm tai.
Nghe Tần lão khen ngợi, tiểu Thiền không khỏi cảm thấy vui mừng, nàng đã cố công luyện bài này từ lâu.
Thời gian trôi qua, trời cũng sắp tối, trong một căn nhà nhỏ phía sau Kim Phong lâu, Nguyên Cẩm Nhi đang tẩy trang, hưởng thụ chút thời gian nhàn nhã hiếm có. Mặc dù phải tận khuya mới tới phiên nàng biểu diễn nhưng mấy ngày nay nàng phải xã giao rất nhiều, từ sáng sớm đã bắt đầu ứng phó với các vị tài tử, môn chủ bái phỏng, cố gắng giàn xếp ổn thỏa những tranh chấp giữa mấy gã tranh bạn tình nhìn nhau không vừa mắt, cố gắng khống chế, ổn định tình hình, tìm cách không làm cho bọn họ nổi nóng sinh sự, làm ọi người chỉ có thể âm thầm so kè với nhau mà không biểu hiện hẳn ra bên ngoài. Nhưng chuyện này đối với nàng mà nói, quả thật rất là hao tâm tổn trí.
Kỳ thực thì tranh đấu hoa khôi đã âm thầm diễn ra từ nửa tháng trước, trong những ngày qua vẫn thường diễn ra mấy chuyện thế này. Xế chiều hôm nay mới được rảnh rỗi chút đỉnh, chỉ phải đón tiếp Tào Quan và vài vị khách tới thăm. Ban nãy nàng vừa mới lên sân khấu đàn một khúc cổ cầm, nghe vài lời tán dương ca ngợi rồi chậm rãi cảm tạ, sau đó quay trở về tẩy trang. Cũng trong khoảng thời gian đó, đám người Tào Quan còn qua chào nàng một lần nữa, sau đó mới thực sự rảnh thơi. khoảng thời gian rước xe hoa từ bây giờ tới tối là thuộc về nàng, hơn nữa nàng cũng là một trong tứ đại danh thủ, là chiêu bài của Kim Phong lâu, nên không cần lên xe hoa biểu diễn mà được nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cho buổi biểu diễn quan trọng vào buổi tối.
– Hôm nay không việc gì đâu, đảm bảo sẽ lọt vào một trong mười sáu vị trí đầu mà … Mấy ngày hôm nay bận túi bụi, đói bụng mà cũng chẳng kịp ăn gì, ma ma để con ăn một chút đi, đúng là muốn bỏ đói chết người ta mà.

Lúc này Nguyên Cẩm Nhi đang mặc một bộ áo quần ngắn củn cỡn – trên thực tế là hai bộ nội y – sau khi tẩy trang nàng không thèmg chỉnh sửa lại gì, tóc tai còn đang rối bời. Lúc này, nàng lười biếng ngồi tựa thành giường, bờ vai, cái cổ, tay chân không che đậy lộ ra trắng nõn. Nàng đang vừa nói chuyện, vừa ôm một đĩa trái cây, mứt hoa quả mà ăn ngấu nghiến. Ngay lập tức, đĩa trái cây bị một người khác ở trong phòng giằng lấy.
– Ma ma không muốn uội ăn là vì sợ chốc nữa đến lúc biểu diễn muội lại trương bụng ra, nếu có đói thì chỉ uống chút canh thôi. Bây giờ ăn nhiều trái cây, buổi tối lại không ăn cơm, nhỡ lúc biểu diễn bị đầy bụng thì phải làm sao, nhả luôn mấy miếng trong miệng ra đây, ăn nhiều thế muội không sợ nghẹn à…
Nguyên Cẩm Nhi vốn muốn chém giết đĩa trái cây thêm chút nữa, nhưng người kia được voi đòi tiên, lại muốn bắt nàng phải nhả hết ra, nàng liền “Uuu Aaa” ngậm miệng lại, phồng má kiên quyết không há ra. Người nọ tức giận, vỗ vỗ má nàng, nàng bò lăn ra giường cố sức “ực ực..” nuốt hết mọi thứ còn lại, sau đó bất chợt ho khục khục khục, ôm cổ kêu lên:
– Á… muội nuốt luôn cả hạt rồi… khục… khục…
Người nọ đưa cho nàng non nửa chén nước, nói:
– Chỉ được phép uống một ngụm, đợi tý nữa ăn cơm luôn.
