Chuế Tế ( Ở Rể )

Chương 514: Kẻ Thù Khổng Lồ (1)


Đọc truyện Chuế Tế ( Ở Rể ) – Chương 514: Kẻ Thù Khổng Lồ (1)


– … Nếu muốn uy hiếp người thì huynh cũng nên chuyên nghiệp một chút.
– Giết cả nhà huynh.
– Quá không có nhân tính rồi, huynh hẳn là trước tiên bắt nương tử của ta, sau đó là con trai ta …
– Xin chúc mừng.
– … Tên là Ninh Hi. Huynh có thể đánh ngã ta trước mặt nó trước mặt nó.
– Như vậy có tác dụng sao?
– Tác dụng không lớn lắm …

– Ta đến là cầu xin huynh giúp chứ không phải là cầu xin huynh nghĩ hộ cách gì đấy. Uy hiếp huynh thì ích gì chứ … Tôi khá quen giang hồ, cũng có thể đánh nhau. Ta có thể giúp huynh xử lý những kẻ muốn gây với huynh.
– Ai mà biết có bao nhiêu chứ, lại không giết hết, đề nghị này của huynh không lớn.
– Ta hi vọng là huynh có thể nghĩ cách cứu ông ấy, nếu có cách, huynh không cần tham dự cũng được.
– Chuyện này! Là thật, không có cách nào!
Hai người đôi co trong phòng một trận, sau đó ngữ điệu lại khôi phục bình thường. Giữa hai người đều hiểu lẫn nhau, với tính tình kiêu hùng của Ninh Nghị, hắn sẽ không chịu bất cứ một sự uy hiếp nào, cho dù là lúc ở Hàng Chân đang trong hoàn cảnh phải thỏa hiệp, đến cuối cùng sẽ nắm chắc tất cả cơ hội để phải kích. Còn Trần Phàm, y xuất phát từ tầng lớp thấp nhất, phiêu bạt giang hồ, mặt đáng sợ của Ninh Nghị, không phải y không nhìn, nhưng với tính tình của mình, y vốn dĩ không sợ bất cứ chuyện gì.
Giữa hai người cũng coi như là đã hiểu rõ về nhau. Lúc đầu nghiêm túc là bởi vì sự việc quá lớn, lại vừa mới gặp nhau thì vãn nên nghiêm trúc một chút. Sau một lúc giằng co, cũng thấy rõ được thái độ của hai bên. Chẳng qua là lúc lần thứ hai Trần Phàm chính thức nói câu này, Ninh Nghị hai tay bám chặt vào bàn đứng lên, nói từng chữ thể hiện mình bất lực, so với vừa rồi còn nghiêm túc hơn rất nhiều.
Trần Phàm cau mày:
– Ta biết là rất khó, trong những người ta quen biết, cũng chỉ có huynh mới có khả năng này. Vì thế sau khi biết mình không thể làm được chuyện này, ta lập tức lên phía bắc tìm huynh, hi vọng huynh có thể nghĩ ra cách giải quyết. Ban đầu lúc ở Hàng Châu, chẳng phải là huynh cũng không có khả năng thay đổi sao? Huynh không cần tham dự vào, để ta liều mạng.
– Ở Hàng Châu là vì có thời gian, hơn nữa cũng có hơi may mắn. Còn chuyện này, hài …
Ninh Nghị xoay người đi về phía cửa sổ:
– Lúc biết được sư phụ huynh bị bắt, ta có nghĩ đến hoàn cảnh của các huynh đã phiền toái từ lâu rồi. Theo ta được biết, hiện giờ tay chân của Phương Thất Phật đã bị gãy, có mấy phần là thành phế nhân ròi. Khởi nghĩa của các huynh cũng đã xong rồi. Cách giải quyết thông minh nhất vốn chính là từ bỏ ông ta, bằng không bất kể các huynh có bao nhiêu người thì cuối cùng cũng sẽ không có kết quả.
Hắn nói đến đây thì phất tay:
– Đương nhiên, ta biết ý tưởng này huynh sẽ không nghe. Nếu huynh lên kinh, ta sẽ lo chu toàn cho huynh, cũng có thể nói vấn đề ở trong đó cho huynh biết. Còn chuyện này phiền toái lớn đến thế nào, các huynh căn bản là không nắm rõ.
– Xin rửa tai lắng nghe.