– Muội biết rồi, Vân Trúc tỷ… À không, Vân Trúc ca ca.
————————–
(1) Nguyên văn là bất học vô thuật, nghĩa là không có học hành đàng hoàng gì, vô công rồi nghề…
Trong phòng còn có một người khác là Nhiếp Vân Trúc, nàng hôm nay mặc một bộ trường bào màu đen của nam nhân, tóc buộc lên, vấn khăn như học sĩ, nếu cầm thêm một cây quạt có lẽ cũng mang theo vài phần phong phạm tài tử tiêu sái. Tất nhiên nếu chỉ thoạt nhìn qua sẽ có người cho rằng nàng là một nam tử, nhưng muốn phân biệt vẫn rất dễ dàng. Chuyện nữ giả nam trang không đơn thuần chỉ cần hóa trang, mà còn phải có thiên phú về diễn xuất nữa. Tuy Nhiếp Vân Trúc trang điểm bề ngoài cũng không tệ, nhưng đáng tiếc nàng lại thiếu đi cái thiên phú đó.
Nếu là trước đây, Nhiếp Vân Trúc sẽ không dễ dàng tới Kim Phong lâu như thế này được, chỉ là gần đây tình hình có chút thay đổi. Hai tháng nay trứng muối đang dần lặng lẽ phát triển, nàng theo đề nghị của Ninh Nghị thuê một vài người giúp việc, sau đó muốn mướn thêm một số đầu bếp nổi danh nên phải liên hệ với Nguyên Cẩm Nhi, vì dù sao hiện tại nàng cũng chỉ có chút quen biết với bên này. Lúc này nàng đang dần đưa mình trở thành một vị thương nhân, mặc dù công việc không hoàn toàn giống và cũng không hề phức tạp như những thương nhân bình thường khác.
Gần hai tháng này, tuy trứng muối đã có danh tiếng đúng như những gì Ninh Nghị dự đoán, nhưng sinh ý cũng bắt đầu chững lại và trầm xuống, một số dự định đã chuẩn bị vẫn chưa làm được. Vậy nên Nhiếp Vân Trúc thỉnh thoảng lui tới với Nguyên Cẩm Nhi, mục đính chủ yếu là muốn nhờ Nguyên Cẩm Nhi qua giải đấu hoa khôi lần này truyền ra ít danh tiếng. Ma ma của Kim Phong lâu thì giao ước nếu nàng có thể hỗ trợ Nguyên Cẩm Nhi, về sau nàng muốn làm gì bên này cũng sẽ tận lực giúp đỡ.
– Thực ra nói tới mới thấy, Tào Quan lần này cũng thật là nhiệt tình, so với năm trước không biết còn dụng tâm gấp bao nhiêu lần. Cẩm Nhi muội xem những bài thơ này này, rõ là rất cô gắng…
Nhiếp Vân Trúc vừa cười vừa sắp xếp lại một ít bản thơ trên bàn, Nguyên Cẩm Nhi cười lả lướt đứng trên giường xoa xoa mái tóc, trên người gần như chỉ mặc mỗi đồ lót. Nàng thường ngày nổi danh là hoạt bát đáng yêu, chỉ là lúc này trông lại có chút cảm giác khiêu gợi:
– Hắn ấy à, chỉ là muốn đòi lại danh dự từ năm ngoái thôi.
Vừa nói chuyện, thân thể người thiếu nữ ở trên giường nhẹ nhàng quyển chuyển, vũ bộ chậm rãi đung đưa theo điệu múa. Đôi chân trần tú lệ loạt xoạt lả lướt di chuyển trên giường. thân thể mềm mại uốn cong xuống theo đà vươn tay, tưởng chừng như sắp ngã đến nơi nhưng ngay sau đó nàng bỗng nhanh nhẹn xoay người, mái tóc tung bay một vòng, bước lên trước một bước rồi dừng thế lại, dịu dàng quỳ gối tạ lễ.
– Thật sự thì Cẩm Nhi cũng không quá quan tâm tới việc có thể trở thành hoa khôi hay không, tứ đại hành thủ có khi lại tốt hơn, chứ trở thành hoa khôi rồi không biết sẽ ra cái dạng gì nữa. Nghe nói sau khi Phùng Tiểu Tĩnh đạt được hoa khôi đã có lần bị Chỉ huy sứ Trình đại nhân bức bách đến nỗi thiếu chút nữa thì phải nhảy lầu, nếu không có người đứng ra nói giúp vài lời không chừng Trình Dũng Trình đại nhân đã nổi giận rút đao chém chết rồi. Nếu như muội thành hoa khôi có lẽ phải ngay lập tức tìm người mà gả thôi…

– Đến lúc đó muốn chuộc thân giá sẽ cao hơn nữa đó.
– Tin chắc vẫn có người nguyện ý, hoa khôi đấy nhé, lấy về khoe khoang cũng tốt mà…
– Cẩm Nhi hẳn vẫn chưa tìm được người xứng để mình can tâm tình nguyện gả sao?
Vân Trúc cười hỏi.
Nguyên Cẩm Nhi nhíu nhíu mày, miệng phụng phịu đi đến bên cạnh bàn thở dài ngồi xuống, thò tay định cầm lấy đĩa trái cây nhưng bị Vân Trúc đưa tay đẩy ra.
– Tỷ toàn thích nói những lời làm người ta nhụt chí,… đàn ông… Hứ, dù sao tỷ cũng luôn được những người đàn ông tốt yêu thương mà. Đúng rồi, vài ngày trước muội còn nghe nói hồi tháng ba Cố Yên Trinh trở về đây theo đuổi tỷ, giúp tỷ bán trứng muối, thế mà lại bị tỷ đánh ột cái bạt tai ở ngay bên đường, mất hết cả mặt mũi… Cố Yên Trinh ấy nhé, đã thi đỗ công danh, nhận được chức quan, áo gấm về quê, lại còn có tiền nữa. Nếu có thể thì Cẩm Nhi cũng muốn gả ột người như thế, Vân Trúc tỷ à, tỷ đúng là có phúc mà không biết hưởng.
Vân Trúc cười rộ lên:
– Cẩm Nhi, đến muội cũng nói như vậy sao, … đàn ông… Tỷ không phải cũng giống như muội sao, vẫn không thể tìm được một người xứng đáng để mình trao thân. Nếu như muội muốn xuất giá, lẽ nào thực sự không thể tìm được một nam tử giống như Cố Yên Trinh kia sao?
– Nhưng muội lại không thích, mà nói không chừng Cố Yên Trinh là một người đàn ông tốt đó…
Nguyên Cẩm Nhi vốn đang nói đùa bỗng khẽ nhún vai, phát hiện một hạt dưa ở góc bàn liền lén lút bóc vỏ cho vào miệng.
– Người kia… đại tài tử Lập Hằng của Vân Trúc tỷ đâu rồi, chẳng lẽ cũng không muốn gả sao?
Vân Trúc ném một cái áo khoác ngoài lên mặt nàng, cười nói:
– Việc này không được nói lung tung nghe chưa, cho dù tỷ không quan tâm tới danh tiết của mình đi chăng nữa nhưng dù sao Lập Hằng cũng là người đã có gia đình, không nên làm ô danh người trong sạch.