– Trần Phàm nói:
– Nhưng thực ra ta cũng không biết có phiền toái nào lớn hơn việc tạo phản không nữa.
– Tính chất không giống nhau.
Ninh Nghị lắc đầu:
– Là mấy vạn người hay mấy chục vạn người cùng nhau tạo phản, triều đính phải trấn áp, áp lực phân chia đến từng người sẽ không có nhiều. Lúc này, huynh biết đối thủ của các huynh là ai không?
Trần Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
– Hình bộ? Ta biết hai vị bộ đầu Thiết Thiên Ưng và Tông Phi Hiểu rất lợi hại. Cái chết của Lưu Đại Bưu năm xưa cũng có liên quan đến bọn họ. Nếu không thì, huynh muốn nói là hoàng thượng sao?
– Không chỉ là Hình Bộ. cũng không phải hoàng thượng. Thực sự là áp lực từ trên đè xuống vụ này, đầu tiên là Thiếu sư Vương phủ, cái tên này hẳn huynh rất quen chứ?
Ninh Nghị lại nói:
– Chính người này là xử lý chuyện Hoa Thạch Cương năm xưa. Các huynh khởi sự đánh đến Hàng Châu, tàn phá quê nhà của y. Trên hịch văn còn nói là bởi y mới khởi sự. Người này từng làm Tể tướng, ôm cái đùi to Thái Kinh rồi sau đó lại chửi lại Thái Kinh. Hiện này y là một trong những người có quyền lực nổi tiếng nhất ở kinh thành, ngay cả Thái Kinh Sư cũng phải nhường y ba phần, hơn nữa còn là “phú khả địch quốc”. Sự việc là hoàng thượng gây sức ép xuống cũng không có gì, người ta trăm công ngàn việc, sư phụ huynh đối với hoàng thượng mà nói chỉ như một cái đuôi nhỏ sau khi phản loạn được bình định thôi. Thế nhưng sự việc lại do Vương phủ bên kia luôn để ý, nếu xảy ra vấn đề gì, Hình Bộ sẽ bị y lột da đấy.

– Đứng đầu là Vương phủ, còn có những người khác tham dự vào nữa, không chỉ có hai người kia đâu. Các huynh khởi sự, làm cho phía nam trời long đất lở. Ở Hàng Châu có bao nhiêu nhà giàu? Có bao nhiêu người làm ăn, buôn bán ở Hàng Châu? Gần kinh thành có mấy đại gia tộc Thái, Hàn, Tả, Tề, Văn … Trong chuyện này bọn họ cũng cần có công bằng. Phương Lạp chết rồi, những người còn lại hoặc là bị đánh chết, hoặc là giải tán, còn ai có thể đòi công bằng đây? Ngoài sư phụ huynh ra thì không còn ai khác?
Ninh Nghị chỉ tay về phía một cái cây bị cong:
– Vương phủ, những người cầm lái của các gia tộc lớn, sau đó là những người buôn bán, kế tiếp mới là bộ đầu của Bộ hình … Nói thẳng ra là, hiện giờ sư phụ huynh nay đã không còn ý nghĩa gì đối với các huynh nữa. Đại cục đã mất, nếu ông ta sẽ chết, dù là bị tàn phế trốn đông tránh tây, nhưng lại sẽ mang đến cho các huynh vô số phiền toái. Nhưng đối với bọn họ, vở tuồng này rất quan trọng. Tất cả mọi người đều góp mặt trong đó. Các huynh nghĩ rằng có hai bộ đầu phụ trách thì cũng phiền rồi.
Trên thực tế các châu huyện phụ cận đều trợ giúp, các huynh có một trăm người, thì bọn họ có năm trăm người, các huynh có năm trăm người, thì bọn họ có năm ngàn người, các huynh có một vạn, thì bọn họ có thể điều năm vạn người để đánh cách huynh.
– Lời ta nói không phải là khuếch trương, mà theo tôi được biết, ở trên đã có lệnh xuống dưới rồi. Trong những gia tộc đó, nhà nào cũng nuôi không ít cao thủ lục lâm.
Không riêng gì sự trợ giúp bên quan phủ mà thực ra những người này cũng đã sớm điều động quân của mình, nhằm đảm bảo sư phụ huynh có thể được đưa tới kinh thành. Họ cũng muốn dốc lực tiêu diệt sạch loạn phỉ, dư nghiệt các huynh, coi như trút giận ọi người.
Ninh Nghị đứng bên cửa sổ, không nói nữa, ánh mắt của Trần Diệp Phàm bên này chuyển sang sắc buồn u ám. Sau khi Thanh Khê bị phá, bọn họ trốn đông tránh tây, bởi vậy không nắm rõ được tin tức bên ngoài. Y đã mơ hồ nhận ra lần này vô cùng khó khăn. Lúc này đến tìm Ninh Nghị y mới thực sự mới biết về đối thủ mà mình sẽ phải đối mặt. Ở trong mắt người khác, bọn y chỉ là một góc nhỏ mà thôi.
– Chuyện này, ta mới biết cũng chỉ có bấy nhiêu. Trước mắt không nói cứu nữa, cho dù có cứu ra được thì các huynh cũng phải đối mặt với vô vàn những thế phản công. Còn về phần quan trường sẽ có cả một đám người bị liên lụy. Không phải là ta thoái thác. Ban đầu lúc ở Hàng Châu, ta bị loạn quân bắt được, sau đó thì ta phục thù cũng không thẹn với lương tâm. Nhưng ta thiếu huynh một mạng, tuy huynh không nói nhưng trong lòng ta luôn ghi nhớ. Nếu như huynh thật sự muốn ta nghĩ biện pháp để giải quyết, cũng không phải là đối với huynh, mà là đối với những người khác mà nói, biện pháp tốt nhất chính là tìm một người có tài bắn tên, tiếp cận xe tù, giả bộ dùng tên lạc bắn chết sư phụ huynh, như vậy có thể cứu được rất nhiều người bao gồm cả sư phụ huynh, cũng cấp oai uy cho triều đình. Nhưng ta nghĩ có lẽ làm được điều này sẽ rất khó, huynh cứ nghĩ kĩ trước đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.