– Biết biết…biết Vân Trúc tỷ luôn bênh vực cho y mà.
Nguyên Cẩm Nhi lấy chiếc áo trên mặt xuống, lầm bầm:
– Không phải tỷ nói là tối nay hắn cũng sẽ đi sao, đến lúc đó muội sẽ thử quyến rũ xem hắn rốt cuộc là người như thế nào. Hứ, đợi đến lúc thê tử của hắn biết được gọi người đến Kim Phong lâu đánh ghen, Cẩm Nhi sẽ liều mạng với nàng, xem ngược lại là ai thắng ai… Chưa biết chừng sau này tỷ lại có thể cùng hắn cao chạy xa bay, yêu nhau như hình với bóng cũng nên…
– Toàn nói chuyện vớ vẩn…
– Hì hì.
Nguyên Cẩm Nhi cười.
– Nói đi cũng phải nói lại, sao ngày đó tỷ lại đánh Cố Yên Trinh vậy, muội chỉ nghe người ta nói lại chứ không biết cụ thể việc phát sinh thế nào.

Nhiếp Vân Trúc suy nghĩ rồi hít sâu một hơi, nói:
– Thực ra hắn cũng là một người quân tử khiêm tốn, chỉ là khi đó quá mức càn rỡ nên tỷ mới đánh… Hắn cũng không phải là người xấu, việc này đại khái cũng khó phân rõ đúng sai nên thôi đừng nhắc nữa.
Hồi tưởng lại việc ba tháng trước, khi gặp mặt Cố Yến Trinh chỗ quầy hàng, tuy chưa đả động gì đến Ninh Nghị nhưng nàng đã từ chối hắn một cách thẳng thừng. Có lẽ là Cố Yên Trinh hơi hụt hẫng nên trắng trợn hỏi thẳng chuyện tình cảm của nàng, hơn nữa lại còn muốn nắm lấy tay nàng. Trong lúc đó nàng đã vô ý đánh hắn một cái bạt tai. Về sau dù đã rửa tay nhiều lần nhưng vẫn còn cảm thấy chán ghét.
Lúc đó trên phố người đi đường không ít, hơn nữa còn có cả các bằng hữu của Cố Yên Trinh, vậy nên cái tát này tuy không mạnh nhưng cũng khiến hắn tỉnh mộng, từ đó về sau không còn tới quấy rầy nữa. Chỉ là trước nay Cố Yên Trinh rất có danh tiếng nên chuyện một cái tát này cũng đã bị truyền ra trong phạm vi nhất định, không ngờ ngay cả Nguyên Cẩm Nhi cũng biết. Nhiếp Vân Trúc không hề muốn để xảy ra những chuyện như thế này, mặc dù nàng chán ghét thái độ càn rỡ của đối phương, nhưng quân tử dù có tuyệt giao cũng không nên nói xấu người ta. Vậy nên nàng không mong lời đồn này lan rộng thêm nữa, làm xấu đi thanh danh của đối phương.
Nguyên Cẩm Nhi cũng phần nào hiểu được suy nghĩ của nàng, gật đầu cười nói:
– Chỉ là đêm nay Cố công tử cũng sẽ đến tham dự, nếu như Vân Trúc tỷ… không Vân Trúc ca ca bị hắn nhìn thấy thì phải làm sao?
Vân Trúc cười nói:
– Tỷ vận một thân đồ màu đen, đến khi đó núp trong bóng tối thì ai mà nhận ra được. Hơn nữa lần này tỷ đến đây cũng chỉ để trợ giúp muội chứ không muốn tiếp xúc với những người khác.
– Vậy… Còn Ninh công tử thì sao?
Thoáng chút trầm mặc, rồi sau đó…
– A, Cẩm Nhi sai rồi, Vân Trúc tỷ tha mạng aaaaaaaaaa…
Từ trong tiểu viện mơ hồ truyền đến tiếng cầu xin tha thứ chen lẫn tiếng cười như chuông bạc, nắng chiều vàng đang dần dần nổi lên từ phía trời tây.
Bên kia, nơi bờ sông Tần Hoài, Tần lão thu dọn quán cờ. Ninh Nghị và tiểu Thiền giúp mang ít vật dụng quay về nhà. Tần lão mời Ninh Nghị ở lại dùng bữa, mọi người đã khá thân mật nên gã cũng không tiện từ chối. Chờ đến khi ăn xong bữa tối, năm người Tần lão và hai vị phu nhân, Ninh Nghị với tiểu Thiền cùng nhau tản bộ trên đường lớn. Dưới ánh tà dương tráng lệ, Ninh Nghị trò chuyện với Tần lão đằng trước còn ba cô gái phía sau ríu rít tựa như ba chị em. Tiểu Thiền tuổi còn nhỏ, mới bị nhị phu nhân Vân Nương trêu đùa một chút đã ngại ngùng, mặt đỏ đến tận mang tai, còn đại phu nhân Tần gia thì hiền hậu mỉm cười đi cạnh bên.
Tiếng chiêng trống cùng tiếng nhạc rộn ràng vang lên khi thỉnh thoảng có một vài đội ngũ đi ngang qua. Tần lão cười nói với Ninh Nghị:
– Nếu gặp được Minh Duẫn thì cho ta gửi lời hỏi thăm với.
Mặc dù hôm nay lão không đi, nhưng tới lúc thuyền rồng thi đấu tuyển chọn hoa khôi đầu năm có lẽ cũng sẽ mang theo người nhà đi tham gia náo nhiệt. Lúc này mọi người gặp một đội ngũ đi tới nên tránh vào ven đường, đó là Tri phủ đại nhân và một lượng lớn quân sĩ tiền hô hậu ủng đi theo hộ tống, khí thế ngút trời. Tri phủ Giang Ninh cưỡi ngựa đi đầu, nhìn thấy Tần lão từ xa nên cố ý hướng về phía này thi lễ một cái. Lúc này thân phận của Tần lão coi như thứ dân nên cũng lấy lễ tương đáp, sau đó nghiêng đầu quay sang Ninh Nghị, cười thâm ý:
– Mấy hôm trước ngươi có nhắc đến Đô úy Tống Hiến, hiện tại Chỉ huy sứ Vũ Liệt quân Trình Dũng và Đô úy Tống Hiến đều đến kìa.
Trong đội ngũ, hai người cưỡi ngựa đi sau quan tri phủ đều quay sang nhìn về phía này, Trình Dũng dáng người hơi mập, tươi cười nhìn dân chúng hai bên đường, còn Tống Hiến thì ánh mắt lạnh lùng nghiêm túc trông có chút khí thế. Ninh Nghị cũng cười cười, trước kia sau khi nghe ngóng gã cũng gặp mặt Tống Hiến trên đường mấy lần nên đã sớm nhận biết, với lại đêm Trung thu đã qua nên dù có biết mặt cũng chẳng ích gì.
Mọi người đi tới đầu đường phía trước thì tách ra, Tần lão trở về nhà còn Ninh Nghị cùng tiểu Thiền thì cất bước hướng phía ngoài thành dưới ánh nắng chiều nhàn nhạt. Lúc này trong thành Giang Ninh đã vang lên tiếng đàn ca, tiếng chiêng trống, tiếng pháo nổ rộn ràng. Trên sông Tần Hoài, những giải lụa màu phấp phới tung bay trên từng chiếc thuyền hoa xếp thành một dãy dài, mọi người chen chúc theo từng chiếc xe hoa cùng nhau tiến về phía trước. Ánh đèn đuốc sáng trưng không ngừng cuồn cuộn lan tỏa hướng về phía bên kia…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.